Dư Sanh nôn sạch bữa tối, thức ăn đang tiêu hóa dở trôi theo dòng nước xuống cống. Cô mơ màng dựa vào bồn cầu, mũi phập phồng không ngừng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng đập cửa “thùm thụp”. Nhưng Dư Sanh không còn sức để đứng dậy.
Ai đó mở cửa phòng tắm. Trần Uyển Thanh ném một chùm chìa khóa vào mặt cô, sau lưng là một người giúp việc nơm nớp lo sợ.
“Dư Sanh, mày lại nổi điên gì nữa? Không nghe thấy tiếng gõ cửa à?”
Chùm chìa khóa đập trúng góc trán, khiến các mao mạch mỏng manh bị vỡ. Máu tụ lại dưới da, hình thành một vết bầm.
“Mày không thể sống cho giống người một chút được sao?”
Nhìn bộ dạng thảm hại của cô, Trần Uyển Thanh gần như sụp đổ.
Bà làm sao lại sinh ra một thứ vô dụng như vậy? Con nhà người ta thế nào? Ngoan ngoãn, đáng yêu, hiểu chuyện. Còn con nhà này ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có gì ra hồn. Rốt cuộc đã sai ở đâu? Chắc chắn là tại Dư Chính Vanh, chính ông ta đã hủy hoại cuộc đời bà!
Dư Sanh chậm rãi bám vào bồn cầu đứng lên, mái tóc vừa khéo che đi vết sưng trên trán. Cô cúi đầu, đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ biết bệnh tâm thần có di truyền, đúng không?”
Trước khi gặp Lục San Ương, cô đã từng đến rất nhiều bác sĩ. Mỗi bác sĩ đều hỏi cùng một câu: “Gia đình có ai bị bệnh tâm thần không?”
Trần Uyển Thanh hét lớn: “Dư Sanh, mày có ý gì hả?”
Dư Sanh bật cười thê lương: “Mẹ cũng nên đi khám thử xem sao.”
Chát!
Cái tát nặng nề giáng xuống mặt cô. Vị máu tanh len lỏi vào miệng, trong tai chỉ còn tiếng ù ù.
Ngực Trần Uyển Thanh phập phồng dữ dội. Cái tát mạnh đến mức tay bà cũng bỏng rát.
Không khí trở nên yên ắng một lúc lâu, cơn giận của Trần Uyển Thanh từ từ hạ xuống. Bà lạnh lùng quay sang người giúp việc: “Đi lấy túi chườm đá đến đây. Mai còn phải đi gặp người ta.”
Dư Sanh: “Con không muốn đi.”
Trần Uyển Thanh rút hai tờ giấy, vo lại thành cục, ném xuống sàn: “Mày nghĩ mày còn quyền lên tiếng trong cái nhà này sao? Đừng có quên người giám hộ của mày là tao.”
Chờ Trần Uyển Thanh rời đi, người giúp việc run rẩy bước lại gần đỡ Dư Sanh: “Dư tiểu thư, tôi sẽ đi lấy túi chườm ngay.”
“Không cần, cảm ơn. Tôi muốn ở một mình, phiền chị đóng cửa lại giúp tôi.”
Người giúp việc rời khỏi phòng. Dư Sanh nhìn vào gương, vén tóc mái lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết sưng. Vết bầm nằm ngay đuôi lông mày, chỉ cách 1cm nữa là đến chỗ lông mày bị gãy.
Rửa sạch mặt, cô cuộn mình trên giường chết lặng ôm chặt A Bối Bối.
Ở trong nước rối loạn lưỡng cực được xếp vào sáu loại bệnh tâm thần. Lần đầu Dư Sanh được chẩn đoán tại bệnh viện, thông tin vô tình bị báo cáo lên hệ thống. Theo luật, cô thuộc diện hạn chế năng lực hành vi dân sự, cần có người giám hộ đi kèm.
Cô đã cố gắng che giấu hết thảy. Đều đặn tái khám, thuê thêm một người để nhắc nhở uống thuốc đúng giờ. Nhưng chỉ một câu nói hời hợt của Trần Uyển Thanh đã xé toạc chiếc áo choàng lộng lẫy, để lộ tất cả những thứ xấu xí bên trong.
