Dư Sanh mua vé máy bay về Anh ngay tối hôm sau, nhưng không nói cho Chu Diễn biết.
Ngồi trong khoang thương gia rộng rãi, cô gọi tiếp viên mang đến một cốc sữa nóng, bật đèn đọc sách trên đầu, lật giở từng trang trong cuốn sổ tay nhỏ.
Ba năm trước khi vừa ổn định ở London, Lục San Ương khuyên cô ghi lại những biến đổi cảm xúc của mình cùng nguyên nhân của chúng. Cứ thế từng dòng chữ nhỏ chi chít lấp đầy những trang giấy trắng. Có những việc cô đã quên hoàn toàn, nhưng các ghi chép cho thấy giai đoạn trầm cảm của cô kéo dài như những ngày sương mù bất tận ở London.
Cho đến cuối tháng 10 năm ngoái.
28.10
NYC. Xuất hiện ảo giác.
Birthday.
Dư Sanh không lật tiếp, cô khép cuốn sổ nhỏ lại. Những chuyện sau đó, cô gần như vẫn nhớ rõ, có đau đớn tột cùng, nhưng phần lớn là hạnh phúc.
Cô khẽ cong bàn tay, tưởng tượng mình đang cầm một quả trứng tròn trong lòng bàn tay, ngón tay gõ nhẹ vào cửa sổ máy bay, trong đầu vang lên một giai điệu quen thuộc.
Bản nhạc này vốn không tên là “Für Elise”, mà là “Für Therese”. Beethoven viết tặng một nữ học trò tên Therese Malfatti. Nhưng khi xuất bản, do chữ viết nguệch ngoạc, “Für Therese” bị viết thành “Für Elise“, trở thành bản nhạc nổi tiếng ngày nay.
Trong mối quan hệ chưa được giải đáp này, Elise thực chất chưa từng tồn tại.
Xuống máy bay, Dư Sanh đến Le Festin ăn trưa. Cặp vợ chồng già ngạc nhiên biết cô sắp về nước. Cô để lại địa chỉ email của họ, gần như có thể hình dung cảnh mình ngồi trước màn hình máy tính, gõ một bức thư tiếng Anh giống như học sinh cấp hai tập làm văn.
Dear Mr and Mrs Bernard,
…
Hỏi thăm sức khỏe của họ, tình hình kinh doanh của nhà hàng, cả thời tiết ở London.
Best Wishes,
Elise.
Trở về căn hộ của mình, phòng khách yên tĩnh lạ thường. Mọi bề mặt đều sạch bóng, căn phòng tràn ngập hương thơm của nến mà cô chọn cho mùa đông, hòa quyện giữa cam ngọt, tuyết tùng và chút ấm áp của gia vị.
Những hộp bưu kiện chồng chất trước cửa sổ kính đã được sắp xếp lại gọn gàng ở góc phòng. Đó là “kỷ vật của cơn hưng cảm” mà cô để lại lần phát bệnh trước, giờ cô còn không nhớ mình đã mua những gì.
Lần đầu tiên, Dư Sanh cảm nhận được khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Nỗi buồn như khí helium lấp đầy trái tim, thay vì phát nổ khi áp lực quá lớn, nó dần chảy cùng dòng máu, lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể.
Cô đã sống qua ba mùa xuân trong căn hộ này, nhưng không thể chờ đến mùa xuân thứ tư.
Dù nội thất nơi đây được giữ nguyên từ chủ cũ, Dư Sanh vẫn để lại dấu ấn cá nhân ở nhiều góc nhỏ. Cô không biết nấu ăn, bếp lại đầy những dụng cụ từ Le Creuset với màu sắc rực rỡ như kẹo ngọt. Cô không kiên nhẫn chơi game, nhưng tất cả các tựa game 3A mới ra đều nằm gọn trong góc tủ gần TV. Còn có gấu bông của JellyCat, cô đã sưu tầm đủ mọi mẫu mã.
Những món đồ tưởng chừng không liên quan này hòa hợp với nhau, tạo nên không gian mà cô gọi là “nhà”.
Trong từng góc nhỏ ấy cũng có dấu ấn của anh. Bộ dụng cụ nhà bếp cuối cùng đã được sử dụng, những màn khó chơi trong game luôn có anh giúp vượt qua, gấu bông của cô được giặt sạch đều đặn.
*
Chu Diễn từ phòng gym trở về, vừa mở cửa lập tức nhận ra có điều không đúng. Đôi giày Martin ở huyền quan là đôi mà Dư Sanh mang theo khi cô về nước.
