Lúc Chu Diễn nói hai chữ này, giọng anh khàn khàn, đôi mắt bị hơi nước che phủ, tay kéo lấy cô, lại không dùng sức.
Dư Sanh nháy mắt kinh ngạc, một lần nữa xoay người, lặng lẽ đánh giá Chu Diễn.
Đột nhiên cô mỉm cười nhẹ nhõm: “Được.”
Sau đó duỗi tay tháo khăn tắm của anh.
Vừa chạm vào lớp vải trắng, Chu Diễn lập tức giữ chặt cổ tay cô, ngăn không cho cô tiến thêm.
Biểu cảm của cô vẫn bình thản như nước, chỉ có anh là người bị cuốn vào d*c v*ng.
Chu Diễn th* d*c, nhắc nhở: “Dư Sanh, em sẽ hối hận.”
Dư Sanh lập tức cười rộ lên.
“Em sẽ không.” Cuộc đời cô đã đủ tồi tệ rồi.
Ánh trăng đã treo lên một nửa, tâm trạng Dư Sanh lại trở nên sa sút. Nhưng kh*** c*m sinh lý xuất phát từ bản năng, cơn mưa đổ xuống, sóng ngầm mãnh liệt.
Cô cảm thấy mình như chiếc đồng hồ bị hỏng, đầu óc vang lên tiếng ong ong.
Dư Sanh ngước mắt nhìn anh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ vẽ lên đôi chân mày đẹp của anh, một nửa gương mặt bị che khuất trong bóng tối.
Cô đưa tay lên, chạm vào tai anh, dùng sức nhéo.
Lại nghe thấy âm thanh người đàn ông trầm thấp kêu lên.
Dư Sanh bắt đầu không kiểm soát được mà run, cô muốn dừng lại, nhưng cổ họng không thể phát ra câu nói hoàn chỉnh, chỉ có nhỏ giọng nức nở.
Bên tai có người thì thầm: “Sanh Sanh.”
“Sanh Sanh.”
Cảm giác khoái lạc lan tỏa dọc theo dây thần kinh sống lưng, thẳng lên tận đỉnh đầu.
Cô cảm nhận được vị ngọt.
*
Sau khi kết thúc, Chu Diễn ôm Dư Sanh vào phòng tắm.
Chiếc chăn đen trên giường đầy vết nước, đêm nay chắc chắn không ngủ được. Cái bóng bay nhỏ trong thùng rác ghi lại tất cả những chuyện hoang đường suốt cả đêm.
Dư Sanh nằm trong bồn tắm, trong phòng tắm chỉ mở đèn trang trí ở gương, khiến gạch men càng thêm trắng.
Cô nhìn rõ vết sẹo thứ hai trên ngực anh, dài hơn, rõ ràng hơn.
“Vết thương này cũng là do người khác đâm vào sao?”
“Ừ.”
“Vậy anh khá may mắn.” Vết thương kiểu này nhìn có vẻ đủ để lấy mạng một người.
Lưng Chu Diễn cứng đờ.
Dư Sanh tiếp tục nói: “Em cũng có một vết.” Cô chỉ vào vị trí bụng nhỏ.
“Nhiều người như vậy, nhưng Chúa lại chọn em, thế mà em vẫn sống sót. Tại sao vậy? Lẽ ra em phải chết ngay lúc đó. Chết rồi thì không còn đau khổ nữa, đúng không?”
Lúc ấy với tuổi tác của Trần Uyển Thanh và Dư Chính Vanh, còn có thể sinh thêm đứa con thứ hai. Đáng tiếc là mối quan hệ của họ đã bắt đầu rạn nứt, Trần Uyển Thanh cầm chiếc bình hoa triều Thanh mua ở Christie’s ném về phía Dư Sanh: “Con tiện nhân này sao mày không đi chết đi?”
Bình hoa vỡ ra không thể ghép lại được.
Ngày đó nếu chết ở bệnh viện thì tốt biết bao. Được đặt vào chiếc quan tài nhỏ, mục sư đứng ở cuối niệm kinh thánh. Hiệu trưởng, thầy cô, bạn bè sẽ mặc những bộ lễ phục đen, nắm chặt khăn tay, ngay cả cô bạn cùng phòng đại diện cho kiểu “mean girl” người Mỹ cũng sẽ giả vờ rơi vài giọt nước mắt.
Chu Diễn im lặng nhìn cô gái ngửa đầu ra ngoài thành bồn tắm, đuôi mắt đỏ hoe, không có lấy một giọt nước mắt.
Dư Sanh lại phát bệnh, giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vừa rồi còn ở đỉnh cao, giờ đã tụt xuống vực sâu.
Vì vậy cô mới làm chuyện đó với anh.
Chu Diễn nắm chặt tay cô đang đặt trên thành bồn tắm, giống như lúc cô xiết chặt vào lưng anh.
Làn da của cô trắng đến mức không khỏe mạnh, chỉ cần chút sức là đã để lại vết đỏ.
Dư Sanh cứng ngắc quay đầu nhìn về phía anh.
