Dư Sanh tỉnh giấc lúc 3:42 sáng. Cô đưa tay sang bên cạnh giường.
Trống không, Chu Diễn không ở đó.
Năm tiếng trước, cả hai còn quấn quýt trên chiếc giường này.
Dư Sanh cảm thấy cổ họng khô khốc, cô xoay người xỏ dép, định ra bếp tìm nước uống. Khi mở cửa phòng ngủ, cô phát hiện đèn đứng trong phòng khách vẫn sáng.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, dù chỉ lờ mờ, nhưng đồng tử cô vẫn không khỏi co lại. Phải mất mười mấy giây mới thích nghi được, cô thấy Chu Diễn đang ngồi trên sofa, tay cầm tay cầm chơi game của cô.
Suy nghĩ Dư Sanh hỗn độn, nửa tỉnh nửa mê, thử thăm dò gọi: “Chu Diễn?”
Ánh sáng từ màn hình tivi chiếu lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối, tựa như tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ dưới bàn tay thợ lành nghề.
“Em muốn qua đây ngồi một chút không?” Chu Diễn nhìn cô, giọng trầm ấm bình tĩnh, “Anh rót nước cho em”
Dư Sanh gật đầu, bước tới ghế sofa kéo chiếc chăn trên ghế phủ lên đầu gối. Khi ngước lên mới phát hiện trên màn hình TV là trò chơi mà cô vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Chu Diễn từ bếp mang ra một ly nước ấm pha mật ong, đưa đến trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh.
Anh nhặt lại tay cầm, thoát khỏi trò chơi.
Trong lúc Dư Sanh ngủ, Chu Diễn đã mở trò chơi của cô, chơi từ điểm lưu lần trước và hoàn thành nó.
Anh không hứng thú với game, nhưng câu nói hôm trước của cô vẫn quanh quẩn trong đầu anh, như một câu đố đang chờ lời giải đáp.
Phần trò chơi còn lại không dài, chưa đến ba tiếng. Màn hình hiện lên dòng chữ kết thúc, Chu Diễn mới phát hiện lưng mình đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng thứ làm anh bức bối không phải là những con quái vật gớm ghiếc trong game.
Nam chính James trong trò chơi bất ngờ nhận được thư từ người vợ đã khuất, Mary, bảo anh đến Silent Hill tìm cô. Sau chuỗi hành trình đối mặt với những con quái vật ghê rợn, James tìm thấy đoạn băng quay lại khoảnh khắc cuối cùng, để rồi phát hiện sự thật. Mary mắc bệnh hiểm nghèo, James phải chịu áp lực lớn khi chăm sóc cô. Mary bị bệnh tật hành hạ đến xấu xí, mối quan hệ của cả hai cũng gần như đổ vỡ.
Cuối cùng, chính James đã tự tay tiễn Mary đi.
Đáp án của Dư Sanh được ẩn trong trò chơi kinh điển này, lớp vỏ kinh dị bao bọc câu chuyện của James cùng Mary, như một phép ẩn dụ cho kết thúc gửi đến anh hoặc có lẽ gửi đến cả hai người họ.
Người mà Chu Diễn yêu nhất đã kể cho anh một câu chuyện đáng sợ.
Cô thì không hề hay biết.
Dư Sanh cầm ly nước, co người trên sofa nhấp từng ngụm nhỏ. Môi cô ướt đẫm, đột nhiên hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt sao anh lại chơi game kinh dị một mình?”
Chu Diễn dùng giọng nhẹ nhàng hỏi lại: “Dư Sanh, em còn nhớ mình từng chơi trò này không?”
“Tất nhiên là nhớ, nhưng lâu lắm rồi. Chắc là bản HD trên PS3.”
“Không phải.” Anh dừng lại một chút, tiếp tục: “Là ở đây, trong phòng khách này. Em ngồi ngay bên cạnh anh, chơi từ chiều đến tận khuya. Em không chơi đến kết thúc, vẫn còn khoảng một phần tư nữa.”
