Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 33

Hành lang bệnh viện ồn ào, chật kín bệnh nhân chờ khám.

Dư Sanh đã hứa với Tiểu An hôm nay sẽ đưa cô bé đi kiểm tra. Nhưng Dư Sanh ngủ quên, sau khi cơn hưng cảm qua đi, cô như quả bóng xì hơi, không nghe thấy chuông báo thức.

Lúc đến cửa phòng khám, dì Trương vừa dắt Tiểu An từ phòng chẩn đoán bước ra.

“Ôi, Tiểu Dư, cháu đến đúng lúc lắm. Có thể đưa Tiểu An lên tầng hai làm xét nghiệm chọc tủy không? Bác sĩ nói cần nói chuyện riêng với dì.”

Dư Sanh vừa gật đầu vừa nhận tờ phiếu xét nghiệm từ tay dì Trương.

Phòng chọc tủy xương nằm ở tầng hai. Bác sĩ huyết học chuẩn bị thuốc tê cùng dụng cụ, đồng thời gọi thêm hai thực tập sinh đến quan sát. Thực tập sinh tiêm thuốc tê cho Tiểu An, bác sĩ sau đó đưa kim chọc qua lưng cô bé vào tủy xương. Tiểu An nằm yên trên giường bệnh, đối diện với Dư Sanh, không khóc cũng không làm ồn.

Dư Sanh an ủi: “Sắp xong rồi, cố gắng thêm chút nữa nhé.”

Tiểu An nắm chặt tay Dư Sanh, không nhúc nhích.

Dư Sanh cúi xuống nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Tiểu An, hàng mi dài của cô bé che đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt.

Tiểu An dường như là hình ảnh phản chiếu đối lập của cuộc đời Dư Sanh. Gia đình Tiểu An nghèo khó, nhưng tràn đầy tình yêu thương. Trong khi đó chi phí sinh hoạt của Dư Sanh ở London đủ để dì Trương tiết kiệm cả đời, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng cảm nhận được sự quan tâm từ gia đình. Hai người họ, dù ở cùng một thế giới, đều phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật.

Cửa sổ gần giường bệnh mở hé một chút, mà Dư Sanh vẫn cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Những luồng không khí lạnh len qua khe cửa, quấn quanh cổ cô. Dư Sanh có cảm giác mình đang trôi nổi trong không trung, nhìn thấy đủ kiểu người qua lại trong bệnh viện. Giống như khi cô từng chơi The Sims, từ góc nhìn trên cao, điều khiển những nhân vật nhỏ trong game, tạo cho họ một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc.

Dư Sanh bỗng nhận ra một điều.

Việc cô giúp Tiểu An hay Chu Diễn thực chất là để thỏa mãn khao khát bù đắp cho chính bản thân mình trong quá khứ.

Bác sĩ thu dọn kim chọc tủy, nói: “Bệnh nhân ở lại đây chờ. Nếu mẫu tủy không đạt yêu cầu, lát nữa có thể sẽ phải chọc thêm lần nữa.”

Dư Sanh xoa đầu Tiểu An, lấy khăn giấy lau sạch nước mắt cho cô bé: “Lát nữa muốn uống nước trái cây không? Chị xuống tầng dưới mua cho em nhé.”

Tiểu An khẽ gật đầu.

“Vậy ngoan ngoãn nằm đây một lát, chị sẽ quay lại ngay.”

*

Dư Sanh xuống tầng dưới vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ lấy hai chai nước trái cây, một hộp bánh bông lan cuộn vị nguyên bản. Cô ngồi lại trên ghế dài ở hoa viên một lát rồi mới trở lại hành lang, đứng ở góc đợi thang máy.

“Dư Sanh—”

Là một giọng nói không quen thuộc.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi.

Người gọi cô là Vương Nhất Tùng. Mỗi lần gặp hắn, cả hai đều không vui vẻ gì. Dư Sanh không muốn để ý, giả vờ như không nghe thấy, mắt chăm chú nhìn những con số trên bảng hiển thị thang máy.

