Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 38

“Mấy ngày này anh không cần ra ngoài sao?” Dư Sanh nhìn theo bóng dáng cao lớn của Chu Diễn đang lấy những chiếc bánh sừng bò vàng đều, hoàn hảo từ trong lò nướng ra.

Chu Diễn mỉm cười nhẹ: “Anh sẽ ở bên em thêm vài ngày nữa.”

“Ra ngoài là để đi làm sao?”

“Phải.”

“Anh còn thiếu tiền không?”

Chu Diễn vừa đổ sữa vừa nhướng mày: “Nếu thiếu thì có phải em phải trả lương cho anh không?”

“Bây giờ lương của anh có cao hơn trước đây không?”

Trước đây, ý cô là thời gian anh làm ở London với một hợp đồng miệng không rõ ràng.

“Không có.” Chu Diễn thản nhiên trả lời.

Chu Thừa Chung sẽ không trả lương cho anh, anh chỉ nhận được các khoản thưởng dưới hình thức chia hoa hồng. Nhờ vào vài vụ đầu tư và mua bán sáp nhập nhanh chóng thành công trong hai tháng qua, tài khoản cá nhân của anh đã có một khoản tiền lên đến tám chữ số.

“Vậy tiếc quá.” Dư Sanh mỉm cười, có vẻ thật sự tiếc nuối, rồi lắc đầu. “Tối nay em còn phải đến quán bar.”

Liên tục mấy đêm nay, cô đều đến đổi ca đúng giờ, chơi nhạc đến rạng sáng đóng cửa.

Trước bàn đảo bếp, nụ cười của Chu Diễn dừng lại, tay anh vẫn thành thạo đặt chiếc cốc thủy tinh đầy sữa vào lò vi sóng làm nóng rồi mang ra đặt trước mặt Dư Sanh.

“Bây giờ anh không thiếu tiền.” Anh lại trả lời câu hỏi ban nãy.

Dư Sanh xé lớp vỏ bánh mì giòn tan, nhai từ từ rồi nuốt xuống: “Em thì thiếu.”

Một đêm mất ngủ ở đường Giang Thủy, Dư Sanh tìm thấy hóa đơn trong hộp thử điện tử, quay ngược thời gian về khi cô mới đến Anh quốc. Hệ thống ngân hàng mỗi tháng đều chăm chỉ gửi sao kê tài khoản vào hộp thư điện tử của cô, nhưng Dư Sanh chưa bao giờ mở ra xem. Những email chưa đọc như bụi bám vào góc khuất, giờ được mở ra đọc lại.

Khi ghép lại cả trăm email đó, Dư Sanh rõ ràng hiểu một điều, số tiền trong đó là thứ cô không thể kiếm lại được dù chơi đàn cả đời.

Chiều hôm đó, Dư Sanh ngồi dưới chiếc tủ TV, lấy lại chiếc đĩa game màu xám trắng, nhìn chằm chằm vào nó suốt một lúc.

Chu Diễn hỏi: “Em còn muốn chơi nữa không?”

Lưu trữ của cô đã bị anh phá hủy, điều này là không thể tha thứ đối với một game thủ. Để bắt đầu lại một bản lưu trữ mới ít nhất cần bốn năm tiếng đồng hồ.

“Không cần nữa.” Dư Sanh cầm bút đánh dấu một chữ X nhỏ ở góc dưới bên phải, ký hiệu rằng cô đã chơi qua trò này.

Ngồi lại trên ghế sofa, Dư Sanh chợt nhớ ra một chuyện, ôm lấy chiếc gối trong lòng, tựa cằm lên đó.

“Anh biết không, có rất nhiều người thích nó, trò chơi và cả phim nữa. Lần đầu tiên em chơi trò này khi chưa đầy 16 tuổi, em không nên chơi nó, vì nó là game Pegi18. Nhưng bạn cùng phòng em rất tài giỏi, lúc nào cũng có cách kiếm được những thứ ngoài quy tắc.”

