Dư Sanh và Trần Uyển Thanh thỏa thuận một điều kiện mới.
Chỉ với một câu nói, Dư Sanh đã khiến Trần Uyển Thanh phải nhượng bộ.
“Chắc mẹ không muốn hai giờ sáng ngoài cửa vang lên tiếng xe cứu thương, sáng hôm sau hàng xóm đều biết con gái mẹ phát bệnh tâm thần, đúng không?”
Dư Sanh không muốn thừa nhận sự thật này, trong người cô cũng chảy dòng máu của Trần Uyển Thanh, hai người họ là một cặp mẹ con ngang tài ngang sức. Trần Uyển Thanh dễ dàng khống chế cô, ngược lại, cô cũng biết rõ Trần Uyển Thanh sợ cái gì nhất.
Cô dọn ra ngoài sống một mình, đồng thời phối hợp với Trần Uyển Thanh ứng phó với Trần gia cùng Vương gia. Trong mắt người ngoài, mối quan hệ mẹ con của bọn họ vẫn đẹp đẽ hoàn hảo, chỉ cần có người tinh ý nhìn kỹ sẽ thấy lớp kính mỏng đó chỉ cần một chạm nhẹ là vỡ tan.
Dư Sanh gặp phải “khó khăn” lớn trong việc thuê nhà, vừa sợ hãi vừa mới lạ. Cô chưa từng chịu khổ, cũng không muốn ủy khuất chính mình. Cô mới biết ở thành phố này có người thậm chí phải ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng. Cô không đủ khả năng chi trả mức tiền thuê quá cao, số tiền đó sau này vẫn phải trả lại.
Loay hoay cả buổi trên trang web tìm nhà, cuối cùng cô cũng liên hệ được với một chủ nhà đi xem phòng.
Chỉ có điều vừa bước vào phòng, Dư Sanh phát hiện hình như mình hiểu nhầm cái gì.
Bức tường ở góc phòng khách đã có dấu hiệu bong tróc, đồ đạc cũ nhưng vẫn sạch sẽ, trên bàn trà còn để một ấm nước, rõ ràng là có người sống ở đây.
“Căn phòng cần cho thuê là phòng ngủ này, trước đây là thư phòng, giờ được cải tạo thành phòng ngủ, đồ đạc đều là mới. Mặt này hướng ra phía sau, sẽ không quá ồn đâu…” Chủ nhà tự xưng là Dì Trương giới thiệu.
“Chỉ có phòng ngủ này cho thuê thôi ạ?”
“Phải.” Dì Trương thấy Dư Sanh nhíu mày, giọng có chút lo lắng, vội vàng nói tiếp, “Phòng ngủ còn lại là dì ở cùng con gái, ban ngày dì đi làm, con gái dì ở nhà rất yên tĩnh, sẽ không làm phiền con đâu.”
“Ngại quá, lúc xem quảng cáo có lẽ con không chú ý, con không muốn ở chung với người khác.”
Kinh nghiệm ở chung phòng trước đây dạy cho cô một bài học. Cô vẫn thích sống một mình hơn.
Thấy cô chuẩn bị quay lưng đi, Dì Trươngg ngăn cô lại, quyết tâm nói: “Nếu con muốn thuê, dì sẽ giảm thêm hai trăm nữa. Con suy nghĩ lại đi, con gái dì thật sự rất ngoan, sẽ không gây ồn ào đâu…”
Đã có nhiều người đến xem nhà, nhưng vừa nghe nói là thuê chung với một đứa trẻ, ai cũng ngần ngại chùn bước. Người làm công ăn lương tầng lớp dưới rất sợ khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi ban đêm mà trong nhà ồn ào như gà bay chó chạy.
Phản ứng đầu tiên của Dư Sanh là nghĩ xem hai trăm tệ đổi ra bảng Anh được bao nhiêu, hai mươi?
Ở London thậm chí còn không đủ để mua một bữa ăn ngoài.
