Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 51

Dư Sanh quay lại, nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn của Chu Diễn, ngoài cửa còn có nhiều người đang đứng.

Cô không ở trong trò chơi, mà là thế giới thực.

Chỉ trong khoảnh khắc, Dư Sanh ngẩn người, sức mạnh giữ chặt cổ tay người phụ nữ trên tay cô buông lỏng. Ngay sau đó, cô phản ứng theo bản năng, nhận ra Trần Uyển Thanh sẽ không buông tha cho mình, lực tay của đối phương vẫn không giảm. Dao sẽ c*m v** xương bả vai của cô, xé rách mô, thẳng đến tận sâu bên trong.

Cô vẫn đánh giá thấp mức độ điên cuồng của Trần Uyển Thanh. Nếu như trước đây, sự áp lực, đe dọa, sỉ nhục bằng lời là vì sự khao khát kiểm soát tài sản trong tay, thì ánh mắt của Trần Uyển Thanh bây giờ thật sự muốn dùng dao đâm chết cô.

Thời gian trôi thật chậm.

Dư Sanh vẫn không cảm nhận được tín hiệu đau đớn từ cơ thể.

Một bàn tay thô ráp, từng khớp xương rõ ràng, nắm lấy con dao, bàn tay đẹp hơn cả nhân vật chính trong trò chơi.

Dư Sanh nhìn thấy dòng máu đỏ chảy dọc theo lưỡi dao, đỏ tươi hơn trong thế giới ảo, màu sắc đậm hơn. Trong chốc lát, cô nghe thấy âm thanh của máu đặc dính rơi xuống sàn nhà.

Âm thanh ngoài phòng hỗn loạn, không biết ai đã hét lên: “Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát!”

“Gọi xe cứu thương! Có người bị thương ở đây!”

Dư Sanh ngây ra nhìn chiếc dao thép không gỉ rơi xuống đất, Chu Diễn nhanh chóng giữ chặt tay Trần Uyển Thanh, ép bà ta xuống bàn ăn.

Bàn ăn đầy thức ăn bị đổ vỡ, lọ hoa bị đụng ngã, nước văng tung tóe. Phô mai cũng bị nghiền nát, bám vào gương mặt dữ tợn của người phụ nữ.

Cơ thể Dư Sanh run rẩy không ngừng, nhưng cô không khóc, giống như lần ở New York. Con người khi rơi vào nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tột cùng thì không thể khóc ra nổi.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Chu Diễn đang dán chặt vào gương mặt bẩn thỉu kia, không biết anh đã dùng bao nhiêu sức. Trần Uyển Thanh mặt áp vào khăn trải bàn, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Người ngoài lại ào ào vào. Hai nhân viên nam giúp đỡ khống chế kẻ gây chuyện, Trần Uyển Thanh khuôn mặt méo mó vì tức giận, ánh mắt hằn học nhìn Dư Sanh, không giống đang nhìn con gái, mà như nhìn kẻ thù.

Chu Diễn rời tay, quay lại nhìn Dư Sanh.

Cô bé của anh đứng đó, gương mặt sợ hãi tái nhợt, mi mắt như đôi cánh bướm vương giọt nước, ánh mắt mờ mịt, như thể đang ở một thế giới khác.

Chu Diễn bước lại gần. Tay phải của anh đầy máu, không thể chạm vào cô, anh chỉ có thể dùng cẳng tay chống vào sau gáy cô, kéo cô vào trong lòng.

Dư Sanh ngửi thấy mùi quen thuộc, được bao quanh trong cảm giác an toàn vô cùng lớn, chiếc lưới bảo vệ chống rơi vẫn tiếp nhận lấy cô. Tim cô như bị xé nát, nước mắt trào ra như lũ.

Tay Chu Diễn vẫn nhỏ giọt.

Một nữ nhân viên đi qua định đưa anh một chiếc khăn sạch để lau vết thương trên tay.

Chu Diễn vẫy tay từ chối, anh đặt cằm l*n đ*nh đầu Dư Sanh, không ngừng an ủi, lặp lại: “Không sao rồi.”

“Đã qua rồi.”

“Anh cũng không sao.”

“Sau này em đi đâu anh sẽ đi theo.”

Cảnh sát cùng nhân viên cấp cứu nhanh chóng đến hiện trường, hỏi thăm những người liên quan.

