Từ lúc ngồi vào xe đến giờ, Chu Diễn chỉ nói một câu. Anh tháo áo khoác lông, ném sang bên cạnh Dư Sanh, nói: “Đắp lên.”
Chỉ hai chữ ngắn gọn, lại như bao trùm lấy hòn đảo nhỏ, cơn bão trên mặt biển dường như bắt đầu cuộn lên.
Dư Sanh ngồi ở ghế phụ liếc nhìn cơ bắp căng cứng trên cánh tay anh, không gian chật hẹp khiến áp suất càng lúc càng thấp.
Rất nhanh, cơn lốc xoáy tan đi, hòn đảo lại trở về yên tĩnh.
Dư Sanh nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát khuôn mặt sắc lạnh của anh. Chu Diễn nhìn thẳng về phía trước, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Trong ấn tượng của cô, ngoài chuyện trên giường, anh luôn duy trì thái độ lạnh nhạt với mọi việc, luôn xử lý mọi thứ như một cỗ máy lạnh lùng. Dù đôi khi có những cảm xúc bất thường vượt qua ranh giới, chúng cũng nhanh chóng bị anh chủ động che giấu, như bây giờ.
Chu Diễn khác cô, anh có sự kiểm soát hoàn toàn đối với cảm xúc của mình.
“Điện thoại của em hết pin rồi, nên không trả lời WeChat của anh.” Dư Sanh ngập ngừng mở lời, cố giải thích, “Em không mang tiền mặt, không gọi được taxi, mà em lại không nhớ số điện thoại của anh.”
Nói đến đây, Dư Sanh tạm dừng, nhớ lại việc cô mượn điện thoại của người lạ, mãi mà vẫn dừng lại ở trang quay số, đầu óc trống rỗng.
Dù sống trong thời đại số hóa, ai cũng có một vài số điện thoại thuộc lòng, chắc chắn đó là những người rất quan trọng, ít nhất là người có thể tin tưởng.
Khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một cảm giác không thực, như thể bị cả thế giới bỏ rơi, một cảm giác thật sự ngớ ngẩn.
Bàn tay Dư Sanh chạm vào lớp vải bên trong áo khoác, chất liệu mềm mại vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể anh. Cô muốn nắm chặt hơn, nhưng những chiếc lông vũ nghịch ngợm lại trượt ra khỏi đầu ngón tay.
“Anh biết.” Giọng anh vẫn đều đều như thường lệ.
Chu Diễn vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, cảnh vật phố phường cũ kỹ bị ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng, bóng cây đổ dài xuống chiếc thùng rác bên cạnh những túi rác vứt bừa bãi.
Anh chợt nhớ đến một bài thơ của Borges.
“Tôi phải làm sao để giữ em lại?”
Sau nhiều lần thất bại, người ta sẽ nghi ngờ bản thân, đặc biệt là những người cả đời thuận lợi.
Khi tài xế đưa chiếc điện thoại tắt màn hình cho Dư Sanh, bộ não nhạy bén của Chu Diễn nhanh chóng đoán ra chuyện đã xảy ra. Câu nói phủ nhận của Dư Sanh chỉ càng làm rõ thêm một sự thật khác.
Chu Diễn luôn nghĩ mình đã làm đủ tốt, nhưng chuyện hôm nay như một cái tát mạnh vào mặt anh.
Dù là mạng lưới tinh vi đến đâu cũng có khe hở, giống như mối quan hệ giữa hai người, không ai biết khi nào sẽ tuột ra khỏi đó.
Khi sự cố xảy ra, anh thậm chí không phải là sự lựa chọn đầu tiên của cô.
Sự thật này làm trái tim anh như bị nhúng vào chảo dầu, cực kỳ đau đớn.
