Từ cửa sau đi ra, cảm giác đau âm ỉ ở bụng phải lại bắt đầu hành hạ. Vẻ bình yên bên ngoài của cô khi gặp Tống Thành Trí lập tức bị phá vỡ.
Tống Thành Trí đã về Bắc Kinh rồi. Còn anh ấy thì sao?
Đầu Dư Sanh lại bắt đầu đau nhói. Cô ngồi trên tàu điện ngầm, lôi điện thoại ra mở những tin nhắn một chiều dài ngoằng, nhấp vào ảnh đại diện, vòng bạn bè vẫn trống rỗng như dự đoán. Chu Diễn là người không chia sẻ gì cả.
Lơ đãng một lúc, Dư Sanh mới phát hiện mình đã đi quá ga, đành phải đi vòng trở về.
Quầy của dì Trương ngay cửa ga tàu điện ngầm. Dì Trương biết Dư Sanh tìm được một công việc biểu diễn, tan tầm rất khuya. Từ cửa ga tàu đến cổng khu dân cư còn một quãng đường dài, dì Trương lo một cô gái trẻ như Dư Sanh đi đêm không an toàn, cho nên những ngày Dư Sanh làm việc muộn, dì sẽ bán hàng lâu hơn, đợi Dư Sanh về cùng.
“Hôm nay sao lại muộn thế? Có chuyện gì sao?” Dì Trương vừa dọn dẹp vừa hỏi.
“Trên đường con hơi buồn ngủ, ngủ quên quá trạm luôn.” Dư Sanh gãi mũi, giúp dì Trương đẩy xe.
“Hay là nghỉ mấy ngày đi? Ai da, cái loại địa phương đó ngư long hỗn tạp, con xem có thể đổi công việc khác không? Để dì hỏi ông chủ thử xem, có thể giúp con dán quảng cáo ở siêu thị, dạy trẻ con nhạc cụ gì đó, cũng có thể kiếm chút tiền. Dì nghe bà Trương bên cạnh nói, cháu bà ấy học đàn piano một tiết gần nghìn tệ đó. Cái này còn tốt hơn công việc của con…”
Dì Trương ở một bên luyên thuyên như người bà khó tính.
“Đúng rồi. Tuần sau dì phải về quê một chuyến, dì của dì mất rồi, dì phải về thắp nén nhang. Tiểu An không đi cùng, nhưng con nhớ mang theo chìa khóa nhé. Lỡ như Tiểu An ngủ quên không nghe thấy, con không vào được nhà lại phải gọi thợ mở cửa đấy.”
“Biết rồi, dì Trương.” Dư Sanh bước sâu bước nông cảm nhận lớp tuyết mỏng dưới chân. Gần đây cô thường xuyên quên mang theo chìa khóa, dù trước kia sống một mình ở London chuyện này cũng rất hiếm khi xảy ra.
*
Trước khi đi dì Trương đã dọn dẹp trong ngoài một lượt, còn nhét đầy sủi cảo vào tủ lạnh, dặn hai người không được gọi đồ ăn bên ngoài.
Dư Sanh bảo quản lý tuần sau đừng xếp lịch làm việc cho cô, quản lý cũng đồng ý ngay lập tức.
Cô và Tiểu An, hai người bạn mắc bệnh, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà chơi game, xem phim hoặc là cái gì cũng không làm, ngồi ngây người trên ghế sofa.
Tác dụng phụ của thuốc mới trong giai đoạn đầu rất rõ ràng, cô không chỉ càng ngày càng hay quên, mà còn liên tục cảm thấy buồn ngủ. Nhưng đây đều là hiện tượng bình thường, mỗi lần thay thuốc mới, cơ thể đều cần một thời gian để thích ứng.
Chiều thứ Sáu, lúc Dư Sanh tỉnh lại, bộ phim đã gần hết, trên màn hình TV là danh sách tên người tham gia. Cô không nhớ mình đã ngủ quên từ đoạn nào.
Trong nhà tràn ngập mùi thơm.
Dư Sanh nhìn lên trần nhà, trần nhà của ngôi nhà cũ này giống màu trần căn hộ ở London của cô, đều là màu xám trắng.
Dư Sanh rề rà bò dậy, đi vào bếp, phát hiện Tiểu An đang nấu sủi cảo.
