Dư Sanh không quên lấy thuốc tại phòng khám trước khi về nước. Người tiếp cô tại quầy là Tô Tư Ý.
Tô Tư Ý đưa cho cô đơn thuốc đã in sẵn: “Cô muốn đặt lịch khám lần sau không? Bác sĩ Lục khuyên cô nên tái khám sớm nhất có thể.”
“Cuối tháng sau được không?”
“Được chứ. Ngày 25 tháng 2, lúc 4 giờ chiều, bác sĩ Lục vẫn còn trống.” Tô Tư Ý vừa gõ lịch vào máy tính vừa ngước lên nhìn Dư Sanh. Do dự một lát, cuối cùng cô ấy vẫn nói ra: “Cô có tiện nói chuyện riêng một lát không?”
Dư Sanh im lặng nhìn cô một lúc, Tô Tư Ý cảm thấy hơi rùng mình.
“Nói chuyện gì? Nói về anh ấy à?”
Dư Sanh ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng quyết định dùng từ “anh ấy.” Cô không biết tên thật của Chu Diễn, bạn bè gọi anh là “Tam ca”, cô thấy gọi như vậy từ miệng của mình có hơi kỳ quặc.
Dù chỉ dùng một đại từ nhân xưng, cả hai đều biết đang nhắc đến ai.
“Nếu là về anh ấy thì tôi thấy không có gì để nói.” Dư Sanh dứt khoát nhận lấy đơn thuốc, ghi ngày tháng vào sổ tay, “Cảm ơn. Tôi sẽ tái khám vào tháng 3.”
Dư Sanh bước ra khỏi phòng khám, thở phào một hơi.
Thái độ của Tô Tư Ý lần này khác hẳn so với lần trước, hình như thật sự có điều muốn nói với cô.
Nhưng Dư Sanh có một cảm giác vi diệu, không chỉ Tô Tư Ý, cô không muốn nói hay chia sẻ bất cứ điều gì liên quan đến Chu Diễn với ai.
*
Tối trước khi bay, Chu Diễn nhét vào túi tote của Dư Sanh hai hộp phân loại thuốc, kiểm tra lại hộ chiếu cùng thẻ BRP của cô.
“Hộp thuốc có đủ một tháng, mỗi ngày thuốc đều đã chia sẵn. Mỗi ngày anh sẽ nhắc em trên WeChat. Nhận được tin nhắn thì uống ngay, đừng để quên.”
Dư Sanh nằm trên sofa dùng switch chơi Mario Kart, cô rụt rụt cổ lại, tiếp theo ấn joystick:
“Chu Tam, anh nói nhiều quá, giống như bà lão ấy.”
“Bắc Kinh lạnh hơn London, còn có tuyết, trước khi lên máy bay nhớ mặc thêm đồ.”
“Chu Tam, anh thật phiền. Có thể không nói nữa không?”
Nhân vật nhỏ của cô đâm phải tàu hỏa đang lao tới, Dư Sanh nhìn thấy thứ hạng của mình từ 6 xuống 9, vô cùng tức giận.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Cuối cùng, khi chiếc xe máy trong game của cô băng qua vạch đích, Dư Sanh mới rời mắt khỏi máy chơi game, ngẩng đầu nhìn Chu Diễn.
Anh đang xếp đồ lót của cô vào ngăn hành lý.
Dư Sanh vội vàng bỏ switch xuống, mặt đỏ bừng chạy lại, kéo khoá hành lý: “Em đâu có kêu anh sắp xếp cái này vào!”
Chu Diễn thấy cô cuống cuồng như vậy, yết hầu khẽ di chuyển: “Nếu để em chơi game, chắc chắn em sẽ quên.”
Dư Sanh hừ nhẹ: “Quên thì về nước mua cũng được mà.”
Chu Diễn đóng vali lại, nhìn cô chằm chằm: “Em muốn anh đi cùng không?”