Dư Sanh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Chu Diễn, tưởng anh vẫn đang tức giận, liền đưa tay ra thử kéo anh. Cô khịt mũi, tiếp tục giải thích: “Dạo này anh thường về muộn, em không biết anh có ở nhà không. Vì thế em mới về đường Giang Thủy, Tiểu An chắc chắn ở đó, cô bé có thể giúp em trả tiền taxi.”
“Đừng giận mà…”
Tay Dư Sanh nắm mãi vẫn lạnh. Chu Diễn giữ lấy tay cô, hơi ấm từ tay anh truyền vào làn da cô.
“Anh không giận.” Anh lại tăng nhiệt độ trong xe, giọng nói rất kiềm chế, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Dư Sanh ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên đọc thấy cảm xúc gần như rối loạn trong đôi mắt của Chu Diễn.
*
Về đến chung cư, Chu Diễn bế Dư Sanh vào phòng tắm. Anh cẩn thận dùng nước ấm làm sạch từng phần trên cơ thể cô.
Dư Sanh ngâm mình trong làn nước ấm, nhìn Chu Diễn nửa quỳ bên mép bồn tắm. Áo anh đã bị nước làm ướt, làm nổi bật những đường nét eo bụng rắn chắc.
Không tự chủ được, cô vòng tay lên cổ anh, cảm giác nóng bừng lan khắp khuôn mặt.
Chu Diễn khẽ xoa sau gáy cô, giọng nói dịu dàng: “Ấm hơn chưa?”
Dư Sanh ngại ngùng, gật đầu nhẹ, cắn tai anh thì thầm:
“A Diễn…”
Bình thường đến lúc này, hai người sẽ tiếp tục tiến đến những cử chỉ thân mật hơn.
Nhưng hôm nay Chu Diễn lại bế cô ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau khô cơ thể cô từng chút một, sau đó giúp cô mặc đồ ngủ.
Dư Sanh xoay người trong lòng anh, vòng eo mảnh khảnh khẽ cọ cọ. Chu Diễn nuốt nước bọt, tay vẫn nghiêm túc cài từng chiếc cúc áo ngủ cho cô.
“Sao vậy?” Dư Sanh khó hiểu trước hành động của anh.
Giây tiếp theo, Chu Diễn bế cô ra phòng khách, đặt cô xuống ghế sofa. Anh lấy ra giấy bút, đặt trước mặt cô.
Chu Diễn đọc một dãy số gồm mười một chữ số, mỉm cười bảo:
“Đây là số điện thoại của anh, em viết lại đi, nhớ cho kỹ. Nếu không nhớ được, hôm nay chúng ta sẽ không làm gì cả.”
Dư Sanh sững sờ nhìn anh, không tin nổi lời anh vừa nói. Trước đây Chu Diễn luôn chiều chuộng cô trong chuyện này, vậy mà giờ lại quay sang dùng nó để ép buộc cô.
“Không nhớ được!” Cô bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác, ném bút sang một bên bàn trà.
Chu Diễn nhặt bút lên, lại kiên nhẫn đọc lại dãy số lần nữa. Anh rõ ràng không thiếu kiên nhẫn, đọc hết lần này đến lần khác, chờ cô lặp lại.
“Em ghét anh!” Dư Sanh cơ hồ muốn bật khóc.
Chu Diễn cũng không buông tha, tiếp tục ở bên cạnh cô nửa dỗ dành nửa đe dọa.
Phải mất rất lâu, cuối cùng Dư Sanh mới chắc chắn dãy số kia đã in hằn trong trí óc như được khắc lên bia đá.
Chu Diễn hôn lên đôi môi mềm mại của cô, tay đỡ lấy eo cô, khen ngợi:
“Sanh Sanh ngoan lắm, rất giỏi.”
Thời điểm bị va chạm, Dư Sanh dồn toàn bộ sức lực cắn lên xương quai xanh của anh, nơi cô thích nhất.
Thả lỏng răng, giọng cô đầy uất ức: “Chu Tam, anh đúng là đồ khốn mà!”