Theo một nghĩa nào đó, Tiểu An còn giống người trưởng thành hơn cô. Khi cô mới chuyển đến đây, ngay cả mua vé tàu điện ngầm cũng không biết, còn Tiểu An trước khi dì Trương về đã có thể tự nấu cơm.
Hai người có cuộc sống đối lập, điểm chung là cùng bị trói buột bởi bệnh tật.
Mở tủ lạnh, Dư Sanh hỏi Tiểu An: “Em có muốn ăn gì khác không?”
Tiểu An ngẩn ra, tưởng cô muốn gọi đồ ăn bên ngoài: “Sủi cảo sắp chín rồi, hay là tối nay chúng ta ăn gì khác nha?”
Dư Sanh lấy cà chua với trứng: “Ăn sủi cảo, lại ăn trứng xào cà chua.”
Cà chua được đặt lên thớt, Dư Sanh nhớ lại từng bước Chu Diễn làm trong bếp. Cắt chữ thập, lột vỏ, đánh trứng chiên, xào cà chua cho thơm. Mấy buổi chiều nhàm chán cô cũng không phải hoàn toàn chỉ ngồi ngẩn ngơ.
Món ăn đỏ vàng xen lẫn được dọn lên bàn.
Tiểu An dùng đũa gắp một miếng: “Chị thực sự biết nấu ăn á!”
“Chị chỉ biết mỗi món này thôi.” Dư Sanh nói. Cô múc một muỗng cho vào miệng, chỉ có vị chua của cà chua, cô không cho gia vị, vì không biết mấy hạt trắng Chu Diễn rắc vào là muối hay đường. Hương vị kém xa.
“Bất quá có phải quên thêm chút xì dầu không, cảm giác không có vị…” Tiểu An đột nhiên im bặt, vì Dư Sanh đang khóc. Cô ngồi đó, vai run lên, khóc rất mạnh nhưng không phát ra tiếng.
“Em không nói là không ngon, chị đừng khóc mà.” Tiểu An không biết làm sao, rút hai tờ giấy đưa cho cô.
Dư Sanh cầm giấy, nhưng không lau nước mắt. Cô ngây người nhìn vào bát trứng, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống cằm, rơi vào bát.
Mãi một lúc lâu, Dư Sanh mới hồi phục, dùng giấy lau sạch nước mắt.
“Xin lỗi, có làm em sợ không?”
Tiểu An lắc đầu, hỏi lại: “Chị nhớ nhà hả?”
Dư Sanh hít mũi, dùng muỗng khuấy bát sủi cảo: “Không phải, chỉ là nhớ một người rất quan trọng.”
“Ba mẹ của chị à?” Tiểu An với nhân sinh hữu hạn của mình, chỉ hiểu “người quan trọng” là ba mẹ, nhưng cô bé chưa gặp ba, nên đối với cô bé người quan trọng chỉ có mẹ.
“Không phải.”
Sủi cảo trong bát bị khuấy nát nhừ, vỏ và nhân tách rời, hòa với màu đỏ cùng vàng.
Tiểu An lại nghĩ một lát: “Vậy là người thân khác à?”
“Cũng không phải, có lẽ là một người bạn.” Dư Sanh không biết làm thế nào giải thích với Tiểu An, chỉ có thể nói vậy. “Bạn” là từ vô cùng linh hoạt, có thể dùng để tổng quát một mối quan hệ không rõ ràng.
“À… vậy người đó không còn nữa phải không? Nếu còn thì chị có thể đi gặp người đó, cũng sẽ không khóc đúng không? Nếu một ngày nào đó em không còn, mẹ em chắc chắn cũng sẽ khóc.” Tiểu An ánh mắt trong veo, nói về cái chết như chuyện không liên quan gì tới mình. Căn bệnh của cô bé vẫn đang xấu đi, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bác sĩ với mẹ, phẫu thuật, điều trị sau đó tốn rất nhiều tiền, không phải một đôi vai có thể gánh vác được.
“Em cố gắng chữa bệnh, sẽ khỏe lại thôi.” Lần trước lúc Dư Sanh đi cùng Tiểu An đến hóa trị, bác sĩ nghĩ họ là người một nhà, kéo cô sang một bên nói tình trạng của Tiểu An tốt nhất nên phẫu thuật sớm, càng sớm càng có cơ hội thành công cao hơn.
