“Vậy còn em?”
Dư Sanh cứng ngắc quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Chu Diễn. Đuôi mắt anh thon dài, hơi cong, ôn nhu như hoa đào, dịu dàng như những vì sao rơi xuống trong đêm tối.
Cô nắm chặt tay anh, từ từ bình tĩnh lại.
Dư Sanh trước đây cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này.
Con người là loài động vật hay mơ mộng. Bậc phụ huynh ở thời điểm con mới bi bô tập nói đã tưởng tượng ra cảnh con mình đứng trong TV diễn thuyết, hoặc những học sinh cao trung khi ngồi viết công thức toán sẽ mơ tưởng đến việc dắt tay người mình thích dạo bước trong khuôn viên đại học.
Nhưng thật không may, Dư Sanh chưa bao giờ có thể hình dung được những giấc mơ đó thành hiện thực, thậm chí cô còn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình sẽ đứng trên sân khấu trong tương lai. Mỗi khi cô cố gắng nhìn về phía trước, chỉ thấy một làn sương mù dày đặc, một đoạn đường ngắn phía dưới chân.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Chu Diễn lên tiếng: “Đi ngủ đi, đã muộn rồi.”
Dư Sanh vòng tay ôm cổ anh, đầu tựa vào vai anh, cô ngửi được mùi thuốc lá ẩn trong mái tóc ngắn của anh.
Mùi này cô đã quá quen thuộc, từng ngửi thấy ba năm trong ký túc xá, bạn cùng phòng của cô thường lén lút hút thuốc trong nhà tắm. Tại trường nữ sinh tư thục Anh kiểu quý tộc, hút thuốc là điều cấm kỵ tuyệt đối.
Nhưng cô bạn thân yêu của Dư Sanh lại đến từ nước Mỹ tự do, cô ấy không thèm quan tâm đến bất kỳ quy tắc nào của Anh, nếu bị phát hiện hút thuốc, hậu quả báo cáo về nhà thật không dám tưởng tượng. Thế nên Dư Sanh trở thành chiến hữu giúp cô bạn tránh giám thị ký túc xá.
Giám thị ký túc xá rõ ràng tin tưởng Dư Sanh hơn bạn cùng phòng, dù Dư Sanh luôn vào nhà tắm mỗi lần kiểm tra phòng, giám thị cũng không nghi ngờ gì. Cô có khuôn mặt Á Đông hiền lành, nhìn một cái là thấy không phải kiểu người làm chuyện xấu.
“Bạn cùng phòng em trước đây cũng hút thuốc, cô ấy là một cô gái tính cách rất tốt, lại là một ‘mean girl’. Có một hôm em tỉnh dậy, nghe thấy cô ấy khóc ở giường bên cạnh. Anh biết đó, em rất hay thức giấc giữa đêm. Hóa ra ông ngoại cô ấy bị ung thư phổi, chữa trị tại Mayo Clinic tốn hơn triệu đô la Mỹ nhưng vẫn không khỏi. Cô ấy về Mỹ tham dự tang lễ, trước khi đi nhờ em xử lý nốt bao thuốc còn lại.”
Rác trong ký túc xá có người phụ trách dọn dẹp, Dư Sanh không dám mạo hiểm, nên trong giờ học bóng chuyền cô lén lút đi ra vườn, chôn bật lửa và bao thuốc của bạn cô dưới một gốc cây xà cừ lớn.
Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh những bức ảnh xấu xí, bẩn thỉu trên hộp thuốc lá.
Dư Sanh hít nhẹ một hơi: “Vậy sau này anh đừng hút thuốc nữa.”
Chu Diễn xoa xoa sau cổ cô: “Anh sẽ không nữa.”
Cô kiên quyết: “Anh phải đảm bảo.”
“Anh đảm bảo.”
Lúc bàn tay của Chu Diễn rời khỏi lướt qua mái tóc mượt mà của cô, anh nhận ra một điều: đã lâu rồi cô không nhuộm tóc, những sợi tóc đen mới lẳng lặng mọc lên từ trên đỉnh đầu mềm mại của cô.
