Dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục hoàn toàn, Dư Sanh vẫn nhớ cuộc hẹn với Vương Nhất Tùng.
Tối thứ Năm, cô theo địa chỉ hắn gửi, bắt taxi đến một nhà hàng Michelin ba sao.
Hôm nay Dư Sanh mặc một chiếc áo len màu kem, kết hợp với chiếc khăn đỏ, nhìn rất ấm áp và nhỏ nhắn.
Lúc Vương Nhất Tùng thấy cô, ánh mắt hắn sáng lên, đưa thực đơn cho cô: “Em xem mình muốn chọn bao nhiêu món?”
Dư Sanh chọn cái ít nhất.
Đây là một nhà hàng theo phong cách Địa Trung Hải, phục vụ cho hai người món rượu Ouzo mang đậm đặc trưng Hy Lạp.
Vương Nhất Tùng nâng cốc lên, thấy Dư Sanh không phản ứng gì, hắn tự uống cạn.
Hắn l**m l**m môi: “Biết hôm nay ăn tối là vì sao không?”
Dư Sanh giấu tay dưới bàn, âm thầm nắm chặt khăn trải bàn: “Biết.”
“Thật ra ban đầu tôi không muốn gặp em, nhưng mẹ tôi nói nếu hôm nay không tới, đừng mong có xe mới năm sau.”
Mẹ hắn ta đã nói gì nhỉ?
À đúng rồi.
“Tiểu Dư rất ngoan, gia thế cũng không tồi, mặc dù không phải giàu có, nhưng thế hệ trước cũng là dòng dõi thư hương, cưới về nhà cũng phù hợp, nói ra cũng không mất mặt. So với mấy cô gái anh chơi bời thì tốt hơn nhiều?”
Vương Nhất Tùng híp híp mắt.
Trước khi đến hắn ta không tin, cái “ngoan” mà mẹ hắn nói, chắc chắn là một người lúc nào cũng mặc hoodie thể thao, quần jean, đeo kính gọng đen, suốt ngày chỉ biết ngồi thư viện.
Kiểu mọt sách đó hắn ta thậm chí không thèm nói chuyện.
Nhưng khi gặp Dư Sanh, hắn thay đổi chủ ý.
Mắt của Vương Nhất Tùng vốn dĩ đã nhỏ, giờ đây nửa khép lại, bị đánh giá khiến Dư Sanh cảm thấy không thoải mái.
Nhưng hắn đã nói không muốn gặp cô, có phải là dấu hiệu cho thấy chuyện này sẽ không thành?
Dư Sanh thấy an tâm hơn chút ít trong lòng, liền hỏi: “Vậy có thể phiền anh nói rõ với gia đình anh được không? Tôi cũng sẽ giải thích với mẹ tôi.”
Đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
Vương Nhất Tùng ngả người ra sau ghế, khóe môi treo lên nụ cười như có như không: “Giải thích cái gì?”
Dư Sanh ngẩn ra, không hiểu ý hắn ta.
Ngay sau đó, Vương Nhất Tùng dùng dao cắt thịt cừu, tiếng dao chạm đĩa kêu lạch cạch: “Em nghĩ quá nhiều rồi.”
“Mẹ tôi chỉ bảo tôi cưới em thôi. Tôi đã chơi bời ở ngoài cũng được bốn năm, cũng đến lúc phải cho gia đình một lời giải thích rồi. Trước khi đến tôi thật sự không ngờ em lại có khuôn mặt đẹp như thế.”
Còn đẹp hơn hầu hết những cô gái hắn ta từng chơi qua.
Tình thế nhanh chóng xoay chuyển, hoàn toàn khác với những gì Dư Sanh đã tưởng tượng. Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt cười méo mó của Vương Nhất Tùng.
Trong đầu cô vang lên một âm thanh trống rỗng, giống như lời của Trần Uyển Thanh đã từng nói.
“Dư Sanh, con nên biết ơn trời vì con vẫn còn một khuôn mặt xinh đẹp.”
Vương Nhất Tùng lau miệng.
“Nhưng em yên tâm, tôi chỉ cần tờ giấy kết hôn thôi. Còn về sau thế nào, chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Hiểu chưa?”
