Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 52

Chu Diễn bước ra khỏi đồn cảnh sát, không mang ô, trên người bị mưa bụi làm ướt nhẹ. Anh mở cửa xe SUV phía sau, vừa ngồi vào, Dư Sanh lập tức nhích lại gần, nắm lấy tay áo anh.

Từ gương chiếu hậu, ông Chu nhìn anh một cái rồi hỏi: “Về nhà cũ ở không?”

Chu Diễn lắc đầu, từ chối:
“Không trở về, cô ấy lạ giường.”

Dư Sanh vừa chịu cú sốc lớn, không thể để cô ở trong môi Tr**ng X* lạ nữa.

Ông Chu gật đầu, ánh mắt rời đi: “Một ngày ba bữa để người nhà chuẩn bị đưa qua. Ba con hôm nay tính đến, nhưng ông cản lại rồi. Vài tuần tới con cũng không cần đến công ty.”

“Cảm ơn ông.” Chu Diễn mở ghi chú trên điện thoại, sao chép một danh sách dài gửi cho chú Lưu.

Khi xe đến nơi, trước lúc xuống ông Chu dặn anh một câu cuối: “Chăm sóc tốt cho người, cũng chăm sóc tốt cho chính mình.”

Cả một đêm, mặc dù Dư Sanh nằm trên giường, nhưng thường xuyên tỉnh giấc quay người lại gọi tên anh, tay vươn ra xác nhận anh vẫn ở bên cạnh: “A Diễn.”

Chu Diễn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô như dỗ một đứa trẻ. Dư Sanh co gối sát vào ngực, cuộn mình lại như một quả bóng nhỏ.

Có lần, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô nắm lấy tay anh, ngơ ngẩn hỏi: “Chu Tam, em có tiết lúc tám giờ rưỡi phải không? Anh đưa em đi được không? Em sắp muộn rồi.”

Rồi một lát sau, cô tỉnh táo hơn, khẽ chạm vào tay anh đang quấn băng, nỉ non: “A Diễn có đau lắm không?”

Đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng, thành phố bắt đầu thức giấc, tiếng còi xe và dòng người đi làm đổ ra từ các ga tàu điện ngầm, Dư Sanh cuối cùng mới ngủ sâu lại.

Chu Diễn nằm nghiêng, cánh tay trái ôm qua eo cô, chạm vào làn da mềm mại. Ngón tay anh lần đến vết sẹo không đều trên người cô, cảm nhận những chỗ gồ ghề.

Vết sẹo xấu xí đó, là của cô, cũng là của anh.

*

Dư Sanh giật mình tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, một nữ quỷ từ cầu thang tối tăm dưới tầng hầm bò lên, bóp cổ cô, đâm dao xuống thật mạnh.

Cô vùng vẫy phản kháng, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt nữ quỷ, dưới mái tóc xoăn dài là các đặc điểm giống hệt Trần Uyển Thanh.

Dư Sanh bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt tóc mái dính chặt vào vết chân mày cụt. Cô vội vàng xuống giường, thậm chí quên mang dép, chạy tới chiếc tủ dưới màn hình TV, kéo mạnh ngăn kéo ra.

Do dùng sức quá mạnh, những hộp đĩa trò chơi vốn được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo đồng loạt đổ ngã như những quân bài domino. Dư Sanh cuống cuồng lục tìm.

Chu Diễn đứng sau cô, khoác lên vai cô một chiếc áo cardigan, hỏi: “Tìm gì vậy?”

Cô không trả lời, lần lượt rút từng hộp đĩa, để chúng rơi tán loạn trên sàn nhà. Cuối cùng, ở góc khuất nhất, cô tìm được một chiếc hộp màu sẫm có ký hiệu đặc biệt. Cô mở khóa nhựa, lấy chiếc đĩa ra, dùng hai tay giữ hai bên đĩa, dồn lực uốn cong nó.

