Dư Sanh lần đầu tiên đón Tết ở Bắc Kinh. Người trong thành phố như thủy triều rút đi, hẻm nhỏ dưới lầu chỉ còn ông cụ dắt thú cưng đi dạo, người trẻ đều đã đi hết.
Hiếm khi có tuyết rơi. Dì Trương nói, những năm trước thời tiết dịp Tết không lạnh đến mức này, tuyết không thể đọng lại. Năm nay không hiểu sao trời lại rét buốt hơn hẳn.
Dư Sanh cùng Tiểu An đến bệnh viện. Thuốc của cô sắp hết rồi.
Sau khi từ quầy thu ngân trở về, Tiểu An kéo tay cô thì thầm:
“Có người cứ nhìn chị mãi.”
“Gì cơ?” Dư Sanh ngó quanh, toàn là người đến khám bệnh.
Tiểu An quay đầu lại, kỳ quái nói: “Vừa nãy vẫn còn ở đó mà.”
“Em nhìn nhầm rồi.” Cô nắm tay Tiểu An, chuẩn bị lên tầng ba.
“Không thể nào.” Tiểu An phản bác. Anh trai đó đẹp trai như vậy, sao có thể nhìn nhầm được.
Dư Sanh trao đổi ngắn gọn với bác sĩ, nhanh chóng lấy được đơn thuốc.
Bác sĩ nói trong số thuốc cô đã dùng trước đây, có hai loại thuốc không được nhập khẩu ở trong nước, nên phải thay bằng loại khác.
Lấy xong thuốc, Dư Sanh đưa Tiểu An đi hóa trị.
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn y tá cắm kim tiêm vào mu bàn tay của Tiểu An.
Trước đây, cô từng nghĩ hóa trị phải nằm trong buồng trị liệu như trên phim. Mà thực tế là cô ngồi bên cạnh bồi Tiểu An truyền dịch.
Dư Sanh đổ thuốc trong túi nhựa ra mép giường bệnh.
Tiểu An tò mò hỏi: “Nhiều thuốc thế này, làm sao chị nhớ hết được?”
Dư Sanh trầm mặc. Đương nhiên cô không nhớ nổi, nhưng mỗi ngày đều có người nhắc nhở cô.
“Vậy nên giờ chị phải phân thuốc ra trước này, tránh sau này lại quên.” Cô cẩn thận bấm từng viên thuốc ra khỏi vỉ, bỏ vào hộp phân thuốc.
Hộp phân thuốc này cũng là anh ấy mua. Dư Sanh gài chặt nắp hộp nhét vào túi xách.
Dòng chất lỏng màu đỏ kỳ dị chảy qua ống truyền vào cơ thể Tiểu An.
Hai người im lặng xem bộ phim hoạt hình McDull trên màn hình điện thoại đặt trên bàn. Tiểu An luôn nằm nghiêng một bên, Dư Sanh hiểu rất rõ tư thế này có thể giảm bớt tối đa cảm giác đau đớn.
Sau khi truyền xong, Tiểu An vẫn nằm trên giường bệnh rất lâu mới có thể cùng Dư Sanh rời đi.
Lúc đợi xe, Dư Sanh tháo khăn quàng cổ xuống, quàng vào cổ Tiểu An.
Cổ cảm thấy lạnh, cô quay đầu lại, con đường vẫn đông người qua lại, không có gì khác lạ.
Dư Sanh lại cảm giác có ánh mắt nào đó đang nhìn mình. Rất nhanh liền gạt bỏ suy nghĩ này.
Ở Bắc Kinh cô có quen ai đâu.
*
Bên trong xe rộng rãi, Chu Tông Quốc nhìn cháu trai vừa ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hôm nay Chu Tông Quốc đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe theo lịch, ông vừa bước vào bệnh viện thì đã không thấy bóng dáng Chu Diễn.
“Mua một chai nước.” Chu Diễn tự nhiên trả lời.
