Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 28

Vương Nhất Tùng quay đầu lại. Trong gió có một người mặc áo khoác đen đang đứng đó, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn. Hắn híp mắt lại, cố nhớ xem có gặp người này ở đâu chưa.

Ngay sau đó, một nam một nữ đi ra.

“Cần tôi tiện đường đưa cậu về không?”

Vừa nghe thấy giọng nói, Vương Nhất Tùng trong lòng chấn động: “Trí Ca?”

Tống Thành Trí nghe có người gọi, xoay người, cười nói: “Sao cậu cũng ở đây? Tôi tưởng cậu đang ở London tắm trong quán bar của tôi chứ?”

Sau khi Into The Night khai trương, kinh doanh rất phát đạt, liên tiếp mời được mấy DJ nổi tiếng đến biểu diễn. Quán bar luôn có nhiều thiếu gia công tử đến, trong đó nhóm Vương Nhất Tùng là người đến thường xuyên nhất.

Vương Nhất Tùng cười gượng vài tiếng, đưa cho Tống Thành Trí một điếu thuốc: “Cũng chỉ vì nhà có chút chuyện, đột nhiên bị gọi về thôi. Mấy ngày nữa sẽ quay lại.”

“Được, cậu về chơi tiếp, tôi bảo quản lý gửi cho cậu một chai rượu lạnh.”

Chu Diễn lạnh lùng nhìn hai người nói qua nói lại, lặp lại câu hỏi: “Cậu vừa mới nói muốn làm gì?”

Tống Thành Trí dừng tay nhận thuốc, kỳ quái nhìn Vương Nhất Tùng: “Sao vậy? Cậu với Chu Diễn nói gì rồi?”

Trong đầu Vương Nhất Tùng nổ tung, cuối cùng cũng nhận ra người này là ai.

Chu Diễn. Con trai út của Chu gia, anh ta không phải đang ở Mỹ sao? Giới thượng lưu Bắc Kinh từng lan truyền một tin, anh ta ở Mỹ gây một việc nghiêm trọng, không phải người bình có thể làm, mọi người đều nói nếu có thể che giấu được thì chỉ có Chu gia mới làm được.

“Chúng tôi không nói gì cả.” Vương Nhất Tùng cũng ngơ ngác.

Ánh mắt Chu Diễn ngày càng lạnh lẽo, anh túm lấy cổ áo Vương Nhất Tùng, đem người ấn lên mui chiếc xe màu bạc bên cạnh.

Nghe thấy một tiếng “bụp”, Tống Thành Trí không nhịn được nữa: “Đại ca, mẹ nó chiếc xe tôi mới mua hôm qua đấy.”

Nửa khuôn mặt Vương Nhất Tùng đau nhói, cổ họng bị siết chặt, lần đầu tiên trong đời có cảm giác hít thở không thông

Chu Diễn nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Cậu vừa đe dọa cô ấy gì?”

Vương Nhất Tùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấy lại là ai.

Dư Sanh sao? Làm sao có thể, Dư Sanh với Chu Diễn quăng tám sào cũng không nhấc lên được quan hệ. Chu gia có căn cơ trăm năm, là nhà giàu mấy thế hệ, là nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu Bắc Kinh, không chỉ đơn giản là hai chữ “giàu có” có thể miêu tả được, Chu lão gia tử là người có thể ngồi trên cao trong các buổi lễ trọng đại.

Không khí trong phổi dần cạn kiệt, sự sợ hãi trong lòng Vương Nhất Tùng cũng tăng lên, mặc kệ là đang nói ai, Chu Diễn muốn làm gì hắn cũng không cần lý do. Cái giới này là một kim tự tháp, mỗi người đều muốn leo lên, những người đã lên cao đều coi thường những kẻ dưới chân núi.

Mặt Vương Nhất Tùng đỏ bừng, ho sặc sụa, cảm giác hít thở không thông rõ ràng.

Tống Thành Trí thấy vậy, vội vàng kéo tay Chu Diễn: “Thôi đi A Diễn, có chuyện gì từ từ nói. Em gái tao còn ở đây.”

Chu Diễn quay đầu lại, nhìn thấy Phương Hạm đang đứng dưới mái hiên há hốc mồm, buông tay khỏi cổ áo Vương Nhất Tùng.

