Chu Diễn ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng chờ VIP của sân bay nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyến bay đến Hồng Kông của anh lẽ ra đã khởi hành từ ba tiếng trước, nhưng cơn mưa lớn bất ngờ khiến tất cả các chuyến bay bị đình trệ.
Cảm nhận được động tĩnh phía trước, anh mở mắt. Một người đàn ông mặc vest, áo sơ mi vừa vặn đến mức hoàn hảo đứng trước mặt anh.
Không đợi đối phương lên tiếng, Chu Diễn đã cười:
“Trợ lý Vương, anh đừng nói với tôi đây là trùng hợp nhé?”
Vương Thâm đã quen với thái độ này của anh. Năm ngoái, theo ủy thác của Chu Thừa Chung, anh ta đã bay mấy chuyến tới New York để nói chuyện với Chu Diễn, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
“Chủ tịch Chu mời cậu qua nói chuyện.” Vương Thâm nói rất lịch sự. “Hôm nay ông ấy cũng bay đến Hồng Kông.”
Chu Diễn a một tiếng, đứng dậy, theo sau Vương Thâm.
Bước vào một phòng chờ riêng khác, Chu Thừa Chung đang ngồi trước bàn pha trà. Lá trà xanh biếc non mịn trong nước sôi tỏa ra hương lan thanh thoát.
Chu Diễn nhìn Chu Thừa Chung ung dung pha trà, kéo ghế đối diện ngồi xuống: “Chuyện gì?”
Chu Thành Chung không vội, chậm rãi rót một chén trà nóng. Tách trà tử sa xoay hai vòng trên bàn: “Hợp tác với Vân Năng Khoa Kỹ, chuẩn bị đến đâu rồi? Chuyến bay của con còn mấy chục chuyến nữa chưa khởi hành. Ta cũng phải đi Hồng Kông, con đi cùng ta.”
Đường bay tư nhân cần được đăng ký trước. Chu Diễn hoàn toàn không nghi ngờ, dù hôm nay không có mưa lớn, Chu Thừa Chung cũng sẽ tìm được cách chặn anh ở sân bay.
“Tôi không biết từ khi nào một dự án hợp tác nhỏ, mà cũng cần Chủ tịch tập đoàn đích thân hỏi han.” Lời nói trào phúng rõ ràng.
Chén trà nóng được bao bọc bởi tử sa rung nhẹ, nước trà loang ra thành một vòng trên bàn, chậm rãi lan rộng.
“Chu Diễn, thái độ của cậu là sao?” Chu Thừa Chung cả giận nói. “Tôi là ba cậu, hỏi vài câu thì đã làm sao?”
“Ồ, thì ra là ông đang hỏi con trai mình. Tôi cứ tưởng ông đang hỏi cấp dưới của mình chứ.” Chu Diễn cười mỉa mai. “Tài liệu chẳng phải đã đặt lên bàn ông từ lâu rồi sao? Nếu ông không xem xét và ký duyệt, thì ai phê chuẩn cho tôi đi Hồng Kông? Sao thế, bây giờ định nói với tôi ông không đồng ý với mức giá à?”
Chu Thừa Chung là người đã lăn lộn trên thương trường bao năm, nhanh chóng kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nói: “Giá cả không vấn đề, con đàm phán rất tốt.”
Còn thấp hơn dự tính của ông hai phần trăm.
“Vậy ông còn muốn hỏi gì nữa?”
Chu Thừa Chung xoa xoa chân mày, lộ vẻ mệt mỏi:
“Khi nào con định sang Thụy Điển thăm mẹ con? Lần trước bà ấy nói chuyện với ta, bảo đã lâu không gặp người nhà.”
Chu Thừa Chung cùng Thẩm Ngọc Nhã là liên hôn chính trị. Trong mắt người ngoài, họ lại giống như một cặp vợ chồng kiểu mẫu. Sau khi sinh Chu Diễn, nhiệm vụ hoàn thành, Thẩm Ngọc Nhã chuyển sang Thụy Điển định cư.
Chu Diễn cúi đầu, ngón tay ấn lên vệt nước trên bàn, từ từ vạch thành từng đường.