Khi bác sĩ đang xử lý vết thương cho Chu Diễn, Dư Sanh đứng bên cạnh, nắm chặt tay trái anh.

May mắn là con dao không đủ sắc bén, mặc dù vết cắt sâu, nhưng không chạm vào gân cốt. Sau khi khử trùng làm sạch, bác sĩ băng bó tay phải của Chu Diễn bằng băng gạc.

Dư Sanh không dám chạm vào tay anh, chỉ có thể hỏi trong nước mắt: “Đau không?”

Chu Diễn lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Không đau như lần trước.”

Dư Sanh không hiểu sao anh vẫn có thể cười.

Lần đó là ở New York, con dao phẫu thuật sắc bén thực sự c*m v** vai anh, cảm giác đau đớn tột cùng, xương thịt dường như rời ra, đến giờ anh vẫn không thể quên. Cho dù tay phải của anh có phải hỏng đi, anh cũng không muốn cô gái nhỏ phải chịu đựng sự đau khổ như vậy. Cô đã đi qua địa ngục một lần rồi, thêm một chút đau đớn nữa sẽ kéo cô vào vực sâu.

Nếu hôm nay Dư Sanh xảy ra chuyện gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Cuối cùng Chu Diễn và Trần Uyển Thanh được đưa đến bệnh viện làm các thủ tục kiểm tra vết thương. Trong suốt quá trình, Dư Sanh như một con rối, cả hành trình chỉ được anh dẫn dắt an ủi.

Đến đồn cảnh sát, Dư Sanh đang làm bản tường trình trong phòng thẩm vấn, cô vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn, không thể nói trọn vẹn câu từ. Trong đầu cô hình ảnh không thể kiểm soát cứ lặp lại, không chỉ là Trần Uyển Thanh đâm dao vào cô, mà còn có người đàn ông mặc đồ đen ở New York đã bắn súng vào cô.

Nữ cảnh sát không ngừng an ủi cô, biết Dư Sanh bị rối loạn lưỡng cực, liền hỏi: “Cô có số điện thoại của người giám hộ không? Tôi gọi cho họ.”

Dư Sanh hồi phục một chút, môi mím lại, mất một lúc lâu mới nói ra ba từ: “Không cần đâu.”

Nữ cảnh sát nghĩ cô không muốn người nhà biết chuyện.

Không ngờ, câu nói tiếp theo của cô:

“Kẻ cầm dao đâm tôi chính là người giám hộ của tôi.”

Nữ cảnh sát ngạc nhiên đến không thể thốt lên lời.

Dư Sanh mất rất nhiều thời gian mới kể lại được tình hình lúc đó.

Kết quả là Chu Diễn phải ở lại phòng thẩm vấn lâu hơn cô.

Cô ngồi trên ghế dài kim loại trong đại sảnh của đồn cảnh sát, lặng lẽ ngẩn người. Nữ cảnh sát đưa cô một cốc nước ấm, bảo cô rằng Chu Diễn sẽ phải chờ thêm một chút, vì nghi phạm cũng bị thương, bị trật khớp vai cùng cổ tay.

Dư Sanh ôm cốc giấy, trong đầu chỉ có gương mặt đáng sợ của Trần Uyển Thanh lẫn ánh mắt độc ác của bà ta.

Thấy Chu Diễn vẫn chưa ra ngoài, Dư Sanh bắt đầu lo lắng anh có bị trừng phạt vì chuyện này không.

Anh là người tốt như vậy, sao có thể để lại vết nhơ?

Ngày càng nhiều người ra vào đại sảnh, không giống như đến để báo án.

Dư Sanh nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, cô vô thức nhìn về cửa, thấy Ngũ Nhất đang tươi như hoa.

Đi cùng Ngũ Nhất là một cụ ông đã có tuổi, đứng đó với vẻ uy nghiêm, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy Chu Diễn có vài nét giống ông.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Dư Sanh đã gặp một lần, là chú Lưu, lần trước đến nhà đón Ngũ Nhất.

Chu Tông Quốc bước đến ngồi cạnh Dư Sanh, giao Ngũ Nhất cho cô, mỉm cười hỏi: “Con là Dư Sanh phải không?”

“A Diễn nói ta mang Ngũ Nhất đến đây để bầu bạn với con.”