“An An bị bệnh bạch cầu, ăn uống, chữa trị đều phải tốn tiền. Nếu không dì cũng sẽ không biến thư phòng thành phòng ngủ để cho thuê đâu.” Dì Trương khẩn cầu, gọi vọng vào trong, “An An, mau ra đây chào chị.”
Một cô bé mở cửa, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ rụt rè, mái tóc ngắn dài không đến một tấc.
“Chị ơi.”
Dư Sanh hơi động đậy ngón tay, quay lại nói: “Con cũng có bệnh tâm lý, hai người có chấp nhận được không?”
*
Dư Sanh thanh toán một lần nửa năm tiền thuê nhà cho Dì Trương.
Cô chuyển đến số 37, đường Giang Thủy, ngày thứ bảy cô lại như thường lệ nằm trên giường đến tận 12 giờ trưa, không làm gì ngoài việc nhìn lên trần nhà.
Cái bụng đói đến cồn cào, cô lật người, chuẩn bị gọi một phần đồ ăn.
Ngay khi mở khóa màn hình, cô thấy một tin nhắn từ một tài khoản có avatar đen.
Dư Sanh rất muốn giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng người kia chỉ gửi một tin nhắn duy nhất, cô không thể không nhìn thấy. Hai từ chói lọi hiện lên.
【Uống thuốc】
Dư Sanh gọi hai phần đồ ăn, sau đó ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Một lúc sau, An An đến gõ cửa: “Chị ơi, đồ ăn của chị đến rồi.”
Dư Sanh nhảy xuống giường ra phòng khách ăn cơm, An An giúp cô lấy một đôi đũa. Cơm nước xong, cô quay lại phòng, tiếp tục nằm trên giường, cái gì cũng đều không làm, thẳng cho đến khi mặt trời lặn.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu lên tường tạo thành một vệt sáng, từng chút một chầm chậm di chuyển xuống. Dư Sanh cảm giác như mình lại trở về London, nằm trên chiếc sofa êm ái, chậm rãi tiến vào đêm tối.
Đến mười giờ tối, có tiếng gõ cửa. Dư Sanh cảm giác như một giây nữa thôi, giọng Chu Diễn sẽ vang lên qua cánh cửa: “Dư Sanh, dậy ăn cơm thôi.”
“Tiểu Dư, An An nói con chưa ăn tối. Hôm nay còn dư cơm hộp, con có muốn ăn không?” Dì Trương ban ngày làm thu ngân ở siêu thị, tối bà ấy còn bán hàng ở cổng ga tàu điện ngầm.
“Con sẽ ra ngay.”
Dư Sanh ăn hết hộp cơm, sau đó vào phòng khách lấy một cốc nước ấm, đếm số thuốc trong hộp phân loại, còn mười viên. Cô phải nhanh chóng đến bệnh viện lấy thuốc mới.
“Chị ơi, sao chị lại uống nhiều thuốc thế? Còn nhiều hơn cả em nữa.” An An tò mò nhìn những viên thuốc đầy màu sắc trong tay Dư Sanh.
Dì Trương vỗ vào đầu cô bé: “An An, sao con lại nói vậy?”
“Vì chị cũng bị bệnh mà.” Dư Sanh nhún vai mỉm cười, “Nên phải uống rất nhiều thuốc.”
Về lại phòng ngủ, Dư Shanh theo thói quen cầm lấy điện thoại, trên màn hình lại có một tin nhắn mới.
【Nhớ uống thuốc】
Dư Sanh tâm trạng nặng nề, cô mở khóa điện thoại đặt lên gối.
Cô không biết Chu Diễn muốn làm gì, nhưng cô sẽ không trả lời.
Nhìn lên trần nhà, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Dư Sanh xoay người, tay vô lực đặt lên màn hình điện thoại.
*
Chu Diễn nhận được cuộc gọi khi đang ở nhà Tống Thành Trí. Nửa tháng qua anh gần như ngâm mình trong rượu.