“Em luôn thích game kinh dị, em cũng thích series Resident Evil.” Chu Diễn ánh mắt dừng lại trên một hàng đĩa game.

“Không giống vậy đâu.” Dư Sanh mỉm cười, ánh mắt sáng lên. “This one is my favorite, my favourite game ever, nó dạy em cách trở nên mạnh mẽ. Thế giới bên ngoài đáng sợ, thế giới bên trong cũng đáng sợ. Nhưng anh biết nơi đáng sợ nhất là đâu không?”

“Là chúng ta này.” Dư Sanh ngừng lại.

Trong game quái vật dù có đáng sợ khó khăn đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết, chỉ cần tìm được quy tắc hành động cùng thời gian, liền có thể đánh bại chúng.

Nhưng con người thì không có.

Trong đầu Chu Diễn hiện lên hình ảnh một căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt chiếu vào gương mặt ngây thơ của cô gái, từng chi tiết khuôn mặt được phác họa, trong khi màn hình lại chiếu một thế giới cháy rực.

Trớ trêu thay, một trò chơi chỉ dành cho người lớn lại dạy cho Dư Sanh lúc mới 16 tuổi, biết thế nào là can đảm.

“Em đang buồn sao?” Dư Sanh nhìn Chu Diễn, một tay anh chống lên trán, những sợi tóc rối che khuất mắt, vẻ mặt mơ hồ khó đoán.

Cô nghĩ anh đang nghĩ về kết cục bi thảm của nhân vật trong game.

“Em không biết mình có nói anh chơi trò này đến kết cục, cho nên em không biết lúc đó mình đang nghĩ gì…”

Chu Diễn quay đầu lại, ánh mắt chạm vào mắt cô.

Rất nhiều lần đối diện với cô, anh thường có cảm giác mâu thuẫn này, bây giờ anh đã hiểu được nguồn gốc của nó.

Cô đang nhìn anh từ phía dưới.

Chu Diễn kéo cánh tay ấm áp của Dư Sanh, ôm chặt cô vào lòng: “Không phải vậy. Anh chỉ đang nghĩ, anh đã đúng một điều, em rất tuyệt vời.”

Còn tuyệt vời hơn cả anh.

*

Ban đêm, Chu Diễn vẫn cùng Dư Sanh đến quán rượu.

Anh gọi một ly Vesper đặc trưng của quán, lại không uống một giọt nào, chỉ ngồi im đến khi cô kết thúc.

Chu Diễn đeo giúp cô chiếc túi đựng đàn guitar, đặt vào cốp xe. Khi anh ngồi vào ghế lái, Dư Sanh đã ngoan ngoãn thắt xong dây an toàn.

Tiếng cài khóa an toàn bên phía anh vừa vang lên, Dư Sanh bỗng lên tiếng: “Anh không thích em đến đây.”

Tay Chu Diễn dừng lại trên khóa an toàn, vài giây sau, anh rút tay về, thừa nhận: “Phải.”

“Nơi này mỗi ngày đều đông khách. Em không thích những chỗ đông người, cứ nhiều người là em lại căng thẳng.”

Một công ty năng lượng mới mà Chu Diễn vừa sáp nhập gần đây đang chuẩn bị lên sàn chứng khoán. Sau này anh sẽ bận hơn, không phải đêm nào cũng có thể đi cùng cô được.

Hàng mi dài như cánh quạt nhỏ của Dư Sanh khẽ rũ xuống: “Người rối loạn lưỡng cực không thích hợp làm việc. Nhưng em không còn đi học nữa, em cũng không biết mình có thể làm gì khác. Giống như trước đây, chỉ cần bám vào thời khóa biểu để đến lớp, dù em thường xuyên nghỉ học, ít nhất vẫn có thứ gì đó nối liền cuộc sống của em, làm em cảm thấy bản thân không quá lạc lõng.”