“Ông không phải người nhà của bà ấy sao? Dù trên pháp luật, rất nhiều việc vợ/chồng vẫn ưu tiên hơn con cái.”
Ngẩng đầu lên lần nữa, Chu Diễn cười như không cười:
“Lần trước tôi tới Gothenburg là một năm trước. Còn ông thì sao?”
Chu Thừa Chung im lặng. Hôn nhân của ông với Thẩm Ngọc Nhã chỉ tồn tại trên tờ giấy đăng ký kết hôn.
Gương mặt Chu Diễn từng chút lạnh lại, như hòa vào không gian yên tĩnh xung quanh. Giọng anh sắc lạnh như băng tuyết phủ khắp nơi:
“Chu Thừa Chung, ông cũng thật thất bại.”
“Tôi đi trước. Ông muốn bay Hồng Kông thì cứ đi. Ông cũng lâu rồi không đến Thái Bình Sơn.”
Chu Diễn đứng dậy, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện không mấy thoải mái giữa hai cha con.
Bước đến cửa phòng chờ, Chu Diễn bất ngờ quay lại nhìn lướt qua bộ đồ trang trí trên bàn trà, từ xa hờ hững nói:
“Nhắc ông một câu, ông đang pha trà Hoàng Sơn Mao Phong, không phải hồng trà. Nước sôi không dùng được đâu.”
Phòng chờ trở lại sự yên tĩnh.
Chu Thừa Chung nhìn lá trà cùng lớp ánh sáng bóng loáng từ tử sa hòa làm một trong tách nước, chìm sâu không thấy đáy, không biết nên vui hay buồn.
Chẳng trách các đối tác trên bàn tiệc hay nói Chu Diễn không giống ông, mà giống ông nội.
Đó đâu phải nịnh bợ, mà là lời thật lòng khi say.
Số phận luôn là một vòng lặp không tiếng động.
Chu Tông Quốc thường treo tình cảm gia đình và đất nước trên đầu môi, nhưng cả đời ông chủ yếu đặt nặng vào chữ “nước”. Tuổi thơ của Chu Thừa Chung chỉ thấy hình bóng cha mình qua màn hình TV. Trong ký ức mờ nhạt, ngay cả khi Chu Tông Quốc ở nhà, khách khứa vẫn tấp nập. Mẹ ông là người rất am hiểu trà đạo truyền thống, luôn được khách khen ngợi.
Sau này Chu Thừa Chung khi trở thành cha, lúc con trai mình bập bẹ tập nói, Chu Thừa Chung lại bận rộn với công việc tập đoàn, Thẩm Ngọc Nhã thì sống ở nước ngoài.
Vậy nên Chu Diễn được giao cho Chu Tông Quốc đã lui về sau hậu trường nuôi dạy. Những thứ mà Chu Thừa Chung chỉ học được chút ít, Chu Diễn lại thừa hưởng trọn vẹn.
Vương Thâm nhìn thấy Chu Thừa Chung chống tay lên trán, giữ nguyên tư thế ấy hồi lâu, định tiến lên khuyên nhủ:
“Chủ tịch…”
“Không sao.” Chu Thừa Chung cúi đầu, phẩy tay: “Để tôi yên tĩnh một lát.”
Vương Thâm chuẩn bị rời đi thì nghe thêm một phân phó.
“Sắp xếp đi, không bay Hồng Kông nữa.”
*
Chu Diễn đứng trước cửa sổ lớn của phòng chờ sân bay, trời đã tạnh mưa, chỉ còn lại những giọt nước lấm tấm bám trên kính, minh chứng cho trận mưa giông vừa qua.
Xa xa trên đường băng đen thẫm, một chiếc máy bay đã bắt đầu quay đầu.
Điện thoại trong túi rung lên. Chu Diễn liếc nhìn tên hiển thị rồi lập tức nghe máy: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của Dư Sanh như bị nghẹt trong chăn: “A Diễn, em không ngủ được.”
