Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 13

Dư Sanh biết mình đã bị ốm nặng, cô giống như một con chim bị đứt cánh giữa không trung, rơi mạnh xuống mặt đất.

Loáng thoáng, cô nghe thấy trong phòng có tiếng cười khúc khích của một cô gái, như tiếng chuông đồng trong đám tang.

Tại sao trong phòng của mình lại có một cô gái khác?

Dư Sanh cố gắng xoay chuyển đầu óc, nỗ lực phân biệt nguồn gốc của tiếng cười đó.

Lần này Dư Sanh đã nghe rõ.

Âm thanh đó rõ ràng là tiếng cười của chính cô.

Dư Sanh rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn lên trần nhà trắng toát, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười.

Cửa phòng ngủ bị đẩy mở, Chu Diễn bưng bát đi vào, khi thấy Dư Sanh đang mở mắt, anh khựng lại một chút.

Ánh mắt của cô khác với lúc trước khi tỉnh lại, như một thung lũng mờ sương, ánh sáng lại chiếu vào.

Chu Diễn đặt bát cháo lên đầu tủ cạnh giường, nói: “Bây giờ muốn ăn không?”

“Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?” Dư Sanh nghiêng đầu hỏi anh.

“Ba ngày.”

Dư Sanh chớp chớp mi mắt, cô ngồi dậy, cố gắng với lấy bát sứ trên đầu giường.

Tay cô trên không trung run rẩy dữ dội.

“Để anh làm.” Chu Diễn ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy bát, múc một thìa cháo, đưa đến gần môi cô.

Vẫn là hương vị từ nhà hàng Trung Quốc mà cô thường hay đến.

Dư Sanh cúi mắt, qua một lúc lâu, cô cắn lấy thìa kim loại, hút những hạt gạo sền sệt vào miệng.

Ăn xong, Dư Sanh đi tắm, thay bộ đồ thoải mái, rồi ra bếp lấy nước.

Cô thấy bóng dáng Chu Diễn đang thu dọn bát đĩa, cảm giác kỳ lạ dâng lên, anh hình như có hơi khác.

Dư Sanh nhón chân lấy một chiếc cốc trong tủ ra, thấy họa tiết Pop Art quen thuộc, đầu cô lại bắt đầu đau nhói, cô quay đầu nhìn Chu Diễn, nhắc nhở: “Lần sau có tình huống như vậy, phải gọi cấp cứu.”

Động tác lau tay của Chu Diễn dừng lại, anh đã từng nghĩ đến việc đưa cô đến bệnh viện, nhưng khi những ngón tay lạnh lẽo nắm lấy tay anh, thút thít nói: “Đừng đi bệnh viện.”

Lục lọi bình thuốc trong ngăn kéo, Chu Diễn không nói gì, đếm đúng số viên thuốc bày ra trước mặt cô: “Uống thuốc đi. Anh đã giúp em hoãn lịch hẹn với bác sĩ Lục cho tuần này rồi, nói là em cảm lạnh. Hẹn tuần sau đi khám lại.”

Dư Sanh uống xong thuốc rồi cuộn mình trên sofa, trả lời những tin nhắn trong WeChat.

Không có mấy tin nhắn, trong nhóm hot girl mạng có vài trăm tin chưa đọc, chỉ cần vài phút là có thể lướt qua hết. Những câu chuyện về ai đã ngủ với ai, quán trà chiều mới mở ở con phố nào.

Trái lại, Trần Phán Hạ nhắn tin riêng cho Dư Sanh, hỏi cô cuối tuần có muốn đi mua sắm không.

Dư Sanh qua loa trả lời một câu “Tới lúc đó tính sao.”

Chu Diễn bưng một cốc nước nóng tới, hỏi: “Trên bụng em có vết sẹo?.”

Dư Sanh nắm chặt điện thoại, ánh mắt cô dừng lại trên màn hình điện thoại đen kịt, tựa như không nghe thấy câu hỏi của Chu Diễn.

