Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 24

“Chu Tam, ở đây có 200.000 bảng Anh, đủ để anh ở lại London thêm hai năm nữa.” Đầu óc Dư Sanh hiếm khi nào tỉnh táo như lúc này. Cô hoàn toàn biết mình đang làm gì, mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch.

Chu Diễn suy nghĩ đình trệ, mất một lúc mới hỏi: “Có ý gì?”

“Em phải về nước.”

“Em mới từ trong nước trở về. Sao lại phải về nữa?”

Dư Sanh nghiêm túc, gằn từng lời từng chữ rõ ràng: “Em nói, em — phải — về — nước.”

Chu Diễn nhìn cô chằm chằm.

Cảm xúc của Dư Sanh luôn hiện rõ trên mặt, vẻ mặt kiên quyết, những mệnh lệnh cô đưa ra không cho phép bị phản đối.

Anh hiểu ý cô rồi, nụ cười vừa treo lúc ăn cơm cũng dần biến mất.

“Tại sao? Nhà em có chuyện gì sao?”

Dư Sanh không muốn thảo luận vấn đề này với anh, tránh ánh mắt anh, nói: “Việc này không liên quan đến anh.”

“Nếu có chuyện thì nói ra, chúng ta cùng tìm cách giải quyết. Em mới có 21 tuổi, không đi học sao? Không luyện đàn nữa sao? Về đó em làm gì? Em còn nhiều việc vẫn chưa làm xong ở London.” Chu Diễn nói rất chậm, tất cả cảm xúc đều bị nén trong giọng nói trầm ấm.

Nghe một loạt câu hỏi, Dư Sanh cảm thấy mệt mỏi ập đến. Cô đứng dậy đi đến phía bên kia bàn ăn, đặt tấm thẻ bạc mỏng bên cạnh anh.

“Anh có thể tiếp tục ở lại căn hộ này, xe anh vẫn có thể lái. Em sẽ không quay lại. Ở London tìm một việc anh thích làm.”

Sống cuộc đời anh muốn sống, chứ không phải là cuộc đời phải sống.

Đừng sống như cô. Lông mi Dư Sanh rũ xuống.

Anh nắm chặt cổ tay cô, siết mạnh, gần như nghiến răng hỏi: “Dư Sanh, chúng ta là gì của nhau?”

Anh chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy.

Dư Sanh há miệng không thể thốt ra lời, cuối cùng từ từ mím chặt môi, cố gắng gỡ bỏ xiềng xích trên cổ tay phải của mình.

Chu Diễn nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nói cho anh biết, trong lòng em, chúng ta là quan hệ gì? Nói ra rồi anh sẽ buông tay.”

“Anh hình như quên mất một chuyện, em còn không biết tên anh.” Cô nhắc nhở, cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Dư Sanh, em rốt cuộc có trái tim không?”

Dư Sanh ngẩn ra một lúc, vô lực cúi đầu: “Chu Diễn, lòng người đều là thịt mà…”

Chỉ có tình yêu mới nuôi dưỡng được máu thịt. Cô không có tình yêu, đương nhiên cũng không có trái tim.

Châu Diễn ngẩn người, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Vậy đây là câu trả lời của em sao?”

“Anh không thể như vậy…” mắt Dư Sanh đã đỏ hoe.

Ai cũng có thể tổn thương cô, nhưng anh không được phép.

Tay Dư Sanh không ngừng run rẩy, kéo lấy những khớp ngón tay trắng bệch của anh, nhưng sức lực của cô so với anh chẳng thấm vào đâu.

“Xin lỗi… xin lỗi…” Dư Sanh không ngừng lặp lại, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Chu Diễn nhắm mắt lại, buông lỏng tay một chút, những giọt nước theo khe hở thấm vào, đầu ngón áp út chạm phải một vết ẩm nhỏ giữa lòng bàn tay.

Anh không muốn nghe lời xin lỗi này.

Hít một hơi thật sâu, Chu Diễn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Em nói cho anh biết tại sao em phải về nước? Nếu có vấn đề chúng ta sẽ cùng giải quyết, em không thể cứ nói về nước liền muốn đuổi anh đi như vậy.”

Khổ sở dâng lên như thủy triều cuốn lấy cô. Đầu óc Dư Sanh hỗn loạn, mọi thứ không còn nối tiếp, ánh mắt cũng dần trống rỗng.

“Anh để em đi… làm ơn… em thật sự phải về.”

Anh buông tay, im lặng nhìn từng cử động của cô.

Dư Sanh nhanh chóng chạy đến ghế sofa cầm túi xách, lao nhanh ra cửa.

“Dư Sanh.” Chu Diễn gọi cô, động tác xỏ giày của cô chợt dừng lại, “Hôm nay là sinh nhật của anh.”

Vì vậy anh mới mang về một chai rượu vang.

