Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 19

Tất cả các cô gái trong phòng đều chết lặng, ngồi ngây ra tại chỗ.

Quách Diệp Kỳ cũng bị hành động của Dư Sanh làm cho hoảng sợ, run run rút hai tờ khăn giấy đưa cho Trình Giai.

Trình Giai lau mặt bên phải, khăn giấy dính đầy rượu vang và phấn nền, cô ta hét lên:
“Dư Sanh—”

“Trình Giai, tôi nhớ là tôi chưa từng gây sự với cô. Vậy nên tôi khuyên cô cũng đừng gây sự với tôi.” Lúc Dư Sanh nói lời này miệng vẫn mỉm cười, có một loại bình tĩnh trước cơn bão tố.

Trần Uyển Thanh luôn cười với cô như thế, khóe môi nhếch lên ở góc độ vừa phải, nhưng cơ mắt hoàn toàn bất động, khóe mắt cũng không hề nhăn.

Trình Giai bật dậy, hất đổ đĩa thức ăn. Cô ta đã uống vài ly rượu vang, cơn say dâng lên khiến cô ta không kìm được mà tuôn hết lời trong đầu ra. Chỉ vào Dư Sanh mắng to: “Tôi gây sự với cô? Tôi gây sự cái gì? Tôi nói chẳng phải đều là sự thật sao? Trong cái giới này, ai mà không biết cô bao nuôi đàn ông? Thuê tài xế? Thuê tài xế mà cần phải cho sống chung nhà? Cô giả tạo cái gì chứ! Nuôi chó mà còn bị nó ngủ…”

Lời mắng chửi ngày càng cay độc, Trần Phán Hạ còn chưa kịp mở miệng ngăn cản.

Dư Sanh đã đứng lên, bước tới trước mặt Trình Giai, giơ tay lên.

“Chát—”

Đau đớn lan tỏa trên má phải. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trình Giai là cái mũi giả của mình có gặp vấn đề không, ngay sau đó mới nhận ra Dư Sanh vừa tát cô ta một cái ngay trước mặt tất cả mọi người.

Một vật lạnh lẽo bằng kim loại chạm vào cổ cô ta, là một con dao ăn kiểu Tây.

Ánh mắt của Dư Sanh nhìn cô ta giống như một nữ quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo cô ta xuống vực sâu lạnh lẽo.

Trình Giai lúc này mới nhớ ra, cô có bệnh tâm thần.

Hơn nữa đó là chính miệng Dư Sanh thừa nhận. Trước đây mấy chị em ngồi bàn tán còn đồn là Dư Sanh bị bệnh nên mới bị gia đình gửi ra nước ngoài.

Nếu hôm nay mình thật sự bỏ mạng ở đây, có khi nào con điên Dư Sanh chỉ cần nộp giấy chứng nhận là có thể thoát tội hay không? Nghĩ đến đây sống lưng Trình Giai lạnh toát, cô ta hét lên một tiếng thất thanh:
“Á—”

Dư Sanh cảm thấy đầu óc ong ong, cô biết trạng thái hiện tại của mình không bình thường, nhưng lại không thể kiểm soát được.

Trần Phán Hạ là người phản ứng nhanh nhất, cô ấy từng nghe Dư Sanh nói qua, nói mình phải uống thuốc dài hạn, định kỳ gặp bác sĩ tâm lý.

Trần Phán Hạ run rẩy tiến lên, giữ chặt cánh tay Dư Sanh, gọi tên cô:
“Sanh Sanh? Sanh Sanh?”

Con dao vẫn lơ lửng trên cổ Trình Giai, may là dao ăn không đủ sắc.

Trong căn phòng đột nhiên vang lên tiếng nhạc không thích hợp, vui tươi nghịch ngợm.

Dư Sanh nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, đồng tử co rụt lại, như bừng tỉnh khỏi cơn mộng đem con dao rời khỏi cổ Trình Giai.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.” Cô ném con dao xuống, vơ vội điện thoại trên bàn, loạng choạng chạy vào phòng vệ sinh.

Trình Giai vừa được giải thoát đưa tay sờ lên cổ mình, cảm giác như vừa thoát chết, cô ta bật dậy hét lớn: “Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Phải kiện chết Dư Sanh!”

*

Dưới ánh sáng đèn chùm pha lê, chai rượu vang đỏ lấp lánh quyến rũ mê hoặc.

Khác hoàn toàn với loại rượu vang rẻ tiền mà Trần Phán Hạ nhận được từ phía PR thương hiệu.

Chai rượu mang tên Solaia này xuất xứ từ nhà làm rượu danh tiếng Marchesi Antinori của Ý, được ủ trong thùng gỗ sồi hơn hai mươi năm, được công nhận là một kiệt tác rượu vang hàng đầu thế giới, giá cả đắt đỏ lại hiếm có trên thị trường.