“Dư Sanh, anh không thể luôn ở bên em như mấy ngày qua được.” Chu Diễn cụp mắt nhìn cô.

Dư Sanh mím môi. Cô biết rõ điều đó. Cô không mong Chu Diễn sẽ ở bên cạnh mình 24 giờ một ngày, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy tiếc vì điều đó không thể xảy ra.

“Anh đã giúp em đăng ký nhận một chú chó trị liệu. Nếu em đồng ý, tuần sau chúng ta có thể đi gặp nó.”

Dư Sanh lập tức rạng rỡ, lại bắt sai trọng tâm: “Vậy là em có thể nuôi chó con rồi sao?”

Chu Diễn sửa lại lời cô: “Không phải chó con đâu, nó đã một tuổi rồi.”

Đó là một chú chó đã trải qua quá trình sàng lọc, huấn luyện nghiêm ngặt, trở thành một người bạn đồng hành hoàn hảo.

Dư Sanh cúi đầu, tay đan vào nhau, lưỡng lự nói: “Em sợ mình không chăm sóc tốt cho nó.”

Hồi cấp ba cô đã rất muốn nuôi một chú chó, nhưng vì ở ký túc xá nên không có điều kiện. Đến khi chuyển vào căn hộ ở London, cô lại từ bỏ ý định này. Nuôi thú cưng đòi hỏi rất nhiều tâm sức, mà Dư Sanh không nghĩ một người còn chưa chăm lo tốt cho chính mình lại có thể chăm sóc một sinh mệnh khác.

“Em cứ xem như đây là nhiệm vụ trong game, mỗi sáng tối dẫn nó ra ngoài dạo một vòng. Khi em uống thuốc, nó cũng cần được ăn cơm.”

*

Dư Sanh làm nhiều hơn hẳn so với những gì Chu Diễn từng nói.

Mấy ngày tiếp theo, cô dành cả ngày để tỉ mỉ chọn mua đồ dùng cho thú cưng. Qua điện thoại của Chu Diễn, Dư Sanh thấy ảnh của “chú chó nhỏ” ấy. Thực tế không thể gọi là chó con nữa, một chú Labrador màu nhạt, khi đứng lên đã cao ngang vai của huấn luyện viên.

Chú Labrador có tên là Ngũ Nhất, sinh vào ngày Quốc tế Lao động năm ngoái. Dư Sanh giữ nguyên cái tên đó vì nó đơn giản, dễ nhớ.

Tuần đầu tiên mang Ngũ Nhất về nhà, Chu Diễn có chút hối hận.

Sự chú ý vốn đã ít ỏi của Dư Sanh hoàn toàn dồn hết vào Ngũ Nhất. Cô chăm chú chơi với các loại đồ chơi cho chó, thậm chí phân loại chúng từ trên xuống dưới dựa theo sở thích của nó, còn thử cho nó đeo hơn chục bộ dây đai ngực đã chuẩn bị sẵn.

Cô đặt báo thức để đúng giờ cho Ngũ Nhất ăn. Dù vẫn quên uống thuốc của mình, nhưng bữa ăn nào của Ngũ Nhất cũng không bị bỏ sót.

Lúc Chu Diễn gọi tên cô ở nhà, cô như không nghe thấy.

Thật ra Dư Sanh không nghe thấy thật. Cô đang v**t v* bộ lông mượt mà của Ngũ Nhất, x** n*n đôi tai mềm mại của nó, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác thần kỳ ấy. Cô còn chụp rất nhiều ảnh gửi cho Phương Hạm và Tiểu An.

Sau bữa tối hôm đó, Dư Sanh đáng thương hỏi anh: “Em có thể dắt Ngũ Nhất đi dạo không?”

Chu Diễn nhìn thoáng qua Ngũ Nhất lúc này đang ngồi trên sàn ngậm quả bóng đồ chơi mà Dư Sanh mua cho, nhắc nhở: “Hôm nay em đã dắt nó đi dạo năm lần rồi.”