Dư Sanh bổ sung: “Khi em khỏe lại, chúng ta sẽ đi Maldives.”
Tiểu An không tin, lập tức phản bác: “Chị lừa em, ngay cả McDull còn chưa đi Maldives mà.”
Maldives chỉ là viên đường dùng để dụ McDull uống thuốc.
“Thôi, chúng ta không đi Maldives nữa. Chúng ta đi London.” Dư Sanh múc một muỗng từ bát, “Chị sống ở London lâu lắm, ở đó có một chiếc vòng quay siêu to khổng lồ, chúng ta có thể lên đó ngồi.”
Chi phí đủ để đè bẹp một gia đình, nhưng đó chỉ bằng vài món đồ trang sức trong tủ của Trần Uyển Thanh, hoặc là vài chiếc túi xách. Dư Thăng vẫn còn một con bài chưa dùng đến, là một viên đạn, viên đạn đã nằm trong cơ thể cô rất lâu. Cô quyết định sẽ rút nó ra hoàn toàn.
Cô phải để Tiểu An sống.
*
Tối đó Dư Sanh bắt taxi đến địa chỉ mà Trần Uyển Thanh gửi cho cô. Sau khi báo tên tại quầy lễ tân, nhân viên nhanh chóng dẫn cô đến cửa một phòng riêng.
Bàn tròn lớn chỉ có ba người ngồi, sự xuất hiện của Dư Sanh thu hút ánh nhìn của mọi người.
Người lên tiếng đầu tiên là mẹ Vương.
“Ôi, Sanh Sanh quả thật là con gái 18 thay đổi nhiều, không trách được lần trước tham gia tiệc, Hồng phu nhân nói Nhất Tùng nhà chúng ta có phúc rồi, Sanh Sanh lớn lên thật xinh đẹp.”
Dư Sanh nhìn quanh một vòng, gặp ánh mắt của Trần Uyển Thanh rồi rút lại.
“Sanh Sanh đến đây ngồi.” Trần Uyển Thanh vẫy tay gọi cô, kéo ghế bên cạnh mình.
Mẹ Vương nhìn Trần Uyển Thanh: “Bà cũng biết đó, ông nội Nhất Tùng sức khỏe không tốt. Năm nay nhà chúng ta có lẽ không thể tổ chức đám cưới được, bất quá Sanh Sanh và Nhất Tùng tâm đầu ý hợp, hai đứa có thể đăng ký kết hôn trước.”
Trần Uyển Thanh xoay cốc trà trước mặt, hơi hơi mỉm cười: “Làm vậy thì không tốt cho Sanh Sanh đi? Sanh Sanh là bảo bối nhà chúng tôi, con gái gả đi phải có một đám cưới long trọng. Chỉ đăng ký không tổ chức tiệc, Trần gia tôi không thể đồng ý.”
Mẹ Vương tính toán rất khéo, bốn chữ “Muốn chia gia sản” viết rõ trên mặt.
Trần Uyển Thanh lạnh lùng cười trong lòng. Nếu không tổ chức tiệc cưới, ai biết con gái bà có thực sự gả vào Vương không? Dư Sanh chính là thẻ thông hành của bà ta. Chỉ đăng ký không tổ chức tiệc cưới, truyền ra ngoài chẳng phải bà sẽ bị người trong giới cười nhạo sao?
“Ông nội Nhất Tùng là người nuôi nấng nó lớn, nó kết hôn ông nội phải đến. Nhưng ông mới xuất viện, làm sao có thể chịu được những chuyện này. Hay là vậy, 6 tháng cuối năm chọn ngày tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa, đính hôn xong rồi đăng ký, đợi ông nội khỏe lại, sang năm mới tổ chức tiệc cưới.”
Phụ nữ nói chuyện chú trọng không đánh mà thắng. Dư Sanh nghe họ bàn luận từ chuyện của hồi môn, sính lễ đến nhà cửa. Mẹ Vương và Trần Uyển Thanh đều bảo dưỡng tốt, mặt mày tươi tắn, lớp botox tiêm đều che đi dấu vết của thời gian.
