Trong lúc Chu Diễn gọi điện, Dư Sanh ngồi trên sofa cầm điều khiển tivi, liên tục chuyển qua lại giữa các kênh nói tiếng Tây Ban Nha mà cô không hiểu. Tối hôm qua cô làm hỏng điện thoại, thời đại này không có thiết bị điện tử không khác gì người tiền sử.
Sau khi anh ra ngoài, cả hai ngầm hiểu mà tránh nhắc đến cuộc gọi vừa rồi.
Dư Sanh nhạy cảm nhận ra rằng cuộc trò chuyện của anh với người ở đầu dây bên kia không mấy vui vẻ.
Chu Diễn lái xe đưa cô đến khu vực phía Nam của thành phố, cả hai tìm được một nhà hàng hải sản đặc trưng của địa phương để ăn trưa.
Lúc chờ món ăn, Dư Sanh cứ phát ngốc nhìn chằm chằm vào bể kính nuôi cua.
“Sao em yên lặng vậy?” Chu Diễn cười hỏi. Bình thường đi ăn ngoài, Dư Sanh luôn bận rộn xem video meme về mèo đang rất hot. Mấy đoạn nhạc BGM đó anh nghe đến mức tai gần như mọc kén, vậy mà cô vẫn không biết chán.
Cô quay sang nhìn mắt khẽ chớp, như thể đang lườm.
“Điện thoại hỏng rồi.”
Chu Diễn ngẩn ra: “Hỏng lúc nào?”
“Tối qua.”
Nụ cười trên mặt Chu Diễn lập tức tắt ngúm. Anh dễ dàng đoán chuyện này xảy ra khi cô ra ban công nghe điện thoại trước bữa tối. Sau đó cô liền quay vào ngồi vào lòng anh, vòng eo mềm mại, quấn lấy anh, cầu xin anh.
Anh từng làm rất nhiều chuyện phản nghịch. Hồi cấp ba anh từng cùng Tống Thành Trí đánh nhau ngoài trường, khiến mũi đối phương gãy, bị Chu Tông Quốc phạt đứng tư thế quân đội trong sân ba ngày giữa trời nắng gần 40 độ. Có lần đi trượt tuyết anh cố tình tăng tốc khi vào cua, trực tiếp lao thẳng vào rào chắn, phía dưới chỉ là vực thẳm trắng xóa. Thậm chí anh từng đâm dao mổ vào tim một tên cướp.
Quan hệ bừa bãi chưa bao giờ là điều anh làm. Thế mà khi Dư Sanh dùng đôi mắt mơ màng kia nhìn anh, cầu anh, thì thầm hai chữ “muốn anh”, anh hoàn toàn không có lực chống cự, chỉ có thể chìm đắm cùng cô dưới đáy biển sâu.
Sự im lặng trên bàn ăn kéo dài cho đến khi phục vụ mang món cơm hải sản lên.
“Chiều nay em có muốn đi thuyền không? Nghe nói có thể thấy cá voi.”
“Được thôi.”
Câu trả lời thờ ơ, nghe cũng không có vẻ hào hứng gì lắm.
Nhưng khi thực sự ngồi trên thuyền, nhìn thấy cá heo nhảy lên khỏi mặt biển, tâm trạng của cô lại thay đổi hoàn toàn.
Cô phấn khích nói chuyện với hướng dẫn viên. Người bản địa nói họ rất may mắn, vì phần lớn du khách chỉ nhìn thấy cá voi hoa tiêu còn cá heo phải nhờ vào may mắn.
“Chu Tam, anh chụp được ảnh chưa?” Trên đường trở về, Dư Sanh mới nhớ ra hỏi.
“Chụp rồi”
Dư Sanh lướt xem ảnh trong điện thoại, khen ngợi: “Anh chụp đẹp quá, về nhớ gửi cho em nhé?”