Dư Sanh sững sờ, ngay lập tức phủ nhận: “Không thể nào.”
Cô nhìn ánh mắt nặng nề của Chu Diễn, đôi môi lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào…”
Sao có thể chứ?
Dù trí nhớ cô không tốt, cô vẫn chưa từng quên những chuyện quan trọng. Mất đi một đoạn ký ức dài thế này chưa từng xảy ra.
Dư Sanh há miệng, muốn nói gì đó. Nhưng ánh mắt của Chu Diễn nói với cô, anh đang nói sự thật.
Cô đột nhiên lặng yên, như bị bùa chú hóa thành tượng đá. Sự thật này rất đáng sợ, nếu cô quên mất phần này, liệu có những phần khác cô cũng đã lãng quên, chỉ là cô không biết mà thôi? Dư Sanh không dám nghĩ thêm.
“Dư Sanh, là em bảo anh chơi để xem kết thúc.”
Đường nét cứng cỏi trên cằm của Chu Diễn dưới ánh sáng mờ tối lại trở nên mềm mại một cách kỳ lạ, nhưng ánh mắt anh vẫn ôn nhu ấm áp.
Tay Dư Sanh run rẩy dữ dội. Ly thủy tinh xinh đẹp trên tay nghiêng sang một bên, nước tràn ra ngoài.
Chu Diễn nhanh tay đỡ lấy ly nước, đặt lên bàn trà.
“Ít nhất em cũng nên cho anh một cơ hội, trước khi tuyên án tử hình anh.” Chu Diễn cúi đầu, giọng nói pha chút trào phúng, mái tóc đen che đi đôi mắt của anh.
Dư Sanh không nhìn rõ biểu cảm của anh, cô chỉ cắn môi, đôi môi nhợt nhạt khẽ rung. Tuy cô không nhớ mình đã bảo Chu Diễn chơi trò này, nhưng cô biết tại sao.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cô không thể lý giải hành động của James, rồi một ngày nào đó, cô bỗng nhiên hiểu ra. Bi kịch nằm ở chỗ James giết Mary không phải vì hận, mà là vì yêu.
Sự hao mòn của tình yêu không phải là điều bất chợt, mà là thứ tích tụ qua năm tháng. Đó là hình ảnh người phụ nữ đầu bù tóc rối vào sáng sớm, là câu mắng chửi bâng quơ của người đàn ông. Những điều nhỏ nhặt ấy sẽ từng chút từng chút một bào mòn tình yêu.
Đó là lý do Dư Sanh nằm trên chiếc giường chật chội của ký túc xá, từng ghen tị với bạn cùng phòng có không biết bao nhiêu người theo đuổi, nhưng cô cũng hiểu, cô sẽ mãi mãi chỉ có một mình.
Chu Diễn lặng lẽ nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô gái nhỏ trước mặt. Anh không thể nói với Dư Sanh đó chỉ là một trò chơi, những điều trong đó đều là hư cấu, ngoài đời thực mỗi ngày đều có những câu chuyện đáng sợ hơn xảy ra.
Anh cũng không thể thốt ra câu an ủi sáo rỗng như “Sau này em sẽ tốt hơn.” Bệnh tình của Dư Sanh sẽ theo cô suốt đời, cả hai đều biết rõ điều đó. Nhưng Chu Diễn vẫn muốn thử.
“Dư Sanh, chúng ta hãy thử đi.” Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói như có chút van nài, “Em cho anh một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.”
Dư Sanh như lạc vào ngõ cụt. Cô hé miệng, không nói ra lời. Tim cô như bị bóp nghẹt, mắt ươn ướt: “Em sẽ kết hôn với Vương Nhất Tùng.”
Chu Diễn mỉm cười, chắc nịch nói: “Em sẽ không.”