“Chúc mừng sinh nhật anh.” Dư Sanh mở cửa.

Chu Diễn nhìn bóng lưng cô, không quay đầu lại.

Cô vẫn quyết định đi. Cô nói sẽ không quay lại.

Ngày đầu tiên anh đến đây cũng là sinh nhật của cô, đêm đó trời mưa rất lớn, cả thành phố đều là nước, cách bức tường, anh có thể nghe thấy tiếng khóc của cô trong giấc mơ. Trải qua 82 ngày. Ngày cô rời đi cũng là sinh nhật của anh, trời London trong xanh, nắng đẹp.

Một bàn tay vô hình siết chặt trái tim của Chu Diễn, như muốn vắt hết máu trong đó ra, đau đớn từ ngực truyền đến.

*

Máy bay Airbus A380 lướt qua bầu trời Bắc Cực, ngoài cửa sổ là màn đêm tăm tối, trong khoang chỉ có những biển báo thoát hiểm sáng lên.

Dư Sanh cuộn mình trong chăn nằm nghiêng trên ghế, hàm răng run lên không ngừng. Cô đã vào nhà vệ sinh nôn mửa mấy lần, dạ dày vẫn đau dữ dội.

“Cậu không khỏe sao?”

Dư Sanh quay đầu lại, phát hiện là cô gái ngồi bên cạnh đang hỏi mình.

Cô gái có mái tóc ngắn gọn gàng, tay cầm một chiếc tai nghe chống ồn.

“Tôi thấy cậu cứ vào nhà vệ sinh mãi, đến kỳ kinh nguyệt sao? Tôi có thuốc giảm đau, cậu cần không?”

Dư Sanh do dự một chút rồi gật đầu. Cô không phải đang trong kỳ nhưng cô muốn có thuốc giảm đau.

Cô gái lấy trong túi ra một viên ibuprofen, nhấn chuông gọi tiếp viên yêu cầu nước nóng, xé một gói thức uống hòa tan có bao bì màu đỏ đổ vào, đưa cho Dư Sanh.

Dư Sanh ngửi thấy mùi đường đỏ và gừng, nhỏ giọng cảm ơn.

“Tôi tên Phương Hạm, còn cậu?”

“Dư Sanh.”

“Cậu ở London à?”

“Đúng vậy.”

Phương Hạm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Ghen tỵ thật đó, tôi ở Leicester, cuối tuần muốn đi dạo phố cũng phải đi tàu đến London.”

Hai mươi phút tiếp theo, Dư Sanh nhấp từng ngụm trà nóng, nghe Phương Hạm phàn nàn nơi mình ở không tốt đến mức nào.

“Sao cậu lại về nước lúc này? Các trường đại học ở Anh không phải mới khai giảng sao?”

“Tôi nghỉ học rồi.” Dư Sanh ngượng ngùng không muốn giải thích nhiều.

“Thật á? Cậu cũng đang gap year à?! Tôi cũng thế! Thật trùng hợp.”

Phương Hạm tự quen thuộc một mạch nói đủ thứ chuyện với Dư Sanh. Dư Sanh dần dần chuyển sự chú ý đi, cảm giác tinh thần cũng dần hồi phục một chút.

Lúc Phương Hạm phát hiện cả hai đều dùng chung một nhân viên bán hàng ở cửa hàng đồ hiệu, cô ấy liền rút điện thoại ra, nhất quyết muốn thêm Dư Sanh vào WeChat.

“Cậu biết không? Tôi cực ghét cô nhân viên đó luôn, nhưng trong cửa hàng đó chỉ có cô ấy là biết nói tiếng Trung. Cậu cũng chịu đựng dưới tay cô ấy à. Không sao, tôi đang tìm hiểu xem ở châu Âu còn cửa hàng nào có nhân viên người Trung Quốc tử tế, không thì chúng ta sang Paris hay Zurich mua.”

Dư Sanh thực sự không quan tâm lắm, cô chỉ từng mua vài món đồ ở cửa hàng đó, ấn tượng là nhân viên bán hàng thường phát âm sai, giọng nói có chút giống kiểu Hong Kong.

“À này, cậu là người Bắc Kinh à? Hay là phải quá cảnh nữa?”

“Không, tôi lớn lên ở Thượng Hải, nhưng mẹ tôi là người Bắc Kinh nên tôi sẽ về sống ở đó.”

“Wow! Vậy sau này chúng ta có thể gặp nhau đi dạo phố rồi.” Phương Hạm vui vẻ, tự tin nói, “Yên tâm đi, Bắc Kinh là lãnh địa của tôi, mấy thương hiệu nào ở đâu, tìm cái quầy nào, tôi đều nắm rõ, đến lúc đó sẽ đưa cậu đi.”

Nghe tới đó, Dư Sanh không nhịn được cười.

