Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 12

“Dư Sanh?” Chu Diễn lại thử gọi cô.

Cô gái trước mặt không hề dừng lại. Mái tóc mềm mại của cô phản chiếu ánh sáng vàng, có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt bên dưới làn da trắng như tuyết.

Chu Diễn xông lên, giật lấy cây đàn từ tay cô.

Đến gần mới thấy, cả hai tay cô phủ đầy vết máu đỏ rực, như những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên bờ.

Dư Sanh bị ngắt quãng, ngoảnh đầu đi, trong ánh mắt không hề có chút ấm áp, cũng không đáp lại.

Từ đôi mắt đen như thủy tinh của cô, Chu Diễn nhìn thấy bóng dáng mình. Cô thấp hơn anh một cái đầu, lúc này lại có vẻ như đang nhìn xuống anh.

Chu Diễn không kịp nghĩ ngợi, nắm lấy cánh tay Dư Sanh.

Đột nhiên, một cơn đau đớn lan tỏa qua vùng da tiếp xúc, giống hệt cơn đau khi anh gặp tai nạn trước đây.

Có ai đó đã đâm một lưỡi dao titan vào cơ thể anh, lần này như thể muốn moi cả xương sườn của anh ra.

Chu Diễn bế Dư Sanh lên, cô so với còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của anh.

Hầu như không mất sức, Chu Diễn đặt cô lên ghế sofa.

Anh lôi hộp thuốc ra, bắt đầu xử lý vết thương cho cô.

Tay phải của anh cũng đang run, trong đầu nhớ lại vô số khoảnh khắc về Dư Sanh, cô ấy thường xuyên làm rơi muỗng, viết chữ xiêu vẹo, thậm chí khi chơi đàn violin, cũng không ít lần phải bắt đầu lại từ đầu.

Ở những nơi anh không thể nhìn thấy, có phải cô luôn phải trải qua những nỗi đau khắc cốt ghi tâm như vậy sao?

Những miếng bông gạc nhuộm đỏ bị vứt rải rác trên sàn, không ít vết máu đã khô lại.

Miệng vết thương thoạt nhìn không cạn, nhưng không có mảnh kính vỡ.

Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm, nói với Dư Sanh: “Bây giờ anh sẽ bắt đầu khử trùng.”

Cô đương nhiên không trả lời.

Bình thủy tinh được mở ra, mùi cồn nồng nặc tràn ngập trong không gian phòng khách, xộc vào mũi anh.

Anh lấy miếng bông tẩm cồn, ngẩng đầu nhìn Dư Sanh trên sofa, cẩn thận áp miếng bông lên vết thương của cô.

Không có âm thanh đau đớn như anh tưởng tượng, nét mặt cô vẫn trống rỗng, như thể không hề cảm nhận được gì.

Chu Diễn im lặng, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Miếng bông thấm cồn dần nhuốm đỏ.

Anh thoa thuốc mỡ lên băng gạc, đặt lên vết thương của cô, quấn lại từng vòng một như bọc bánh chưng.

“Em còn muốn ăn không?”

Dư Sanh tựa hồ bất động, nhưng Chu Diễn vẫn nhìn thấy cô lắc đầu rất nhẹ.

“Anh bế em vào phòng ngủ.” Chu Diễn lại ôm cô vào lòng.

Lần đầu tiên Chu Diễn bước vào phòng ngủ của Dư Sanh, căn phòng này hoàn toàn khác biệt với cô, tràn đầy sức sống, trên giường chất đầy những món đồ chơi mềm mại.

Cá mập nhỏ, gấu Bắc Cực, quả cà tím, quả bơ… giống như một tủ đồ cho trẻ con.

Chăn trắng tinh, vải tơ tằm xám nhạt cuộn lại thành một đống.

Anh cúi xuống, đặt Dư Sanh lên giường, gối mềm êm ái được kê dưới đầu cô.

Dư Sanh có vẻ đã phục hồi một chút, cô bắt đầu cuộn người lại, cả người như một chiếc bánh mì sừng mới ra lò. Viền áo cô hơi bị vén lên vì động tác đó.

Chu Diễn cúi đầu định đắp chăn cho cô, lại vô tình nhìn thấy vòng eo mảnh mai của cô.

Giữa làn da trắng ngần, có một vết sẹo cũ lộ ra rất rõ.