Dư Sanh nhỏ giọng nói bên tai anh: “Chu Tam, chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”
Chu Diễn ngẩn ra một giây, tưởng mình nghe nhầm.
“Em nói cái gì?”
Cô không trả lời nữa.
Thực tế, tối nay cô không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh.
Dư Sanh mềm mại dựa vào vai anh, câu nói kia như nói với chính mình.
Họ đều phải nhìn về phía trước, phải bước về phía trước, trong những ngày sau này mà họ sẽ không thể nhìn thấy nhau, mỗi người vẫn sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy tương lai của mình, nhưng có thể tưởng tượng được tương lai của anh. Anh bước đi trong khuôn viên Oxford, giọng Mỹ chẳng ăn nhập gì với những người khác, nhưng anh chắc chắn có thể dễ dàng hiểu được kiến thức mà giáo sư giảng, sau giờ học, chắc chắn sẽ có cô gái nào đó xin số điện thoại anh. Đôi mắt đào hoa ấy chính là để dành cho chuyện này.
Cũng giống như đôi mày đứt của cô, báo hiệu những bất hạnh sẽ đến với cô trong cuộc đời.
*
Dư Sanh đã hoàn tất thủ tục nghỉ học ở trường, cô có giấy chứng nhận từ bác sĩ, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Nhân viên của trường chân thành chúc cô sớm hồi phục, Dư Sanh cười cười, cảm ơn họ.
Ra khỏi trường, cô đi bộ một đoạn dọc theo sông Thames rồi bắt taxi về nhà.
Thời tiết ở London những ngày này đẹp đến lạ thường, mỗi ngày đều có ánh nắng ấm áp, không có lấy một cơn gió hay mưa nào.
Dư Sanh nằm trên chiếc ghế mây ngoài ban công, tắm nắng một lúc, sau đó mang từng thùng chuyển phát nhanh vào phòng sách, dùng dao mở bìa, kiểm tra tất cả các món đồ.
Cô quỳ trên sàn nhà đối diện với từng chiếc hộp giấy trống rỗng, cảm thấy vẫn chưa đủ.
Nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng lại vài giây trên chiếc tủ kính, có câu trả lời.
Lấy điện thoại, Dư Sanh tìm kiếm từ khóa trên mạng xã hội, liên hệ với một người Trung Quốc làm kinh doanh đồ second-hand ở London.
Đối phương trả lời rất nhanh: 【Ngày mai chiều tôi có thể đến được không?】
Dư Sanh từ chối thẳng thừng: 【Không được, tôi chỉ có thời gian từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.】
Chu Diễn thường dậy lúc 8 giờ sáng để làm bữa sáng, 9 giờ ra ngoài tập gym, 11 giờ quay lại.
Cô chỉ có hai tiếng đồng hồ rảnh.
【Vậy sáng mai 9 giờ, tôi sẽ đến đúng giờ】
【Được】
Thoát khỏi ứng dụng nhắn tin, Dư Sanh chuyển sang một ứng dụng khác, mua vé máy bay về Bắc Kinh vào tối ngày hôm sau.
Làm xong tất cả, Dư Sanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Diễn đang ngồi bên bàn ăn xử lý công việc trên máy tính.
“Tối nay em muốn ăn khoai tây hầm bò và trứng xào cà chua.”
Chu Diễn dừng tay đánh chữ, quay đầu nhắc nhở cô: “Hôm qua em đã ăn rồi. Hôm nay em có thể chọn món cà ri bò cùng cải chua dấm.”
Kỹ năng nấu ăn hạn chế của anh chỉ cho phép thực đơn gia đình có bốn món này.
“Chúng ta cũng có thể xuống dưới lầu ăn, hoặc lái xe đến Lão Trương ăn.”
“Không muốn.”
