Sau khi Dư Sanh trở về Luân Đôn, việc đầu tiên cô làm là mua một chiếc điện thoại mới.
Lắp SIM bật máy lên, ngoài ý muốn không nhận được tin nhắn WeChat nào từ Trần Uyển Thanh.
Danh sách thông báo chỉ có lác đác hai dấu chấm đỏ.
Một tin nhắn là lời chúc năm mới từ trợ lý của Dư Chính Vanh, một đống lời chúc dài dòng, nhìn như được gửi hàng loạt.
Hai tin còn lại là từ Trần Phán Hạ.
[Sanh Sanh, chúc mừng năm mới.]
Dư Sanh trả lời: [Chúc mừng năm mới.]
[Hôm qua bận quá nên chưa kịp xem điện thoại, xin lỗi nhé.]
Vài ngày sau, Trần Phán Hạ lại nhắn đến.
[Cậu có muốn đến tiệc sinh nhật của mình không? Chỉ đơn giản là đến nhà ăn cơm, mọi người trò chuyện thoải mái thôi.]
Lúc nhìn thấy tin nhắn, Dư Sanh có chút ngạc nhiên.
Này không giống với phong cách trước đây của Trần Phán Hạ. Dư Sanh vẫn luôn nghĩ cô ấy sẽ bao một phòng tổng thống tại khách sạn Hilton hoặc chọn một nhà hàng cao cấp sang trọng nào đó. Tóm lại, nhất định phải là một nơi cao cấp, có cửa kính sát đất, có thể ngắm nhìn toàn cảnh London.
Như thế mới dễ chụp ảnh sống ảo. Đăng lên mạng xã hội, thêm vài hashtag, tag vài người bạn, phần bình luận lập tức ngập tràn lời khen ngợi.
Sẽ có người “gãi đúng chỗ ngứa” hỏi trang sức hôm nay cô đeo mua ở đâu, bộ đồ cô mặc là của thương hiệu nào. Những bình luận của fans được lựa chọn kỹ lưỡng để trả lời. Vòng tay của Cartier, váy đen nhỏ của Chanel, còn hoa tai lại là một thương hiệu ít ai biết đến.
Fans nhanh chóng tìm kiếm thương hiệu đó, phát hiện mức giá ở tầm trung mà họ có thể mua được, liền vui vẻ đặt hàng.
Trần Phán Hạ từng nói với Dư Sanh, kỹ thuật này khiến fans lầm tưởng món đồ thuộc cùng đẳng cấp với các thương hiệu nổi tiếng, trong khi thực chất chỉ là một dạng quảng cáo ngầm.
Mỗi bữa ăn cô ấy đi, đều đang kiếm tiền cho cô ấy.
Dư Sanh trả lời: [Được thôi. Hai tuần trước điện thoại mình bị hỏng, không kịp trả lời. Xin lỗi nhé.]
“Em đang xem gì mà vui thế?” Chu Diễn từ phòng tắm bước ra, thấy Dư Sanh cuộn trong chăn, khóe miệng hơi cong lên.
Từ khi trở về từ đảo, mỗi ngày Dư Sanh đều lẻn sang phòng anh ngủ.
Bàn rửa mặt trong phòng tắm vốn chỉ có bàn chải và kem đánh răng đơn giản. Bây giờ đồ đạc càng lúc càng nhiều, nào là sữa rửa mặt, nước hoa hồng, tinh chất dưỡng da… đủ loại mặt nạ màu sắc. Mấy chai lọ cộng lại còn nhiều hơn cả số dụng cụ hóa học hồi anh làm thí nghiệm.
“Ngày kia em sẽ đi ăn với bạn.” Dư Sanh xoay đầu lại, nhìn bóng lưng Chu Diễn đang lau tóc, cô khịt khịt mũi. “Anh dùng dầu gội của em rồi.”
“Vì của anh hết rồi.” Anh ném chiếc khăn vào giỏ đồ bẩn.
Cô lật người dậy, từ phía sau ôm lấy cổ anh, như một chú cún nhỏ ở sau cổ anh ngửi tới ngửi lui, chiếc mũi cọ vào mái tóc ngắn còn ướt, đầu mũi lập tức ướt nhẹp.
Chu Diễn lập tức có phản ứng, anh nhanh chóng kéo chăn che lại.