Vương Nhất Tùng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thở lại được, thứ ẩm ướt gì đó rơi xuống mặt hắn.

Trời bắt đầu mưa.

Chu Diễm giơ tay ra, ngón tay vươn ra một chút rồi nắm lại, quay sang Tống Thành Trí nói: “Tôi đi trước.”

Lúc đi qua Phương Hạm, anh hơi cúi đầu chào.

Tống Thành Trí nhớ lại lần trước Chu Diễn mất kiểm soát là trong nhà của anh ở London, bật cười, hỏi: “Cậu làm gì đắc tội với Dư Sanh vậy?”

Khẩu khí như là Vương Nhất Tùng đã dĩ hạ phạm thượng.

Quả nhiên là Dư Sanh. Mặt Vương Nhất Tùng lập tức biến sắc.

Hắn nhìn thần sắc đùa cợt trên khuôn mặt Tống Thành Trí, chợt nhận ra mình không thể nói thẳng về quan hệ hiện tại của mình với Dư Sanh. Phản ứng của Chu Diễn như vậy, nếu nói ra thì chẳng khác nào tìm chết.

Hắn phải tìm hiểu thêm một chút. Vương Nhất Tùng sống trong cái giới này cũng đã lâu, hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Thay đổi vẻ mặt nịnh hót, hắn lại đưa cho Tống Thành Trí một điếu thuốc: “Trí Ca, Dư Sanh với Tam ca có quan hệ gì vậy?”

Tống Thành Trí liếc mắt, không nhận lấy điếu thuốc, chỉ cười nhạo nói: “Thật sự đắc tội rồi sao?”

“Làm sao có thể chứ. Hôm nay gia đình tôi hẹn đi ăn một bữa cơm, sao tôi có thể làm khó một cô gái.”

Đây là những câu chuyện bình thường giữa những người giàu có.

“Không đắc tội vậy cậu gấp cái gì? Đừng điều tra nhiều quá.” Tống Thành Trí mỉm cười, nhưng câu nói tiếp theo khiến Vương Nhất Tùng lạnh toát cả sống lưng.

“Bọn họ có quan hệ gì, Tam ca cậu nói không tính, phải để Dư Sanh nói mới tính.”

*

Dư Sinh lơ đãng bước đi trên đường, bỗng một chiếc áo khoác rơi xuống đầu cô, khiến cô giật mình rụt cổ lại. Ở London cô từng bị giật điện thoại một lần trên đường, cảm giác hoảng sợ lan đến tận bả vai. Lớp lót thô ráp cọ vào làn da mềm mại, tràn ngập mùi tuyết tùng quen thuộc, như ngọn lửa trong lò sưởi, tiếng củi cháy lách tách vang lên.

Tay siết chặt mép áo khoác, quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Cảm giác cứng ngắc chạy dọc theo cột sống, như dây leo trong đầm lầy điên cuồng vươn lên bịt chặt lấy miệng cô.

Hai người nhìn nhau rất lâu.

“Sao em không trả lời tin nhắn?” Châu Diễn cất giọng thản nhiên, tựa một người bạn bình thường vô tình gặp trên đường, tiện miệng hỏi một câu.

Hơn hai tháng xa cách giống như nét cuối cùng của bút lông, nhẹ nhàng phẩy một cái là qua.

“Sao anh lại ở đây?” Dư Sinh miễng cưỡng thốt ra một câu hỏi, tim đập đến đau nhói.

Anh tuyệt đối không nên ở đây. Chỉ cần anh không quay về, dù là Trần Uyển Thanh hay Vương Nhất Tùng, bàn tay của họ cũng không thể vươn tới nước Anh. Vậy nên cô để lại cho anh một khoản tiền lớn, hy vọng anh ở lại London.

Châu Diễn tiến đến gần, đứng đối mặt với cô, cúi đầu cẩn thận giúp cô chỉnh lại áo khoác trên đầu, thong thả ung dung cài cúc áo cho cô, giọng nói dịu dàng: “Em quên rồi sao? Anh là người Bắc Kinh.”

Ngày trước chính cô đã ôm anh, nói ra câu này.

Cổ họng Dư Sanh như bị thiêu đốt.