Ngay khi chiếc đĩa sắp vỡ đôi, Dư Sanh lại buông tay.

Ký ức của trò chơi sáu năm trước xuyên qua thời gian trở thành nguồn cơn ác mộng của cô. Nhưng cũng nhờ nó, hôm qua cô mới dự đoán được hành động của mẹ mình.

Cuối cùng, cô từ bỏ ý định phá hủy căn nguyên giấc mơ.

Chu Diễn rút chiếc đĩa khỏi tay cô, đặt lại vào hộp nhựa. Anh không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt hết những hộp đĩa rơi vãi, sắp xếp lại theo thứ tự ngày tháng như xếp gạch, rồi đóng ngăn kéo lại.

Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Ăn sáng trước đã, ăn xong chúng ta cùng dắt Ngũ Nhất đi dạo.”

Dư Sanh ngồi bên bàn ăn, dùng thìa đảo cơm và thức ăn trong bát, nghiền chúng thành một hỗn hợp sền sệt như bánh nếp. Đó là cách cô thể hiện sự lo lắng.

Việc lặp đi lặp lại một hành động là cách điều chỉnh tâm lý phổ biến. Nỗi lo lắng thường xuất phát từ cảm giác mất kiểm soát, hành động lặp đi lặp lại giúp cô lấy lại cảm giác nắm quyền chủ động, dù chỉ trong chốc lát.

Dắt chó đi dạo trở thành động lực để Dư Sanh ra ngoài, cô đã đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: mỗi ngày phải cho Ngũ Nhất ăn một phần cánh gà chiên. Vì vậy, dù không có nhiều sức, cô vẫn kiên trì để Chu Diễn đi cùng mình đến Starbucks cách hai con phố.

Trong những ngày tiếp theo, điện thoại của Dư Sanh luôn réo vang không ngừng, điều này trước đây chưa từng xảy ra trong cuộc sống của cô trước khi gặp Chu Diễn. Ông bà ngoại, hai bác trai lần lượt gọi điện, nhắn tin cho cô.

Cuộc trò chuyện thường bắt đầu bằng sự quan tâm đến tình hình của Dư Sanh, rồi kết thúc bằng những lời khuyên giải trong sự im lặng của cô.

“Cái đó là mẹ của con, con thật sự muốn thấy mẹ ngồi tù sao?”

“Bà ấy đã nuôi con bao nhiêu năm, tuổi này mà vào trong sao chịu nổi?”

“Con không bị thương đúng không?”

Dư Sanh ngồi trên ban công ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thành phố này giống như London, không có sao vì quá công nghiệp hóa. Vào khoảnh khắc nhạy cảm này, cô bắt đầu hiểu rằng thế giới không chỉ có đen và trắng tuyệt đối, mà phần lớn là những sắc xám vừa tốt vừa xấu.

Ông bà ngoại yêu thương cháu gái, cũng yêu thương con gái của mình. Người lớn hay nói “gia đình là trên hết”, họ không thể chọn lựa giữa lòng bàn tay và mu bàn tay.

Nhưng Dư Sanh thì có thể.

Cô đã quay lại Trần gia cùng Chu Diễn. Trước mặt mọi người, cô kéo váy lên để lộ vết sẹo xoáy như vòng năm trên cơ thể mình. Cô dễ dàng kể lại sự thật đã bị Trần Uyển Thanh che giấu.

Dư Sanh không khóc, cũng không có ý định cầu xin sự thông cảm hay xin lỗi, mà bình tĩnh nói về lời nguyền độc ác mà cô từng thốt ra:

“Con đã nguyền rủa từ rất lâu trước đây, bà ta sẽ xuống địa ngục.”

“Giờ cuối cùng đã thành sự thật.”

“Vì vậy con sẽ không ký giấy tha thứ.”

*

Theo lời khuyên của Chu Diễn, Dư Sanh đã gửi tin nhắn cho Tiểu An, dì Trương cùng Phương Hạm, rồi tháo sim điện thoại ra.