Hành động đột ngột lùi lại của anh khiến Dư Sanh thoáng bối rối, không hiểu mình đã làm sai cái gì, bởi Chu Diễn luôn chiều theo cô.
“Ngủ đi.” Anh tắt đèn.
Hương táo ngọt ngào vẫn còn quanh quẩn bên chóp mũi Dư Sanh, là sữa tắm của cô.
Cô không chịu thua, có chút giận dỗi kéo chăn của Chu Diễn ra chui vào.
Nhiệt độ cơ thể anh rõ ràng rất cao.
“Đừng nghịch nữa, ngủ đi.” Chu Diễn giữ chặt bàn tay không yên phận của cô, mắt vẫn nhìn lên trần nhà.
Dư Sanh nhìn chằm chằm sườn mặt của anh. Anh nghĩ tắt đèn rồi cô không thể nhìn thấy gì, nhưng thị lực ban đêm của cô rất tốt. Biểu cảm đè nén, yết hầu lên xuống, từng đường nét căng thẳng trên khuôn mặt anh đều rõ ràng.
Cô nhẹ xoay cổ tay thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Xương cốt càng mềm dẻo, càng dễ khắc chế những gì cứng rắn.
Đôi tay mềm mại của cô từ bụng anh di chuyển xuống phía dưới.
“Chu Tam… em muốn.” Cô gọi tên anh giọng kéo dài, như một chú cún nhỏ vẫy đuôi làm nũng.
Chu Diễn lưu loát lật người đè cô xuống giường, th* d*c đứt quãng. Tay phải anh chống bên đầu cô, tay trái siết chặt eo cô, rất mạnh, mạnh đến mức Dư Sanh rơm rớm nước mắt.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhướng người lên, răng khẽ chạm vào môi anh.
Sau khi kết thúc, Dư Sanh cuộn tròn trên giường, không ngừng run rẩy.
Khi anh định ôm cô, cô nói: “Hôm nay anh mạnh tay quá.”
Chu Diễn khựng lại.
Tối nay tâm tình cô không tồi. Quan trọng nhất là, cô hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ riêng nhận thức này thôi đã đủ khiến máu anh sôi lên. Huống hồ, cô lại một lần nữa chủ động hôn anh.
*
Căn hộ Trần Phán Hạ thuê nằm ở Canary Wharf.
Nơi này là khu tài chính tập trung của các ngân hàng đầu tư, ở đâu cũng thấy những nhân viên văn phòng mặc vest chỉnh tề. Ngay từ ngày đầu tiên bước vào đây họ đã phải tạm biệt giấc ngủ, rạng sáng 1 giờ rời khỏi phòng họp còn tiện thể bàn xem làm sao để thức khuya một cách khoa học.
Mỗi lần đến nhà Trần Phán Hạ, Dư Sanh lại có cảm giác trở về Thượng Hải. Những tòa cao ốc sáng đèn suốt đêm ép tới người không thở nổi. Mỗi con người ở đây chẳng khác gì một chiếc đinh vít để duy trì hoạt động của những cỗ máy thép khổng lồ này.
Trần Phán Hạ mở cửa, khoác tay cô dẫn vào trong.
Trên bàn ăn nến thơm lung linh, một thác hoa hồng phấn cao gần một mét, bóng bay hồng kết thành hình trái tim, sàn nhà bên cạnh ghế sofa chất đầy quà tặng.
“Chúc mừng sinh nhật.” Dư Sanh đưa túi quà cho cô.
“Sanh Sanh, cậu thật sự quá tốn kém rồi” Trần Phán Hạ không biết cụ thể bên trong là gì, nhưng túi quà màu trắng tinh, nhỏ nhắn, lại in logo VCA, khả năng cao là một chiếc vòng tay hoặc dây chuyền.
Chỉ cần là trang sức, giá trị chắc chắn vượt xa đống quà bên cạnh ghế sofa kia cộng lại.
“Sanh Sanh tặng gì thế?”
“Chỉ là một chiếc vòng tay thôi.” Dư Sanh nhìn người đặt câu hỏi – Trình Giai, cảm thấy có chút không ổn, nhưng cô nhanh chóng rời mắt, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở góc phòng.