Chiếc điện thoại trong túi liên tục reo lên.
Dư Sanh mới nhớ ra mình chưa nhắn tin cho Chu Diễn. Cô đã hứa với anh sẽ báo bình an ngay khi máy bay hạ cánh. Nhưng trên đường đến nhà cũ cô phát ngốc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn quên mất việc này.
Trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn WeChat đỏ chót 99+.
“Xin lỗi.” Câu đầu tiên Dư Sanh nói khi nghe máy.
“Không sao, em về đến nhà chưa?”
Giọng Chu Diễn vẫn dịu dàng như thường lệ, cứ như thể người gọi hàng chục cuộc kia không phải là anh. Anh càng như vậy, cô càng muốn khóc.
Dư Sanh nhỏ giọng đáp: “Về rồi. Vừa ăn cơm với ông bà ngoại.”
“Đã uống thuốc chưa?”
“Còn chưa uống.”
“Vậy giờ em đi uống được không?” Anh như đang dỗ một đứa trẻ.
Dư Sanh lục trong túi xách, lấy ra hộp thuốc anh chuẩn bị sẵn, mở ra một ngăn, nuốt hết những viên thuốc bên trong.
“Em uống rồi.”
“Em sắp ngủ chưa?”
Dư Sanh mang theo giọng mũi “Ừm.” một tiếng, sợ anh cúp máy, cô vội vàng nói: “Anh đừng cúp máy.”
Chu Diễn im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Em ở bên đó xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là em hơi mệt.” Dư Sanh tắt đèn, nằm trong bóng tối nhìn lên trần nhà.
Cô rất mệt, chỉ muốn ngủ…
“Dư Sanh?” Chu Diễn gọi vài lần nhưng không nhận được phản hồi, ý thức được có lẽ cô ngủ thiếp đi rồi.
Ở London vẫn còn là buổi chiều. Anh đứng trên ban công gió hóng gió. Gạt tàn pha lê đầy những đầu thuốc lá cháy dở.
Chu Diễn canh đúng giờ máy bay hạ cánh nhắn tin cho cô. Không thấy trả lời, cô không trả lời, có lẽ đang lấy hành lý hoặc qua cửa hải quan. Hai tiếng sau vẫn không có hồi âm, có thể cô đang bận đoàn tụ với gia đình. Bốn tiếng sau, anh gần như phát điên, gọi thế nào cũng không ai nhấc máy.
Anh hiếm khi nhờ cậy Lưu thúc, lần này lại phá lệ nhắn một tin nhờ giúp đỡ. Lưu thúc nhanh chóng trả lời, xác nhận chuyến bay YA145 từ London về Bắc Kinh hôm nay, có một hành khách tên Dư Sanh.
Điện thoại truyền đến tiếng khóc nho nhỏ, nhưng Dư Sanh không tỉnh lại.
Anh sớm đã nhận ra một điều. Cô thường khóc trong giấc mơ, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nức nở của cô.
Có lẽ chính cô cũng không hề hay biết.
*
Suốt một tuần tiếp theo, mỗi sáng đều có thợ trang điểm đến nhà để chuẩn bị cho Trần Uyển Thanh và Dư Sanh.
Vết sưng đỏ trên mặt Dư Sanh được che giấu hoàn hảo nhờ lớp kem che khuyết điểm.
Cô giống như chiếc túi xách hàng hiệu mà Trần Uyển Thanh khoác lên người, bị kéo theo để tham gia đủ loại tụ hợp trà chiều.
Ở trong mắt cô, những buổi gặp gỡ này không khác gì các buổi tụ tập của Trần Phán Hạ cùng đám bạn của cô ấy. Chẳng qua là những chiếc ghế sofa bọc da giờ được nâng cấp từ LV, Gucci thành Chanel, Hermès; trang sức của các quý bà cũng đắt đỏ hơn nhiều. Những món VCA có thể mua được tại các cửa hàng phổ thông chỉ là tiêu chuẩn tối thiểu. Còn những chiếc vòng ngọc lục bảo đế vương từng được đấu giá cao ngất mới đủ để khơi dậy những cuộc bàn tán sôi nổi.
