Dư Sanh trước đây luôn nhìn rõ được khuôn mặt của Chu Diễn, đuôi mắt anh chìm đắm trong vẻ say mê, còn quyến rũ hơn cả hoa đào. Nhưng hôm nay đổi tư thế khác, cô không thể nhìn thấy anh nữa, cảm giác an toàn cũng theo đó mà biến mất. Cô nắm chặt vỏ gối màu xám nhạt, cảm nhận những thay đổi từ người phía sau.
“Chu Tam, anh trước đây không như vậy…”
Động tác của người phía sau khựng lại, anh hỏi ngược lại: “Trước đây anh thế nào?”
Trước đây anh rất chiều chuộng cô, ngay cả trên giường cũng rất tận tâm chu đáo. Bây giờ anh đã buông thả, như ngọn lửa cháy bùng lên muốn nuốt chửng cô.
Trong đầu Dư Sanh chỉ toàn một mảnh hỗn loạn, chẳng thể sắp xếp thành lời. Sau khi anh dừng lại, cô càng khó chịu, nghẹn ngào nói: “Anh quá đáng lắm rồi…”
Ngay cả khi mắng giọng cô cũng mềm mại, nghe như đang làm nũng.
Ngoài phòng, tiếng móng vuốt của chú chó cào cửa vang lên từng hồi, rất có nghị lực.
Dư Sanh cố giữ lại chút lý trí cuối cùng: “Ngũ Nhất cần ăn cơm…”
Chu Diễn nắm chặt lấy tay cô từ trên cao. Khớp ngón tay cô co lại, đúng ngay vết thương vừa lành của anh, tạo ra một cảm giác ngứa ngáy.
Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô, dừng lại thật lâu rồi mới nói: “Để nó đợi thêm chút nữa.”
Dư Sanh cảm giác sau cổ xẹt qua lạnh lẽo. Có hàm răng nhẹ nhàng cắn vào da cô, lại buông ra, chậm rãi l**m qua.
Cô ngơ ngác, mơ hồ nhớ lại những cảnh trong Thế giới động vật khi còn nhỏ. Trong phim tài liệu, loài sói cũng cắn con mồi như vậy.
Nhưng hình như không đúng. Sói xé xác con mồi là c*n v** c* họng từ phía trước. Còn cắn từ phía sau thì giống như chúng đang tha con non.
Lúc này, Chu Diễn dường như tiếp thu lời phê bình của cô vừa rồi, nghiêm túc hỏi từ phía sau: “Muốn đổi tư thế không em?”
Dư Sanh không muốn trả lời.
“Muốn nhanh hơn không em?”
“Thoải mái không em?”
…
Anh hỏi càng nhiều, Dư Sanh càng không chịu nổi. Cô sắp sụp đổ, cuối cùng không nhịn được quát anh: “Chu Tam, anh im miệng đi!”
Căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng móng vuốt ngoài cửa vẫn còn, nhưng Dư Sanh không nghe thấy nữa.
Cô chỉ nghe thấy tiếng va chạm vỡ tan.
Trong phòng tắm, Dư Sanh nằm trong bồn nước ấm, mệt mỏi đến mức đờ đẫn. Cô nhìn trân trân vào con vịt cao su nhỏ nổi trên mặt nước.
Chu Diễn lấy một quả cầu tắm từ giỏ bên cạnh, ném vào nước. Quả bóng sủi bọt ùng ục, nổi lên rồi chìm xuống mặt nước.
“Lát nữa em có đi dắt chó không?”
Dư Sanh muốn mắng anh nhưng không còn sức, chỉ có thể yếu ớt trừng mắt, hai má phồng lên giận dỗi.
Cô không nói gì, nhưng anh đã đọc được câu trả lời từ biểu cảm của cô.
“Lát nữa anh sẽ dắt nó đi.” Chu Diễn lại hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Dư Sanh nhìn khuôn mặt đã mất đi vẻ mê hoặc nóng bỏng, trở lại lạnh lùng như thường ngày, mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Cô nhấn con vịt nhỏ xuống nước, nghĩ thầm, dáng vẻ nghiêm túc trước đây của Chu Tam chắc chắn là giả, anh diễn giỏi thật, lại diễn suốt chừng ấy thời gian.