Chu Tông Quốc nhắc nhở: “Chú Lưu đã chuẩn bị cả một thùng nước trong cốp xe rồi.”
Chu Diễn không trả lời, tay phải vặn nắp chai nước. Vị ngọt của mật ong cùng vị chua của bưởi lan tỏa trên đầu lưỡi. Anh không thích loại đồ uống ngọt ngấy này, chỉ có Dư Sanh mới thích. Cô thích tất cả mọi thứ ngọt ngào.
“Ăn cơm tất niên xong ba cháu đã nói chuyện riêng với ta, là cháu đồng ý vào tập đoàn làm việc rồi.” Chu Tông Quốc bỏ tờ báo xuống, quan sát biểu cảm của Chu Diễn qua gương chiếu hậu.
“Chẳng phải chính ông đã nói với cháu sao? Con người phải tiến về phía trước.” Trên mặt Chu Diễn treo nụ cười nhạt nhẽo, thái độ thuận theo: “Ba cháu chẳng phải lúc nào cũng muốn cháu vào Thiên Hằng sao? Nếu không thì đã không cử người đến New York thuyết phục suốt. Dù sao cháu cũng không làm bác sĩ được. Giờ về rồi, ai cũng mãn nguyện.”
Chu Tông Quốc không khách khí vạch trần: “Nếu cháu muốn về thì đã về từ lâu rồi, cần gì lề mề tận bốn năm. Sao thế? Đi một chuyến đến London đổi thành người khác rồi hả?”
Chu gia chỉ có nhánh của Chu Thừa Chung làm kinh doanh, mà Chu Diễn là con trai duy nhất. Đương nhiên hy vọng anh sẽ nối nghiệp dẫn dắt tập đoàn ngày càng phát triển. Chu Diễn không muốn, hai cha con vì chuyện này nháo đến cả gia tộc đều biết.
Học y cũng là một lựa chọn tốt. Chu Tông Quốc từng khuyên Chu Thừa Chung gia đình họ không thiếu tiền.
Nhưng từ sau khi Chu Diễn bị thương, mọi chuyện lại khác.
“Đó là việc của cháu. Ông đừng hỏi nữa.”
Chu Tông Quốc đổi cách hỏi: “Tết năm nay sao không đưa bạn gái về?”
Chu Diễn bình thản trả lời: “Cô ấy không muốn.”
“A Diễn, cháu tưởng ta không biết gì à? Chuyện cháu bảo chú Lưu điều tra người ta, ta không hay sao? Cô bé đó về Bắc Kinh rồi, nên cháu mới về theo.”
Chu Diễn cuối cùng cũng có phản ứng. Anh nhìn thẳng vào Chu Tông Quốc qua gương chiếu hậu, ánh mắt trầm xuống: “Ông điều tra cô ấy bao nhiêu rồi?”
Một chú sói con dù che giấu đến đâu cũng có lúc lộ móng vuốt, Chu Tông Quốc tức đến mức bật cười: “Chu Tam, có cần ta nhắc lại không? Là cháu bảo chú Lưu kiểm tra xem cô bé có lên máy bay không, chứ không phải ta.”
Chu Diễn cúi đầu nói: “Vậy ông đừng điều tra nữa, cũng đừng nói với ba cháu. Cô ấy không biết cháu đã về.” Dư Sanh không chịu nổi phiền phức này.
“Một chút tiền đồ cũng không có.” Chu Tông Quốc hừ lạnh một tiếng, lật báo soàn soạt, ra lệnh cho chú Lưu ngồi ghế lái: “Lái xe đi.”
Thái độ của Chu Tông Quốc như thế là đồng ý rồi. Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về nơi Dư Sanh vừa đứng.
Đã gần một tháng rồi, thuốc của cô sắp hết.