“Để anh đưa em về nhà.”

“Em không có xe.” Dư Sanh lùi lại, giữ khoảng cách với anh.

Chu Diễn lấy điện thoại ra: “Anh gọi xe.”

“Em đi tàu điện ngầm về.” Dư Sanh cứng rắn bước về phía lối vào tàu điện ngầm gần đó.

Anh lập tức đuổi theo.

Qua cổng soát vé, chuyện cũ giống như từng trang sách lật mở từng chút từng chút một. Mới chưa đầy ba tháng mà cảm giác như đã rất lâu.

Biểu cảm Dư Sanh rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh.

Chu Diễn lặng lẽ đi theo, tìm một chỗ trống trên tàu điện ngầm, ngồi xuống bên cạnh cô.

Một chiếc hộp nhựa được đưa đến trước mặt cô, bên trong đầy màu sắc, trông như kẹo.

Tay Dư Sinh khựng lại.

Mi mắt Chu Diễn mỏng, đôi mắt đào hoa cụp xuống. Anh nói: “Thuốc của em. Vừa đủ một tháng. Phần còn lại lần sau anh sẽ đưa.”

Dư Sanh cúi đầu nhìn chằm chằm vào logo trên hộp nhựa, khóe mắt nhanh chóng đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa. Hàng mi run rẩy, toàn bộ sức lực đều dồn vào khứu giác, mùi hương của anh tràn ngập khoang mũi.

“Vì cái gì?” Ba chữ bật ra từ kẽ răng cô.

Cô không hiểu.

“Một tháng ba nghìn, em đưa anh hai mươi vạn.” Châu Diễn xoay đầu cô lại, đầu ngón tay chai sần chạm vào phần bọng mắt dưới của cô, “Anh thế nào cũng phải làm đủ năm năm rưỡi.”

Dư Sanh há miệng, không thốt nên lời, không khí lạnh ùa vào dạ dày.

Sau một hồi im lặng, cô gạt tay anh ra, nhìn vào khung kính cửa sổ phía sau chỗ ngồi đối diện, bóng hai người phản chiếu trên nền đen. Phần chân tóc đen của cô dài gần bằng ngón tay trỏ, tương phản với phần tóc vàng bên dưới, nhìn thật xấu xí, nhưng cô không còn sức để bận tâm.

Dư Sanh nhìn khuôn mặt ngày càng mờ đi trong kính, thẫn thờ lẩm bẩm: “Anh quay về London đi, được không?”

Chu Diễn chăm chú nhìn cô, nắm lấy tay cô, những lớp chai mới từ việc chơi guitar cũng hiện rõ trên đầu ngón tay.

“Dư Sanh, em không có đạo lý trộm đồ của anh rồi bỏ đi.”

Câu nói này như giẫm phải đuôi mèo, màu đỏ ở khóe mắt cô lan ra hai gò má.

Dư Sanh cao giọng: “Em lấy trộm cái gì của anh chứ?”

Một tiếng cười ngắn mang theo chút giận dữ.

“Em nghĩ anh không phát hiện ra sao?”

Dư Sanh cúi đầu, như con rùa nhỏ bò trên bãi cát.

Cô đúng là đã nghĩ vậy. Trong tủ quần áo có mấy chiếc áo thun trắng giống nhau, mất một cái cũng khó mà phát hiện mà. Chiếc áo thun trắng thay thế con thỏ bông cô để lại cho anh, trở thành A Bối Bối mới.

Những đêm mất ngủ ở đường Giang Thủy, cô trùm chăn, trải áo của anh lên gối nằm xuống, ngón tay cái và ngón trỏ kéo lấy gấu tay áo, cố gắng cảm nhận từng đường kim mũi chỉ, cô lại kỳ diệu mà chìm vào giấc ngủ.

Dư Sanh mấp máy môi: “Em đã để lại A Bối Bối cho anh rồi.”

Đầu cô gần như ngả hẳn ra sau, tóc vàng xõa như dải lụa quấn quanh chiếc cổ trắng mịn.

Chu Diễn nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Anh cũng mang A Bối Bối của em về rồi. Lần sau sẽ đưa lại cùng với thuốc.”

