Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 16

Rạng sáng, Dư Sanh mở mắt, xung quanh không có bất kỳ con thú nhồi bông nào.

Cô đang nằm trên giường của Chu Diễn, một tia sáng hắt qua khe cửa.

Lần mò một hồi không tìm thấy quần áo, cô quấn chăn quanh người, rón rén bước xuống giường.

Trong phòng khách, Chu Diễn đang tỉ mỉ bỏ từng viên thuốc đủ màu sắc vào hộp chia thuốc.

Chuyến du lịch này kéo dài hai tuần, anh phải chắc chắn Dư Sanh mang đủ lượng thuốc cần thiết.

Toàn bộ hành trình lần này đều do một mình Chu Diễn lên kế hoạch.

Anh chọn đảo Tenerife ít người biết đến. Nằm cạnh lục địa châu Phi nhưng lại thuộc về Tây Ban Nha, hòn đảo này có ngọn núi lửa Teide, lớn thứ ba thế giới, còn có một đài quan sát thiên văn. Một nơi hoàn hảo để thực hiện lời hứa của anh với cô: vừa có thể ngắm biển, vừa ngắm sao.

Còn Dư Sanh thì chỉ biết nơi họ đến nằm trong khu vực Schengen.

“Em có hẹn bác sĩ Lục tái khám vào tháng 1 chưa? Thuốc amitriptyline của em sắp hết rồi.” Chu Diễn lắc lắc lọ thuốc còn chưa đến nửa lọ.

“Chưa, tháng 1 em phải về nước.” Dư Sanh quấn chăn ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt uể oải.

“Thuốc hết rồi thì làm sao?”

“Quầy lễ tân phòng khám có thể cấp đơn thuốc. Trước khi về nước em sẽ lấy thêm thuốc, sau khi quay lại sẽ hẹn tái khám.” Cô không định làm theo lời Trần Uyển Thanh. Trước tiên cô muốn về nước để tìm hiểu rõ tình hình, xem đã xảy ra chuyện gì, rồi mới quay lại London.

Cô ngồi xuống, cầm lấy lọ thuốc từ tay anh, giơ lên ngắm dưới ánh sáng.

“Amitriptyline hydrochloride, sẽ khiến em buồn ngủ, chóng mặt.”

Lại cầm lên một lọ thuốc khác.

“Nefazodone Hydrochloride, gây rối loạn ý thức, mờ mắt, huyết áp thấp.”

Những điều này là do bác sĩ Lục San Ương từng giải thích với cô về tác dụng phụ của các loại thuốc.

“Đừng đọc nữa.” Chu Diễn cầm lấy lọ thuốc, đặt lại vào hộp đựng.

Bên trong còn nhiều loại thuốc cô không còn sử dụng nữa vì không hiệu quả, lớn lớn bé bé chiếm gần hết không gian hộp.

Dư Sanh nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt anh.

Có một khoảnh khắc, cô xúc động muốn hỏi anh liệu có thể ở lại London mãi được không.

Chu Diễn kiểm tra lại các loại thuốc trong hộp phân loại, cúi xuống nhìn biểu tình cô muốn nói lại thôi.

“Sao thế? Còn thứ gì quên mang không?”

Dư Sanh lắc đầu, đưa tay vòng qua eo anh, khép kín vòng tay phía sau lưng anh.

“Anh là người Bắc Kinh.” Cô khẳng định.

Chu Diễn kéo cô vào lòng: “Làm sao em đoán ra?”

Hình như anh chưa từng nói điều đó với cô.

“Giọng nói, bạn bè của anh đều nói giọng Bắc Kinh.” Đặc biệt là A Bì.

Anh cười cười: “Vậy sao? Chuyện đó mà em cũng để ý à.”

Dư Sanh khẽ hừ hai tiếng, buông tay khỏi eo anh, xoay người gối đầu lên đùi anh: “Không chỉ tiếng phổ thông đâu, tiếng Anh em cũng phân biệt được.”

Cô ngẩng lên nhìn anh, bắt chước giọng Cockney ở Đông London: “A cup of wa-er?”

Rồi chuyển sang giọng xứ Wales: “We have the best team in the world.”

Ban đầu Chu Diễn còn hiểu được, nhưng đến mấy câu sau, anh bắt đầu nghi ngờ không biết Dư Sanh có đang nói tiếng Anh không.

Cô như một đứa trẻ vừa học nói, líu lo không ngừng, đáng yêu đến mức anh chỉ muốn cúi xuống hôn cô.

“Câu đó ở đâu ra vậy?”

“Liverpool. Lúc trước em đi xem bóng với bạn, học từ người ngồi bên cạnh.”

Dư Sanh thường hay ngẩn người giữa đám đông, lắng nghe kỹ những câu nói xung quanh, âm thầm lặp lại nghiền ngẫm từng chữ trong đầu.

Bất chợt, cô đổi sang giọng RP (Received Pronunciation) chuẩn chỉnh, như phát thanh viên dự báo thời tiết trên truyền hình, đọc rõ ràng một câu: “London Bridge is down.”