“Đi kiểu gì?”
“Anh có thể mua vé máy bay ngay bây giờ.”
Dư Sanh tưởng anh đang đùa, đẩy tay anh ra: “Thôi đi. Vé hạng phổ thông chắc bán hết từ lâu rồi. Một vé hạng thương gia phải bằng hai tháng lương của anh đấy.”
Chu Diễn cúi mắt. Thật ra, chỉ cần cô nói một tiếng “được,” anh sẵn sàng đi cùng cô.
*
Sân bay Heathrow, London.
“Qua kiểm tra an ninh rồi nhớ giữ hộ chiếu cẩn thận. Lên máy bay thì đừng cởi áo len ra, lúc hạ cánh trời sẽ lạnh hơn nhiều, phải cẩn thận kẻo bị cảm.” Chu Diễn đưa Dư Sanh đến cổng kiểm tra an ninh.
“Biết rồi, biết rồi.” Dư Sanh vẫn tập trung vào máy chơi game.
Chu Diễn kiên nhẫn đợi cô chơi xong ván này, sau đó lấy con thỏ nhồi bông từ trong ba lô ra.
“Cái này là A Bối Bối của em.”
Hôm qua cô chơi game xong, quả nhiên quên thu xếp hành lý. Sáng nay dậy anh thấy con thỏ tội nghiệp nằm lẻ loi giữa hai chiếc gối.
“Làm sao anh biết em quên mang theo nó?” Dư Sanh vui mừng nhận lấy, dùng má cọ cọ vào tai thỏ.
Chu Diễn lại nhắc nhở cô: “Khi hạ cánh nhớ gửi tin nhắn cho anh.”
Buổi chiều là giờ cao điểm ở sân bay, đại sảnh đông đúc người qua lại, hai nhân viên an ninh mặc đồng phục mắt lia qua lại trong đám đông chờ kiểm tra an ninh.
Dư Sanh bước lên, bỗng nhiên buông vali chạy trở lại.
Chu Diễn tưởng cô lại quên cái gì đó. Nhưng Dư Sanh dừng lại trước mặt anh, sau đó bất ngờ nhón chân, hôn nhẹ vào môi anh, ngay lập tức rút lui. Anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã quay người đi mất.
Chu Diễn lập tức nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt thâm thúy. Khuôn mặt không trang điểm của Dư Sanh lộ ra nụ cười tinh quái, giống chú chim nhỏ nhảy nhót trên cành cây vào sáng sớm.
Anh mấp máy môi, giọng khàn khàn chỉ nói một câu: “Dư Sanh, lên đường bình an.”
Sau đó anh lặng lẽ nhìn cô biến mất trong cổng kiểm tra an ninh.
Trên máy bay Dư Sanh ngủ không yên ổn.
Cô mơ thấy Trần Uyển Thanh cùng mình thổi bong bóng trong vườn, những quả bóng đầy màu sắc nhảy múa trên bãi cỏ, Trần Uyển Thanh dịu dàng khen cô: “Sanh Sanh thật giỏi, bong bóng con thổi đẹp như thế.”
Cô mới nhận ra bề mặt bóng xà phòng ấy lại phản chiếu hình ảnh, lại gần nhìn kỹ là hình ảnh cô đang luyện đàn trong phòng. Cô định gọi Trần Uyển Thanh lại xem. Bong bóng liền vỡ, ngay lập tức cô rơi từ trong phòng đàn xuống, rơi mãi không dừng, “xoảng” một tiếng. Cô trở lại trên máy bay.
Dư Sanh ngồi dậy kéo chăn ra, cảm thấy hơi khó thở. Cô gọi một cốc nước chanh từ tiếp viên, điều chỉnh ghế ngồi cao hơn. Vô tình làm rơi con thỏ xuống đất, cô vội cúi xuống nhặt lên, ôm vào lòng.