Phòng khách lâm vào im lặng một lúc lâu, khuôn mặt Dư Sanh xuất hiện từ sau điện thoại: “Có, sao thế?”

“Vết sẹo này sao mà có?” Chu Diễn cố gắng làm rõ một số chuyện, những chi tiết mà anh từng bỏ qua.

Trước mắt Dư Sanh xuất hiện một khẩu súng đen ngòm.

Ngay sau đó, góc nhìn của cô lại thay đổi.

Quảng trường Thời đại đông đúc người qua lại, những màn hình lớn đầy màu sắc chiếu quảng cáo.

Mưa rất to, nhưng vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình của du khách khi chụp ảnh.

Đột nhiên đám đông xôn xao, có người hét lớn tên cô: “Elise!!!”

Giây tiếp theo, cô gái quay lại, Dư Sanh nhìn thấy rõ ràng, một khuôn mặt giống hệt cô.

Trước khi cơn đau dữ dội ập đến, cô không có dấu hiệu gì ngã về phía sau.

Sau đó…

Dư Sanh cảm thấy đau đầu, tạm thời mất đi tầm nhìn.

Khi mọi thứ hồi phục lại, cô nhận ra trên đầu mình là chiếc đèn chùm ấm áp.

Dư Sanh nhìn Chu Diễn một cách vô hồn, môi mấp máy: “Là vết thương do súng.”

Trái tim Chu Diễn thắt lại, vội hỏi: “Ở đâu? New York à?”

Cô ấy đã nói trước đây từng đến New York.

“Phải.”

“Em được đưa đến bệnh viện nào cấp cứu? Còn nhớ không?”

Dư Sanh cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm nay Chu Diễn lại có vẻ lạ lùng, trên người anh có một loại cảm xúc là mất kiểm soát.

Cô nhíu mày, nhưng vẫn trả lời anh: “Saint Mariana.”

Bệnh viện Saint Mariana.

Chu Diễn bất giác mở rộng bàn tay, dùng tay che giấu gương mặt đang lộ rõ vẻ hỗn loạn.

Không ngờ cô ấy không thích New York, cũng không thích những ngày mưa.

Hóa ra khi cả hai người còn không nhận ra, số phận đã có sự an bài, quyết định xoay hai sợi chỉ lại với nhau.

Dư Sanh không hiểu nổi nỗi đau đớn, bi thương của Chu Diễn xuất phát từ đâu, cô cũng không muốn suy nghĩ thêm.

Dư Sanh đứng dậy, quay lại phòng ngủ thay đồ, lấy chiếc áo khoác.

Chu Diễn nhìn nhất cử nhất động của cô, ngẩn ra hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Ra ngoài một chút.” Dư Sanh tự nhiên nói.

Anh lập tức đứng dậy: “Để anh đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Dư Sanh cúi đầu chỉnh lại đôi giày, từ chối.

Chu Diễn nhìn thấy lòng bàn tay cô có vài vết thương mờ, như một con búp bê vải bị xé rách được khâu lại.

“Dư Sanh.”

Nghe thấy giọng gọi từ sau lưng, Dư Sanh quay lại, biểu cảm như hỏi anh còn chuyện gì nữa không.

“Thật xin lỗi.” Giọng Chu Diễn đông cứng. Anh rất ít khi xin lỗi người khác.

Anh đột nhiên hối hận vì mấy ngày trước đã đưa cô đến bữa tiệc với Tống Thành Trí.

Trong ba ngày này, Chu Diễn tận mắt chứng kiến Dư Sanh sau những cơn loạn thần chơi đàn vĩ cầm, lại rơi vào một cơn trầm cảm nặng nề.

Cô tỉnh táo, nhưng đôi mắt chưa bao giờ lấy lại được tiêu cự, như thể linh hồn bình thường bị ác mộng cắn nuốt.

cô nghĩ mình chỉ ngủ suốt ba ngày.

Anh đã làm sai, nhưng tất cả sự trừng phạt đều đổ lên đầu cô.

Dư Sanh mỉm cười dịu dàng, làn mi dài phủ xuống đôi mắt, cô mở cửa: “Không liên quan đến anh.”