Biểu tình cô từ hứng thú bừng bừng trở nên ảm đạm không có ánh sáng.

Chu Diễn lại nhìn thấy biểu cảm búp bê Tây Dương quen thuộc của cô.

Ngay giây tiếp theo, Dư Sanh ngồi lên đùi anh, tấm chăn tuột khỏi đôi vai tuyết trắng. Từ lúc ra khỏi phòng ngủ, cô không mặc gì cả.

Chu Diễn giữ chặt eo cô, không để cô di chuyển lung tung. Cô giống như nàng tiên cá nguy hiểm giữa biển khơi, sẵn sàng mê hoặc những thủy thủ lạc lối, kéo họ chìm xuống đáy đại dương mênh mông.

Dư Sanh đặt cằm lên xương quai xanh của anh, đây là nơi cô thích nhất. Đường cong hình lưỡi liềm ấy vừa vặn, như được tạo ra dành riêng cho cô.

đ** l*** **t *t của cô l**m nhẹ vành tai anh, mang theo hơi thở ấm áp: “Muốn anh.”

Chu Diễn khó khăn nhắc nhở: “Sáng mai còn phải bay sớm.”

Dư Sanh không nói gì, chỉ để lại cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua tai anh.

Chu Diễn buộc cô ngẩng lên, bắt hai ánh mắt giao nhau.

Đôi mắt cô mơ màng, long lanh ánh nước, trong con ngươi phản chiếu hình bóng anh.

Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp: “Chỉ lần này thôi. Làm xong rồi phải đi ngủ.”

Dư Sanh cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ nhấc bổng cô lên. Anh ôm trọn cô trong vòng tay rắn chắc, rõ ràng là định đưa cô trở lại phòng ngủ.

Cô vòng tay ôm cổ anh, nhìn bức tường trắng ngày càng xa dần.

“London Bridge is falling down.”

Câu nói ấy bắt nguồn từ một bài đồng dao Anh Quốc.

Hai năm trước, truyền thông từng tiết lộ về kế hoạch “London Bridge.” Một năm sau, cây cầu London sụp đổ, Cung điện Buckingham treo cờ rũ.

Câu nói đó mang ý nghĩa về cái chết.

*

Dư Sanh không nhớ gì về việc đến sân bay, cũng không nhớ đã qua kiểm tra an ninh như thế nào. Khi cô tỉnh lại, đã ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn.

Cô hơi ngồi dậy, hỏi lái xe Chu Diễn: “Tới nơi rồi à? Đây là chỗ nào?”

“Đây là đảo Tenerife. Chúng ta đang trên con đường vòng quanh đảo, còn khoảng 20 phút nữa là đến khách sạn.”

Chu Diễn bỏ qua Ritz-Carlton, chọn một khách sạn nghỉ dưỡng khác.

Khách sạn nằm ở phía tây nam của đảo, xa khu vực du lịch đông đúc ở phía nam. Anh đã gọi điện cho khách sạn, trả thêm tiền để giữ lại một phòng suite gần biển nhất.

Khi hai người mở cửa sổ kính phòng khách kết nối với bếp mở, gió biển liền thổi vào.

Phòng suite có hai phòng ngủ, một phòng dành cho trẻ con.

Chu Diễn xách hành lý chuẩn bị vào phòng nhỏ hơn, Dư Sanh giữ tay anh, dẫn anh vào phòng ngủ chính.

Hai người ngã xuống chiếc giường Simmons mềm mại.

Dư Sanh ôm anh như ôm một con thú nhồi bông khổng lồ: “Anh có mang A Bối Bối của em không?”

Cả hành lý của cô cũng là do anh sắp xếp.

“Con thỏ đó à? Mang rồi. Để anh lấy cho em.” Chu Diễn lấy con thỏ từ góc trong vali, nằm xuống bên cạnh cô.

Dư Sanh chỉ ngủ được hai tiếng sáng nay, giờ cô mệt đến mức muốn ngất đi.

Cô nhét con thỏ vào giữa hai người, đầu bông nhỏ xíu bị ép thành hình oval.

Chu Diễn hỏi: “Sao em lại đặt tên con thỏ này là A Bối Bối?”

Dư Sanh nắm lấy cổ áo anh, đặt đùi lên hông anh, ý thức của cô gần như bị chu công cướp lấy, vẫn cố gắng giải thích: “Không phải nó tên là A Bối Bối, nó chính là A Bối Bối.”

Cô còn nhiều A Bối Bối lắm, mỗi con thú nhồi bông trên giường đều là A Bối Bối, bao gồm cả anh.

Chu Diễn nghe xong câu nói ngớ ngẩn của cô, nhận ra cô đã ngủ mất rồi.

Anh dùng tay đặt sau đầu cô, mở khóa điện thoại thử tìm kiếm từ khoá “A Bối Bối” trên Google.