Xung quanh hết thảy là im lặng, đôi mắt anh đen thẫm như biển cả, đủ khiến người ta chết chìm.
Dư Sanh nhanh chóng bị thống khổ khủng khiếp bao trùm, cô lật người, nước bắn lên, vòng tay qua cổ Chu Diễn, bật khóc nức nở.
Cảm xúc bùng nổ như một quả đạn lạc, cơ thể cô không thể chịu nổi. Nhưng có ai đó đã mở cổng đập, dòng nước lũ ào ạt tuôn ra.
*
Kỳ thi cuối kỳ của các trường đại học lần lượt kết thúc, Trần Phán Hạ nhắn tin cho Dư Sanh trên WeChat, nói cô ấy đã qua môn Lịch sử Âm nhạc, cảm ơn Dư Sanh vì đã cho mượn ghi chú trước đó, hỏi liệu cô có rảnh đến nhà cô ấy ăn cơm không.
Dư Sanh uyển chuyển từ chối lời mời, nói cuối năm không có thời gian rảnh.
Trần Phán Hạ: [Vậy sau năm mới, cậu có thời gian không? Mình tổ chức tiệc sinh nhật vào ngày 3 tháng 1, muốn tụ họp cùng nhau.]
Dư Sanh: [Đến lúc đó sẽ cố gắng.]
Trần Phán Hạ: [Vậy tốt quá.]
Trước khi kỳ nghỉ Giáng sinh bắt đầu, Dư Sanh đã hẹn tái khám lần cuối cùng trong năm.
Đối chiếu với cuốn sổ tay, cô báo cáo tình hình bệnh tình cho Lục San Ương.
Lục San Ương gõ trên máy tính, dựa trên mô tả của Dư Sanh, bệnh tình của cô bắt đầu có dấu hiệu phát tác hỗn hợp, không còn đơn thuần là hưng cảm hay trầm cảm nữa, mà là sự thay đổi nhanh chóng giữa hai trạng thái trong thời gian ngắn.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, chứng tỏ bệnh tình đang trở nên nghiêm trọng hơn.
“Thời gian gần đây có bị k*ch th*ch hay gặp phải sự kiện bất ngờ nào không?”
“Không có.” Dư Sanh lập tức phủ nhận.
Rời khỏi phòng khám, Dư Sanh bỏ cuốn sổ tay vào trong túi, không nói với Lục San Ương về những chuyện liên quan đến Chu Diễn, bao gồm cả hai lần phát tác hưng cảm nghiêm trọng.
Cô cũng thường xuyên bị trầm cảm và hưng cảm đồng thời vào ban đêm, mỗi khi như vậy, cô lại mở cửa phòng ngủ của Chu Diễn, anh ấy thậm chí sẵn sàng một cách ngớ ngẩn chiều theo cô trong chuyện này.
“Bác sĩ Lục có nói gì không?” Chu Diễn mở cửa ghế phụ.
“Không có.” Dư Sanh ngồi vào trong, kéo tấm che nắng xuống, “Đi Regent Street.”
Dư Sanh bắt đầu từ bỏ việc đi taxi, gần đây cô đi đâu đều sai anh đưa đi.
Regent Street là một trong những con phố mua sắm nổi tiếng ở London, với những cửa hàng sang trọng trong những tòa nhà cổ kính.
“Em lại muốn mua gì à?” Từ “lại” được anh nhấn mạnh, Chu Diễn nhớ lần trước, mấy kiện hàng chuyển đến chất đầy cả nhà, cô thậm chí còn chưa mở ra, tất cả đều chất ở gần cửa kính dẫn ra ban công.
“Ừm. Mua quà cho bạn.”
Sau khi đi du lịch hai tuần về, trùng vào dịp nghỉ Tết, các cửa hàng xa xỉ đều đóng cửa. Dù không tham gia bữa tiệc, nhưng quà sinh nhật của Trần Phán Hạ cũng phải mua trước.
Cô đã nghĩ xong, sẽ tặng Trần Phán Hạ một chiếc vòng tay ngọc trai trắng Van Cleef & Arpels.
Bởi vì lần trước mua túi, Trần Phán Hạ đã chuyển thêm cho cô hai vạn tệ.
*
Kỹ năng nấu ăn của Chu Diễn thực sự đã tiến bộ, anh học rất nhanh qua các video trên mạng, thậm chí có thể đảo chảo một cách thuần thục.
Dư Sanh chỉ cảm thấy khi anh cắt rau rất đẹp mắt, một tay ấn chặt nguyên liệu, tay kia cầm dao, động tác rất có tính thẩm mỹ. Mỗi nhát dao xuống, đường cắt mượt mà, đẹp mắt, độ dày của từng lát cà chua đều hoàn hảo.
“Trước đây anh cũng làm như vậy trên bàn phẫu thuật sao?” Dư Sanh nhìn vào những ngón tay dài của anh.
“Anh chưa bao giờ làm phẫu thuật chính.” Chu Diễn khi đó vẫn là một bác sĩ thực tập, chỉ có thể đứng ngoài quan sát trong khi phẫu thuật.