Trên thuyền lắc lư, thời gian cá voi hoa tiêu tiếp cận thuyền chỉ chừng một hai phút, khó mà chụp được bằng điện thoại. Nhưng anh vẫn hoàn hảo bắt được khoảnh khắc hai chú cá voi cùng nhảy lên khỏi mặt nước.
“Được.” Anh cất điện thoại vào túi.
Nếu Dư Sanh chịu lướt xem những tấm ảnh trước đó, cô sẽ phát hiện những bức đầu tiên đều là hình cô đứng bên mép lan can dõi mắt nhìn những chú cá heo phía xa.
Từ bến tàu đi bộ về đã là chạng vạng, bãi biển vẫn rất đông người. Dư Sanh học theo các du khách khác, để chân trần trên nền cát mềm mại. Sóng biển từng đợt tràn lên, lại rút xuống, tuần hoàn không dứt.
Cuối cùng cô tìm một vòi nước được chuẩn bị cho du khách ở mép bãi biển, rửa sạch cát dính trên chân, ánh mắt đáng thương ngẩn đầu nhìn Chu Diễn.
Chu Diễn lập tức hiểu ý, cúi xuống để cô leo lên lưng mình.
Anh cõng cô, đi dọc bãi biển hướng về bãi đậu xe.
Ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt biển làm cô chói mắt, Dư Sanh nheo nheo mắt hỏi: “Có phải em nặng lắm không?”
Cô chưa từng để tâm nhiều đến cân nặng. Nhưng về lý thuyết thuốc phenelzine mà cô đang dùng có thể dẫn đến tăng cân, theo lời Lục San Ương.
“Không nặng.” Chu Diễn gật đầu, điều chỉnh để cõng cô vững hơn.
Kể từ khi Chu Diễn dọn đến, khẩu vị của Dư Sanh cải thiện trông thấy. Trước kia ngay cả nửa bát cơm cô cũng không ăn hết, giờ thỉnh thoảng còn có thể ăn thêm chút nữa. Nhưng chút trọng lượng tăng lên đó trong mắt anh hoàn toàn chẳng đáng bận tâm.
*
Không có điện thoại cũng có lợi. Dư Sanh hoàn toàn tách biệt khỏi những thông báo lộn xộn, cũng không thèm nghĩ Trần Uyển Thanh có gọi điện thêm lần nào nữa hay không.
Nếu có, Dư Sanh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt méo mó của bà khi cô không bắt máy. Nghĩ đến đó, cô lại càng vui vẻ.
Chu Diễn còn dẫn cô đi thăm sở thú và công viên nước nổi tiếng trên đảo. Trước đây Dư Sanh luôn nghĩ những nơi này chỉ dành cho người lớn dẫn trẻ con đi, đến khi thử trải nghiệm, cô mới biết mình cũng có thể đứng bên ngoài lớp kính ngắm nhìn capybara ngâm mình trong hồ suốt hai mươi phút.
Hành trình ngắm sao được để dành cho đêm cuối cùng trên đảo. Ngày mai họ sẽ trở lại London.
Dọc theo đường cao tốc vòng quanh đảo lên núi, Dư Sanh nhìn thấy từ xa một nhóm người đang bắn pháo hoa trên bãi biển.
Từ mực nước đến đỉnh núi Teide cao hơn 3700m, rừng lá rộng dần nhường chỗ cho rừng lá kim, gió cũng ngày càng lạnh hơn. Dư Sanh phải kéo kính xe lên.
Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối cùng của năm, số người lên núi ngắm sao rất ít, chỉ lác đác vài chiếc xe trên đường.
Khoảnh khắc xuống xe ngước mắt nhìn lên trời, khiến Dư Sanh quên cả việc đóng cửa xe.
Cả bầu trời đầy sao lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ. Một tấm màn đen được điểm xuyết bằng vô số viên đá quý rực rỡ sắc màu. Đây là khung cảnh mà London vĩnh viễn không có.