Mẹ Vương thúc giục hắn kết hôn vì ông nội ở nhà đã già yếu, tháng trước còn phải vào ICU hơn mười ngày, hiện tại treo chút hơi tàn, ai mà biết ngày nào sẽ ra đi.
Hắn kết hôn, có nghĩa là gia đình hắn có thêm một người, có thể chia thừa kế nhiều hơn.
Miếng thịt cừu trên đĩa được cắt rất vừa vặn, ngoài giòn, trong mềm.
Dư Sanh nhìn vào phần thịt cừu màu đỏ nhạt ở trong cùng, chợt cảm thấy buồn nôn.
Mặc dù Vương Nhất Tùng nhận thấy vẻ mặt cô khó chịu, nhưng không hề để tâm, hắn ta nhìn vào điện thoại nói: “Tối nay tôi còn một cuộc hẹn khác, phải đi rồi. Tôi sẽ về nói với mẹ tôi là tôi rất hài lòng với em.”
Lời nói của hắn ta như đang lựa chọn hàng hóa ngoài chợ. Dứt lời, hắn ta đứng dậy, gọi thanh toán rồi bỏ đi.
Trên bàn chỉ còn lại một mình Dư Sanh.
Cô nhìn vào chiếc cốc nhỏ đựng chất lỏng trong suốt màu trắng.
Đã từng đi du lịch Hy Lạp, biết rượu Ouzo là loại rượu khai vị có độ cồn cao, lúc đầu cô không định uống.
Nhưng hiện tại cô cầm ly lên uống một hơi. Một luồng vị cay nồng của hương hồi tràn vào thực quản, mùi nồng còn xộc lên mũi khiến cô không nhịn được mà ho mạnh.
*
Ánh đèn sáng rực của sàn đấu, nhìn thấy Chu Diễn tháo găng tay quyền anh ra, tay còn lại xoa xoa mái tóc ướt dính vào trán.
Áo ba lỗ đen nổi bật các đường cơ bụng rắn chắc, mồ hôi chảy theo các đường gân bắp tay xuống dưới.
Tống Thành Trí dựa vào dây bao quanh võ đài, lắc đầu nói: “Tự nhiên gọi anh em ra xem mày đánh quyền anh làm gì?”
Chu Diễn cảm ơn huấn luyện viên, liếc Tống Thành Trí một cái: “Không phải mày nói sao? Có thời gian thì tụ tập nhiều hơn.”
“Đã nói câu này cả trăm lần rồi. Mày ở London cũng hai tháng rồi, sao trước đây không thấy tìm tao?”
Chu Diễn không nói gì, lấy khăn lau mồ hôi.
Dạo gần đây đầu óc anh rất hỗn loạn, thường xuyên nhớ lại những hình ảnh trong bệnh viện bốn năm trước.
Tống Thành Trí thấy anh biểu tình hờ hững, biết nếu Chu Diễn không nói thì không hỏi ra được gì.
“Dư Sanh đâu rồi?”
“Đi ăn với người khác rồi.”
Cô ấy nói tối nay có hẹn với người khác, không cần anh nấu ăn cũng không cần đón đưa.
Vì vậy anh mới có thời gian ra ngoài tìm Tống Thành Trí đánh quyền xả stress.
Chu Diễn không biết có phải do cảm giác của anh hay không. Sau sự kiện lần trước, Dư Sanh trở nên quấn quýt với anh hơn, thời gian ở trong thư phòng ít hơn, cô thường xuyên chọn ngồi ở phòng khách.
Lúc anh ngồi trên sofa đọc sách, cô cũng ngồi đối diện nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Giống như một con mèo, không ồn ào, không quấy phá.
“Cô gái nhỏ luôn thích vui chơi.”
Chu Diễn ném khăn đi: “Cái chuyện bốn năm trước, cô ấy cũng ở New York.”
Tống Thành Trí lập tức nhảy dựng lên, không thể tin nổi: “Cái gì?”
Chuyện của Chu Diễn bốn năm trước đã nổi như cồn, cả giới đều biết.
Sau khi Chu lão gia biết chuyện, lập tức lên máy bay riêng đi Mỹ giải quyết.
Không ngờ tin đồn càng lúc càng xấu, người ta đồn rằng con trai út của Chu gia giết người ở Mỹ.