Hình dáng kỳ lạ, giống như vòng năm của một gốc cây cổ thụ, uốn cong thành hình tròn.

Sau nhiều năm, vết sẹo ấy đã dần trở nên tối màu nhuốm đầy vết tích thời gian.

Chu Diễn cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, có thứ gì đó từ trong những khe hở sắp tràn ra.

Vội dời tầm mắt, kéo chăn đắp lên người cô.

Anh tắt đèn, để căn phòng trở lại trong bóng tối, rồi bước ra ngoài để dọn dẹp đống hỗn độn trong bếp.

Chu Diễn dọn sạch sẽ những mảnh sứ vỡ trên sàn, mới phát hiện hộp thức ăn mà anh đã bỏ quên.

Mở ra, chiếc bánh táo bên trong bị ép nát bét.

Cuối cùng, nó cùng với những mảnh giấy bao bọc đã bị ném vào thùng rác.

Chu Diễn ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế mây mà Dư Sanh đã ngồi trước đó.

Chiếc điện thoại bị vứt cạnh gạt tàn thuốc, cuộc gọi từ Tống Thành Trí liên tục vang lên.

Trong gạt tàn chỉ có nước mưa rơi, Chu Diễn mới nhớ anh đã lâu không hút thuốc.

Chống khuỷu tay lên hai đầu gối, cong lưng, cảm giác mệt mỏi bỗng ập đến.

Chu Diễn quẹt một que diêm, nhìn ngọn lửa nhấp nháy rồi dần tắt.

Một que lại một que, cho đến khi hộp diêm hoàn toàn trống rỗng.

*

Chu Diễn lại mở cửa phòng ngủ. Tình trạng của Dư Sanh không thích hợp để ở một mình.

Cô ngồi trên sàn, sau gáy dựa vào cạnh tủ đầu giường, tay trái đặt lên mép giường.

Tay Dư Sanh chạm vào anh, như cảm nhận được cái gì, bốn ngón tay cuốn quanh ngón tay trỏ của anh, ngón cái đặt ở hổ khẩu.

Vừa mới ra ngoài gió, tay của Chu Diễn lạnh đến đáng sợ.

Nhưng dần dần, anh nhận ra có điều không ổn, là tay Dư Sanh quá nóng.

Lật lại, tay phải đưa lên trán cô, nóng kinh người.

Chu Diễn bật đèn ngủ, điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất.

Dư Sanh co ro giữa đống đồ chơi, sắc mặt ửng đỏ không bình thường.

Anh đứng dậy, chuẩn bị ra phòng khách tìm thuốc.

Nhưng không biết Dư Sanh đang bị bệnh sao lại có sức lực lớn đến vậy, nắm chặt ngón tay anh.

Chu Diễn phải dùng sức để từng ngón tay của cô mở ra.

Mang thuốc hạ sốt quay lại, gối ướt một mảng, có thể là mồ hôi, cũng có thể là nước mắt.

Dư Sanh thật sự khiến người khác lo lắng, Chu Diễn thử vài lần mà vẫn không thể làm cô nuốt được viên thuốc.

Chu Diễn nhìn hai hàng mi đang run rẩy của cô, nghĩ ra một cách.

Anh nghiền thuốc thành bột, dính lên ngón tay rồi đưa gần miệng cô.

Dư Sanh như một con mèo nhỏ, cái lưỡi hồng nhạt l**m nhẹ lên ngón tay anh từng chút một.

Ánh mắt Chu Diễn càng sâu, tối tăm không rõ ràng.

*

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Chu Diễn làm khi mở mắt là kiểm tra trán Dư Sanh.

Nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường.

Chu Diễn ngồi trên sàn cả đêm, cổ cứng ngắc, lưng cũng đau mỏi.

Anh lấy điện thoại ra, định đặt đồ ăn.

Với bệnh nhân điều quan trọng nhất là bổ sung năng lượng, giúp cơ thể hồi phục.

Nhưng quán ăn sáng yêu thích nhất của Dư Sanh không nhận giao hàng, còn chủ quán Trung Hoa mà cô thường khen ngon thì đang về nước nghỉ phép, cửa hàng vẫn đóng cửa.

Không còn cách nào khác, anh đành đặt từ một quán Trung Hoa khác.

Đồ ăn được giao đến rất nhanh.