Lần đầu tiên trong đời cô tận mắt nhìn thấy dải ngân hà như khói như sương, trong đó có hai ngôi sao đặc biệt sáng.
Đó là Vega – Altair mà thầy Địa Lý đã nói trong giờ học. Tiếng Trung dịch là Ngưu Lang – Chức Nữ.
“Lạnh không em?” Chu Diễn hỏi cô. Nhiệt độ trên núi gần bằng 0 độ C, anh đã chuẩn bị cho cô một chiếc áo khoác dày, Dư Sanh vốn là người sợ lạnh.
Dư Sanh lắc đầu, tay chỉ lên trời: “Cái này có chụp bằng điện thoại được không?”
“Hiệu quả có thể không tốt, nhưng có thể thử chụp bằng chế độ hấp thụ ánh sáng xem sao.” Chu Diễn liếc thấy ở xa có một người đàn ông cao gầy, da trắng đang dựng máy ảnh chuyên nghiệp.
Để đảm bảo ảnh không bị rung, anh chỉ dùng tay trái giữ điện thoại.
Dư Sanh thấy anh đứng yên tại chỗ mân mê, có vẻ không hài lòng, cứ chụp đi chụp lại. Cô đã lạnh đến mức tay gần như đông cứng, cuối cùng Chu Diễn cũng đưa điện thoại lại cho cô. Đúng như anh nói, chỉ dựa vào ống kính của điện thoại rất khó chụp lại vẻ đẹp phía trên đầu họ.
Chu Diễn nhìn ra cô thất vọng: “Em vào xe trước đi, anh qua hỏi thử nhiếp ảnh gia kia xem có thể chia sẻ một bức không.”
Không lâu sau, anh ngồi lại vào xe.
Dư Sanh nhanh chóng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Anh trai nói phải về xử lý ảnh lại.”
Kiểu nhiếp ảnh chuyên nghiệp này thường chụp rất nhiều bức, sau đó chỉnh sửa, ghép lại để tạo thành một bức ảnh hoàn chỉnh. Mỗi bức ảnh có thể lên tới vài chục GB.
“Ồ…” Cô cúi đầu.
“Nhưng anh đã hỏi xin email của anh ấy, nói sau này sẽ liên lạc.” Chu Diễn khởi động xe, bật chế độ sưởi nghiêng đầu hỏi cô, “Em có muốn về không?”
Bây giờ mới 11 giờ, nếu xuống núi ngay lập tức vẫn còn kịp xem pháo hoa.
Nhưng Dư Sanh không muốn đi, cô ôm gối co người lại trên ghế. Cứ nghĩ đến việc phải trở lại London, cô cảm giác như mình đang bám lấy một tấm ván trôi trên biển, cố gắng nổi lên mặt nước, nhưng dưới đáy lại có con quái vật muốn kéo cô xuống. Tin nhắn của Trần Uyển Thanh, bệnh tình của cô, những viên thuốc không thể uống hết…
Chu Diễn phá vỡ im lặng. Anh ho khan một tiếng, hỏi: “Em đã mua vé về nước chưa? Dự định khi nào quay lại?”
“Chưa, mai về sẽ mua. Nhà có chút việc, chắc một tuần sẽ xong thôi.”
Anh gật đầu, lòng bàn tay lướt nhẹ trên vô lăng.
“Dư Sanh, có thể kể lại chuyện bốn năm trước em ở New York không?”
Vai cô run lên, quay lại nhìn Chu Diễn. Lông mi của anh rõ ràng từng sợi, ánh sao chiếu vào một bên mặt góc cạnh của anh. Tay anh đặt trên vô lăng, bỏ qua vết sẹo nhỏ, đường cong cơ bắp khỏe khoắn.
“Không phải em đã kể rồi sao?”
Dư Sanh không nghĩ chuyện này có gì quan trọng, nhưng anh dường như đặc biệt quan tâm. Cô lại nhớ lời Lục San Ương: tìm một nơi an toàn, suy nghĩ lại chuyện đã qua.