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở nhẹ. Anh không nói gì.
Một tiếng khóc nức nở mềm mại truyền vào tai anh. Không lâu sau, âm thanh vải vóc cọ xát vang lên, tiếng khóc ngắn ngủi cũng biến mất.
Chu Diễn siết chặt điện thoại. Cuộc gọi này không phải cô chủ động gọi đến, nhưng chắc chắn cô đã nhìn thấy tin nhắn của anh.
Tống Thành Trí mở cửa nhà, thấy Chu Diễn ngồi bệt trên sàn nhà, xung quanh toàn là chai rượu rỗng: “Mày, mày điên rồi à?” Anh ta chỉ về nước hai tuần, vậy mà tủ rượu trong nhà đã trống không.
Trước khi Tống Thành Trí kịp nói thêm, Chu Diễn đã ngắt cuộc gọi thoại.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn Tống Thành Trí, đôi mắt đầy tơ máu, định với tay lấy chai rượu whisky cuối cùng.
Tống Thành Trí nhanh tay giật lấy chai rượu, khuyên nhủ: “Đừng uống nữa, uống nữa là xuất huyết dạ dày nhập viện đấy.”
Chu Diễn lười đáp lời, tiếp tục cố với lấy chai rượu.
“Chu Diễn! Đừng làm ngu ngốc nữa được không? Người ta không cần mày rồi, uống rượu thì có ích gì?” Tống Thành Trí không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói: “Sao nhất định phải treo cổ trên một cái cây? Mày về Bắc Kinh hay New York thì thiếu gì phụ nữ?”
Chu Diễn cười nhạt. Anh với lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, đó là anh mua vào ngày Dư Sanh rời đi. Suốt 14 ngày qua, anh đã quẹt không biết bao nhiêu que diêm, nhưng chưa hút một điếu nào. Mỗi khi ngọn lửa vàng nhạt bùng lên, anh lại nhớ đến khuôn mặt cô.
Cô ôm cổ anh, bắt anh hứa sẽ không bao giờ hút thuốc nữa. Cô đã lên kế hoạch từ trước, dù cô đi rồi vẫn muốn trói buộc anh ở đây.
Đây là điều khiến Chu Diễn càng chán ghét bản thân. Cô đẩy anh vào vực thẳm, anh vẫn muốn giữ lời hứa.
Cảm giác mệt mỏi nặng nề ập đến, Chu Diễn nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, xoa xoa thái dương bước về phía cửa.
Tống Thành Trí hét lớn: “Mày lại đi đâu nữa?”
“Về nhà.” Chu Diễn tạm dừng một chút, kéo cửa ra.
“Mẹ nó, ở London mày làm gì có nhà?”
“Về Bắc Kinh.”
Cô đã nói, bọn họ phải tiếp tục tiến về phía trước.
*
Chu Diễn trở lại căn hộ quen thuộc. Mùi hương từ chiếc máy khuếch tán đã tan biến từ lâu, cây gỗ thơm đã khô cạn, kể từ khi cô rời đi anh cũng không còn tâm trí để thay cái mới.
Anh quét mắt nhìn mọi thứ trong phòng khách, tấm thẻ bạc vẫn nằm im lìm trên bàn, ánh sáng phản chiếu như đang cười nhạo anh.
Chu Diễn bước thẳng vào phòng ngủ khách, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Gấp quần áo lại, ném vào vali, quần áo của anh vốn cũng không nhiều.
Khóe mắt vô tình bắt gặp một vật gì đó trên đầu giường, đồng tử Chu Diễn co rụt lại. Con thỏ kia vẫn tròn mắt nhìn, không biết đã nằm đó bao lâu.
Ngay cả A Bối Bối cô cũng không cần nữa, thì làm sao có thể muốn anh.