Móng tay của Trình Giai bấm đỏ cả lòng bàn tay. Cô ta ghét cay ghét đắng cái vẻ cao ngạo của Dư Sanh, chỉ hận không thể lao tới xé rách gương mặt đó.
Quách Diệp Kỳ bên cạnh kéo tay Trình Giai, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là cô ta không? Người mà cậu từng nói, ở tiệm làm tóc ấy?”
Trình Giai nhếch mép: “Đúng rồi, chính là cô ta.”
Quách Diệp Kỳ đã năn nỉ Trình Giai rất lâu mới được cô ta đồng ý đưa đến tiệc sinh nhật của Trần Phán Hạ. Cô cần một “vé vào cửa”. Vì thế cô đã chọn những bộ quần áo đắt nhất trong tủ để phối lại với nhau, hy vọng sau khi bức ảnh chụp chung được đăng lên, tên cô cũng sẽ được tag trong bài.
Sự xuất hiện của Dư Sanh không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai, mọi người chỉ chào hỏi qua loa rồi tiếp tục trò chuyện như thường lệ.
“Má ơi, tôi đi Paris mua túi, cái SA đó nhìn người bằng lỗ mũi luôn. Cũng không chịu soi gương xem cái mặt béo tròn của mình, ghê chết đi được.”
“Cậu cũng đi Paris à? Tôi thấy trên vòng bạn bè, Anna và bạn trai của cô ấy cũng đến đó.”
“Bạn trai cô ấy không ở trong nước sao? Sang châu Âu chơi à?”
“Bạn trai trong nước đá lâu rồi. Cái mới nghe nói là người từ Bắc Kinh, hình như gia đình có nền tảng khá vững. Anna còn đăng hình mới mua một chiếc Birkin mà.”
Một cô gái đột nhiên quay sang Trình Giai: “Giai Giai, tôi nhớ bạn trai cậu cũng ở Bắc Kinh đúng không? Có khi nào quen nhau không? Cậu với Anna có từng nói chuyện không?”
“Chưa từng nói chuyện, mà giới phú nhị đại ở Bắc Kinh lớn như vậy, làm sao mà ai cũng quen nhau được.” Trình Giai bảo trì mỉm cười.
Vương Nhất Tùng từng dẫn cô ta tới vài buổi tụ tập trong giới, dù hắn chưa công khai thừa nhận mối quan hệ của cả hai. Nhưng ở trong cái vòng tròn này, không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận.
Cô cảm thấy vô cùng may mắn hôm đó ở club gặp Vương Nhất Tùng say như chết, tốt bụng gọi tài xế hộ hắn, tiện đưa hắn về nhà. Chuyện lăn lên giường cũng thuận lý thành chương.
Bữa tiệc sinh nhật lần này Trần Phán Hạ thuê một đầu bếp riêng nấu món Ý. Vị đầu bếp chuẩn bị rượu vang nóng cho mọi người, mùi hương trái cây tràn ngập cả căn phòng.
Trước khi vào bàn ăn Trần Phán Hạ thì thầm hỏi Dư Sanh: “Cậu uống được không?”
“Chỉ một ly thôi. Lát nữa có người tới đón.”
“Ok.”
Dư Sanh nhấp từng ngụm nhỏ rượu vang, lặng lẽ lắng nghe chủ đề đang tiếp diễn trên bàn tiệc.
Quách Diệp Kỳ giống Dư Sanh cũng không chen vào được cuộc trò chuyện. Cô mới đến London hồi tháng 9 năm ngoái, nhiều điều ở nước ngoài cô còn chưa kịp tiếp xúc. Nghe những câu chuyện mới lạ k*ch th*ch này, cũng nóng lòng muốn thử.
“Giai Giai, bạn trai cậu cũng ở Canary Wharf phải không?”
Trình Giai liếc nhìn Dư Sanh: “Đúng vậy, nhà cũng là anh ấy mua cho.”
“Wow, đúng là nhị đại Bắc Kinh. Khu này đến thuê tôi còn chẳng nổi chứ đừng nói mua.”
Quy trình sau đó không còn gì lạ, thắp nến, chụp ảnh, cắt bánh.
Dư Sanh là người giúp họ chụp ảnh.