“Cậu cười siêu dễ thương luôn, lại còn tóc vàng, giống như búp bê Tây Dương vậy.” Phương Hạm thán phục, “Cậu nhuộm tóc ở London hả?”

“Ừm, tôi nhuộm ở một tiệm rất nổi ở London.” Dư Sanh sờ tóc, bỗng nhớ ra mình đã lâu không nhuộm lại phần chân tóc.

Máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Phương Hạm có ba chiếc vali lớn. Dư Sanh đứng đợi cùng cô ấy, giúp cô kéo chiếc vali 30 inch từ băng chuyền đặt lên xe đẩy.

Sau khi qua hải quan ra tới khu vực đón khách, một cặp vợ chồng trung niên vẫy tay: “Hạm Hạm!”

“Ba mẹ! Con ở đây!” Phương Hạm nhảy lên, giơ tay vẫy.

“Có người đến đón cậu không?” Cô hỏi Dư Sanh, “Nếu không thì để ba mẹ mình đưa cậu về luôn.”

Dư Sanh dừng lại một chút, cười nói: “Có, họ sắp tới rồi.”

“Vậy mình đi trước nhé.” Phương Hạm làm động tác giả vờ gọi điện, “Lần sau có thời gian chúng ta đi ăn chung nhé.”

Ba Phương Hạm tự nhiên nhận chiếc xe đẩy, mẹ cô ôm vai con gái, ba người vui vẻ trò chuyện đi khuất giữa đám đông.

Dư Sanh đứng trong góc một lúc, bước đi hướng đến khu vực taxi.

Thực tế, làm gì có ai đến đón cô.

*

Dư Sanh về đến nhà, trong phòng khách có một người giúp việc đang lau dọn.

“Mẹ tôi đâu rồi?” cô hỏi.

Người giúp việc dừng việc trong tay: “Trần phu nhân có tiệc tối bên ngoài.”

“Khi nào bà về báo cho tôi một tiếng nhé? Tôi có chút chuyện cần gặp bà. Cảm ơn.”

Hành lang trên tầng hai tối om, Dư Sanh không cần đèn vẫn có thể tìm thấy phòng ngủ không quen thuộc.

Cô nằm xuống, lấy điện thoại ra, mở lại lịch sử trò chuyện với Chu Diễn.

Ánh sáng mờ mờ từ màn hình chiếu sáng cả căn phòng.

[Ảnh] Uống rồi

Uống thuốc

Uống rồi

[Ảnh]

Sáng nay uống thuốc chưa?

Được rồi

Đến đón tôi [Vị trí]

Được rồi

Có thể gặp mặt không?

Xin hỏi, là nam giới được không? Tôi có bằng lái xe.

Hai người sống chung dưới một mái nhà, khoảng cách gần đến mức không để lại dấu vết gì trong thế giới mạng số hóa. Những mảnh vụn đời thường mạnh mẽ tràn vào tâm trí cô, không cho cô một cơ hội để phản ứng, giống như chiếc máy chiếu cũ kỹ không mấy hiệu quả, chiếu đi chiếu lại cảnh này đến cảnh khác.

Cô biết trí nhớ mình không tốt, sẽ có một ngày quên đi phần lớn những gì đã xảy ra, dù cô không muốn vậy. Theo thời gian trôi qua, bộ não sẽ tự động coi những ký ức này là “rác” không còn cần thiết nữa, như cô đã học trong giờ tâm lý học hồi cấp ba. Những ký ức quan trọng đến mấy cũng có ngày bị quên lãng.

Có lẽ nếu may mắn, bộ não sẽ cho cô giữ lại một hai hình ảnh, để chúng trở thành ký ức vĩnh cửu.

Điện thoại rơi xuống giường, ánh sáng bị che khuất, căn phòng lại chìm trong bóng tối.

Dư Sanh thất thanh khốc rống, nỗi đau cùng những giọt nước mắt chầm chậm chảy ra, nhưng phần lớn vẫn nằm lại trong cơ thể, giấu kín trong máu, cùng với oxy được đưa đến từng tế bào.

Ý nghĩa của cuộc đời là trải nghiệm việc mất đi tất cả, cuối cùng tìm lại chính mình.

Lần đầu đọc được câu này trên mạng, cô co ro trong ký túc xá chật hẹp, nghe tiếng cô bạn Mỹ nói chuyện điện thoại. Nếu là bạn cùng phòng của cô, thì thứ Hai sẽ mất Toby, thứ Ba mất James, mỗi ngày là một người mất đi, cộng lại có lẽ đủ 26 chữ cái, mỗi chữ cái là vài cái tên.

Dư Sanh lúc đó đã cảm thấy may mắn vì cô không có bạn bè, nên cũng không có gì để mất.

Hiện tại cô mất đi một người rất quan trọng với mình, người duy nhất, một người mà cô thậm chí còn không biết tên.

Cô vẫn chưa tìm thấy chính mình.

Bình Luận (0)
Comment