“Mày thực sự không uống à?” Tống Thành Trí lắc nhẹ ly rượu lay động chất lỏng sẫm màu trong ly.

Chai rượu này là thứ anh ta nhờ một ông chủ nhà hàng Michelin đặc biệt đặt mới có được.

“Không uống, lát nữa còn phải lái xe.”

Trước khi đi Dư Sanh đã nói với anh, đến giờ sẽ nhắn tin.

Tống Thành Trí đặt đầu lưỡi lên răng, tận hưởng dư vị của rượu. Hương vị của các loại quả mọng đen hòa quyện với mứt mận, rượu ngọt ngào trơn mượt như nhung, phảng phất chút tươi mát của bạc hà.

“Mày biết mấy người đến chỗ tao chơi vài ngày trước nói gì không?”

Nhìn Chu Diễn không mấy hào hứng, Tống Thành Trí không vòng vo, trực tiếp nói: “Dư đại tiểu thử bỏ một số tiền lớn nuôi một con chó, là một người đàn ông.”

Nguyên văn thực sự rất khó nghe. Cái loại thường xuyên ăn chơi trác táng nói năng chẳng bao giờ kiêng nể, ỷ vào gia thế mà tự tung tự tác, không lấy được bằng cấp thì mua giấy chứng nhận giả, trở về đã có gia đình sắp xếp.

Chu Diễn cau mày: “Sao bọn họ lại nhắc đến Dư Sanh?”

Tống Thành Trí nhún vai: “Tao làm sao biết được? Tao chỉ đi ngang qua chào hỏi vô tình nghe được. Trong đám đó đâu chỉ có người Bắc Kinh, còn có người Thượng Hải. Mày biết đó, bọn họ chỉ quan tâm ai lái xe gì, tán tỉnh cô nào. Tao cũng mới biết hóa ra mẹ của Dư Sanh là người Bắc Kinh. Mày biết không, tao còn bị dọa đấy. Mẹ cô ấy suýt nữa đã cưới bác tao, cuối cùng lại bỏ trốn cùng một gã nghèo. Nghĩ mà xem, nếu chuyện đó thành, chẳng phải Dư Sanh sẽ là em gái tao sao?”

Chu Diễn lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt không cần nói cũng biết.

“Ai ui, tao chỉ nói vậy thôi. Gọi một tiếng em gái thì sao chứ?” Tống Thành Trí giơ tay đầu hàng. “Những gì tao biết chỉ có thế. Nếu mày muốn biết thêm, tao có thể về hỏi mẹ tao.”

Mấy chuyện thế này anh ta không hứng thú chút nào, toàn là đề tài để các quý bà tám chuyện bên bàn mạt chược.

Chu Diễn trầm ngâm một lúc, mới nói: “Thôi bỏ đi.”

Dựa vào hiểu biết của anh với Dư Sanh, cô sẽ không thích người khác âm thầm điều tra về mình.

“Chu đại thiếu gia thật sự không để ý việc bị người ta gọi là chó à?”

Tống Thành Trí l**m chút rượu còn trên môi, bỗng nhiên rất tò mò. Nếu một ngày nào đó bọn họ phát hiện người mà Dư Sanh “nuôi” chính là Chu Diễn, sẽ có phản ứng gì.

Chu Diễn không trả lời, cầm lấy áo khoác.

“Đi đây.”

“Này, không thể ngồi lại uống hết chai rượu với anh em sao?”

“Dư Sanh đang tìm tao.”

“Mày sớm muộn gì cũng thua dưới tay Dư Sanh thôi!” Tống Thành Trí hét với theo bóng lưng anh rời đi.

Chu Diễn đầu cũng không thèm quay.

Anh xuống lầu ngồi vào ghế lái nhưng không khởi động xe ngay, mà nghĩ về câu hỏi của Tống Thành Trí vừa rồi.

Để ý sao?

Anh nhớ tới dáng vẻ Dư Sanh ngồi lên eo anh, ánh mắt vừa mê hoặc vừa mơ hồ, tựa như một bông hồng ướt đẫm nước.

Tống Thành Trí nói sai một điều.

Không phải sớm muộn.

Mà là, đã thua rồi.

*

Dư Sanh mở vòi nước bồn rửa tay hết cỡ, ngã ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào lớp gạch men lạnh ngắt.

Thời điểm nhấn nút nhận cuộc gọi, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất. Cô run rẩy nhặt điện thoại lên, áp sát vào tai.

“Anh đang ở dưới lầu rồi.” Giọng nói của Chu Diễn vẫn như mọi khi, kiên nhẫn lại dịu dàng.