Trước khi chụp, Trần Phán Hạ đeo chiếc vòng tay Dư Sanh tặng, mặt ngọc trai trắng phản chiếu ánh nến lung linh, đặt một chai rượu vang chưa mở ở chính giữa bàn.
“Sanh Sanh, chụp ảnh nhớ để ý lấy nét nhãn hiệu rượu nhé?” Vì chai rượu là mẫu PR gửi tặng, chỉ cần một bức ảnh này, cô đã có thể thu về một khoản tiền lên đến năm chữ số.
“Được.”
Mọi người trên bàn ăn đã ăn gần xong. Dư Sanh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình hôm nay, ăn một bữa cơm, tặng quà cho Trần Phán Hạ.
Kế tiếp có thể họ sẽ chuyển sang quán bar hoặc hộp đêm, liền không liên quan đến việc của cô.
Dư Sanh nhắn tin cho Chu Diễn: 【Mười phút nữa anh ra ngoài đón em.】
Trình Giai nhìn bộ dáng Dư Sanh cúi đầu nhắn tin, sống mũi thanh tú, cằm cong hoàn hảo. Trình Giai phải phẫu thuật thẩm mỹ mới miễn cưỡng được đứng cạnh cô, động tác của Trình Giai rất kín đáo, khiến mọi người xung quanh đều không nhận ra, kể cả Dư Sanh.
Phẫu thuật rõ ràng thành công. Trình Giai học được kinh nghiệm từ Trần Phán Hạ, biến hóa gương mặt theo kiểu đang thịnh hành, khuôn mặt có vẻ tự nhiên nhưng vẫn được điều chỉnh để giữ lại nét đặc trưng của bản thân. Làm quá lố chỉ khiến người khác chế giễu.
Trình Giai mỉm cười nói: “Sanh Sanh, lại gọi tài xế đến đón à?”
Hai từ “tài xế” nghe rất chói tai.
Dư Sanh ngẩng đầu, liếc nhìn Trình Giai. Cô luôn không hiểu tại sao đối phương lại có ác ý với mình, hai người chỉ gặp nhau trong các bữa tiệc mà Trần Phán Hạ tổ chức, không có thù oán gì.
“Liên quan gì đến cô?”
Ánh mắt mọi người trên bàn ăn đều đổ dồn về phía họ, Dư Sanh bình thường ở những buổi tụ tập như một người vô hình, nói chuyện nhẹ nhàng, không có gì nổi bật.
Đây là lần đầu tiên cô nói với giọng điệu lạnh lùng như vậy.
Chính vì thế, Trình Giai mới cảm thấy thỏa mãn.
Cô ta muốn xé tan bộ mặt giả tạo của Dư Sanh trước mặt mọi người.
Quách Diệp Kỳ cảm thấy cơ hội của mình đến rồi. Để gia nhập nhóm này cô ta luôn tìm cách lấy lòng Trình Giai. Cũng từ Trình Giai, cô đã nghe rất nhiều điều không hay về Dư Sanh.
Học nghệ không có tài, lại còn mắc bệnh tâm lý. Lúc nào cũng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhưng lại bí mật bao nuôi đàn ông.
Quách Diệp Kỳ hơi mở miệng hỏi: “Tài xế gì vậy?”
Trình Giai cười nhạo: “Dư Sanh có tài xế, cậu không biết à?”
“Là người lần trước chúng ta gặp ở tiệm làm tóc phải không? Nhìn rất trẻ.” Quách Diệp Kỳ quay sang nhìn Dư Sanh.
Cô ta đã quan sát lâu rồi, suốt bữa ăn chỉ có hai người họ là không nói được câu nào. Cô ta cảm thấy người kia có lẽ cũng chẳng địa vị gì trong giới này, lại còn là người Trình Giai ghét.
“Có phải lái xe trên giường không?”
Câu nói vừa thốt ra, cả bàn im lặng như tờ.
Một tiếng “bùm”, trước khi Trình Gia kịp phản ứng, mặt cô ta đã bị một vật gì đó đập trúng, tiếp đến là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Chất lỏng đỏ tươi chảy xuống tóc, Trình Gia ngửi thấy mùi táo cùng cam trong rượu, một cơn đau rát trên má phải.
Cô ta trợn mắt, không thể tin nổi.
Dư Sanh thật sự trực tiếp ném ly rượu vào mặt cô ta!