Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 37

Bác sĩ chẩn đoán Dư Sanh bị tổn thương niêm mạc dạ dày dẫn đến tình trạng trào ngược, nôn mửa. Không cần nhập viện, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi tại nhà một thời gian là được.

Sảnh lớn sáng trưng, người người đông đúc ồn ào. Dư Sanh kéo góc áo của Chu Diễn, bước theo anh đến quầy lấy thuốc.

Rời khỏi bệnh viện, sắc mặt của Chu Diễn vẫn chưa tốt hơn chút nào. Cảm xúc tiêu cực dường như lan từ điểm này sang điểm khác.

“Em lên xe chờ anh một lát, anh đi mua chút đồ.”

Khi quay lại, giọng điệu của Chu Diễn đã khôi phục vẻ bình thường. Anh đưa cho Dư Sanh một chiếc túi giấy, bên trong là mấy gói trái cây nghiền dành cho trẻ em, được đóng gói giống như thạch.

Bác sĩ dặn trong một tuần tới, Dư Sanh nên ăn đồ lỏng.

Dư Sanh nhìn bao bì đầy hình vẽ hoạt hình màu sắc sặc sỡ, trong khi dạ dày vẫn còn đau âm ỉ. Cơn đau khiến cô tỉnh táo hơn, cũng giúp cô nhận ra một chút khác thường của Chu Diễn.

Anh che giấu rất giỏi nhưng Dư Sanh vẫn phát hiện ra.

“Anh có vẻ mệt mỏi.” Dư Sanh quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh.

Trong đôi mắt đào hoa ấy lóe lên một chút ngạc nhiên, nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười nhẹ: “Không mệt.”

Nói xong, Chu Diễn khởi động xe.

Đêm Bắc Kinh dưới ánh đèn đường nhu hòa, rất quyến rũ và huyền bí. Những tòa cao ốc với mặt kính lấp lánh phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ, vẽ nên một bức tranh ánh sáng phức tạp, tinh tế.

Trên đường về, Dư Sanh vẫn im lặng. Tiếng nhạc từ meme mèo quen thuộc phát ra từ điện thoại cô.

Xe dừng lại trong bãi đỗ, Chu Diễn vừa mở khóa cửa xe, đã nghe thấy Dư Sanh đột ngột cao giọng.

“Anh đúng là rất mệt!” Chỉ sau chưa đầy một phút, khí thế của cô xẹp xuống, như đang lẩm bẩm với chính mình: “Chăm sóc người khác mệt lắm, đúng không?”

Giờ khắc này, Dư Sanh như bị kích hoạt một công tắc, cô lần nữa cúi đầu, miệng thao thao bất tuyệt.

“Có lẽ chăm sóc em là mệt nhất.”
“Em thường xuyên sinh bệnh, nổi cáu, làm gì cũng phải nhắc nhở.”
“… “
“Thế nên em mới bị đưa sang Anh, gửi đến London thì không cần phải lo nữa. Ở New York cũng chẳng cần quan tâm, ngay cả khi ở phòng hồi sức tích cực cũng không cần lo, vì dù sao cũng không chết được.”

“Dư Sanh—”

Câu nói cuối cùng như một cú đấm giáng thẳng vào Chu Diễn, khiến máu trong người anh như chảy ngược.

Thái dương Chu Diễn giật giật từng cơn, anh mở miệng ngăn cô nói thêm lời tiếp theo.

Dư Sanh nghe thấy tên mình, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, rùng mình một cái. Bụng vẫn còn đau âm ỉ, cô không phân biệt được đó là vết thương cũ hay do dạ dày gây ra.

Cô nhìn thấy trước mắt mình là một khoảng tối lớn, như mực đổ lên bầu trời đêm thành phố. Nhưng dần dần, gương mặt mệt mỏi và lạnh lùng của Chu Diễn dần hiện rõ trước mắt cô.

Trong xe, máy sưởi rất ấm, lưng Dư Sanh ướt đẫm mồ hôi.

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ đến những bình luận dưới các video meme mèo mà cô từng xem. Những lời bình đó bắt đầu có hình hài rõ nét, cô không phân biệt được thời gian hay hoàn cảnh, mất kiểm soát vì những chuyện nhỏ nhặt, luôn dùng nỗi đau của mình để áp đặt lên người khác.