Dư Sanh bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại từ bỏ?”
Chu Diễn đổ trứng đã đánh vào chảo, trứng ngay lập tức lan rộng ra trong chảo chống dính.
“Vì khi anh bị đâm, vết thương đã tổn thương đến dây thần kinh.”
Làm sao có thể, anh cắt rau sao mà ổn định như thế.
Chu Diễn nhìn biểu cảm hơi khó hiểu của cô, khẽ cười: “Em không hiểu phải không? Đưa anh ghi chú trong điện thoại đi.”
Dư Sanh làm theo.
Móng tay của anh được cắt gọn gàng, ngón trỏ mở chức năng vẽ, kéo xuống từ trên xuống dưới.
Tối qua, đôi tay dài này cũng đã v**t v* cô như vậy.
“Em nhìn ra chưa? Vết sẹo cong như vậy. Nếu là trước khi bị thương, nó phải là một đường thẳng. Tay như vậy không thể lên bàn mổ được.”
Dư Sanh an tĩnh lại. Cô cũng có tình trạng tương tự, khi tay run, cô không thể kéo đàn violin.
Cho nên lúc giáo sư mời cô tốt nghiệp tham gia vào dàn nhạc giao hưởng, Dư Sanh đã do dự, cô không thể đảm bảo mỗi buổi biểu diễn đều sẽ là trạng thái bình thường.
Thời điểm đăng ký vào đại học, ngoài violin, Dư Sanh còn nghĩ đến thiết kế thời trang hay thiết kế phim. Tóm lại, đó đều là những chuyên ngành mà học xong ra trường cũng khó tìm được việc, rất đúng với hình ảnh mà giới truyền thông hay tưởng tượng về những gia đình giàu có. Học ra chẳng có gì hữu dụng mà còn tốn rất nhiều tiền.
Trên thực tế, đa số bạn bè cùng lớp cấp ba của Dư Sanh cũng như vậy, càng là con cái của các gia đình old money (gia đình quý tộc, vương thất, hoặc các gia tộc giàu có có gốc gác lâu đời), càng thích các ngành học mơ hồ, có một bạn học là con cháu của gia đình có tước vị quý tộc đã học tiếng Hebrew, trong khi con cái của gia đình new money thường sẽ theo đuổi các ngành quản lý, như cô bạn cùng phòng của Dư Sanh, cha cô ấy là người sáng lập một công ty unicorn ở Silicon Valley.
Cô vào trường nữ sinh này cũng là do Trần Uyển Thanh một tay sắp xếp, mặc dù các bác sĩ trong nước không khuyến khích một thiếu nữ đã được chẩn đoán mắc bệnh tâm lý lại đi du học một mình.
“Em nghe điện thoại một chút.” Dư Sanh nhìn thấy tên Trần Uyển Thanh trên màn hình, tắt âm ra ban công.
“Mẹ.”
“Sanh Sanh, bên nhà họ Vương trả lời rồi, họ rất hài lòng với con, mẹ đã biết mà. Con làm rất tốt.” Trần Uyển Thanh luôn rất dịu dàng khi gọi cô bằng biệt danh, nhưng lời nói lại muốn mệnh, “Con chuẩn bị mua vé máy bay tháng 1 năm sau về nước. Nhớ là đừng bay về Thượng Hải, phải bay thẳng đến Bắc Kinh.”
Dư Sanh không thể tin nổi: ” Tháng 1 con vừa khai giảng.”
“Sanh Sanh, chuyện đó không quan trọng. Con đi làm thủ tục bảo lưu đi.” Giọng điệu không cho phép cãi lại.
“Tại sao?”
Trần Uyển Thanh cười nói: “Không có tại sao, gọi con về tất nhiên là có việc. Mua vé máy bay xong thì nhớ gửi thời gian cho mẹ, mẹ sẽ sắp xếp tài xế đến đón.”
Nói xong, bà cúp máy.
Dư Sanh há miệng, cố hít một hơi thật sâu, cảm giác cả phổi như trống rỗng. Cô ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, nghe rõ tiếng màn hình vỡ vụn.
Xoay người bước vào nhà, Chu Diễn đang rưới món trứng xào cà chua lên cơm.
Anh vừa đặt chảo xuống. Cô đẩy anh tựa vào tủ lạnh, vòng tay qua cổ anh, cắn vào môi dưới của anh, vị máu nhàn nhạt lan ra giữa môi răng.
Hai người đã làm nhiều lần, nhưng chưa từng hôn nhau.
Chu Diễn ngẩng đầu, kéo giãn khoảng cách: “Không ăn cơm trước sao?”
Dư Sanh vội vã luồn tay vào bên trong áo thun của anh, chạm vào làn da nóng rực. Cô lại cắn vào yết hầu của anh.
“Được thôi.” Chu Diễn bế cô lên, đặt lên bàn đảo bếp mà anh vừa mới lau dọn sạch sẽ.
Anh nắm lấy cổ chân cô, vừa kéo cô về phía mình vừa mỉm cười: “Bảy giờ sáng mai chúng ta còn phải bay đấy.”