Hôm nay Vương Nhất Tùng theo mẹ Vương đến bệnh viện thăm Vương lão gia tử.

Tuần trước, ông lão bị sốc đột ngột phải nhập viện cấp cứu. Ở quỷ môn quan dạo qua một chuyến. Nhặt về được nữa cái mạng, tinh thần ngày càng sa sút, các nhánh trong Vương gia đều gấp gáp đổ về.

Mẹ Vương lại nhân cơ hội này thúc giục hắn nhanh chóng định đoạt việc kết hôn với Dư Sanh, lo nếu còn chần chừ, di chúc của ông lão sẽ được công bố trước. Bà còn bàn chuyện tìm thầy phong thủy chọn ngày đẹp đi đăng ký kết hôn, mong chuyện vui sẽ giúp cải thiện sức khỏe của ông.

Vương Nhất Tùng khó xử. Lần trước ở nhà hàng, những lời của Tống Thành Trí như một hồi chuông cảnh báo. Dù đã tìm hiểu khắp nơi, hắn vẫn không thu được thông tin nào hữu ích.

Chỉ biết là tin Chu Diễn về nước đã lan truyền trong giới, vừa trở về đã giúp tập đoàn Thiên Hằng của gia đình anh hoàn thành một loạt dự án lớn. Tại các buổi tiệc tối với đối tác, ba Chu không ngớt lời khen ngợi sự quyết đoán cùng tài năng của con trai.

Giữa Chu Diễn với Dư Sanh có quan hệ gì, ở mức độ nào, thì không ai biết. Ngược lại, anh em hắn còn trêu: “Mày nghe nhầm à? Chu thiếu gia sao có thể dây dưa cùng phụ nữ?

Vương Nhất Tùng bực bội đá một cú vào hắn: “Tống thiếu đích thân nhắc đến, sao mà nhầm được?”

Chuyện này chưa làm rõ, hắn không dám hành động liều lĩnh. Nếu Chu Diễn thực sự để ý đến Dư Sanh, còn hắn cứ ép cô kết hôn, nhỡ Chu gia ra mặt thì Vương gia sao đủ sức đối phó.

Những suy nghĩ này khiến hắn như muốn nổ tung, không dám nói với mẹ cũng không dám làm Dư Sanh phật ý thêm.

Dư Sanh căng thẳng, cầu mong thang máy mau chóng đến.

Không ngờ Vương Nhất Tùng lại dang tay chắn ngay trước mặt cô, bất chấp ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.

“Chúng ta nói chuyện chút được không?” Hắn tỏ vẻ chân thành hơn trước.

Dư Sanh không muốn nói chuyện, cô bước sang trái, hắn cũng bước theo; cô chuyển sang phải, hắn vẫn chắn đường như cũ.

Trước ánh mắt dò xét của đám đông, Dư Sanh đành bước đến sát tường, hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

Vương Nhất Tùng thọc tay vào túi áo, mân mê hộp thuốc lá vuông vắn: “Cô và Chu Diễn có quan hệ gì?”

Cạch! Tiếng chai nước trái cây rơi xuống đất vang lên. Dư Sanh nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, trong lòng không khỏi cảnh giác.

“Sao anh biết Chu Diễn?”

Hắn đã thực sự điều tra, thậm chí biết cả tên.

Vương Nhất Tùng bị hỏi lại không hiểu ra sao. Giới con nhà giàu ở thủ đô không lớn là bao, huống hồ chuyện của Chu Diễn ở Mỹ trước đây đã từng làm xôn xao dư luận. Cũng vì sự kiện đó mà nhiều bậc phụ huynh nghĩ Mỹ không an toàn, gửi con sang Anh học, Vương Nhất Tùng cũng nằm trong số đó.

Hắn không muốn vòng vo, liền hỏi thẳng: “Chu Diễn có biết mẹ cô muốn cô liên hôn với Vương gia không?”

“Biết rồi.”