Dư Sanh chắp tay cầu xin: “Chỉ thêm lần cuối thôi mà.”

Cuối cùng Chu Diễn vẫn nhượng bộ cùng cô đưa Ngũ Nhất ra ngoài.

Trên đường đi, Ngũ Nhất rất được yêu thích. Vài người trẻ tuổi đi ngang qua đều không kìm được mà xoa đầu nó vài lần, khen ngợi hết lời.

Dư Sanh chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Nếu cô cũng có đuôi, giờ nó chắc đã vểnh cao như Ngũ Nhất rồi.

Chu Diễn yên lặng đứng bên cạnh, nhìn Dư Sanh cúi xuống lau sạch nước miếng dính trên lông Ngũ Nhất, xoa nhẹ cái đầu tròn trịa của nó. Lúc cô cười, khóe mắt đầy sự thỏa mãn và niềm vui.

Chẳng trách Dư Sanh lại muốn đưa Ngũ Nhất ra ngoài, tựa như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi yêu thích, ngay lập tức phải khoe nó với cả thế giới.

Người cô chăm sóc không chỉ là Ngũ Nhất, mà còn là chính cô.

Buổi tối, Chu Diễn đứng chặn ở cửa phòng ngủ, cúi đầu nhìn chú chó lớn màu vàng nhạt bên chân mình: “Ngũ Nhất phải ngủ ở phòng khách.”

“Tại sao?”

Chu Diễn dứt khoát đặt quy định: “Khi anh ở nhà, ban đêm nó không được vào phòng ngủ.”

Với sự cho phép của Dư Sanh, Ngũ Nhất đã ngủ trên giường trong phòng ngủ suốt một tuần. Một chú chó lớn trưởng thành nặng tới 40kg như một tảng đá nằm chắn giữa hai người.

Dư Sanh tròn mắt: “Chu Tam, anh định tranh giành địa bàn với một con chó à?!”

“Nếu em muốn hiểu như vậy thì cũng được.”

Dư Sanh luống cuống vò tóc, đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ, quay đầu giận dỗi: “Vậy em sẽ mang Ngũ Nhất qua phòng khách ngủ.”

“Không được.” Chu Diễn thẳng thừng bác bỏ đề nghị của cô.

“Chu Tam, anh thật quá đáng! Anh không thể như vậy!”

Chu Diễn hạ giọng, lời nói vừa kín đáo vừa thẳng thắn: “Sanh Sanh, ngày kia anh phải đi công tác ở Hồng Kông, một tuần sau mới về.”

Dư Sanh nghe anh nói sẽ rời đi một tuần, rõ ràng ngẩn người, chỉ thốt ra một câu: “Sao đột nhiên lại phải đi công tác?”

“Có chút việc đột xuất.” Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm như mực.

“Ồ.” Dư Sanh ậm ừ, “Vậy anh không ở đây, Ngũ Nhất có thể ngủ trong phòng ngủ với em không?”

Chu Diễn im lặng vài giây, rồi gật đầu đồng ý.

Dư Sanh nằm trên giường, nhìn trần nhà tối đen. Cô biết Chu Diễn vẫn chưa ngủ, anh đang chờ cô lên tiếng.

Chỉ khi cô yêu cầu, anh mới chạm vào cô. Dù sự thỏa mãn đó là đôi bên, nhưng Chu Diễn sẽ không bao giờ chủ động.

Dư Sanh cố tình kéo chăn, một chân gác lên eo anh. Nhiệt độ nóng bỏng từ người anh áp sát vào da cô.

Nhưng cô vẫn còn giận, vì anh không chiều ý cô tối nay, nên cô cũng không để anh toại nguyện.

“Sanh Sanh?”

“Câm miệng.” Dư Sanh nhớ lại biểu cảm của anh đứng trước cửa phòng ngủ, bắt chước giọng điệu cứng rắn của anh: “Ngủ đi.”

Bình Luận (0)
Comment