Chu Diễn dịu dàng l**m khô nước mắt trên má cô, động tác vẫn không hề dừng lại, giọng anh trầm thấp, đầy mê hoặc: “Sanh Sanh, nếu em không thích, chúng ta có thể dừng lại.”
Dư Sanh vô cùng tủi thân, nhưng đôi tay lại ngoan ngoãn vòng qua cổ anh.
Sau đó cô liền nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười khẽ ngắn ngủi của Chu Diễn.
*
Dư Sanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, bàn tay vô thức s* s**ng trên giường, định tìm điện thoại, lại chạm phải một vùng ấm áp.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô cố gắng mở mắt, quay đầu nhìn thì phát hiện Chu Diễn vẫn đang nằm ở phía bên kia.
Rèm cửa chống ánh sáng rất tốt đã che hầu hết ánh nắng mặt trời, một tia sáng vẫn len lỏi qua khe hở chiếu vào phòng.
Đã muộn rồi, mà Chu Diễn vẫn ở nhà, này rất hiếm khi xảy ra.
Đầu óc Dư Sanh vẫn đang treo máy, cô mơ hồ hỏi: “Sao anh vẫn chưa ra ngoài?”
Khác với biểu cảm ngái ngủ của cô, ánh mắt Chu Diễn rất tỉnh táo, anh đã dậy từ lâu.
Anh khẽ cong khóe môi, mỉm cười đáp: “Chẳng phải dạo trước anh đã nói rồi sao? Bận xong việc, sẽ ở nhà bên em.”
Dư Sanh ngập ngừng “ừm” một tiếng, lại rúc vào chăn, ngơ ngác nhìn rèm cửa.
Chu Diễn kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên khóe môi cô rồi hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Không biết.”
Suy nghĩ của Dư Sanh dần dần quay lại, ký ức về chuyện tối qua cũng hiện lên trong đầu.
“Anh không được ôm em.” Cảm nhận được cánh tay đang siết chặt eo mình, cô tức giận vùng vẫy.
Chu Diễn nghe lời buông tay ra như thể nhận lệnh.
Dư Sanh lại càng ấm ức hơn, tối qua sao không thấy anh ngoan ngoãn như vậy.
Chu Diễn như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói: “Chuyện tối qua xin lỗi em.”
Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nhưng nếu xảy ra lần nữa, anh vẫn sẽ nói như vậy. Sanh Sanh, lần sau nếu có chuyện gì bất ngờ, em phải gọi điện cho anh ngay lập tức.”
Dư Sanh ở trong chăn đạp mạnh vào chân anh, lúc rụt chân lại, vô tình quẹt phải thứ gì đó, nóng nóng.
Cô nghe thấy một tiếng rên nhẹ từ Chu Diễn.
Dư Sanh quay phắt đầu lại, thấy anh hơi nhíu mày, đường viền quai hàm không còn trơn tru như thường.
Từ lần đầu tiên của cả hai, Dư Sanh đã nhận ra mình không giỏi kiềm chế nhu cầu bản năng, giống như việc cô không biết cách kiểm soát cảm xúc. Thời gian hai người xa nhau, nhu cầu đó thần kỳ biến mất, nhưng khi lại sống cùng Chu Diễn, nó như được đánh thức.
Khi vừa vô tình chạm vào, rõ ràng Chu Diễn đã có phản ứng, nhưng anh không hề nhắc tới, vẫn dịu dàng nhìn cô.
Hai người thực sự rất khác biệt, anh có thể nhẫn nhịn ngay cả trong chuyện này. Nhận thức đó khiến một sợi dây nào đó trong lòng Dư Sanh đột ngột đứt phựt.
“Chu Tam anh đúng là đồ khốn!” Dư Sanh hét lên, ném mạnh chiếc gối vào người anh. Tối qua cô cũng dùng chính câu nói này để mắng anh.
“Trưa nay em muốn ăn gì? Đã gần hai giờ rồi.” Chu Diễn lại hỏi, rõ ràng kế hoạch tiếp theo của anh chỉ đơn giản là đi ăn.