Một lúc lâu sau, Dư Sanh mấp máy môi, như thổi ra một bong bóng nhỏ, để lộ suy nghĩ thật của mình: “Chu Tam, chúng ta dừng lại đi.”

Cô không muốn trở thành kiểu người mà chính bản thân cô ghét nhất.

Dư Sanh định xuống xe, phát hiện không biết từ lúc nào Chu Diễn đã khóa lại, cô không mở được cửa.

Đôi mắt đào hoa của anh nhìn thẳng vào cô.

Chu Diễn hỏi: “Em vừa xem gì vậy?”

Ngay từ giây phút đầu tiên Dư Sanh cao giọng, anh đã nhận ra cô đang lên cơn hưng cảm.

Chu Diễn luôn ghi lại những thay đổi cảm xúc của Dư Sanh từ hồi ở London. Đôi khi cô đột nhiên rơi vào trạng thái hưng phấn nhẹ, khi ấy cô chỉ tỏ ra sôi nổi hơn bình thường, dành nhiều thời gian hơn để luyện đàn, chơi game hoặc hay bắt bẻ những chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng nếu là một cơn hưng cảm nghiêm trọng hơn, chắc chắn phải có nguyên nhân k*ch th*ch, giống như lần anh đưa cô đi ăn tối ở London.

Miệng Dư Sanh như bị dán kín băng dính, không thể nói được gì.

Chu Diễn nghiêng người lại gần, lấy điện thoại từ tay cô. Màn hình vẫn đang bật, video meme mèo vẫn phát.

Anh kéo xuống xem vài video khác. Trái ngược với những hình ảnh mèo dễ thương, đây là loạt vlog của một người cũng mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Những khoảnh khắc đau khổ không chịu nổi trong cuộc sống được che đậy bằng biểu cảm hài hước với nền nhạc vui nhộn.

Chu Diễn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Em đã xem cái này suốt từ nãy đến giờ sao?”

Dư Sanh tránh ánh mắt của anh, đầu rũ xuống.

“Tại sao?”

Giọng anh dịu dàng giống đang chờ cô đồng ý, lại mang theo sức mạnh không thể chối từ, buộc cô phải trả lời câu hỏi của anh.

Giọng Dư Sanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Họ chia tay rồi.”

Dư Sanh đã theo dõi blog meme mèo này từ lâu. Chủ blog cũng là một bệnh nhân rối loạn lưỡng cực, video nào cô cũng đều nhấn thích và ủng hộ.

Trong video mới nhất, chủ blog thông báo chia tay với bạn trai, để lại một câu: “Rời đi không phải là điều đáng xấu hổ, mỗi người đều có cảm xúc riêng. Chúc anh ấy tương lai tươi sáng.”

Chu Diễn cũng liếc qua phần bình luận, toàn là những lời khuyên răn mang tính tiêu cực.

“Trước đây tôi cũng yêu một người mắc rối loạn lưỡng cực. Cuối cùng sau 6 năm, chúng tôi chia tay. Loại bệnh này không chữa được, chỉ là sự tiêu hao đơn phương.”

“Người bệnh như giữ hơi thở cuối cùng để sống. Có lẽ một ngày nào đó sẽ ra đi trong lặng lẽ.”

Chu Diễn tắt màn hình, trả lại điện thoại cho Dư Sanh đang co rúm trong ghế. Như một đứa trẻ mắc lỗi, trước sau đều cúi đầu.

“Dư Sanh, em quay lại nhìn anh.”

Dư Sanh c*n m** d***, liều mạng lắc dầu, như thể cô đang đứng bên bờ vực, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Chu Diễn thở dài, kiên nhẫn an ủi cô: “Anh không giận, cũng không mệt.”

Anh đưa tay xoa trán, bất lực thừa nhận: “Được rồi, có thể anh hơi giận… “

Dư Sanh quay đầu lại, ánh mắt như con thú nhỏ vừa đáng thương vừa cảnh giác nhìn anh, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa.

“Nhưng không phải giận em, mà là giận chính mình.”

“Anh không chăm sóc tốt cho em. Đêm qua tìm em mãi mới thấy, hôm nay em lại vào viện.”

Dư Sanh thong thả mà cứng nhắc buông tay khỏi chốt cửa xe, mũi cô cay xè, như có thứ gì đó chặn hết lối thở.