Anh bật đèn, ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp phòng, một chiếc túi tote bằng da bò nằm lặng lẽ trên bàn đảo.
Anh bước tới phòng sách, gõ cửa.
Vẫn như mọi khi, Dư Sanh không trả lời, nhưng rất nhanh tiếng bước chân vang lên, cửa hé mở.
“Về lúc nào thế em?”
“Mới vừa.”
Chu Diễn dừng lại một chút mới hỏi: “Sao em không nhắn tin cho anh, để anh đi đón em.”
“Không cần thiết.” Giọng Dư Sanh rất bình tĩnh, “Em chỉ muốn ở một mình một lát.”
Cô không nói thêm nữa, trực tiếp đóng cửa lại.
Chu Diễn đứng trước cánh cửa lạnh lẽo, cảm thấy một cảm giác mất trọng lượng khó kiểm soát. Dư Sanh như vậy, anh rất quen thuộc.
Lúc anh mới chuyển đến đây cô cũng như vậy, không chút biểu tình nhận lấy thuốc anh đưa, như hoàn thành nhiệm vụ nuốt vào.
Anh quay đầu, tầm mắt vô tình dừng lại trên lịch ở tủ lạnh. Những ngày cô không ở nhà, anh đã quen với việc đánh một dấu X lớn trên lịch sau khi nhắc nhở cô uống thuốc. Những tờ lịch đã thay vẫn không bị vứt đi mà yên lặng nằm trong ngăn kéo bàn làm việc trong phòng khách.
Chu Diễn nén lại cảm giác bất ổn trong ngực, quay người đi ra ngoài, xuống Whole Foods mua nguyên liệu. Dư Sanh không ở nhà anh không nấu ăn, trong tủ lạnh chỉ còn lại mấy chai nước ngọt không đường.
Nhà bếp mở rộng ngập tràn mùi thơm, bữa tối của hai người giống như quay lại điểm xuất phát, khi hai người ăn cơm cùng nhau vào mùa thu năm ngoái, cũng đều là thực hiện nhiệm vụ của riêng mình mà không nói lời nào.
Dư Sanh ánh mắt trống rỗng, như thể đang nhìn qua anh để thấy một người khác. Cảm giác này khiến Chu Diễn rất khó chịu. Không lâu sau, cô cúi đầu, dùng thìa khuấy trong bát trứng cà chua, sau đó mới từ từ múc vào bát.
Nếu người khuấy thìa lúc này là Chu Diễn, Chu Tông Quốc sẽ ngay lập tức yêu cầu anh đứng vào góc phạt.
Trong phép tắc ăn uống của Trung Quốc, việc liên tục khuấy dao hoặc thìa trong một đĩa thức ăn là hành động không lễ phép.
Dư Sanh rất chú trọng phép tắc khi ăn ngoài, điều này bắt nguồn từ khóa học lễ nghi hồi trung học. Khi dao nĩa hình thành một tam giác không đáy trong đĩa, đó là dấu hiệu của việc tạm nghỉ trong bữa ăn. Dao nĩa đặt ngang nhau giữa đĩa, tức là bữa ăn đã kết thúc.
Chỉ có ăn ở nhà, cô mới lộ rõ thói quen xấu, kén ăn chỉ chọn những phần mình thích, ví dụ như trứng cà chua chỉ ăn nước sốt và trứng.
Dư Sanh ăn xong, không để lại một hạt cơm nào, đặt thìa xuống nói với Chu Diễn đang đổ phần trứng còn lại vào bát: “Ngày mai em phải đến trường.”
Cô đã hẹn với người phụ trách phòng sinh viên qua email để làm thủ tục nghỉ học.
“Có muốn anh đưa em đi không?” Chu Diễn đang đổ trứng vào bát.
Ăn bao nhiêu, múc bấy nhiêu, không để thừa thức ăn, đó là Chu Tông Quốc luôn dạy anh.
“Không cần, em sẽ đi taxi.”
Đối thoại cũng rất quen thuộc.
Chu Diễn im lặng nhìn Dư Sanh bước vào phòng sách, tiếp theo đó là tiếng violin ngắt quãng vang lên trong phòng.
*
Dư Sanh kéo đàn đến tận rạng sáng, vặn vẹo xoa cổ vì mỏi, vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau đó cô nằm lên giường, bắt đầu lên kế hoạch cho những việc cần làm ngày mai.