*
Quán bar phong cách cổ điển, bàn ghế gỗ cùng ghế sofa bọc da đỏ thẫm được bày biện chỉnh tề. Trên mỗi bàn đều có một ngọn nến nhỏ, ánh lửa yếu ớt nhẹ nhàng nhảy múa.
Bartender phía sau quầy bar thành thạo pha chế nhiều loại cocktail khác nhau. Không khí phảng phất mùi rượu và gỗ, không có tiếng ồn ào, chỉ có tiếng nói khẽ lẫn tiếng đá va vào ly.
【Thứ Sáu tuần sau ăn cơm cùng nhà họ Vương】
Nhận được tin nhắn của Trần Uyển Thanh, Dư Sanh vừa cất cây đàn guitar vào túi.
Công việc chơi nhạc tại quán bar này là do Phương Hạm giới thiệu.
Phương Hạm nghe cô nói muốn tìm việc làm, ngạc nhiên đến đến rơi cả mồm. Dư Sanh giải thích cô không muốn tiếp tục tiêu tiền của gia đình nữa.
Dư Sanh không thể đảm bảo thời gian làm việc cố định, chỉ riêng điều này đã loại trừ hầu hết các tin tuyển dụng trên thị trường. Cuối cùng Phương Hạm giới thiệu cho cô công việc này. Quán bar có môi trường yên tĩnh, thời gian làm việc linh hoạt, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, rất phù hợp với Dư Sanh.
Dư Sanh trả lời tin nhắn của Trần Uyển Thanh:【Được】
Cô đeo đàn, bước qua hành lang mờ tối, vô tình va phải một người.
“Thật xin lỗi.” Cô nói theo phản xạ.
“Dư Sanh?” Người kia ngạc nhiên.
Dư Sanh ngẩng đầu, nhận ra người cô va phải là Tống Thành Trí.
Tống Thành Trí hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Tôi làm việc ở đây.” Dư Sanh chỉnh lại túi đàn, muốn nhanh chóng rời đi. Tống Thành Trí là bạn của Chu Diễn, cô không muốn tiếp xúc với người quen của anh nữa.”
“Em… em làm việc ở đây?” Ánh mắt Tống Thành Trí đầy vẻ khó hiểu.
“Phải. Nếu anh không có chuyện gì tôi đi trước.”
Dư Sanh nhanh chóng đeo túi rời đi qua cửa sau.
Tống Thành Trí gọi quản lý đến một bên, gấp gáp hỏi: “Cô gái lúc nãy đi ra kia, làm gì ở đây?”
Quản lý sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại: “Tiểu Dư à? Cô ấy là nghệ sĩ chơi nhạc, vài ngày mới đến một lần, nhưng hiệu quả rất tốt. Mỗi lần cô ấy ở đây thì khách đến còn đông hơn các nghệ sĩ khác.”
Tống Thành Trí xoa thái dương: “Cô ấy làm việc ở đây lâu chưa?”
Quản lý nghĩ ngợi: “Cũng mới nửa tháng thôi, sau Tết cô em họ của ngài mới giới thiệu cô ấy đến đây, còn dặn tôi quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
Tống Thành Trí cảm giác huyết áp mình đang tăng lên từng chút một, nghiến răng hỏi: “Em họ tôi giới thiệu?”
Nhìn bộ dạng Chu Diễn như vậy, rõ ràng vẫn chưa buông bỏ. Nếu cậu ta biết Dư Sanh hiện đang làm việc trong một quán bar thuộc sở hữu của mình, Tống Thành Trí không dám tưởng tượng hậu quả.
“Đúng vậy, tôi còn tưởng ngài biết rồi.” Quản lý không hiểu chuyện gì.
“Tốt, tốt, tốt.” Tống Thành Trí bước nhanh ra cửa, lấy điện thoại ra tìm một lúc lâu rồi gọi đi.
“Phương Tiểu Hạm, em có biết mình vừa gây phiền phức lớn thế nào không hả?!”