“Muốn ăn thịt viên om xì dầu, thịt chua ngọt, cà tím xào thịt băm, thịt quay…” Dư Sanh liệt kê một danh sách dài.
Chu Diễn tự nhiên đáp lại: “Được. Anh sẽ gọi nhà hàng mang đến.”
“Không được.” Dư Sanh từ chối ngay, “Anh tự nấu.”
Chu Diễn nhận ra Dư Sanh đang muốn làm khó anh, vẫn thấp giọng bật cười: “Được.”
*
Ngày Tiểu An xuất viện, Dư Sanh nhờ Chu Diễn lái xe cùng đi đón.
Trên xe, Dư Sanh móc tay hứa với Tiểu An: “Đợi năm sau em kiểm tra sức khỏe lần cuối, chị sẽ dẫn em đi London ngồi vòng đu quay.”
Dì Trương chuẩn bị một bữa tối đơn giản, để phù hợp với sức khỏe của Tiểu An vừa ra khỏi buồng ghép tủy, không có món gì quá nhiều thịt cá.
Trong bữa ăn, Dư Sanh hỏi dì Trương xem căn phòng phía sau có định cho thuê tiếp không. Nếu cần thuê, cô sẽ dọn dẹp lại đống đồ linh tinh còn sót.
“Thuê làm gì, cứ để đó,” dì Trương cười nói. “Lần sau cháu về nhà còn có chỗ ngủ chứ. Nhưng mà lát nữa cháu vẫn nên dọn dẹp chút, đồ để trên bàn bám bụi thì không tốt, cất hết vào tủ quần áo. Drap giường để dì lấy tấm bọc bụi phủ lên.”
Sau bữa tối, Dư Sanh kéo Tiểu An vào phòng, lấy một hộp giày cũ, cất chiếc Switch cùng các băng trò chơi vào trong, giấu ở đáy tủ quần áo. Cô dặn:
“Nhất định đừng để dì Trương biết, em tự chơi lén thôi nhé.”
Trước khi rời đi, dì Trương theo phong tục cũng đưa cho Chu Diễn một bao lì xì.
“Không ngờ hai đứa tiến triển nhanh thế. Ở quê dì bên nhà trai đến thăm, cha mẹ nhà gái cũng phải phát bao lì xì đấy.”
Chu Diễn cẩn thận nhận lấy bao lì xì bằng cả hai tay.
Rời khỏi Giang Thủy Khẩu, gió mang theo mùi bụi.
Dư Sanh nắm lấy tay Chu Diễn: “Tiệm của dì Trương có phải là anh giúp đỡ không?”
Chu Diễn bật cười: “Sanh Sanh, em ngốc một chút cũng tốt.”
“Anh nói thật đi.”
“Phải.” Chu Diễn thừa nhận, mở cửa xe, tay đặt lên trên để cô không bị đụng đầu, rồi nói thêm: “Nhưng anh chỉ giúp dì Trương liên hệ với người muốn sang nhượng lại tiệm, còn tiền thuê nhà hàng tháng đều là dì tự trả. Số tiền chuyển nhượng, dì bảo sẽ trả góp lại cho anh kèm lãi suất theo tháng.”
Nếu Chu Diễn bao hết, dìTrương sẽ không nhận. Anh làm việc vẫn luôn chu đáo không để lộ kẽ hở.
Trước khi Chu Diễn kịp đóng cửa xe, Dư Sanh kéo cổ anh xuống hôn một cái.
Chu Diễn hỏi: “Đây là phần thưởng à?”
“Phải thì có thể xin thêm chút nữa không?”
Không đợi anh hành động, Dư Sanh đã tự đóng cửa xe.
*
Ngày trước khi rời đi, Dư Sanh hẹn Phương Hạm đi ăn tối.
Phương Hạm chuẩn bị vài ngày nữa sẽ tới Cảnh Đức Trấn để học làm gốm. Thời gian nghỉ một năm của cô ấy mới đi được nửa chặng đường, chẳng biết sau khi học xong nặn đất sét, cô sẽ lại nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ nào khác.