Mất một lúc lâu, Dư Sanh mới cảm thấy nhịp tim trở lại bình thường.
Kể từ khi ngủ cùng anh, cô không còn gặp ác mộng nữa.
*
Dư Sanh đã lâu không đến Bắc Kinh. Hệt như Chu Diễn nói, nhiệt độ lạnh thấu xương.
Chỉ có một tài xế đến đón cô.
“Để tôi mang hành lý.” Tài xế nhận hành lý của cô, vui vẻ nói, “Chúng ta đi nhanh thôi, giờ này kẹt xe lắm, mọi người đang đợi ngài ăn cơm.”
Mọi người là ai? Dư Sanh thấy hơi kỳ lạ, nhưng không hỏi.
Mũi cô đỏ ửng, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Khác với London cong vẹo, đường phố Bắc Kinh được quy hoạch ngăn nắp, vẫn giữ nguyên bố cục bàn cờ từ thời xưa, kiến trúc cổ xưa rất chú trọng đối xứng, để thể hiện quyền lực tối cao của các hoàng đế phong kiến.
Xe từ từ dừng lại trước một biệt thự, chờ đón Dư Sanh là một Hồng Môn Yến.
Trần Uyển Thanh ngồi ở một góc bàn tròn, lạnh nhạt liếc nhìn Dư Sanh phong trần mệt mỏi: “Về rồi à? Nhanh chóng để đồ xuống đi, mọi người đều đang đợi con ăn cơm.”
Trên bàn còn có ông bà ngoại của Dư Sanh, hai chú của cô và vợ con của họ.
Tất cả mọi người đều có mặt.
Dư Sanh cứng nhắc cởi áo khoác lông vũ ngồi xuống cạnh Trần Uyển Thanh.
Bà ngoại Thẩm Ngọc Lan dặn dò người giúp việc lấy thêm một đôi đũa, dịu dàng hỏi: “Sanh Sanh ngồi máy bay mệt không? Bà định nói con vài hôm nữa mới đến ăn cơm, mẹ con nói con nhớ nhà, nhất định phải về hôm nay.”
Dư Sanh cố nén cảm giác buồn nôn không dễ chịu, duy trì tươi cười: “Con không mệt, cảm ơn bà ngoại.”
“Con định xử lý thế nào?” Ông ngoại Trần Chấn nhìn về phía Trần Uyển Thanh, rõ ràng trước khi Dư Sanh đến, trên bàn ăn có chuyện vẫn chưa thảo luận xong.
Trần Uyển Thanh múc một bát canh: “Con và hắn đã nói rõ rồi, cổ phần công ty vẫn giữ như cũ, nên làm thế nào thì làm thế ấy. Tất cả nhà cửa ở Bắc Kinh đều thuộc về con. Tài sản cố định ở Thượng Hải…”
Trần Uyển Thanh liếc nhìn Dư Sanh: “Hắn nói chuẩn bị để lại cho một mình Sanh Sanh.”
“Cũng tốt, bên Thượng Hải em cũng không cần phải đi nữa. Ở lại Bắc Kinh, ở bên ba mẹ nhiều hơn.” Chú cả của Dư Sanh nói.
Thẩm Ngọc Lan thở dài liên tục: “Ngày trước nói con gái đừng lấy chồng xa, con cứ không nghe. Lấy chồng xa có ích gì đâu? Chính Vanh nhìn phẩm hạnh cũng đoan chính, cuối cùng cũng không tránh khỏi chuyện này. Nếu lúc đó con gả cho nhà họ Tống…”
Trần Chấn ngắt lời bà: “Đủ rồi, chuyện qua rồi thì cho qua. Cách xử lý này cũng không tệ, A Thanh và Sanh Sanh cũng không có gì thiệt thòi.”
Dư Sanh càng nghe càng cảm thấy không đúng.