Chu Diễn mở hộp nhựa, múc một thìa cháo nóng hổi, thổi nguội bớt rồi đưa đến miệng Dư Sanh.

Dư Sanh cảm ứng được không thích hợp, dùng lưỡi đẩy thìa ra ngoài, cháo chảy thành một đường trên mép cô.

Chu Diễn rút một tờ giấy lau sạch khóe miệng cho cô.

Anh trầm mặc nhìn bát cháo kê trong tay, cuối cùng vẫn là đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Ngay cả khi cô ốm cũng không quên kén ăn.

Bát cháo được đặt lên bàn đảo, anh lấy điện thoại ra, bấm số của Tống Thành Trí: “Giúp tao qua quán Lão Trương mua bữa sáng, tao sẽ gửi món và địa chỉ cho mày.”

Chưa đầy một tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Chu Diễn mở cửa, nhận lấy túi đồ ăn: “Cảm ơn.”

Tống Thành Trí nghiêng người nhìn vào bên trong, không thấy ai khác: “Không mời tao vào ngồi chút à?”

Chu Diễn lạnh lùng đáp: “Đây là nhà cô ấy.”

Tống Thành Trí cười gượng: “Vậy thì thôi. Ra ngoài làm một điếu không?”

Chu Diễn im lặng vài giây, nhạt giọng trả lời: “Đợi cô ấy ăn xong.”

Nói xong, Chu Diễn dứt khoát đóng cửa lại trước mặt Tống Thành Trí.

Tống Thành Trí bị phũ thành quen, cũng chẳng bận tâm, chỉ nhún vai rồi dựa vào cửa chờ.

*

Hai mươi phút sau, hai người cùng xuống dưới nhà.

Tống Thành Trí ném qua một điếu thuốc cùng bật lửa cho Chu Diễn, nhìn gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi của anh: “Hôm qua Dư Sanh sao rồi?”

Chu Diễn không quen tay lắm khi xoay bánh xe của bật lửa, châm điếu thuốc trong tay: “Bị dính mưa, cảm lạnh phát sốt.”

Anh cố tình lượt bỏ một màn phát sinh sau khi về nhà.

Tống Thành Trí gật đầu, nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm.

“Định chăm cô ấy đến khi nào?”

Chu Diễn gảy nhẹ điếu thuốc trên tay, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên: “Không biết.”

Tống Thành Trí quay đầu, nghiêm túc đánh giá, làn khói trắng mờ che khuất đôi mắt thâm thúy của Chu Diễn.

Anh ta cười khẽ: “A Diễn, mày thay đổi rồi.”

Chu Diễn cúi đầu nhìn ánh lửa trên đầu ngón tay: “Vậy à?”

“Trước đây mày lúc nào cũng lên kế hoạch cho mọi thứ, từ thời còn đi học đã vậy rồi.”

Vậy nên anh luôn vượt trội hơn cả đám bạn bè cùng lứa. Khi Tống Thành Trí, Đại Trương, A Bì túm tụm lại bàn luận xem em gái nào đẹp nhất toàn khối, làm cách nào để săn vé chung kết NBA, hay dòng giày YEEZY mới vừa ra mắt, Chu Diễn lại đang họp trực tuyến với cố vấn du học, cân nhắc xem có nên thêm quỹ bảo vệ đại dương mà anh sáng lập vào hồ sơ cá nhân hay không.

Anh đối với những gì mình muốn luôn tham vọng mãnh liệt, quyết tâm đến cùng.

Chu Diễn hơi ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời: “Bây giờ cô ấy cần tao.”

Đêm qua ngồi trên sàn suy nghĩ rất lâu, anh dần hiểu tại sao Dư Sanh lại muốn giữ anh ở lại.

Cô đang cố thêm một chiếc chốt an toàn cuối cùng cho cuộc sống của mình.

Cô đã chọn anh.

Tống Thành Trí chỉ cảm thấy buồn cười: “A Diễn, không phải ai cần mày, mày cũng đều ở lại đâu. Chu gia cũng cần mày, nhưng mày có quay về không?”

Ánh mắt Chu Diễn lạnh đi. Tàn thuốc rơi xuống, bỏng cả ngón tay, anh quay người, dụi tắt điếu thuốc ném vào thùng rác.