Còn người trong câu chuyện, Vương Nhất Tùng không hề ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn gõ gõ vào màn hình điện thoại. Dư Sanh thấy cực kỳ châm chọc, hai người chỉ gặp mặt một lần không vui, vậy mà trong miệng hai người phụ nữ này lại biến thành một đôi chim uyên ương tình thâm như biển.
Người ta quả thật có thể giả dối đến trình độ này.
“Con ăn no rồi, muốn về nhà trước.” Dư Sanh mặt vô biểu tình lau miệng đứng lên, trực tiếp bỏ qua ánh mắt không vui của Trần Uyển Thanh.
Mẹ Vương ngạc nhiên: “Con không đợi một chút, về cùng mẹ con à?”
Dư Sanh cười đến thản nhiên: “Không cần. Hiện tại con đang thuê nhà sống một mình.”
Nói xong câu này, sắc mặt Trần Uyển Thanh liền đặc biệt khó coi. Dư Sanh thấy trong lòng rất vui.
Dù Trần gia không phải tầng lớp cao nhất trong xã hội, nhưng ít nhất cũng là nửa cái hào môn, kết quả con gái về còn phải thuê nhà sống.
Mẹ Vương ý vị thâm trường nhìn Dư Sanh, rồi gọi Vương Nhất Tùng: “Con ăn xong chưa? Ăn xong thì đưa Sanh Sanh về đi. Con trai mà không chủ động một chút? Lần sau đừng để mẹ phải nhắc lại.”
Vương Nhất Tùng cuối cùng cũng ngẩng đầu từ màn hình điện thoại, lấy áo khoác trên ghế, nhướng mày nói: “Đi thôi.”
Ra khỏi cửa được vài bước, Dư Sanh lập tức nói với Vương Nhất Tùng: “Tôi có thể tự về nhà, không cần phiền đến anh.”
Vương Nhất Tùng lấy một điếu thuốc ra từ bao, ấn vào miệng rồi lầm bầm: “Trước đây tôi thật sự tưởng cô khác với mấy người phụ nữ kia, kết quả vẫn cùng một loại thôi. Không đúng, cô là người cho người ta tiền.”
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Dư Sanh nhíu mày.
“Không biết sao? Cô không thể không biết. Trong giới con nhà giàu London đã lan truyền rồi, cô nuôi một con chó tốt.”
Lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan dần khắp cơ thể, Dư Sanh cố gắng kìm chế tay run rẩy: “Anh muốn nói cái gì?”
“Muốn nói gì? Tôi muốn nói cô đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi nữa. Cô thật sự không sợ tôi đem chuyện này nói cho mẹ tôi biết à? Chuyện của chúng ta sẽ hỏng ngay lập tức.”
Dư Sanh dùng tay phải bóp chặt mạch đập của tay trái: “Chuyện này là Trình Giai nói cho anh đúng không? Cô ta nói với anh cô ta là “bạn tốt” của tôi, cái gì cũng biết. Còn anh thì sao? Anh cùng “bạn tốt” của tôi lăn giường. Tôi cũng có thể kể chuyện này cho mẹ anh nghe.”
Vương Nhất Tùng dập điếu thuốc xuống đất, dẫm vài cái: “Dù tôi không nói với mẹ tôi, vẫn có cách làm cho hắn ta sống không yên. Một con chó cô nuôi thì có bao nhiêu bản lĩnh? Vương Nhất Tùng tôi muốn xử lý ai mà không đơn giản?”
Có một khoảnh khắc, Dư Sanh thà chưa từng gặp qua Chu Diễn, ít nhất giờ cô sẽ không phải đối mặt với tình cảnh xấu hổ này. Mọi người đều dùng anh để uy h**p cô. Những gánh nặng đè lên cô, khiến cô không thở nổi. Cô muốn giúp Chu Diễn, muốn giúp Tiểu An.
Nhưng không ai giúp cô. Cô không phải siêu nhân trong phim hoạt hình, thậm chí không phải là McDull, đối diện với thế giới lạnh lùng này, cô không thể chỉ làm giấc mơ ngọt ngào.
“Tùy anh.” Dư Sanh ném lại một câu bước đi không quay đầu.
“Dư Sanh——” Vương Nhất Tùng gọi lớn.
Hắn vừa mới mở miệng, từ phía sau có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cậu muốn làm gì?”