“Ta là ông nội của nó.”

Hoang mang, bối rối đan xen, cô chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với gia đình anh, đặc biệt là khi giờ đây anh còn bị thương vì cô.

Dư Sanh cúi đầu, không dám đáp lời. Ngũ Nhất không ngừng quấn lấy chân cô, còn dùng hai chân trước đặt lên đùi cô, đứng thẳng còn cao hơn cả đầu cô.

Chu Tông Quốc thấy cô gái chỉ im lặng, không nói một lời, liền nhớ đến việc Chu Diễn từng nói cô gái nhỏ này có bệnh tâm lý, không chịu nổi k*ch th*ch. Gặp chuyện lớn thế này, chắc chắn cô đã bị dọa cho hoảng sợ.

Vì vậy Chu Tông Quốc nhẹ giọng an ủi: “Ta hỏi qua rồi, chỉ bị một vết thương trên tay thôi, không có gì nghiêm trọng. Qua một thời gian sẽ lành lại.”

“Nó là đàn ông, chút đau đớn này mà không chịu nổi thì sau này làm sao lập gia đình, tự mình gánh vác được.”

Giữa chừng có một lãnh đạo đến để tiếp đón, hỏi Chu Tông Quốc muốn xử lý thế nào.

Giọng nói của Chu Tông Quốc trầm thấp điềm đạm: “Theo quy trình bình thường, đều là người thường cả. Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.”

Vị lãnh đạo quan tâm hỏi Dư Sanh, hỏi mấy câu vẫn không thấy cô lên tiếng.

Chu Tông Quốc nhẹ giọng giải thích: “Con bé nhà tôi nhát người, lại vừa bị hoảng sợ. Cậu cũng đừng hỏi nữa. Cứ làm theo quy trình tiếp theo, chúng tôi sẽ phối hợp.”

Trong đại sảnh tiếp nhận báo án lại có một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mệt mỏi bước vào. Ông mặc bộ vest xám cổ điển, thắt cà vạt, sau khi xác nhận là người thân của Trần Uyển Thanh, ông được phép vào thăm.

Khi ông vừa vào thì đúng lúc Chu Diễn đi ra.

Chu Diễn vừa bước ra, nhìn thấy Dư Sanh ngồi cúi đầu trên ghế, nghĩ cô vẫn đang khóc. Anh đi tới, quỳ xuống để ngang tầm mắt cô. Bàn tay trái của anh, ngón tay hơi cong lại, lành lạnh, chạm nhẹ qua lông mày bị rách của cô, lướt xuống đến mí mắt: “Đừng sợ, chúng ta về nhà.”

Dư Sanh lao vào vòng tay anh.

“Đây chính là nạn nhân.” Một cảnh sát già dẫn người đến, chỉ vào Dư Sanh đang vùi mặt vào vai Chu Diễn.

Chu Diễn quay lại, thấy bên cạnh vị cảnh sát già có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề. Chu Diễn vẫn đặt tay sau gáy Dư Sanh, giữ đầu cô áp vào vai mình.

Trần Mậu vốn đang họp một cuộc họp quan trọng tại công ty thì nhận được điện thoại của mẹ Thẩm Ngọc Lan. Bà nói em gái Trần Uyển Thanh đi ăn bên ngoài đã vô cớ làm người bị thương, đã bị đưa đến đồn cảnh sát, yêu cầu người thân đến ngay.

Ông là luật sư, thời đại học có học thêm luật hình sự vì sở thích. Bà Thẩm Ngọc Lan bảo ông mau đến đồn cảnh sát xem tình hình, hai ông bà sẽ tới sau.

“Chu tiên sinh?” Trần Mậu nhận ra Chu Diễn, trong lòng dậy sóng, “Cậu là người thân của nạn nhân à?”

Lĩnh vực chuyên môn của Trần Mậu là thương mại và sáp nhập doanh nghiệp, từng làm việc với Chu Diễn vài lần. Tập đoàn đứng sau Chu Diễn hiện là khách hàng lớn nhất của văn phòng luật sư nơi ông làm việc. Chuyện công ty không đáng ngại, điều quan trọng bây giờ là nạn nhân có họ Chu hay không.