“Chu gia bây giờ không còn liên quan gì đến tao.”

Tống Thành Trí bật cười, kể thêm một chuyện khác: “Ông cụ ở nhà tìm đến tận tao, nhờ tao khuyên mày đấy.”

“Khuyên tao chuyện gì?”

“Con người thì phải tiến về phía trước.”

Lúc trước Chu Diễn vừa hoàn thành khóa phục hồi chức năng ở bệnh viện, anh lại lần nữa cầm dao phẫu thuật.

Đồng nghiệp xung quanh không vỗ tay chúc mừng, họ chỉ bảo anh rằng anh còn trẻ, đời còn dài, phải bước tiếp.

Trong mắt người ngoài, bàn tay của anh không khác gì người bình thường. Thậm chí, khi đến phòng gym, còn có mấy anh trai cơ bắp khen anh nâng tạ khỏe.

Nhưng chỉ người trong nghề mới hiểu, đôi tay này đã hỏng, không thể cầm dao phẫu thuật nữa.

Nhìn biểu tình sâu xa khó đoán của Chu Diễn, Tống Thành Trí chỉ biết lắc đầu.

Chuyện như thế này, người ngoài nói bao nhiêu cũng vô ích.

“Tối qua tan cuộc, Tô Tư Ý cứ gọi cho tao mãi, nói muốn xin lỗi mày.”

Chu Diễn cười không thành tiếng, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc: “Người cô ta nên xin lỗi là Dư Sanh, không phải tao.”

“Giúp tao thêm một chuyện nữa.” Chu Diễn lướt điện thoại, tìm ra một bức ảnh đưa cho Tống Thành Trí xem: “Bộ bát đĩa này, mua hai bộ. Sáng mai mang theo cả bánh bao hấp của tiệm Lão Trương tới đây.”

Tống Thành Trí liếc nhìn qua, là một bát đĩa từ thương hiệu cao cấp bắt đầu bằng chữ H, hai bộ tổng cộng gần ba nghìn bảng Anh.

“Mày thích làm bảo mẫu cho người ta thì cứ làm, đừng kéo tao vào.”

Chu Diễn cất điện thoại, ung dung nói: “Tháng sau, phần chia lợi nhuận từ cửa hàng của mày, tao không cần.”

Số tiền đó gấp nhiều lần ba nghìn bảng.

Tống Thành Trí dụi tắt điếu thuốc, vỗ mạnh vào đùi, cười toe toét: “Chu Tam Gia đúng là lợi hại. Sáng mai tôi nhất định mang đồ đến trước cửa nhà ngài đúng giờ!”

Chu Diễn không có hứng xem anh ta bày trò, quay người chuẩn bị vào khu chung cư.

Tống Thành Trí gọi với theo: “Quên nói với mày, tối qua Dư Sanh thanh toán hết hóa đơn mới đi đấy.”

Bóng dáng lạnh lùng sắp biến mất sau sảnh rõ ràng khựng lại một chút.

*

Chu Diễn cảm thấy cả người khô nóng, việc đầu tiên anh làm là quay về phòng tắm rửa, tắm nước lạnh cho sạch sẽ.

Sau khi kiểm tra chắc chắn không còn mùi thuốc lá, anh bước vào phòng ngủ chính kiểm tra tình trạng của Dư Sanh.

Cô gái nhỏ đã hạ sốt rất ngoan ngoãn, má dựa sát vào gối, những ngón tay mảnh khảnh lại vô thức nắm lấy tay anh.

Tống Thành Trí nói không sai, 26 năm cuộc đời của anh đều được lên kế hoạch tỉ mỉ, từng bước đi đều theo một chiến lược rõ ràng, kể cả việc đến London.

Ngay từ khi đồng ý giúp Dư Sanh, anh cũng vậy, Dư Sanh trả tiền cho anh, anh làm theo từng bước mà cô nói.

Nhắc cô uống thuốc, đến đón cô khi trời mưa.

Nhưng từ một khoảnh khắc nào đó mà anh không hề nhận ra, mối quan hệ giữa hai người, hay nói đúng hơn là mối quan hệ một chiều của anh, đã dần thay đổi.

Chu Diễn không rút tay lại, thay vào đó nắm chặt tay Dư Sanh, ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô.

Không có một chút thịt thừa nào.

Bình Luận (0)
Comment