Giao dịch lần trước giữa anh và Tô Tư Ý, việc Chu gia rút vốn không phải vì mảnh đất đó không sinh lời, mà là vì thủ tục phê duyệt mảnh đất đó không hợp lệ, có sự nhúng tay của Vương gia.
Anh đã thu thập đủ tài liệu, chuẩn bị một báo cáo, rất nhanh sẽ có người phía trên phái xuống điều tra. Chẳng mấy chốc, Vương gia cũng tự lo không xuể.
Chu Diễn vừa định mở miệng nói với Dư Sanh thì một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên. Anh nhìn thoáng qua tên người gọi, thần sắc thay đổi, bắt máy.
Đầu dây bên kia nói rất nhanh, Dư Sanh không nghe rõ, chỉ thấy biểu cảm của Chu Diễn càng lúc càng xấu.
“Biết rồi, tôi đến ngay.” Chu Diễn cúp máy, đổi sang giọng điệu dịu dàng với Dư Sanh: “Anh có chút việc phải ra ngoài, em đi ngủ trước nhé?”
Dư Sanh bướng bỉnh lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Chu Diễn.
Chu Diễn thở dài: “Vậy em đi thay đồ đi.”
Dư Sanh vẫn bướng bỉnh đáp: “Em không muốn gặp người.”
“Em không cần gặp ai cả.” Chu Diễn dỗ dành, “Ông nội anh đi tiểu đêm bị té, vừa được đưa vào bệnh viện, anh phải qua đó một chút. Em cứ ngồi đợi trong xe là được.”
Dư Sanh cảm thấy nếu tiếp tục khó chịu nữa thì không hợp lý, cô đi vào phòng ngủ lấy áo khoác, mặc vào bên ngoài bộ đồ ngủ bằng cotton trắng. Chu Diễn giúp cô mang thêm một chiếc khăn quàng len cashmere, tiện tay mang theo A Bối Bối của cô.
*
Chiếc xe lái đến bãi đỗ xe bệnh viện, Chu Diễn tháo dây an toàn, lần nữa hỏi Dư Sanh: “Em có thể ở một mình không?”
“Ừm.” Tay Dư Sanh xoắn quanh tai của chú thỏ bông.
Chu Diễn nhìn đồng hồ đeo tay, dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay.”
Khi anh đến phòng bệnh, Chu Tông Quốc đang nằm trên giường đọc báo, chân trái bó bột.
Chú Lưu nói với Chu Diễn: “Bác sĩ nói chỉ là gãy xương thông thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Ông cụ không cho tôi thông báo cho ai khác, tôi chỉ gọi mỗi cậu thôi.”
Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tông Quốc lắc tờ báo, nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà để người khác biết, nửa đêm nửa hôm từng người một đến thăm, còn nghỉ ngơi được gì nữa.”
Chu Diễn day trán: “Ông vẫn nên cẩn thận một chút, lần sau đi vệ sinh nhớ gọi hộ lý đi cùng.”
Ở độ tuổi này, người già càng tránh vào viện càng tốt.
Chu Tông Quốc hừ một tiếng. Chu Diễn đã nói với ông rất nhiều lần về việc thuê thêm vài người hộ lý thay phiên chăm sóc, nhưng ông không thích. Trong lòng ông vẫn nghĩ mình ổn, không cần quá nhiều người chăm nom, vì vậy trong nhà cũng ít người giúp việc.
“Ba cháu nói với ta, cháu ở công ty rất năng động.” Chu Tông Quốc đặt tờ báo xuống, nói tiếp: “Vài vụ gần đây đều làm rất tốt.”
Không chỉ Chu Thừa Chung khen, mà ngay cả những người khác khi tâng bốc ông cũng ca ngợi Chu Diễn, nói cậu cháu này đúng là bản sao của Chu lão gia tử, mạnh mẽ quyết đoán giống hệt như ông hồi trước.