Dư Sanh giống như khi còn ở London, lặng lẽ ngồi vào góc khuất nhất, đôi hàng mi khẽ rung khi dõi mắt ra cửa sổ kính lớn, nhìn dòng xe cộ không ngừng di chuyển trên đường.
“Đây chẳng phải là Sanh Sanh sao? Mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi? Quả nhiên con gái mười tám thay đổi, đẹp đến mức dì cũng nhận không ra.”
“Đã định với Vương gia chưa? Khi nào tổ chức tiệc cưới nhớ gửi thiệp cho tôi nhé.”
“Ôi, các chị có nghe chưa? Tô gia gần đây cũng tìm thông gia khắp nơi đấy.”
“Làm sao mà giống nhau được! Chu gia rút vốn rồi, Tô gia bị đứt nguồn tài chính mới nghĩ đến chuyện bán con gái, ai mà dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này chứ.”
“Trước đó chẳng phải còn nghe nói chồng bà ta dẫn con gái đi gặp Chu gia ăn cơm sao? Nếu là tôi thì phải tự biết thân biết phận, Chu gia có thể để mắt tới sao? Cứ tưởng đi du học vài năm, vào được trường danh giá là rửa sạch quá khứ à.”
Câu nói đó như một mũi tên ngầm b*n r*.
Dư Sanh không quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa nói, khi nghe đến chữ “Chu,” ngón tay cô khẽ động.
Giờ này ở London vẫn là buổi sáng, không biết anh đã thức dậy chưa.
Chắc vẫn còn đang ngủ, anh vì chăm sóc cho múi giờ của cô, đã thức đến tận hai giờ sáng nhắc cô uống thuốc.
Bỗng nhiên Dư Sanh vô cùng muốn quay lại London.
London có những cơn mưa dầm dai dẳng, có làn sương mù không tan.
Nhưng ít ra ở đó cô từng có được sự tự do ngắn ngủi, một chút tự do thuộc về riêng mình.
*
Sau bữa tối, Trần Uyển Thanh gọi dịch vụ làm móng tận nhà, thư thái nằm trên ghế sofa, tận hưởng bàn tay điêu luyện của thợ làm móng.
Dư Sanh bước xuống lầu đi vào phòng khách, lên tiếng: “Mẹ, con muốn quay lại London. Trường đã khai giảng được một tuần rồi, không thể xin nghỉ thêm nữa.”
Trần Uyển Thanh ngắm nghía bàn tay vừa được chăm sóc cẩn thận, chỉ liếc mắt nhìn cô con gái đang đứng bên cạnh: “Không phải bảo con bảo lưu sao? Sao vẫn chưa làm?”
Cổ họng Dư Sanh nghẹn lại.
Một lúc sau, cô mở miệng giọng mang theo sự cầu khẩn: “Con muốn học xong. Giáo sư hôm qua còn gửi email hỏi tháng 3 con có rảnh tham gia biểu diễn không. Dù mẹ muốn con kết hôn với nhà họ Vương, thì Vương Nhất Tùng chẳng phải vẫn đang ở London sao? Anh ta cũng chưa về, tại sao chỉ mình con phải trở về…”
Một tiếng cười nhẹ vang lên trong không khí.
“Con không cần học xong. Mẹ không quan tâm, nhà họ Vương cũng không quan tâm. Cho dù con có tốt nghiệp thì những thứ con học có ích lợi gì? Con nuôi nổi bản thân sao?”
Người thợ làm móng chăm chú hoàn thiện tác phẩm của mình, từng ngón tay được tô điểm bằng những họa tiết tinh xảo.
Dư Sanh vẫn đứng đó, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng quật cường, giống như tảng băng giữa hiệu ứng nhà kính, từng chút một tan chảy sụp đổ.
Hai mươi phút sau.
“Cô đi trước đi.” Trần Uyển Thanh nói với thợ làm móng. Sau khi người này rời đi, bà lấy tuýp kem dưỡng tay, cẩn thận thoa lên từng ngón, như đang đánh bóng một món đồ sứ quý giá.