“Không sao, Sanh Sanh đừng đi theo con đường của con. Hai đứa nhỏ ăn cơm xong rồi. Con chuẩn bị qua nhà họ Vương một chuyến nữa, xem ngày tốt, định chuyện hôn sự trước.”
Dư Sanh bất ngờ quay đầu lại: “Mẹ—”
Trần Uyển Thanh hoàn toàn không bàn bạc chuyện này với cô.
Trần Uyển Thanh vỗ nhẹ vào đầu Dư Sanh, nở nụ cười duyên dáng: “Ngại gì chứ? Trước đây chẳng phải vẫn ổn sao? Mọi người trong nhà đều là người thân, con gái sau này cũng phải kết hôn thôi.”
Những người khác trên bàn nhìn hai mẹ con, nhìn thì là mẹ con tình thâm. Nhưng Dư Sanh cảm thấy tóc sau gáy như sắp bị giật ra, da đầu tê dại.
“Thật sao? Sanh Sanh đã gặp cậu ta chưa? Nếu con thích cậu ấy thì quá tốt, có cần ta đi cùng con đến nhà họ Vương không?” Thẩm Ngọc Lan nghe Trần Uyển Thanh nói, ngay lập tức vui mừng. Trong số cháu chắt, bà thương Dư Sanh nhất.
“Đương nhiên rồi, Sanh Sanh tự nói với con mà.”
Vì Trần Uyển Thanh ngồi bên cạnh, bữa ăn này Dư Sanh ăn cũng không thấy ngon, chỉ im lặng nghe ông ngoại và hai chú bàn chuyện công ty.
Cô không hay đến Bắc Kinh, nhưng không khí Trần gia luôn rất tốt.
Hai chú đều sống ở Bắc Kinh, chú cả kế thừa công ty của ông ngoại, chú hai là luật sư của một công ty luật nổi tiếng. Mỗi lần về các bậc trưởng bối luôn quan tâm hỏi han, đặc biệt là sau khi cô bị bệnh. Những người ngoài 80 tuổi thực sự không hiểu rõ bệnh tâm lý, nhưng bà ngoại luôn nhét vào tay cô một phong bao lì xì dày, thể hiện tình yêu theo cách đơn giản nhất: “Tiểu Sanh về mua mấy món đồ chơi mình thích đi, phải vui vẻ nhé.”
Mảnh đất ấm áp trù phú này chỉ sinh ra Trần Uyển Thanh, rồi Trần Uyển Thanh sinh ra cô.
Trần Uyển Thanh và Dư Chính Vanh đã mua rất nhiều bất động sản ở Bắc Kinh, một căn trong đó là nhà để họ sống lâu dài.
Rời khỏi nhà cũ, trên đường về Dư Sanh chậm rãi quay đầu: “Mẹ, ba con hôm nay sao về?”
Trần Uyển Thanh ánh mắt lạnh lẽo như rắn, cười nhạo: “Ba con không nói với con sao? Hắn ta ngủ với người phụ nữ khác, bị ta phát hiện. Chúng ta đang làm thủ tục ly hôn.”
Dư Sanh sửng sốt một lúc, cơ thể bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt cô nén suốt cả tối tuôn trào, chảy vào miệng mặn chát: “Mẹ gọi con về là vì chuyện này sao?”
Trần Uyển Thanh nhìn bộ dáng cô run rẩy nước mắt ngắn nước mắt dài, hất mạnh hộp khăn giấy vào người cô: “Dư Sanh đừng giống ba con ở đây giả vờ đáng thương. À, chuyện này cũng không được nói cho bà ngoại ông ngoại biết.”
Trần Uyển Thanh không tiết lộ chuyện này với Trần Chấn cùng Thẩm Ngọc Lan. Không phải vì còn tình cảm với chồng, mà vì sợ chuyện Dư Chính Vanh ngoại tình bị truyền ra ngoài, bà ta sẽ càng bị người ta chế giễu, một cái “phượng hoàng nam” mà nửa người dưới đều không quản được.