Năm tiếng trước, hai người đã nói chuyện rất lâu. Tâm trạng của Dư Sanh luôn nhạy cảm hơn vào những ngày mưa, Chu Diễn phải mất rất nhiều thời gian mới dỗ được cô chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Dư Sanh không chỉ mất ngủ. Cô bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, mơ màng vươn tay sang bên cạnh theo bản năng, thay vì cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, tay cô lại chạm phải lớp lông mềm mại của chú chó.
Giấc ngủ chập chờn bị nỗi sợ hãi đánh thức hoàn toàn, Dư Sanh ngồi bật dậy th* d*c, từng nhịp từng nhịp. Ngũ Nhất cũng tỉnh theo, vươn tới l**m vào mặt cô.
Cảm giác ướt át dính trên mặt khiến Dư Sanh sực nhớ ra, Chu Diễn đã đi Hồng Kông, không có ở nhà. Cô muốn đi tìm chú thỏ bông, nhưng A Bối Bối đã bị bùa phép của đêm khuya làm biến mất.
“Em gặp ác mộng à?”
“Không ạ.” Dư Sanh khẽ phủ nhận, rút đầu ra khỏi chăn. Ngũ Nhất lại tiến tới, dí sát mặt vào cô. “Nhưng em không tìm thấy A Bối Bối của mình. Trước khi ngủ nó vẫn nằm bên gối mà.”
“Chắc là bị Ngũ Nhất tha đi đâu rồi.” Chu Diễn không chút do dự đổ tội lên đầu chú chó, dịu giọng dỗ dành: “Em ra tủ quần áo bên trái, ngăn thứ hai từ dưới lên thử xem.”
Dư Sanh không tìm thấy chú thỏ xấu xí ở nơi anh chỉ, lại thấy một chiếc áo phông trắng giống hệt cái cô từng “trộm” của anh.
Tại cổng lên máy bay, nhân viên bắt đầu phát thông báo nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay.
Dư Sanh ở đầu dây bên kia cũng nghe được, cô siết chặt chiếc áo trong tay:
“Anh vẫn chưa tới Hồng Kông sao?”
“Trời mưa lớn nên chuyến bay bị hoãn.” Chu Diễn đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên kiểm tra.
Dư Sanh nằm xuống, vò chiếc áo thun thành một khối, áp sát bên má, ngửi hương gỗ nhẹ nhàng thoang thoảng.
“Em không ngủ được.” Cô lặp lại.
“Anh sẽ ở đây với em.” Chu Diễn ngồi vào ghế, ngay lập tức có tiếp viên tới hỏi anh có cần đồ uống không. Anh chỉ vào điện thoại rồi lắc đầu từ chối.
“Nhưng anh sắp bay rồi mà.” Dư Sanh khịt khịt mũi.
“Chuyến bay này có Wi-Fi, nhưng anh không thể gọi điện với em. Giờ cũng khuya rồi, còn nhiều hành khách khác cần nghỉ ngơi.” Chu Diễn an ủi cô, xoa dịu sự bất an của cô. “Em có thể nhắn tin với anh qua WeChat. Anh không ngủ đâu.”
“Anh có thể ở bên em cả đêm không?”
“Ừm.” Chu Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn trên cánh máy bay nhấp nháy từng hồi. “Anh sẽ ở bên em cả đêm.”
Dư Sanh trở mình, áp tai sát vào điện thoại:
“Anh bao lâu nữa mới về?”
“Nếu theo kế hoạch thì một tuần.”
Tiếp viên bắt đầu kiểm tra an toàn, chuẩn bị cho máy bay cất cánh.
Chu Diễn thắt dây an toàn: “Thuận lợi thì có thể năm ngày.”
“Vậy được.”
Cuộc gọi kết thúc, bên ngoài tiếng động cơ khổng lồ bắt đầu gầm rú.
Trước khi máy bay ổn định ở độ cao hành trình, ngón tay của Chu Diễn gõ nhẹ lên tay vịn bóng loáng. Đợi đến khi thông báo bật lại dịch vụ trong khoang, anh nhanh chóng mở điện thoại.