Chu Diễn tưởng cô từ chối.
Nhưng Dư Sanh lại lên tiếng.
“Mùa hè năm đó, trường em có chương trình giao lưu với một trường trung học ở New York. Bạn cùng phòng của em cũng là người Mỹ, nên kéo em tham gia. Lúc đó đáng ra mọi người cùng đi tham quan khuôn viên trường đại học, nhưng tụi em lại lén lút đi mất, cô ấy nói muốn đi Quảng trường Thời Đại chụp ảnh.”
Dư Sanh cố gắng hồi tưởng lại từng chi tiết của buổi chiều hôm đó. Chiếc bánh mì cứng ngắc vào buổi trưa, hóa đơn taxi, khi xuống xe cô còn va phải một người mặc đồ công sở làm đổ cốc cà phê của hắn ta.
“Lúc băng qua đường, em nghe thấy có ai đó hét lên phía sau, bạn cùng phòng gọi tên em, khi em quay lại chỉ thấy một người mặc đồ đen, đội mũ. Tiếp theo là tiếng súng nổ.”
“Sau đó em gần như quên hết mọi chuyện. Em nằm trong bệnh viện rất lâu, giáo viên đi cùng nói đã thông báo cho gia đình em, nhưng không có ai đến.”
Chu Diễn cố gắng hỏi với giọng bình tĩnh nhất có thể: “Vậy cảnh sát có nói gì thêm không?”
Dư Sanh nhẹ nhàng trả lời: “Có lẽ đã nói gì đó, ngày đầu tiên em tỉnh lại có một nữ cảnh sát đến nói chuyện với em, lúc đó em rất đau, những gì có thể quên em đã quên hết. Lúc bị bắn em thật sự không cảm thấy gì, sau khi tỉnh lại từ bệnh viện mới biết, hóa ra lại có thể đau đến vậy, sau đó bác sĩ còn tăng liều morphine cho em.”
Một phần câu chuyện mà Chu Diễn đã nghe qua. Đồng nghiệp của anh nghĩ họ đến từ cùng một quốc gia, ít nhiều có sự ràng buộc, cứ lải nhải bên tai anh mãi.
Cô đã nằm trong ICU 5 ngày, mới được chuyển vào phòng bệnh thường.
Gia đình cô không hề xuất hiện trong suốt thời gian đó, người duy nhất bên cạnh cô là giáo viên cùng một cô gái khác.
Lúc đó Chu Diễn không để tâm đến những lời này, thậm chí còn cảm thấy cái giọng Texas quá mức khoa trương kia của đồng nghiệp rất ồn ào. Mỗi ngày trong bệnh viện đều có thi thể được đẩy vào nhà xác, anh không cảm nhận được bất kỳ nỗi bất hạnh nào của một người mà anh không hề quen biết.
Lẽ ra anh nên ở bên cô, thay vì bỏ mặc cô một mình trong một đống thiết bị lạnh lẽo đang đều đặn “tích tắc” như vậy.
Điện thoại của Chu Diễn đột ngột reo lên trong bóng tối, ở chỗ cô không nhìn thấy tay anh đang run. Đây là chuông báo thuốc của Dư Sanh lúc 12 giờ đêm, trước khi ra ngoài anh đã nhắc cô uống thuốc rồi.
Anh tắt chuông báo, quay đầu: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Dư Sanh cũng đáp lại.
Cô đưa tay vào trong áo, sờ lên vết sẹo đã lành. Cô không có ý định làm phẫu thuật laser như lời bác sĩ khuyên, cô muốn giữ lại nó.
Nếu lần đột quỵ đó không phải vì vết sẹo này lại đau, cô chắc chắn sẽ không nhớ ra dùng đồng hồ để gọi cấp cứu.
Nghịch cảnh đã nhắc nhở cô, phải sống tiếp.