“Tam ca cầu hôn thế nào?” Phương Hạm nắm lấy cơ hội hiếm hoi để tám chuyện.
Cô đã nghe không ít chuyện tốt về Chu Diễn từ miệng anh họ, nghĩ một người mẫu mực như vậy chắc hẳn có màn cầu hôn cực kỳ chuẩn mực. Phương Hạm chưa từng yêu nên định tham khảo chút để sau này có người yêu còn có tiêu chuẩn so sánh.
Dư Sanh cẩn thận đẩy trứng cá chuồn trên miếng sushi chiến hạm vào thìa: “Anh ấy không cầu hôn. Bọn mình trực tiếp đi đăng ký kết hôn.”
“Gì cơ?”
Câu trả lời của Dư Sanh khiến Phương Hạm thất vọng.
Cô không hiểu nổi: “Thế sao hai người lại đi đăng ký kết hôn? Phải có ai nhắc đến chuyện này trước chứ?”
“Ồ.” Dư Sanh nhúng miếng cơm tròn trụi vào nước tương Nhật màu nâu sẫm, nghĩ một chút rồi nói, “Chắc là mình nhắc trước.”
Phương Hạm hỏi thêm vài câu nữa nhưng không moi được gì, cuối cùng đành từ bỏ.
Trong mắt cô, chuyện kết hôn của Dư Sanh đơn giản như đi mua xiên kẹo hồ lô ven đường, hoàn toàn khác xa những màn cầu hôn hào nhoáng trong các video triệu lượt thích trên mạng.
“Thế hai người định bao giờ tổ chức đám cưới? Bây giờ mình bắt đầu tập gym giảm cân thì vẫn kịp làm phù dâu thật xinh cho cậu.”
“Bọn mình không định tổ chức.”
Dư Sanh từng theo Trần Uyển Thanh đến dự đám cưới của người khác.
Một lễ cưới lung linh như cổ tích, nơi cô dâu khoác tay cha mình, chầm chậm bước qua thảm đỏ được trang trí bằng hoa hồng tươi và baby trắng, tiến về phía sân khấu nơi chú rể đang chờ đợi. Cả khán phòng nín thở, mọi ánh mắt đều dõi theo cặp đôi chính.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó mà nhân vật chính là mình, Dư Sanh đã nổi hết da gà. Cô bắt chước cách nói chuyện phóng đại của Phương Hạm: “Nếu tổ chức đám cưới, chắc chắn sẽ rất đông người. Mà đông người thì mình sẽ hồi hộp, đứng trên sân khấu chắc sẽ căng thẳng đến mức ngón chân cũng muốn bới ra cả căn hộ ba phòng. Với cả, lần gần nhất mình đi giày cao gót là từ hồi trung học trong dàn hợp xướng. Lỡ đi đôi cao gót 15cm mà ngã giữa đám cưới thì quê chết mất.”
Cô cùng Chu Diễn đã chọn cách đơn giản nhất, không lãng mạn, lại phù hợp nhất với cả hai.
Phương Hạm gật đầu: “Cậu nói đúng, vậy mình khỏi tập gym nữa. Giờ mình sẽ bắt đầu luyện cách đi giày cao gót 15cm.”
*
Sân bay Heathrow, Chu Diễn đẩy xe hành lý.
Dư Sanh dắt theo Ngũ Nhất, Ngũ Nhất nhận được quá nhiều sự chú ý từ hành khách. Hai người cứ đi một đoạn lại dừng, liên tục có người muốn đến v**t v* bộ lông dày mượt của Ngũ Nhất.
Dư Sanh không muốn ở lại căn hộ trước đây nữa.
Chu Diễn đã nhờ Tống Thành Trí thuê một căn hộ tạm thời gần công viên Hyde, tiện cho Dư Sanh dắt chó đi dạo. Đợi một thời gian nữa rồi tính chuyện tìm nhà mới. Dư Sanh khá kỹ tính, việc mua nhà mới chắc chắn sẽ mất không ít thời gian.