Tin nhắn của Dư Sanh liên tục gửi tới, giống như những bông tuyết lấp lánh rơi từ trên trời. Mỗi tin đều là một chủ đề khác nhau, cô như đang trò chuyện với chính mình, không đầu không đuôi, tự do bộc bạch.
Chu Diễn đọc từng dòng một, cuối cùng ngón tay gõ xuống hai chữ:
[Anh đây.]
Dư Sanh: [Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.]
[Ngủ ngon.]
Dư Sanh nhìn hai dòng tin nhắn ngắn ngủi trên màn hình, gập điện thoại lại, từ từ cuộn người lại, nhắm mắt, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ ở cổ tay.
Khi trời tảng sáng, Dư Sanh bò dậy khỏi giường. Dường như cô đã ngủ, nhưng cũng như thức trắng cả đêm, mơ màng lê bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt qua loa, cô đeo dây đai cho Ngũ Nhất, đưa nó ra ngoài giải quyết nhu cầu.
Con đường vừa được cơn mưa lớn suốt đêm làm sạch bóng, không khí trong lành, mát mẻ. Dư Sanh kéo dây dắt Ngũ Nhất đi trên đường, cảm giác cơ thể lơ lửng như không trọng lượng vẫn không biến mất.
Cô lại tự hỏi câu hỏi ban sáng: Mình rốt cuộc đã ngủ chưa?
Càng nghĩ, tim cô đập càng nhanh.
Dư Sanh kéo dây của Ngũ Nhất, dẫn nó về nhà. Khi Ngũ Nhất vùi đầu vào chén thức ăn, cô lại thu mình trên giường.
Lúc thức dậy, cảm giác bứt rứt đã dịu bớt.
Dư Sanh kết luận là do mất ngủ hôm qua gây ra, liền trả lời tin nhắn của Chu Diễn. Sau đó cô thay quần áo, trang điểm nhẹ, đeo guitar trên lưng chuẩn bị dắt Ngũ Nhất đến quán bar.
Cô đã hỏi ý quản lý trước, người đó vui vẻ đồng ý cho cô mang chó đi làm.
Hôm nay là thứ Ba, quán bar lại đông bất ngờ, chật kín khách. Bên ngoài bậc thang còn có khách xếp hàng chờ bàn.
Dư Sanh hít một hơi sâu, tay chạm vào dây đàn, bắt đầu chơi bài “Hotel California”, một ca khúc cũ nhưng không bao giờ lỗi thời.
Trong ánh nến, bóng người di chuyển nhấp nhô. Cảm giác đó lại đến, tim cô đập ngày càng nhanh hơn.
Bàn gần cô nhất chuẩn bị rời đi, một cô gái đứng dậy xoay ghế, chân ghế cọ mạnh xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tay Dư Sanh khẽ run, lỡ hai nhịp đàn.
Cô gái đó vô tình chạm ánh mắt với Dư Sanh, nở một nụ cười ấm áp thân thiện, còn giơ ngón cái khen ngợi.
Dư Sanh cố gắng nở một nụ cười đáp lại, lịch sự nhưng gượng gạo.
Ngũ Nhất vốn ngoan ngoãn cả buổi, đột nhiên sủa vang, cào cấu điên cuồng vào chân cô.
Nhịp điệu hoàn toàn loạn. Không ít khách quay lại nhìn, quản lý vội chạy đến hỏi: “Tiểu Dư, có chuyện gì vậy?”
Dư Sanh hoàn hồn, cảm nhận rõ ràng hơi lạnh ẩm ướt phía sau lưng.
“Em hơi khó chịu, hôm nay em xin về sớm được không?” Dư Sanh cố nặn ra một nụ cười.
“Tất nhiên, tất nhiên! Có cần đến bệnh viện không? Để tôi gọi xe cho em.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Dư Sanh cất guitar vào túi, tháo dây dắt Ngũ Nhất khỏi cột, đeo túi bước ra ngoài, vô tình va vào vài vị khách trên đường đi.
Quản lý nhìn bóng dáng của cô, vội vàng lấy điện thoại nhắn tin:
“Dư tiểu thư có đến, nhưng trông không ổn lắm, hình như bị bệnh.]