“Không có anh, cũng sẽ có Trương Tam Lý Tứ.”

Trong suốt thời gian qua, Dư Sanh đã trải qua vô số tình huống tương tự, chỉ cần một cảnh nhỏ trong cuộc sống hay một hành động vô tình của người khác cũng có thể đánh thức con quái vật bên trong, khiến cô cảm thấy bực bội, hưng phấn, giận dữ xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Nếu cô là một người bình thường, cô có thể sẽ có khả năng kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng tiếc thật, cô không phải.

Cũng chỉ vì có bệnh, đơn giản vậy thôi.

Cô chưa bao giờ đổ lỗi cho bất kỳ ai.

“Phanh!” Một tiếng vang lên, cửa lớn bị đóng lại, bước chân của Dư Sanh nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Chu Diễn đứng đó, tay buông thõng bên hông, nắm chặt quyền, tay trái đấm mạnh vào bức tường.

*

Dư Sanh quay lại rất nhanh, tay cầm một phong thư.

Châu Diễn im lặng nhìn cô ngồi xuống, động tác của cô giống như đang đặt cược trên bàn bài, đẩy một cái xô phong bì từ bàn trà về phía anh.

Nhận lấy mở ra, bên trong là một chồng bảng Anh dày cộp.

Ánh mắt Chu Diễn tối sầm lại, giọng nói khàn đặc: “Ý gì đây?”

Dư Sanh nhìn anh một cái, khó hiểu: “4500 bảng, lương tháng của anh.”

Không phải anh đang thiếu tiền sao?

Chu Diễn tự giễu, khóe miệng cong lên, cô ấy quên hết mọi thứ, vậy mà lại nhớ chuyện ngày xưa đã hứa sẽ tăng thêm 500 bảng nếu anh nấu ăn.

Khuôn mặt anh khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Tối nay em muốn ăn gì?”

Dư Sanh cũng không ngẩn đầu mà đứng dậy, vỗ vỗ vào quần áo: “Ăn đồ Trung Quốc đi.”

“Nhà hàng nào?”

“Anh nấu đi.”

Lúc ăn cơm, Chu Diễn thử mở lại chủ đề kia: “Sao lúc đó em lại bị cuốn vào vụ bắn nhau?”

Dư Sanh dừng lại, thìa cơm ngừng giữa không trung: “Còn có lý do gì sao? Kẻ điên bắn người, tôi chỉ vừa vặn đứng ở đó thôi.”

“Em biết người đó cuối cùng thế nào không?” Giọng Chu Diễn càng lúc càng khàn.

Dư Sanh thản nhiên: “Không biết.”

Cảnh sát Mỹ sau đó đã gửi cho cô một bức thư qua trường học, nhưng cô chưa bao giờ mở ra.

Cũng không quan trọng nữa, đó chỉ là một trong những tai nạn không thể tránh khỏi trong đời.

Chu Diễn nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của cô, cổ họng anh siết lại.

Anh muốn nắm lấy vai Dư Sanh, nói với cô:

Người đó đã chết rồi.

Anh tự tay cắm con dao phẫu thuật bằng titan vào trái tim của anh ta.

*

Đến ngày tái khám, Chu Diễn đỗ xe trước cửa phòng khám, nghiêng đầu hỏi: “Cần anh vào cùng không?”

Dư Sanh lắc đầu, chỉnh lại túi xách, mở cửa xe bước ra ngoài.

Chu Diễn như thường lệ ngồi đợi trong xe. Không ngờ rất nhanh có người gõ cửa kính xe.

Quay đầu lại, qua lớp cửa kính là khuôn mặt của Tô Tư Ý.

Mở cửa xuống xe, ngũ quan anh dưới ánh sáng càng lạnh lùng hơn.

Anh đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có chuyện gì?”

Tô Tư Ý nở một nụ cười miễn cưỡng: “Về chuyện tuần trước, em muốn xin lỗi anh.”

“Chắc là Tống Thành Trí đã nói rõ với cô rồi, Dư Sanh mới là người cần được xin lỗi.”