Quan hệ giữa Chu Diễn cùng ba Chu không tốt, nhưng hai người vẫn luôn giả vờ hòa thuận. Nhưng sau khi Chu Diễn gặp sự cố, quan hệ cha con họ đã hoàn toàn sụp đổ, không thể tiếp tục che đậy.
Điện thoại của Chu Diễn vang lên, tiếng chuông đặc biệt này chỉ dành cho một người.
“Anh có thể đến đón tôi không?”
Dư Sanh trước đây không bao giờ khẩn cầu, chỉ ra lệnh cho anh.
Chưa kịp hỏi địa chỉ, cuộc gọi đã bị ngắt.
“Đưa chìa khóa xe cho tao.” Chu Diễn quay đầu nói với Tống Thành Trí.
Hôm nay anh không lái chiếc Lamborghini.
“Làm gì?”
“Đón người.” Ném lại hai từ.
Tống Thành Trí ngơ ngác: “Nói cái gì đến cái đó à? Vị tiểu tổ tông kia lại làm sao rồi?”
Chu Diễn không thèm nói nhiều, giật lấy chìa khóa xe từ tay anh, lập tức rời đi.
Trên đường, một người đàn ông mặc vest, tay cầm cặp công sở, bước nhanh qua.
Bên ngoài đang mưa. Không ngạc nhiên khi Dư Sanh muốn có người đón.
Mi mắt phải của Chu Diễn vẫn cứ giật giật không ngừng.
Hôm nay Tống Thành Trí lái chiếc Aston Martin DB12.
Lúc không cần phải ra ngoài gặp mấy em gái, Tống Thành Trí vẫn thích những chiếc xe kiểu dáng khiêm tốn hơn.
Chu Diễn khởi động xe, đang định gọi điện cho Dư Sanh thì cô gửi một tin nhắn WeChat kèm theo vị trí.
Đến nơi, nhìn thấy bóng dáng cô gái bình an bên đường, Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm, tìm chỗ đỗ xe thích hợp.
“Anh có mang ô không?” Dư Sanh nhìn thấy anh không cầm ô.
Chu Diễn im lặng hai giây, trả lời: “Không có.”
Lông mày của Dư Sanh rõ ràng nhíu lại, cô ngẩng cằm lên, lạnh lùng hỏi: “Trước đây tôi để một cái ô trong xe, sao anh không lấy?”
Chu Diễn cởi áo khoác ra, phủ lên đầu cô, cố gắng che càng nhiều càng tốt, giải thích: “Hôm nay có chút việc phải ra ngoài, mượn xe của bạn để đón em.”
Nghe thấy hai chữ “bạn” (bằng hữu), Dư Sanh dịu lại một chút.
Cô hất tay anh ra, tự mình thắt lại tay áo khoác quanh cổ, bĩu môi: “Đi thôi.”
Áo khoác của anh có mùi tuyết tùng tươi mát, giống hệt như cây đàn violin làm từ gỗ thông của cô.
Sắc mặt của Dư Sanh có phần dễ chịu hơn.
Chu Diễn mở cửa xe cho cô, tay chống lên phía trên, tránh cho đầu cô va vào trần xe.
Vừa khi Dư Sanh ngồi vào, cô lại nhăn mũi: “Mùi thuốc lá nặng quá.”
Tống Thành Trí là người không thể dừng hút thuốc.
Chu Diễn thầm mắng một câu tục tĩu, đột nhiên hối hận vì đã mượn xe của anh ta.
Hôm nay trời lại mưa, anh không thể để Dư Sanh mở cửa sổ để thông gió.
Điều này đồng nghĩa với việc anh đã phạm phải hai trong số những điều kiêng kỵ lớn của cô.
Dư Sanh tháo áo khoác trên đầu ra, không còn che chắn, mùi thuốc lá khó chịu xộc vào mũi.
Cô nhíu mày, lại dùng áo khoác của anh che phần dưới mặt.
Mọi động tác của cô đều lọt vào mắt anh.
Chu Diễn nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Anh sẽ lái nhanh một chút, không quá nửa giờ nữa là đến nhà rồi.”
Dư Sanh cách lớp áo khoác dày, ủ rũ đáp một tiếng “Ừm,” không thể nghe ra cảm xúc gì.