Lòng bàn tay ông bắt đầu đổ mồ hôi, Trần Mậu không biết tại sao Trần Uyển Thanh chỉ đi ăn cơm mà lại gây ra chuyện lớn thế này.

“Đúng vậy, cô ấy là.” Dư Sanh bỗng ngẩng đầu khỏi vòng tay Chu Diễn, cô đứng lên, chăm chú nhìn người cậu hai Trần Mậu.

“Sanh Sanh? Sao cháu lại ở đây?” Trần Mậu hoàn toàn không ngờ đó là Dư Sanh. Trong chốc lát, ông không thể suy nghĩ rõ ràng, càng không hiểu được tình hình.

Từ khi bước vào đồn cảnh sát, Trần Mậu thậm chí không nhận ra sự có mặt của Dư Sanh. Tâm trí ông chỉ tập trung vào Trần Uyển Thanh đang ở bên trong. Cô cháu gái này sống ở nước ngoài lâu năm, mấy năm trời không gặp một lần. Dù lần này cô về nước, khi ăn cơm gia đình cô cũng trầm lặng, không quan trọng lắm, nên lúc bước vào ông dễ dàng bỏ qua sự hiện diện của cô.

Dư Sanh cuối cùng vẫn không thể thốt ra câu “Mẹ con muốn giết con” câu nói này có sức sát thương rất lớn.

Cô cúi đầu, giọng bình thản: “Cảnh sát không phải đã nói rồi sao? Con là nạn nhân.”

Trần Mậu đứng sững tại chỗ, nét mặt như quả chuối sắp thối rữa, những đốm nâu chậm rãi loang lên.

Chu Diễn đưa tay che mắt Dư Sanh lại, hàng mi ẩm ướt của cô phớt qua lòng bàn tay anh như những chiếc quạt nhỏ. Chu Diễn buộc cô quay đi, cúi xuống bên tai cô nói: “Để anh giải quyết.”

Sau đó Chu Diễn nhìn về phía Chu Tông Quốc đang ngồi trên ghế dài, khẽ gật đầu: “Ông nội, ông đưa Sanh Sanh ra ngoài trước đi.”

Dư Sanh nắmNgũ Nhất, đi theo Chu Tông Quốc cùng chú Lưu ra khỏi đại sảnh tiếp nhận báo án.

Bên ngoài trời mưa lất phất, những hạt mưa nhỏ dệt thành một tấm lưới vô hình trong không trung, ôm lấy bầu trời xám xịt.

Chú Lưu che ô cho cô. Dư Sanh dưới ô quay đầu lại nhìn, trong đại sảnh có một người thân của cô, còn trong căn phòng bên trong kia lại có một người khác.

Người muốn làm hại cô, người thờ ơ với cô, đều là những người mang cùng dòng máu với cô. Nhưng người chắn dao vì cô, lại là người mà cô luôn muốn bảo vệ. Người an ủi cô, dẫn cô rời đi, là một người xa lạ mới gặp một lần.

Dư Sanh dửng dưng thu ánh mắt lại, theo sau họ rời khỏi cửa.

Cô càng bước càng xa, càng bước càng xa.

*

“Chu tiên sinh…”

Theo lý thuyết lúc này Trần Mậu nên thay mặt Trần Uyển Thanh xin lỗi trước. Nhưng nạn nhân lại là Dư Sanh, ông không thốt nổi lời nào.

Chu Diễn nhìn xuống bàn tay đang băng kín vải trắng của mình, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng đến tận cùng: “Luật sở mà ông Trần làm việc hình như không có mảng hình sự, đúng không?”

“Vậy tôi nghĩ ông vừa hay là người thân của nghi phạm, có lẽ cần tham khảo ý kiến của những người trong ngành.”

Anh nhấn mạnh hai chữ “vừa hay.”

Trần Mậu lau mồ hôi lòng bàn tay: “Sanh Sanh con bé.. Tôi có thể nói với con bé vài câu không?”

Chu Diễn cười cười, giống như lúc thương thảo kinh doanh, lịch sự, ôn hòa: “Là đối tác, không phải ông có cách liên lạc với tôi sao? Có gì thì liên hệ với tôi là được.”

Sau đó, giọng anh lạnh lùng: “Cô ấy chắc không muốn gặp bất kỳ ai trong số các người.”

Bình Luận (0)
Comment