Anh cất thẻ sim nhỏ như móng tay vào trong tủ, khóa lại, cùng với phần lớn các đĩa game của Dư Sanh. Cụ thể là những trò chơi chỉ dành cho người trên 16 tuổi đã bị khóa lại. Những đĩa game còn lại chỉ vỏn vẹn vài chiếc.

Chu Diễn cất chìa khóa, giải thích với cô: “Chờ một thời gian, em sẽ chơi được những trò chơi này.”

Dư Sanh không tình nguyện đồng ý với cách làm của anh, vì trong thời gian ngắn, cô thật sự không thích hợp chơi lại những trò game kinh dị yêu thích.

Không có game, Dư Sanh mất đi hầu hết các hoạt động giải trí. Cô ngồi trước bàn học đọc sách nhưng không thể tập trung, mỗi ngày mở bọc sách mới ra, năm ngày không đọc xong một cuốn.

Sự nhàm chán sinh ra sự bực bội, cô bắt đầu tìm cách gây sự với Chu Diễn. Đèn phòng ngủ sáng quá, nước tắm không đủ nóng, đồ ăn vặt cho Ngũ Nhất lại mua sai.

Hành động này sẽ lắng xuống sau ba ngày, vì cứ ba ngày lại có bác sĩ đến thay thuốc cho Chu Diễn.

Khi Dư Sanh nhìn vết thương xoắn vặn trên người anh, cô cảm thấy không hợp lý khi làm loạn.

Khi Dư Sanh hơi yên tĩnh lại, Chu Diễn sẽ hỏi cô có muốn chơi game không, nhưng không phải những trò đã bị khóa.

Anh lấy bộ bài ra chơi với cô trò 21 điểm, Dư Sanh cũng học được từ DLC của game. Ban đầu, Dư Sanh rất tự tin, vì trong game cô luôn có vận may vô cùng lớn, thường xuyên giành chiến thắng.

Nhưng vận may mạnh mẽ của cô dường như không có tác dụng khi đối diện với Chu Diễn. Mỗi khi thua một ván, Dư Sanh lại nổi giận tiếp tục tìm cớ gây sự.

“Chu Tam, chắc chắn anh gian lận rồi.”

“Làm sao mà em lại xui xẻo như thế này.”

“Chơi lại đi.”

Chu Diễn không nói cho cô biết, anh làm vậy là cố ý. Trò 21 điểm nhìn qua có vẻ là trò chơi của vận may, thực chất nó là trò của toán học và trí nhớ, mà Dư Sanh lại không có điểm kỹ năng ở cả hai phương diện này. Vậy nên anh đảm bảo mình sẽ thắng.

Bởi vì anh rất thích khi cô liên tục tìm cớ gây sự, như thời gian họ mới đến London, cuộc sống của hai người cũng thế, cô ra lệnh cho anh mọi thứ.

Dư Sanh như vậy còn tốt hơn là ngồi bên cửa sổ, trống rỗng mà đờ đẫn.

Một buổi chiều, Chu Diễn như thường lệ lật lá bài thứ tư trong tay cô, nói: “Em lại không thắng.”

Dư Sanh không muốn trả lời anh, vì số lần thắng của cô trong suốt bao nhiêu ngày qua có thể đếm trên một bàn tay.

Cô nhìn vào cằm anh, phát hiện ra một điều khác: “Chu Tam, lâu rồi anh chưa cạo râu.”

Chu Diễn không thể làm việc này bằng một tay, anh dụ dỗ cô: “Vậy em giúp anh đi.”

Trong phòng tắm, Dư Sanh đánh bọt xà phòng lên xoa vào cằm anh, nhưng khi nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, cô thốt ra: “Anh không dùng máy cạo à?”

Những tiệm cắt tóc cho người già ở đầu ngõ chẳng ai dùng thứ đồ lỗi thời này nữa.