Dư Sanh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt đầy vẻ phản đối: “Em không muốn đổi với anh.”

Chu Diễn ngẩn người hai giây, bật cười: “Anh đâu bắt em trả lại áo.”

Dư Sanh quay đi, khẽ “ừm” một tiếng, càng thêm xấu hổ .

Một vài sợi tóc lướt qua cằm cô, đường nét xương quai hàm sắc sảo hơn nhiều so với hai tháng trước.

Nếu mặt một người mà mặt đã gầy đi, thì cân nặng chắc chắn cũng giảm không ít.

Chu Diễn hơi nhíu mày, nhớ lại cuộc trò chuyện với Tô Tư Ý lần trước.

*

Trước khi rời khỏi London, Chu Diễn từng bị Tô Tư Ý chặn ở dưới chung cư.

Anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô lấy địa chỉ từ đâu?”

“Tống Thành Trí cho em.” Tô Tư Ý nói, hơi thở trắng xóa phả ra trong không khí.

Thấy vẻ mặt anh càng lạnh lùng, Tô Tư Ý vội nói: “Em đã nói với Trí ca là chuyện này liên quan đến Dư Sanh, em muốn tìm anh nói chuyện, nên anh ấy mới cho địa chỉ.”

Chu Diễn nhìn cô vài giây: “Chuyện gì?”

“Chúng ta làm một giao dịch đi.” Tô Tư Ý trong lòng không mấy chắc chắn, cố gắng sắp xếp ngôn từ: “Em có chuyện liên quan đến Dư Sanh.”

“Cô muốn gì?” Châu Diễn nhướng mắt, vẻ mặt thoáng thả lỏng.

Tô Tư Ý cắn răng: “Dự án trước đây Chu gia rút vốn, công ty ba em không xoay kịp dòng tiền. Anh về nước chắc chắn sẽ vào Thiên Hằng, em muốn anh giúp ba em.”

“Dự án đó ít nhất cũng vài tỷ.” Chu Diễn khẽ nhếch môi cười lạnh: “Cô nghĩ vài câu này đủ để thay đổi sao?”

Tô Tư Ý cứng họng. Với thương nhân, lợi ích là trên hết, không gì bằng tiền thật việc thật.

Chu Diễn lấy từ trong túi ra một hộp diêm, Tô Tư Ý tưởng anh định châm thuốc. Nhưng anh chỉ quẹt diêm, nhìn ngọn lửa bùng lên rồi tắt ngấm, sau đó ném diêm sang một bên.

“Chu gia sẽ không tái đầu tư, nhưng tôi có cách giúp nhà cô giảm thiểu thiệt hại. Cô nói đi.”

Tô Tư Ý cảm giác như vừa được vớt lên từ biển cả, sau khi suýt chết đuối lại có thể thở được.

“Dư Sanh ban đầu đã hẹn bác sĩ Lục tái khám, nhưng cô ấy không đến, cũng không nghe điện thoại. Sau đó, khi gửi email hỏi, cô ấy mới trả lời là mình đã về nước.”

Ánh mắt của Chu Diễn ngày càng trầm xuống, như cơn bão đang dồn tụ trên biển.

Lòng bàn tay của Tô Tư Ý bắt đầu đổ mồ hôi. Cô chỉ có chút thông tin đó, nhưng cô biết Chu Diễn rất thông minh, chắc chắn anh sẽ hiểu được ý nghĩa đằng sau.

Quả nhiên.

Chu Diễn khẽ cười: “Hiểu rồi.”

Trước khi về nước, Dư Sanh không hề biết mình sẽ rời khỏi London. Nên cô mới hẹn tái khám với phòng khám như thường lệ. Việc cô rời đi là đột ngột, bị ép buộc.

Chu Tông Quốc thường dạy anh một câu trong Luận ngữ“Không giận chó đánh mèo, không tái phạm”

Gặp chuyện không vừa ý, không trút giận lên người khác. Phạm sai lầm một lần, không được tái phạm.

Chỉ cần làm được hai điều này, đã là sự tu dưỡng khó ai sánh bằng.

Anh đã phạm sai lầm một lần ở New York.

Lần này anh cần quay lại tìm cô trước khi mùa xuân năm sau đến.

Bình Luận (0)
Comment