*
Dư Sanh về đến nhà liền nằm lên giường, mãi đến tận một giờ sáng vẫn không thể ngủ được.
Cô cảm thấy mình như bị xé thành hai nửa. Một nửa linh hồn thì lơ lửng trên không, lúc ăn cơm đáng lẽ phải đập đĩa salad lên mặt Vương Nhất Tùng. Nửa còn lại thì ngâm mình trong nước, muốn tìm một nơi không có ánh sáng để trốn.
Cô liên tục chuyển qua lại giữa các ứng dụng và trang web, cho đến khi cô nhận ra, hộp thư của mình đã đầy những email xác nhận đơn hàng từ các thương hiệu lớn.
Thông báo tiêu dùng từ các tài khoản công khai của thẻ tín dụng liên tiếp bật lên trong WeChat.
Cô đã tiêu gần hai trăm nghìn.
Dư Sanh tỉnh táo lại, có một loại cảm giác sảng khoái khó tả.
Đây là thẻ tín dụng phụ, điện thoại của Trần Uyển Thanh cũng sẽ nhận được các thông báo tương tự.
Trước khi bỏ điện thoại xuống, Dư Sanh tùy ý mở WeChat Moments.
Có người đang khen ngợi ánh trăng London sau cơn mưa tối nay thật tròn, có người phàn nàn giáo sư sắp xếp giờ thi quá muộn khiến họ không thể về nước, có người khoe khoang họ đã mua được vé VIP box của trận chung kết UEFA từ tay bọn đầu cơ.
Sau đó màn hình bị chiếm lĩnh bởi một loạt video ngắn của Trình Giai.
Trong vũ trường mờ mờ ảo ảo, bóng lưng nam nữ lắc lư, thân hình uốn éo quấn lấy nhau như rắn. Rượu mạnh, âm nhạc, ánh đèn như những chất phụ gia.
Cô định vuốt màn hình xuống. Đúng lúc đó, người đàn ông bên cạnh Trình Giai quay mặt lại, thô bạo hôn lên cổ cô ta, Trình Giai để tay ở ngực hắn, đẩy không được, cười mắng “Đáng ghét”, rất nhanh bị âm nhạc mạnh mẽ tiếp theo lấn át.
Sáu tiếng trước, khuôn mặt đó còn đang ngồi đối diện với Dư Sanh ăn cơm.
“Chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Hiểu chưa?”
Vén chăn xuống giường, Dư Sanh đi chân trần ra ngoài, mở cửa phòng ngủ khách.
Ngoài ý muốn, trong phòng một mảnh đen như mực.
Chu Diễn quấn khăn tắm quanh eo mở cửa, nhìn thấy một bóng dáng đứng bên giường, mắt anh co rụt lại.
“Dư Sanh?” Chu Diễn thử sờ tường tìm công tắc đèn, tay vừa chạm vào tường bóng dáng đối diện đã lao tới.
Dư Sanh va phải cằm anh, nghe thấy anh đau đớn rên lên.
Cánh tay cô bị giữ chặt, Chu Diễn cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người.
Dư Sanh không cho anh cơ hội, cô c*n v** c* anh, tay nhéo nhéo vào vùng cơ bắp mỏng manh bên hông anh, còn muốn tiếp tục đi xuống.
Cô rời môi, ánh sáng ấm áp từ phòng tắm phía sau chiếu vào. Dư Sanh mới phát hiện, ngoài cánh tay, ngay dưới xương xương quai xanh bên phải anh cũng có một vết sẹo dày.
Ngón tay chạm vào khăn tắm, bị anh bắt lấy. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt sâu xa.
Chu Diễn cố gắng đè nén th* d*c, nắm chặt cổ tay cô: “Dư Sanh, em biết mình đang làm gì không?”
“Anh đã từng làm với người khác chưa?” Khác với ánh mắt nồng đậm rực rỡ của anh, ánh mắt Dư Sanh bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của anh, giống như những viên ngọc đen.
Ánh mắt Chu Diễn càng đậm hơn, lực tay cũng mạnh hơn.
Anh không nói lời nào. Dư Sanh hiểu ra, thả lỏng tay, cảm giác ghê tởm dâng lên từ dạ dày.
Lùi lại một bước, vừa quay người, tay đã bị người nắm chặt.
“Chưa.”