Dư Sanh tức giận, đưa tay lần xuống dưới, bất ngờ ngồi lên người anh.
Giây tiếp theo, Chu Diễn xoay người đè cô xuống dưới. Hơi thở nóng bỏng của phả lên cổ cô, làm cô thấy ngưa ngứa.
Trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng le lói, Dư Sanh vẫn nhìn rõ biểu cảm của Chu Diễn.
Cô ngẩn ngơ cảm nhận từng chuyển động của anh, những giọt mồ hôi rơi xuống, tiếng th* d*c nặng nề, bất giác hiểu tại sao người ta lại muốn kéo thần linh xuống khỏi đài cao.
Lại một đợt sóng cuồn cuộn mãnh liệt ập đến.
*
Đến khi kết thúc đã là giờ ăn tối. Dư Sanh kiệt sức hoàn toàn, cả người run rẩy, để mặc Chu Diễn lau sạch mọi dấu vết còn lại trên cơ thể cô.
“Em muốn ăn canh sườn không?” Chu Diễn hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng.
Dư Sanh khẽ gật đầu.
Ngón tay anh luồn qua mái tóc cô, nhẹ nhàng v**t v*: “Em nghỉ ngơi thêm một lát, anh đi nấu ăn.”
Chu Diễn để lại một ngọn đèn bàn trong phòng rồi rời đi, tiện tay đóng cửa lại.
Dư Sanh run rẩy nhấc tay tìm điện thoại, mở camera trước, nhìn thấy trên vai, xương quai xanh, đến tận ngực, tất cả đều chi chít dấu vết.
Cô đã toại nguyện chứng kiến một Chu Diễn mất kiểm soát trên giường. Anh không phải thần linh, mà là ác quỷ từ địa ngục, từng chút một muốn nuốt trọn cả xương tủy của cô.
Nhìn thấy trên bàn có ba món mặn, một món canh, Dư Sanh không khỏi thắc mắc: “Anh làm đấy à?”
Hồi ở London Chu Diễn cũng từng nấu ăn, nhưng tài nấu nướng của anh thật sự không có gì đáng nói.
“Ừ.” Chu Diễn đặt đũa muỗng trước mặt cô, múc cho cô một bát canh. “Anh học nấu khi về đây. Chắc là không tệ đâu.”
Giọng điệu tự tin, khác xa với lần đầu tiên anh nấu ăn theo công thức trên mạng. Lần này anh thực sự học bài bản từ một người thầy, là do Chu Tông Quốc giới thiệu, thầy là một bếp trưởng từng phụ trách các bữa tiệc quốc yến cho khách quốc tế.
Dư Sanh nếm thử vị ngọt thanh trong bát canh, thấy nó ngon hơn tất cả những bát canh cô từng uống trước đây.
“Ngon đấy.”
Một lời khen ngợi có lệ.
Dư Sanh ngẩng lên, thấy ánh đèn ấm áp chiếu lên đôi mắt đào hoa của Chu Diễn. Các đường nét trên gương mặt anh vừa lạnh lùng vừa dịu dàng.
Bỗng dưng cô cảm thấy bụng dạ cồn cào, vị chua từ dạ dày trào lên đến thực quản.
Dư Sanh buông muỗng, chạy nhanh vào phòng tắm, nôn sạch chỗ canh vừa uống. Cô vừa rút khăn giấy để lau miệng, cảm giác buồn nôn lại kéo đến. Dạ dày đã trống rỗng, nhưng cô vẫn khô khốc ói ra từng cơn.
Quay đầu lại, Dư Sanh nhìn thấy Chu Diễn đứng ở cửa phòng tắm, gương mặt anh tối sầm, trông cực kỳ nghiêm trọng.
Cô cố hết sức muốn nói gì đó, nhưng những âm thanh trong cổ họng như vỡ vụn, không thể kết nối thành một câu trọn vẹn.