Cô lo mình sẽ quên, nên cứ liên tục đếm trên ngón tay, đếm đi đếm lại, cho đến khi cả người bắt đầu cảm thấy lạnh.
Đồng hồ sinh học vẫn còn ở múi giờ GMT+8, mí mắt của Dư Sanh nặng trĩu, nhưng cô không muốn ngủ.
Trên điện thoại là những câu thoại kinh điển của McDull vang lên, “Không có cá viên, không có mì sợi.”
McDull là nhân vật hoạt hình yêu thích nhất của Dư Sanh, cô đặc biệt ngưỡng mộ chú heo McDull ngô nghê đáng yêu.
Vì McDull có mẹ yêu thương McDull. Khi McDull bị bệnh, mẹ McDull nói, “Nếu con uống thuốc hết, khỏi bệnh rồi, mẹ sẽ đưa con đi Maldives.” Mẹ McDull thực ra không có tiền để đưa McDull đi Maldives.
Nhưng hồi bé không ai dỗ dành Dư Sanh uống thuốc. Nếu cô quên hôm nay, thì là quên thật. Cho đến khi đi khám lại, cô mới nhận ra bác sĩ đã kê thuốc cho cả tháng, nhưng vẫn còn một nửa thuốc chưa uống. Cô cứ nghĩ là mình đã uống đều đặn.
Cô bò dậy khỏi giường, chậm rãi mò mẫm theo bức tường, lẻn vào phòng khách trong bóng tối.
Chu Diễn vừa hút hết điếu thuốc cuối cùng trong bao, tháo chiếc áo khoác đầy mùi thuốc lá ném lên chiếc ghế mây, định chờ Dư Sanh sáng mai Dư Sanh ra ngoài rồi xử lý cái áo đó.
Kéo cửa kính ra, trên ghế sofa có một bóng đen nhỏ.
“Dư Sanh?”
Cô không đáp, nhưng Chu Diễn biết cô không ngủ. Anh đứng bất động trên ban công, tiến thoái lưỡng nan.
Gió lạnh từ ban công thổi vào, phòng khách dần dần trở nên lạnh lẽo. Dư Sanh rốt cuộc cũng mở miệng: “Chúng ta đã nói rồi, anh không được hút thuốc trước mặt em.”
Nếu giọng cô không nghẹn ngào, anh chắc chắn sẽ ngay lập tức đóng cửa kính lại, đứng ở ban công cả đêm, đợi cô đi rồi mới vào.
Tiếng nức nở của cô ngày càng lớn, cô khóc rất nhiều.
Làm sao anh có thể như vậy? Họ đã hứa với nhau rồi mà.
Dư Sanh biết không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này mà oán giận, nhưng một góc độ nào đó, Chu Diễn cũng không vi phạm thỏa thuận, chỉ là tối nay cô tình cờ gặp phải.
Nhưng cô vẫn không ngăn được mà khổ sở. Hút thuốc có hại cho sức khỏe.
Chu Diễn đi đến bên ghế sofa, quỳ xuống cúi đầu, chạm nhẹ vào lòng bàn tay của cô.
“Xin lỗi.”
Nước mắt của Dư Sanh từ từ khô đi, cô vẫn liên tục nấc lên không ngừng.
Chu Diễn vẫn quỳ trên sàn, ngước nhìn cô, chờ cô bình tĩnh lại, trầm thấp hỏi: “Em đã không nói chuyện với anh cả ngày rồi, có thể cho anh biết lý do không?”
Anh muốn biết nguyên nhân.
Mắt Dư Sanh lại nhanh chóng đỏ hoe, cô hít hít mũi: “Anh đã nghĩ về những việc mình sẽ làm sau này chưa?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, khi Dư Sanh kích động thường hay nói những lời không có logic.
Cô tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Anh có thể tiếp tục học ở London, nếu không thể làm bác sĩ thì cũng có thể làm việc khác, học thêm thạc sĩ nữa. Hoặc là đi Oxford, em đã học trung học ở đó, đó là một nơi nhỏ nhưng rất xinh đẹp, có một trong những trường đại học tốt nhất thế giới, cách không xa London, thời tiết cũng tốt hơn. Nó giống như trong phim Harry Potter vậy, nơi nào cũng có những tòa nhà cổ, còn có nhà thờ…”
Dư Sanh đã đặt anh ở tận cùng trong vòng tròn quan hệ của mình, vì thế cô muốn anh sống thật tốt, cả đời.
Sống cuộc sống mà cô không thể có được, tự do, ấm áp.
Cũng giống như cô mong McDull có thể thật sự đi Maldives.