Chu Diễn đóng Macbook Pro lại, đứng dậy: “Vậy bây giờ anh xuống mua đồ ăn.”
Dư Sanh nghe được tiếng cửa đóng, nhìn nhanh vào hành lang xác nhận anh đã đi rồi, sau đó lén lút bước vào phòng ngủ của anh.
*
Ngày hôm sau, Dư Sanh ngay nghe thấy tiếng chuông cửa liền bật dậy khỏi sofa vội vàng ra mở cửa.
Cô gái ngoài cửa mặc bộ đồ công sở chuyên nghiệp, mỉm cười lịch sự: “Xin chào, tôi là Kiều Tỷ từ Hirch Vintage, đây là trợ lý của tôi, Tiểu Úy. Chị là Dư tiểu thư đã liên hệ với chúng tôi hôm qua phải không?”
Dư Sanh nghiêng người, mời họ vào: “Mọi thứ tôi đã sắp xếp xong, tôi dẫn các bạn vào phòng làm việc.”
“Chị muốn bán hết những món này sao?” Kiều Tỷ nhìn thấy đống hộp hàng xa xỉ rải rác trên sàn nhà, ngạc nhiên hỏi.
Dư Sanh gật đầu: “Đúng vậy, tất cả đều mới, túi chống bụi vẫn còn, các bạn cứ kiểm tra thoải mái.”
Kiều Tỷ ra hiệu cho Tiểu Úy bắt đầu ghi chép.
Khách hàng bán đồ hiệu mới trong ngành hàng xa xỉ cũ không phải là chuyện lạ, những khách hàng này mỗi mùa đều bỏ ra số tiền lớn để mua sắm, chỉ để duy trì thân phận VIC tại các thương hiệu, đồ mới từ các quầy chuyên dụng vừa ra khỏi cửa lại ngay lập tức được chuyển sang thị trường thứ cấp. Nhưng hành động này thường chỉ xảy ra đối với những thương hiệu mà khách hàng yêu thích.
Trên sàn gỗ, LOGO từ các thương hiệu khác nhau đều có.
Kiều Tỷ kiểm tra xong các hộp trên sàn, vừa định báo giá tổng cho Dư Sanh.
Dư Sanh mở tủ kính, vẻ mặt không thay đổi: “Cả những món trong tủ này cũng tính vào.”
Kiều Tỷ nhìn thấy túi xách trong tủ, hoàn toàn kinh ngạc.
Với bản năng nghề nghiệp, cô ấy vẫn giữ bình tĩnh hỏi: “Chị chắc chắn muốn bán hết những món này sao? Những chiếc túi này ở các quầy bán cũng rất khó kiếm được. Có muốn suy nghĩ thêm không?”
“Đúng, tất cả đều bán.” Dư Sanh không hề do dự.
Kiều Tỷ kiểm tra phần kim loại của chiếc Kelly Doll, lớp bảo vệ vẫn chưa được bóc ra, không có vết xước nào.
Những chiếc túi còn lại cũng trong tình trạng tương tự, có vẻ chủ nhân chỉ để chúng trong tủ làm vật trang trí, chưa từng sử dụng.
Kiểm tra xong từng món, Kiều Tỷ xác nhận lại một lần nữa trong bản ghi chép, báo giá tổng cho Dư Sanh.
Kiều Tỷ nhắc nhở cô: “Số tiền chuyển khoản khá lớn, có thể phải đợi vài ngày.”
“Không sao.” Dư Sanh ký vào hợp đồng một cách dứt khoát.
“Nếu sau này chị còn có nhu cầu, xin hãy liên hệ với tôi.”
Kiều Tỷ đã làm trong ngành này mười năm, những du học sinh trẻ tuổi đã quen với những món đồ xa xỉ như là một phần cuộc sống, họ chỉ coi tiền là một dãy số. Trong khi những bà cụ giàu có ở địa phương vẫn còn lăn tăn xem chiếc túi làm từ da thường có đáng mua không, thì các “công chúa nhỏ” du học đã chẳng hề do dự mà quẹt thẻ.