Hai chữ “biết rồi” của Dư Sanh khiến bàn tay đang đút trong túi áo của Vương Nhất Tùng khẽ run.

“Đây là chuyện giữa tôi với anh, không liên quan đến anh ấy.” Dư Sanh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. “Nếu anh dám động đến anh ấy…”

“Tôi – sẽ – không – tha – cho – anh.” Dư Sanh gằn từng chữ uy h**p nói.

Nói xong, Dư Sanh mạnh mẽ đẩy Vương Nhất Tùng sang một bên, len qua đám đông bước vào thang máy.

Ra khỏi thang máy, cô đứng trước hành lang bệnh viện. Dì Trương đã ở trong phòng bệnh chăm sóc Tiểu An.

Dư Sanh đưa nước trái cây cho Tiểu An rồi nghiêng đầu hỏi dì Trương: “Bác sĩ nói gì ạ?”

Đôi mắt dì Trương đầy tơ máu, dường như đã khóc. Dì đáp: “Vẫn như cũ. Bác sĩ nói bên Mỹ vừa có một loại thuốc nhắm trúng đích mới ra mắt, ở nước mình vẫn đang trong quá trình nhập khẩu. Kể cả nhập về cũng là tự túc, không được bảo hiểm y tế chi trả. Nhưng sức khỏe của Tiểu An gần đây có cải thiện, chứng tỏ hóa trị có hiệu quả.”

“Không sao, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách.” Dư Sanh an ủi.

Rời khỏi bệnh viện, cô gọi taxi đưa dì Trương cùng Tiểu An về nhà.

Trước khi lên xe, dì Trương nhìn thoáng qua Dư Sanh, hỏi: “Hôm nay cháu vẫn không về nhà sao?”

Dư Sanh thấp giọng vâng một tiếng: “Vài ngày nữa cháu mới về.”

Dì Trương kéo nhẹ tay cô, thì thầm: “Tiểu Dư, cháu đang yêu phải không? Nói thật nhé, chưa kết hôn thì đừng vội sống chung. Đàn ông không đáng tin cậy đâu, đến lúc họ đổi ý, có thể dễ dàng tìm người khác, còn con gái thì… khó lắm…”

“Không có đâu, dì yên tâm. Dì đưa Tiểu An về đi, ngoài trời gió lớn lắm.”

Chờ xe rời đi, Dư Sanh lại quay trở lại bệnh viện.

*

Phòng khách rộng lớn.

Dư Sanh xõa tóc, nằm nghiêng trên ghế sofa, cúi đầu, ánh nắng vàng rực xuyên qua mái tóc dài phủ lên làn da trắng như sứ ở cổ.

Chu Diễn bước vào nhà, thấy cô đang cuộn tròn trên ghế sofa. Trên màn hình TV, một bộ phim truyền hình Mỹ đang chiếu, nhưng ánh mắt cô không đặt vào đó.

Sau giai đoạn hưng cảm, gương mặt cô lại trở về vẻ trống rỗng.

Chu Diễn bất giác cảm thấy trái tim mình nhói lên.

Nghe thấy tiếng bước chân, Dư Sanh ngước mắt nhìn anh một chút, ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào.

Chu Diễn bước tới, dùng mu bàn tay chạm vào cánh tay cô. Làn da cô mềm mại như da trẻ con. Anh nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay đến bệnh viện sao rồi?”

“Tốt lắm.”

Cô đã sắp xếp xong phẫu thuật cùng chi phí hậu cần cho Tiểu An. Bác sĩ sẽ nói với dì Trương đó là khoản quyên góp từ nhà hảo tâm.

“Tối nay muốn ăn gì?”

“Tùy anh.” Dư Sanh ngừng lại, rồi hỏi: “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

Mấy ngày qua Chu Diễn không xuống bếp, trông anh rất bận. Bận chuyện gì cô không biết, cũng không muốn hỏi. Sáng khi cô thức dậy anh đã đi, chỉ để lại bữa sáng. Tối anh về đúng lúc giờ cơm, mang theo đồ ăn đóng hộp từ nhà hàng cao cấp nào đó.