Hai người quay lại Le Festin để ăn tối, bà chủ nhà hàng tới dành cho Dư Sanh một cái ôm nồng nhiệt: “Elise, sao về Trung Quốc lâu vậy? Chúng ta vừa ra món mới, con có muốn thử không?”
Bà chủ thấy Chu Diễn đứng phía sau cô: “Hôm nay lại đưa bạn đến đây à?”
“Not my friend.” Dư Sanh sửa lại cách dùng từ, “My husband.”
Bà chủ ngạc nhiên: “Hai người kết hôn rồi sao?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, bà chủ đặt menu xuống: “Ta phải vào bếp báo tin vui này với Jack. Trời ạ, sao trong email con không nói gì? Nếu biết trước chúng ta đã sớm nướng một chiếc bánh mừng hai người. Ta cùng Jack cũng kết hôn năm hai mươi tuổi, đến nay đã bốn mươi sáu năm rồi, thời gian trôi nhanh quá. Lần đầu con tới London còn là một cô gái gầy gò nhỏ bé, giờ đã lập gia đình rồi…”
Rời khỏi nhà hàng, hai người quay về căn hộ để dọn đồ.
Ngũ Nhất trong nhà tò mò chạy quanh đánh hơi khắp nơi.
Hành lý của Chu Diễn đã mang hết về Bắc Kinh từ trước. Đồ đạc của Dư Sanh cũng không nhiều, những gì cô muốn giữ lại Chu Diễn đã giúp mang đi, chỉ còn sót lại hai thứ.
Cô mở cánh cửa tủ quần áo nặng trịch, bên dưới dãy quần áo treo lộn xộn tìm được Smaug, chú rồng nhỏ có sừng nằm cuộn tròn ở đó. Dù có cùng tên, nhưng nó hoàn toàn khác với hình tượng rồng ác liệt trên màn ảnh.
Trong phim, Smaug chiếm cứ ngọn núi Cô Độc để bảo vệ kho báu không bao giờ cạn.
Trước đây nó bị nhốt riêng trong tủ quần áo là có lý do. Dư Sanh đã giao cho nó một nhiệm vụ hoàn toàn mới.
Cô nhấc chú rồng lông xù lên, bên dưới là một bức thư nằm lẻ loi.
Suốt thời gian dài không gặp Chu Diễn, chú rồng dễ thương này luôn kiêu hãnh đứng trên đỉnh núi hùng vĩ, đè nén cơn ác mộng của cô.
Dư Sanh rút bức thư ra. Cô tìm được con dao rọc giấy trong phòng khách, cẩn thận cắt mở bức thư bị niêm phong suốt bốn năm.
Chu Diễn đứng bên cạnh dõi theo từng hành động của cô.
Kính gửi Dư Tiểu Thư:
Chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc về sự cố cô gặp phải ở New York và những tổn thương nó đã gây ra cho cô.
Chúng tôi viết thư này để thông báo kết quả cuối cùng của vụ điều tra. Đối tượng liên quan đến vụ án đã bị thương trong cuộc xô xát với nhân viên y tế vào ngày hôm đó và được xác nhận tử vong tại chỗ.
…
…
Phần ký tên là NYPD với con dấu màu xanh.
“Anh có mang diêm không?” Dư Sanh hỏi Chu Diễn.
“Có.”
Dư Sanh mở cửa ban công, đi tới vị trí trước đây anh thường hút thuốc. Chu Diễn kéo Ngũ Nhất đi theo sau. Ngũ Nhất ngồi dưới đất, hiếm khi yên tĩnh đến vậy.
Dư Sanh run run một chút, quẹt diêm vào cạnh hộp.
Ngọn lửa bắt đầu từ góc giấy, nuốt chửng từng dòng chữ tiếng Anh trên đó. Chỗ bị cháy lướt qua trước tiên hóa thành đen thẳm, rồi tan thành tro bụi.
Ánh sáng lập lòe hắt lên gương mặt hai người.
Gió London lại nổi lên, cuốn đi chút tàn tro cuối cùng.
Bi kịch ấy đã bị đốt sạch không còn dấu vết.
Dư Sanh đứng dậy, phủi tay, như thường lệ bật ra tiếng cười trong trẻo: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
– Hết truyện –