Dư Sanh vặn nắp bút, khẽ cười một cái: “Sẽ không có nữa đâu. Tôi sắp rời khỏi London rồi.”
*
Chân trước Kiều Tỷ vừa mang trợ lý rời đi, chân sau Chu Diễn liền xách túi mua sắm về.
Anh không chỉ mua cà chua mà còn mua nghêu sò, rượu vang, mì ống, chuẩn bị tối nay thử món ăn mới.
Dư Sanh yêu cầu bữa trưa hôm nay vẫn phải là trứng xào cà chua, cô đã ăn món này ba bữa liên tiếp.
Chu Diễn đặt nguyên liệu vào trong tủ lạnh, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cho cô.
Như bao buổi chiều khác, Dư Sanh ôm gối nằm trên sofa phát ngốc, tivi đang phát tin tức của BBC, người dẫn chương trình giọng chuẩn Anh quốc vang vọng khắp phòng.
“Tối nay chúng ta ăn món khác.”
Dư Sanh cố sức ngẩng đầu lên nhìn Chu Diễn, nắng chiều London xuyên qua cửa kính chiếu lên một nửa gương mặt tinh tế của anh, sống mũi bên phải bị bóng tối che phủ. Cô nhìn theo viền bóng tối đó, từ từ hướng ánh mắt xuống dưới.
Tối nay ăn gì với cô không quan trọng, chuyến bay của cô lúc 6:30, phải đi từ 3 giờ chiều, cô sẽ không ăn tối ở nhà.
Dư Sanh cúi đầu, Chu Diễn tưởng cô im lặng đồng ý
Tivi đang đưa tin tình hình chiến tranh giữa Nga và Ukraine, cô không quan tâm đến chính trị, đứng dậy đi vào phòng ngủ để sắp xếp lại ba lô.
Chu Diễn vẫn chưa phát hiện ra cô từ Bắc Kinh trở về chỉ mang theo túi tote, không có vali.
Dư Sanh chỉ cần mang về một ít đồ. Cô lung tung nhét chú thỏ A Bối Bối vào trong túi, dừng lại hai giây lại lấy ra, nhìn vào đôi mắt đen thẫm của con thỏ.
Xoay người mở cửa phòng chính, bước vào phòng anh, đặt con thỏ vào giữa hai chiếc gối.
Như vậy tương đối công bằng, cô đã lấy đồ của anh. Để trao đổi, cô để lại con thỏ xấu xí này.
“Dư Sanh, ăn cơm.” Chu Diễn mở cửa phòng ngủ gọi.
Dư Sanh nắm tai con thỏ, tay hơi run, khẽ mấp máy môi: “Đến ngay.”
Chu Diễn nhân lúc cô đang chần chừ, ghi lại một vài thông tin trên điện thoại.
Thời gian gần đây Dư Sanh đang trong giai đoạn trầm cảm, cô ít nói, không hứng thú với bất kỳ điều gì.
Anh đã liên lạc với đồng nghiệp ở khoa tâm lý của bệnh viện Saint Maryanna, cố gắng tìm hiểu về bệnh tình của Dư Sanh. Người này khuyên anh nên giúp cô ghi chép lại biểu hiện để nhận diện các chu kỳ hưng trầm, từ đó dễ dàng quản lý bệnh tình.
Dư Sanh im lặng tiếp tục ăn, cô ăn còn chậm hơn so với trước đây, rau củ được nhai đi nhai lại, vị của cà chua bị nhai đến ngòn ngọt.
Dư Sanh đặt thìa xuống, ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn Chu Diễn đối diện.
Mắt phải Chu Diễn nháy liên tục, cảm thấy ánh mắt của cô không bình thường.
Dư Sanh đẩy một chiếc thẻ tín dụng qua bàn.
Ba giờ trước, cô đã đưa số thẻ này cho Kiều Tỷ.