Đảm bảo từng tấc da được chăm sóc kỹ lưỡng, bà mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Dư Sanh, nở nụ cười kiểm soát: “Dư Sanh, con nghĩ mẹ không biết con làm gì ở London sao?”
Dư Sanh khàn giọng hỏi: “Ý mẹ là gì?”
“Con ở London có nuôi……một người?” Trần Uyển Thanh nhấn mạnh từng chữ, mỗi từ như một mũi tên bắn thẳng vào tim đối phương. “Nên con mới vội vàng đòi về London.”
Dư Sanh cảm thấy thế giới trước mắt mình trở nên mờ mịt, đầu nặng trĩu. Cô bấu chặt vào chân mình, cố giữ chút tỉnh táo còn sót lại: “Sao mẹ biết được?”
“Con nghĩ sao mẹ phát hiện ra cha con ngoại tình? Phải nói là con và cha con thực sự rất giống nhau, ngay cả cách làm mẹ ghê tởm cũng giống hệt nhau.”
Trần Uyển Thanh lấy điện thoại, mở một bức ảnh ném đến trước mặt Dư Sanh: “Là người này đúng không?”
Dư Sanh cúi đầu, nhìn thấy trong ảnh là khuôn mặt nghiêng của mình, chụp rõ đến từng đường nét, còn có bóng lưng của Chu Diễn. Anh mặc chiếc áo hoodie trắng mà cô thích nhất.
Cô không dám tin Trần Uyển Thanh âm thầm cử người giám sát mình. Tự do mà cô ngỡ mình có chỉ là một chiếc bong bóng sặc sỡ, hào nhoáng nhưng dễ vỡ. Ánh sáng cô nhìn thấy chỉ là đèn pin mà mẹ dùng để dòm ngó cuộc sống của cô.
“Con nên biết, khiến một người bình thường không thể sống yên trong xã hội này có cả ngàn cách.”
Dư Sanh tất nhiên hiểu rõ, nên ở bữa tiệc cô mới hung hăng đối đầu với Trình Giai.
Hiện tại, chiếc boomerang đó quay lại đâm thẳng vào chính cô.
Trong đầu cô lần lượt hiện lên những ký ức vui vẻ trên đảo khi ở bên Chu Diễn. Anh nắm tay cô đi dạo vườn thú, cõng cô băng qua bãi cát dưới ánh hoàng hôn, chúc mừng năm mới dưới bầu trời đầy sao.
“Đừng…” Dư Sanh nhắm mắt, không để nước mắt trào ra.
Trần Uyển Thanh rất hài lòng với phản ứng của cô: “Mẹ cho con một tuần. Lập tức quay về London, dọn dẹp sạch sẽ mọi chuyện. Đừng để nhà họ Vương phát hiện. Một món đồ hỏng thì không bán được giá, hiểu chưa?”
“Con xin mẹ, đừng điều tra anh ấy nữa, để anh ấy yên đi. Con sẽ ngay lập tức mua vé máy bay.”
Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, nhưng Dư Sanh cảm thấy mình hoàn toàn không thấy được gì.
“Con lấy gì để thương lượng với mẹ?”
“Không phải mẹ muốn con gả vào nhà họ Vương sao? Con là con gái duy nhất của mẹ.”
Lời nói ẩn ý, nhưng Trần Uyển Thanh hiểu được, nhếch môi cười khinh miệt: “Đúng là ngu ngốc, vì một thằng đàn ông mà con ngay cả mạng sống cũng không cần.”
Tay Dư Sanh bắt đầu run rẩy. Đúng là cô không còn gì để đe dọa Trần Uyển Thanh.
Đây là con bài cuối cùng cô có thể nghĩ đến.
Nếu Trần Uyển Thanh…
“Được thôi, mẹ đáp ứng với con. Chỉ cần con dứt khoát sạch sẽ đảm bảo Vương gia không biết chuyện này, mẹ không rảnh để phí thời gian giết một con kiến.”
Dư Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Cô máy móc xoay người, phảng phất từng khớp nối đều đã rỉ sét, chìm vào bóng tối vô tận.