“A Bối Bối” là một thuật ngữ tâm lý học, đơn giản là “hội chứng ái vật,” chỉ sự gắn bó mạnh mẽ với những món đồ như thú nhồi bông cũ, quần áo cũ hoặc chiếc chăn nhỏ mà người dùng đã gắn bó từ lâu, thường xuất hiện ở trẻ em khoảng hai đến ba tuổi.

Tắt trình duyệt, một thông báo khác bật lên phía trên.

Lưu thúc: [A Diễn, hôm nay có rảnh không? Ông nội muốn gặp con.]

Lưu thúc là trợ lý sinh hoạt của ông nội anh, trước đây là cấp dưới của Chu Tông Quốc trong quân đội, sau đó do một tai nạn mất ngón tay cái nên phải xuất ngũ. Một tay mất đi ngón cái gần như là mất đi một nửa khả năng. Chu Tông Quốc nhớ ân tình xưa, giữ ông lại làm việc cho Chu gia.

Nói là làm việc, thật ra giống như bạn bè, Chu Diễn cũng là người Lưu thúc nhìn lớn lên.

Chu Diễn từ trên giường đứng dậy, đắp chăn cho Dư Sanh đàng hoàng, đi vào phòng bên cạnh.

Cuộc gọi video rất nhanh được kết nối, mặt của Chu Tông Quốc xuất hiện trên màn hình. Ông nói chuyện rất ôn hòa, nhưng vẫn không giấu được vẻ không giận mà uy.

“A Diễn, ba con nói bây giờ con không ở New York.”

Biểu tình Chu Diễn rất nhạt: “Ừm, bây giờ con ở London.”

“Cũng tốt, đổi nơi đổi tâm trạng.” Chu Tông Quốc nghĩ lại chuyện ngày trước, thở dài: “Dự định khi nào về nước? Cả nhà lâu rồi không gặp con.”

“Là ông lâu không gặp con? Hay là ba con?” Chu Diễn mỉm cười nhưng không có chút ý cười nào.

Giọng điệu, biểu cảm này giống hệt khi ông còn trẻ, luôn nói chuyện như nước chảy mây trôi, một câu có thể bao hàm cả nghìn vạn chuyện. Chu Tông Quốc có ba người cháu, Chu Diễn là đứa nhỏ nhất, cũng là đứa duy nhất lớn lên bên ông. Tính cách và cách đối nhân xử thế của Chu Diễn ít nhiều chịu ảnh hưởng từ ông, điềm tĩnh nhưng khi muốn kiên quyết, không ai có thể lay chuyển được anh.

“Chu Tam, tháng 2 con phải về Chu gia đón Tết, đó là lễ nghi cơ bản.”

Cách xưng hô “Chu Tam” vốn giống như cách gọi đùa như “Lý Tứ, Vương Ngũ,” có chút khôi hài, nghe có vẻ không lễ phép. Dù là Tống Thành Trí cũng biết biệt danh này nhưng chưa bao giờ gọi như vậy.

Chỉ có Chu Tông Quốc, từ nhỏ đến lớn mỗi khi ra lệnh cho anh như cấp dưới, ông mới gọi như vậy.

“Chu Tam, ngày mai chúng ta đi trường Vạn Lý huấn luyện dã ngoại.”

“Chu Tam, con phải hình thành thói quen chạy bộ buổi sáng, sức khỏe là vốn liếng cách mạng.”

Dư Sanh nói cô sẽ về nước vào tháng 1, không biết khi nào mới quay lại, tháng 2 cô vẫn cần người chăm sóc.

Chu Diễn: “Tháng 2 nếu không có gì con sẽ về.”

Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi thăm dò: “Chu Tam?”

Hẳn là Dư Sanh tỉnh dậy rồi, đang tìm anh. Chu Diễn mở cửa, thấy cô đang đi chân trần đứng bên ngoài. Nhiệt độ trên đảo ấm hơn nhiều so với Anh, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, dù có nóng cũng chỉ chừng mười mấy độ, nền gạch lạnh lẽo.

Anh chỉ vào điện thoại: “Anh gọi điện xong ngay, em đi mang giày vào, dép của em ở trong túi kéo bên hông của vali.”

Dư Sanh ngoan ngoãn gật đầu, quay về phòng ngủ bên kia.

Cửa đóng lại, căn phòng lại im lặng.

“Con có bạn gái sao?” Chu Tông Quốc bên kia video cũng nghe thấy, là giọng của một cô gái. Ông ngạc nhiên, trước đây trong nhà giới thiệu cho nó không biết bao nhiêu cô gái, nhưng nó đêù không thèm để ý.

Dù sao thì thằng cháu này đã hai 26 tuổi, có bạn gái cũng là chuyện bình thường. Chu Tông Quốc nhẹ giọng, nói với giọng điệu như đang thương lượng: “Tháng 2 con có thể mang cô bé về nhà, để gặp mọi người trong gia đình.”

“Cô ấy sẽ không muốn đâu.”

Anh đã không muốn quay về nhà Chu gia, làm sao có thể mang cô ấy đi.

Bình Luận (0)
Comment