“Không có.” Chu Diễn mở lưỡi dao ra đưa cho cô, “Thói quen dùng cái này, nó khiến anh có cảm giác như đang ở trên bàn mổ.”

“Em không làm được, tay em run.” Dư Sanh rụt tay lại.

“Em sẽ không đâu.” Chu Diễn nắm tay cô, đưa lên ngang cổ anh, “Rất đơn giản, giống như gọt táo thôi.”

Dư Sanh chậm rãi làm theo sự chỉ dẫn của Chu Diễn, hoàn thành xong công việc. Vết râu xanh trên cằm anh được cô cạo sạch sẽ, khi chuẩn bị kết thúc, cô không tránh khỏi một tai nạn nhỏ.

Vùng cằm sắc lạnh của anh bị xước một vết nhỏ, máu bắt đầu chảy ra. Dư Sanh vội vã tìm băng cá nhân trong hộp thuốc dán lên cằm anh.

Chu Diễn nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô cười: “Em thấy chưa, anh đã nói không khó.”

Dư Sanh trừng mắt với anh, quay đi dọn dẹp cái bàn bừa bộn trong phòng tắm.

Tối hôm đó, Chu Diễn ôm cô trên ghế sofa, đưa cho cô một cuộc gọi bật loa ngoài dặn dò: “Dù họ nói gì, em chỉ cần nói ‘được’.”

Dư Sanh lơ mơ nhận lấy điện thoại.

Bên kia hỏi: “Có muốn tăng giá không?”

Cô vô thức làm theo chỉ dẫn của Chu Diễn: “Được.”

Có tiếng điện thoại vỡ vụn, giọng của người đấu giá mơ hồ vang lên: “Hiện giờ là cuộc đấu giá của Jackson, 880 vạn.”

Dư Sanh nắm chặt điện thoại, nhìn Chu Diễn với ánh mắt khó tin.

Anh mỉm cười, làm khẩu hình miệng với cô: “Được.”

Người đấu giá tiếp tục hỏi: “Có muốn tăng giá không?”

“Tăng giá?”

“Tăng?”

Dư Sanh chỉ có thể nói từ duy nhất: “Được.”

Số tiền trong nền âm thanh nhanh chóng leo lên, nhịp tim Dư Sanh cũng đập nhanh hơn.

“I’m selling it at twenty-one million to Jackson’s client. Last chance.”

Cuối cùng, tiếng búa gõ xuống.

“Chúc mừng bạn, số 1028.”

Dư Sanh nhìn vào điện thoại đã tắt máy, con số ấy quay quá nhanh, cảm giác hư vô váng vất. Cô gục đầu lên đùi anh, mất hết sức lực: “Anh mua cái gì vậy?”

1028 là ngày sinh nhật của cô.

Chu Diễn lại đưa tay chui vào từ dưới vạt áo của cô, chạm vào làn da mịn màng, trả lời cô: “Cây đàn violin mới của em.”

Dư Sanh không biết nên khóc hay nên cười: “Lẽ ra anh phải nói, đợi khi đàn đến rồi mới cho em một bất ngờ.”

Nhưng cô vẫn nói ra lời buồn bã: “Hiện giờ em chơi violin rất khó nghe, thường xuyên bị lạc tông.”

Cây đàn có giá này chỉ có thể đến từ gia đình Stradivari nổi tiếng ở Ý, mỗi cây đàn đều có tên gọi, người sở hữu một cây đàn Stradivari thường là những nghệ sĩ violin lừng lẫy. Dư Sanh không phải trong số đó.

“Không quan trọng.” Chu Diễn cúi đầu, làn mi dài che khuất đôi mắt đào hẹp dài của anh, “Ý anh là, nếu có một ngày em muốn chơi đàn, nó sẽ luôn ở bên cạnh.”

Thay thế cây violin mà anh đã giấu đi.

Bình Luận (0)
Comment