“Dạo này xong việc rồi, mấy ngày tới anh có thể ở bên em.” Chu Diễn giải thích.

“Em không cần anh ở bên.” Dư Sanh nhẹ nhàng dùng chân đá anh một cái.

Chu Diễn liền nắm lấy bắp chân cô, không để cô rút lại.

Dư Sanh cáu kỉnh: “Làm gì đấy?!”

“Dư Sanh, em chưa trả lời tin nhắn của anh.”

Cô quay đầu, không nói lời nào. Những tin nhắn của Chu Diễn toàn nhắc cô uống thuốc, hỏi cô đã ăn gì, cô thường xem xong mà không trả lời.

Anh kiên nhẫn như dỗ trẻ con: “Em không trả lời, anh sẽ lo lắm.”

“Biết rồi, biết rồi, lần sau em sẽ trả lời, được chưa? Bây giờ buông ra, em còn phải chơi game.”

Chu Diễn thả tay, nhìn cô chạy đến tủ dưới TV lục tìm đĩa game.

Cô cầm tay cầm chơi game quay lại sofa, màn hình hiện lên tiêu đề Silent Hill.

Động tác cô khựng lại, quay qua hỏi Chu Diễn: “Anh chơi à?”

“Không phải.”

“Vậy là em chơi sao? Nhưng em nhớ mua đĩa này ở London năm ngoái mà chưa chơi lần nào.”

Chu Diễn khẽ nhíu mày. Dư Sanh không nhớ ra.

Cô nghĩ mình từng mở nó ở London, thực tế năm ngày trước cô đã ngồi lì trên thảm chơi liên tục gần chín tiếng.

“Có thể là vậy.” Chu Diễn không nói sự thật. “Em còn nhớ cốt truyện không?”

“Em chơi bản cũ rồi, bản này là làm lại.” Cô tránh trả lời câu hỏi. “Thôi để em đổi trò khác.”

Cô lại quay ra tủ đĩa, chọn một trò chơi khác.

Nhìn bóng lưng cô, Chu Diễn hỏi: “Lần cuối em gặp bác sĩ tâm lý là khi nào?”

“Quên rồi, chắc nửa tháng trước? Sau khi về nước chỉ đi một lần.” Cô chủ yếu đi để lấy thuốc.

Bác sĩ tâm lý bệnh viện công lập trong nước không giống Lục San Ương, phòng khám của Lục San Ương một ngày chỉ tiếp vài bệnh nhân, nên có rất nhiều thời gian nghe Dư Sanh kể chuyện.

Lần trước bác sĩ chỉ đơn giản dò hỏi tình trạng của cô, xác nhận không có gì khác thường, liền ra đơn thuốc, cũng không có nói cô uống thuốc xong sẽ như thế nào, sau đó liền tiễn bệnh nhân về.

“Tháng sau có muốn về London một chuyến không?”

Kỳ thật tìm một bác sĩ tâm lý tư nhân cao cấp trong nước cũng được, nhưng suy xét đến Dư Sanh đã điều trị ở chỗ Lục San Ương mấy năm, Chu Diễn cảm thấy thích hợp càng quan trọng hơn.

Dư Sanh im lặng. Cô biết tìm Lục San Ương là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện thực không cho phép cô làm vậy. Ngày đầu về nước Trần Uyển Thanh liền tịch thu hộ chiếu của cô.

Chu Diễn âm thầm tính toán trong đầu.

Anh lấy chăn quấn lên đôi chân trần của cô, kéo gối tựa đặt sau lưng cô: “Thuốc anh mang về chỉ đủ dùng đến cuối tháng sau, nên tháng sau chúng ta sẽ sang London.”

Chu Diễn đứng dậy định đi vào bếp, đột nhiên bị cô ôm chặt từ phía sau.

Anh nghe thấy tiếng tay cầm rơi xuống đất vang lên từ phía sau.

Bình Luận (0)
Comment