Chu Tông Quốc bảy phần hài lòng, ba phần lo lắng, nói: “A Diễn, nếu con thật sự không muốn, ta đã nói với ba con rồi, có thể thuê một người quản lý chuyên nghiệp. Nhà chúng ta không thiếu tiền, quan trọng nhất là con phải sống vui vẻ, thực hiện giá trị của mình.”
Chu Diễn ngồi thẳng trên ghế, giọng nhẹ nhàng nói: “Ông nội. Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc.” (*)
(*) Người không phải là cá, làm sao hiểu niềm vui của cá.
“Nếu giữa con cùng cô ấy nhất định phải có một người hy sinh tự do, con hy vọng người đó là con.”
Mấy người đó không phải thích lấy thế ức h**p người khác sao?
Chu Diễn từng rất ghét cách làm như vậy, nhưng giờ đây anh chuẩn bị trả lại từng chút một cho họ, giúp Dư Sanh từng bước đòi lại công bằng.
Chu Tông Quốc nghiêm mặt, nhìn lại người trước mắt.
Biểu cảm của Chu Diễn vẫn bình thản, giống như một con sói đã bị thuần hóa. Chu Tông Quốc hiểu rất rõ, dù con sói có ngoan ngoãn đến đâu cũng sẽ có ngày lộ ra móng vuốt sắc nhọn.
“Con tốt nhất nên biết mình đang làm gì.”
Chu Diễn mỉm cười nói: “Con tất nhiên biết.”
Hai ông cháu nói chuyện thêm mười lăm phút, Chu Tông Quốc hỏi thêm vài câu về tình hình của Chu Diễn ở công ty. Trong suốt cuộc trò chuyện, Chu Diễn thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại.
Chu Tông Quốc không khỏi nhíu mày, nghiêm nghị dạy bảo:
“Chu Tam, khi nói chuyện với người khác phải có lễ phép.”
“Hiểu rồi.”
Chu Diễn vẫn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng lời nói lại ngược lại.
“Nếu sức khỏe ông không sao, con xin phép đi trước. Vài ngày nữa con sẽ về thăm ông.”
“Nửa đêm nửa hôm, con định đi đâu?”
Chu Diễn ngừng lại một chút: “Cô ấy vẫn đang đợi con trong xe.”
Chu Tông Quốc ngạc nhiên, không nghĩ đến điều này, hỏi: “Người đã đến đây rồi, sao con không đưa lên?”
“Cô ấy không muốn gặp người khác.”
“Con đúng là biết cách dỗ dành.”
Chu Diễn cúi mắt, cười hỏi: “Nếu ngày đó ông có cơ hội chia sẻ một nửa nỗi đau của bà, ông có sẵn lòng không?”
Bà của Chu Diễn qua đời vì ung thư, ban đầu là gan, sau đó di căn khắp cơ thể. Trong những tuần cuối đời, ngay cả việc cầm đũa ăn cơm cũng không thể làm được. Trong những tuần đó, những sợi tóc đen ít ỏi còn lại trên đầu Chu Tông Quốc cũng trở nên bạc trắng.
Chu Tông Quốc im lặng một lúc, kéo chăn lên ngực, nhắm mắt nói:
“Ta cũng mệt rồi, con về đi. Đừng để người ta đợi.”
Chu Diễn đứng dậy, vẫn là câu nói cũ: “Vài ngày nữa con sẽ về thăm ông.”
Khi anh rời khỏi, bắt gặp ánh mắt chú Lưu, anh khẽ gật đầu.
Sau khi Chu Diễn rời đi, Chu Tông Quốc lại mở mắt.
Chú Lưu giúp ông chỉnh lại gối, suốt cuộc trò chuyện của hai người lúc nãy, chú luôn đứng đợi ngoài cửa. Nhìn bóng dáng Chu Diễn đi khuất, chú cảm thán: “Cậu chủ nhỏ vẫn giống hệt ông.”
Chu Tông Quốc không trả lời.
Chu Diễn thực sự giống ông, ngay cả cách yêu cũng vậy.