Tô Tư Ý không thể nuốt nổi nửa câu còn lại.

Dư Sanh? Dựa vào cái gì.

Chu Diễn quan sát vẻ mặt của Tô Tư Ý, cười lạnh một tiếng: “Vì cô ấy không đáng, đúng không?”

“Không phải…” Tô Tư Ý miễn cưỡng thốt ra hai chữ, thở hổn hển nói tiếp, “Chu Diễn, anh không biết sao? Dư Sanh bị bệnh…”

Chu Diễn nhìn về phía cửa phòng khám, Dư Sanh vẫn chưa ra ngoài.

Nụ cười mơ hồ trên môi anh từ từ biến mất, khuôn mặt lạnh lùng: “Tô Tư Ý, sao cô lại học cái này được. Tôi cứ tưởng cô biết rõ, đây không phải là sự lựa chọn của cô ấy.”

Tô Tư Ý gắt gao nắm chặt quai túi.

Nguyên nhân bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực vẫn chưa có kết luận chắc chắn trong y học, cả di truyền và môi trường sống đều có ảnh hưởng. Phần lớn bệnh nhân đều đã trải qua những cuộc sống khó khăn từ thời thơ ấu, hoặc sống trong tình trạng căng thẳng kéo dài.

Chu Diễn cảm thấy cuộc đối thoại này không cần tiếp tục nữa, anh mở cửa xe, nói thẳng: “Cô không cần lãng phí thời gian với tôi nữa.”

Tô Tư Ý cười đến khó coi: “Chu Diễn, anh nghĩ em muốn à? Cuối tuần này, ba em nhận được thông báo đột ngột, Tập đoàn Thiên Hằng chuẩn bị rút vốn khỏi dự án mới.”

Trước đó, ba Tô nhận được tin tức chính phủ chuẩn bị cấp đất ở phía Nam để phát triển khu vực thương mại mới.

Tô gia đã bỏ rất nhiều công sức để giành được hợp đồng đấu thầu, nhưng chỉ dựa vào Tô Thị thì không thể kham nổi miếng bánh lớn này. Vì vậy, ba Tô tìm đến nhà họ Chu, mong nhận được sự hỗ trợ tài chính.

Sau khi bản kế hoạch được gửi đi, một tuần sau nhận được tin tốt, nhà họ Chu sẵn sàng đầu tư.

Sắc mặt Chu Diễn thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục bình tĩnh: “Công việc công ty, tôi chưa bao giờ tham gia.”

Tô Tư Ý không tin vào lời nói của Chu Diễn.

Hợp đồng giữa Tô Thị và các nhà thầu đã ký kết xong, bây giờ Chu gia thà trả phí vi phạm hợp đồng còn hơn là tiếp tục tham gia dự án này.

Làm sao có thể không liên quan gì chứ?

Tô Tư Ý mất hồn mất vía bước vào phòng khám, không ngờ lại gặp Dư Sanh.

Cô vô tình làm rơi túi xách trên mặt đất.

“Sorry.” Hai người gần như đồng thời cúi xuống.

Tô Tư Ý đang nhặt túi thì đột nhiên sững lại, cô nhìn thấy bàn tay Dư Sanh có những vết thương nhỏ, màu hồng, rõ ràng vừa mới lành lại.

Lần trước khi ăn cơm, tay cô ấy vẫn sạch sẽ.

Tô Tư Ý ngẩng đầu lên, thấy Dư Sanh mỉm cười với cô: “Xin lỗi, lại va phải rồi.”

“Dư Sanh.” Tô Tư Ý cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, rất khó để nói ba chữ này, cô mất rất nhiều sức mới thốt ra được: “Thật xin lỗi.”

Trên khuôn mặt Dư Sanh hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: “Không sao. Còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi trước nhé.”

Sau khi Dư Sanh rời đi, Tô Tư Ý nhìn xuống chân mình, bỗng nhiên hiểu ra lời của Chu Diễn.

Bình Luận (0)
Comment