Chu Diễn nói rất chậm, cố gắng để cô nghe rõ từng lời:

“Sanh Sanh, anh thiếu chút nữa đã trở thành bác sĩ. Muốn tìm một đồng nghiệp chuyên ngành tâm lý học không phải là chuyện khó.” Anh dừng lại, giọng hạ thấp hơn: “Những gì em nghĩ, anh đều biết.”

“Trên thế giới có rất nhiều người mắc bệnh mãn tính. Họ cần uống thuốc hoặc tiêm mỗi ngày, nhưng điều đó không ngăn cản họ sống tốt. Năm ngoái ở London, em cũng đã làm rất tốt. Tháng 11 và tháng 12 em đều uống thuốc đúng giờ.”

Ngón tay Dư Sanh xoắn vào nhau. Việc uống thuốc đều đặn không phải nhờ cô, mà nhờ anh. Nếu không có người nhắc nhở, cô sẽ quên sạch.

Chu Diễn như nhìn thấu suy nghĩ của cô.

“Dư Sanh, em không nhận ra, nhưng em là một người rất kiên cường, luôn cố gắng đấu tranh.”

Mỗi lời của Chu Diễn như những chiếc đinh đóng sâu vào bức tường trong trái tim cô.

Dư Sanh che miệng, òa khóc nức nở.

Những hoài nghi, bối rối, lo âu giấu kín trong phút chốc không còn nơi trốn, chúng hòa vào dòng nước mắt tràn ra khỏi cơ thể cô.

Dư Sanh điều chỉnh hơi thở, nghẹn ngào nói: “Em là một người rất nhát gan.”

Chu Diễn lặng lẽ cười. Anh cũng đâu phải ngoại lệ.

Trong đầu anh đã diễn đi diễn lại hàng ngàn lần cách giải thích với cô về tai nạn xảy ra ở New York, nhưng chưa bao giờ tìm ra cách thích hợp.

Xét cho cùng, anh cũng là một trong những kẻ cầm dao. Nếu bốn năm trước anh nghe lời đồng nghiệp đến thăm phòng bệnh, có lẽ số phận của hai người đã rẽ sang hướng khác.

Cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

“Dư Sanh, được yêu thương sẽ khiến một người trở nên dũng cảm.”

Chu Diễn không nói nốt câu sau, yêu một người cũng vậy.

“Anh rất muốn yêu em.” Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt chân thành kiên định. “Nhưng em chưa bao giờ cho anh cơ hội.”

Dư Sanh nhìn xuống mũi chân mình: “Anh đã nói câu này trước đây rồi.”

“Vậy lần này anh sẽ nói lại.” Chu Diễn cầm chiếc khăn quàng trên ghế, chậm rãi quàng quanh cổ cô. “Anh là người có cảm xúc ổn định, ở London em đã biết điều đó. Anh từng tham khảo ý kiến của đồng nghiệp, đọc nhiều tài liệu liên quan, luôn cố gắng hiểu em.”

Những lời tương tự, Dư Sanh cũng từng nghe từ Lục San Ương.

Người đồng hành quan trọng thế nào, cô hiểu rõ. Nhưng điều đó quá xa vời với cô.

Cô không tin trên đời có người sẽ vô điều kiện, cẩn thận đi cùng cô vượt qua bệnh tật, nghiên cứu từng đợt cảm xúc thay đổi, tìm ra cách sống chung phù hợp.

Ngay cả những người thân ruột thịt đưa cô đến thế giới này cũng không làm được.

Quàng khăn xong, Chu Diễn thu tay về, nhìn thẳng vào cô.

“Cho nên hiện tại, em có muốn cho anh một cơ hội không?”

Dư Sanh gượng cười khó coi, lần đầu tiên gọi anh bằng cả họ tên: “Chu Diễn, ở bên em sẽ rất mệt mỏi.”

“Em cũng sẽ rất mệt. Người mắc rối loạn lưỡng cực cần cố gắng hơn người khác rất nhiều để chấp nhận một mối quan hệ thân mật.” Chu Diễn mở khóa cửa xe. “Vậy nên chúng ta mới cần cùng nhau cố gắng.”

Anh xuống xe, vòng qua mở cửa ghế phụ, lấy túi thuốc nhét vào tay Dư Sanh, rồi quay lưng lại: “Đi thôi, về nhà.”

Dư Sanh vòng tay ôm lấy cổ anh. Tấm lưng rộng lớn của anh giống như một tấm lưới bảo vệ đỡ lấy cả con người cô.

Bình Luận (0)
Comment