Chu Diễn nhếch môi cười khổ, đứng yên lặng rất lâu, cuối cùng vẫn bước tới nhặt con thỏ, nhét vào vali.
Bánh xe vali lăn qua nền nhà, dừng lại trước cửa thư phòng.
Thư phòng là cấm địa của anh. Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay tay nắm mở cửa.
Bên trong trống rỗng, chẳng có gì cả. Chu Diễn không hiểu nổi, làm sao Dư Sanh có thể ở cả ngày trong căn phòng nhỏ như vậy.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bàn làm việc, cuốn sổ ghi chép mà cô thường giữ bên mình cũng nằm đó.
Chu Diễn lật từng trang một.
Uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ.
Giữ tâm trạng tốt.
…
Trời mưa.
NYC.
…
Cô ghi lại lời dặn của bác sĩ, danh sách thuốc của mình, còn có những điều cô không thích.
Lật đến những trang cuối cùng, cuốn sổ rơi xuống đất, những trang giấy xào xạc khép lại, như cuộc đời cô vội vã bị lật qua.
Chu Diễn từ từ quỳ xuống, hai tay chống lên sàn gỗ trơn nhẵn, giữ nguyên tư thế đó rất lâu.
Phòng không lạnh, nhưng anh cảm thấy mình sắp bị đóng băng. Anh đưa tay, nhẹ nhàng gạt những trang giấy mỏng manh sang một bên.
Toàn bộ trang giấy đều chi chít một chữ “Chu”.
*
Sau khi Dư Sanh dọn ra khỏi nhà, cô mới biết bản thân cũng có thể là một người sống không h*m m**n vật chất, chỉ là trước đây bị sự phồn hoa của London làm lu mờ. Cô vẫn có nơi để ngẩn ngơ, chỉ là khung cảnh không còn là sông Thames, mà là những con hẻm chật chội ở đường Giang Thủy, nơi buổi sáng có các ông lão dắt Bát ca đi dạo. Cô vẫn kén ăn, chỉ đặt đồ ăn ở vài quán quen thuộc, món ăn Michelin một sao đã trở thành cơm hộp của dì Trương. Cái hình đại diện màu đen kia mỗi ngày đều nhắc cô uống thuốc đúng giờ, như một chiếc đồng hồ báo thức không bao giờ chậm trễ.
Cô có một bé A Bối Bối mới còn thêm hai người bạn, những người bạn thực sự.
Đó là Tiểu An và Phương Hạm.
Tiểu An chỉ mới 12 tuổi, vì hóa trị mà phải tạm nghỉ học. Hai người thường ngồi chen chúc trong phòng khách vào những buổi chiều mà Dư Sanh cảm thấy có đủ năng lượng, cùng chơi game, chia sẻ chiếc tay cầm nhỏ xíu của máy Switch. Trước khi dì Trương về nhà, cả hai nhanh chóng dọn dẹp “tang vật”, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phương Hạm thường xuyên mời cô ra ngoài ăn uống mua sắm, thậm chí còn rủ cô tham gia tiệc tùng, nhưng Dư Sanh từ chối vì không thích chỗ đông người. Phương Hạm cũng không bận tâm, cả hai vẫn thường hẹn nhau đi chơi như cũ.
Phương Hạm hoàn toàn trái ngược với Dư Sanh, cô có niềm đam mê mãnh liệt với vật chất, thích rong ruổi qua các quầy hàng của những thương hiệu xa xỉ, mong muốn có đủ mọi mẫu mã màu sắc. Cô ấy thường phàn nàn với Dư Sanh về khuyết điểm của một món đồ, giọng điệu giống hệt cách cô bạn cùng phòng của Dư Sanh ở London từng nói chuyện qua điện thoại với một “mean girl” khác.
Dư Sanh nhớ lại, mối quan hệ giữa cô và Trần Phán Hạ ở London khi xưa có lẽ cũng đến 70% được coi là tình bạn, chỉ là lúc đó cô không nhận ra.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.