Khiến cô cảm giác anh sẽ vĩnh viễn chờ đợi cô.

“Ừm.” Dư Sanh cố điều chỉnh lại, không để mình bật khóc. “Em ăn xong rồi, xuống ngay đây.”

“Được. Không cần vội.”

Rửa mặt bằng nước lạnh, cô chẳng còn bận tâm lớp trang điểm có bị lem hay không.

Mở cửa, một lần nữa trở lại phòng khách. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.

Trình Giai dưới sự giúp đỡ của Quách Diệp Kỳ, đang cố gắng gỡ mớ tóc bết dính. Thấy Dư Sanh đi ra, ánh mắt cô ta tràn ngập căm hận, hung tợn nhìn chằm chằm cô.

Dư Sanh thản nhiên lướt qua ánh mắt đó, nói với Trần Phán Hạ: “Tôi đi trước.”

“Có người đến đón cậu sao? Hay gọi xe?”

“Có người đón.”

Trần Phán Hạ gật đầu, dặn dò: “Về đến nhà thì nhắn tin cho mình nhé.”

Sau khi Dư Sanh rời đi, Trình Giai không phục bật dậy: “T tỷ, chị không thể vì nhà cô ta có tiền mà thiên vị như thế được!”

Trần Phán Hạ ngược lại nhìn sang Quách Diệp Kỳ trước tiên: “Cô không mang não à?”

Trước đó Trình Giai không hề báo trước sẽ dẫn người đến. Nhưng đã đến tận cửa nhà, cô cũng không thể đuổi khách. Cô lăn lộn mấy năm nay, chút tâm tư của Quách Diệp Kỳ cô chỉ cần liếc mắt là hiểu rõ.

Quách Diệp Kỳ bị gọi thẳng tên có điểm bối rối, ngơ ngác nhìn Trần Phán Hạ.

Trần Phán Hạ lắc đầu: “Không có đầu óc thì đừng bon chen vào cái vòng này nữa. Đến bị người ta lợi dụng cũng không biết.”

Trình Giai lập tức phản ứng lại: “T tỷ, chị có ý gì?!”

“Trình Giai, tôi không biết cô ngu thật hay ngu giả, tự dưng đi chọc vào Dư Sanh làm gì? Cô ấy b*p ch*t cô dễ như b*p ch*t một con kiến.” Trần Phán Hạ nhìn cô ta ánh mắt đầy khinh thường.

“Sao có thể!” Trình Gia không tin, cô ta từng hỏi thăm bạn bè của Vương Nhất Tùng, nhà họ Dư trong giới này hoàn toàn không có vị thế gì nổi bật.

“Đừng nói nữa. Hôm nay là sinh nhật tôi, một buổi tiệc tử tế lại bị phá hỏng thế này. Hai người mau biến đi, cũng khỏi cần đi club với tôi nữa.”

Quách Diệp Kỳ lủi thủi theo Trình Giai xuống lầu.

“Giai Giai, những gì chị Hạ nói có thật không?” Quách Diệp Kỳ c*n m** d***, trong lòng vẫn ám ảnh lời nói của Trần Phán Hạ.

“Nói cái gì, Dư Sanh sao?” Trình Giai mất kiên nhẫn rút điện thoại ra. “Toàn là hù dọa. Tiffany chẳng qua cũng là nhờ dao kéo với tiền từ nhị đại mới có ngày hôm nay, cô ta biết cái quái gì.”

Gọi điện thoại xong, Trình Giai chuyển sang giọng điệu ấm ức, yếu đuối như vừa chịu oan ức lớn: “Bảo bối, em vừa ăn tối ở gần nhà anh. Uống chút rượu, thấy khó chịu quá. Anh qua đón em được không?”

Quách Diệp Kỳ nghe không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Trình Giai dần trở nên khó coi. Khi cô ta cúp máy, Quách Diệp Kỳ thử dò hỏi: “Giai Giai, bạn trai cậu có đến đón không?”

Trình Gia siết chặt điện thoại: “Anh ấy đang bận, bảo lát nữa mới đến được.”

“Vậy cậu muốn mình chờ cùng không?”

“Không cần đâu, cậu về trước đi.”

Quách Diệp Kỳ đành lên tàu điện ngầm về nhà.

Một mình dưới ánh đèn đường, Trình Giai nhìn dòng lịch sử giao dịch 1000 tệ trên WeChat, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một chiếc móng giả bị gãy.

Vương Nhất Tùng nói chính là: “Có việc, em tự bắt xe về đi. Tiền xe anh chuyển vào WeChat rồi.”

Đầu dây bên kia, tiếng nhạc xập xình ồn ào.

Bình Luận (0)
Comment