Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 11

Chương 11

Edit: Thỏ

Hoa gian tạ không dùng loại cửa gỗ thông thường, thay vào đó là dãy cửa ngăn hình khối được điêu khắc hoa văn. Xuyên qua những khe hở có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, khi ánh sáng tự nhiên và màu hoa anh đào đan xen vào nhau giữa từng khoảng trống, nom thật ý nhị và uyển chuyển.

Phong Nhan không có tâm trạng để ngắm nghía trời mây, thật hao hơi tổn sức mới có thể chung đụng với Nhạc Tử Thú, không ngờ gặp hai tên kỳ đà cản mũi này. Cậu ta hậm hực chất vấn: “Sao các anh lại tới đây?”

“Đi dạo ấy mà.” Đỗ Vạn Tinh cười đáp. “Còn em đi đâu nhỉ?”

Phong Nhan bĩu môi: “Tôi cũng dạo mát, tiện thể ghé qua uống một tách trà.”

Bọn họ thế mà đã hiểu nhau ngay: Đỗ Vạn Tinh cá cược Phong Nhan lấy cớ đi vệ sinh để tiếp cận Nhạc trụ trì, nhưng trật lất rồi, cậu ta vẫn sang trọng hơn một chút, bịa chuyện cũng tao nhã hơn một chút – là đi uống trà chứ không phải đi WC.

Phục Tâm Thần ra dấu nhìn Đỗ Vạn Tinh, chỉ thấy gã ta nháy mắt lại với hắn. Ai ngờ hành động này đối với người khác chính là hàm ý: tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Phong Nhan bèn bơm đểu: “Đỗ Tổng, Tiểu Phục, hai anh nắm tay nhau đi dạo rừng đào thật lãng mạn làm sao!”

Phục Tâm Thần nghe xong hơi hốt hoảng, hắn không sợ Phong Nhan châm biếm mà chỉ e Nhạc Tử Thú hiểu nhầm. Hắn cuống cuồng giải thích: “Bọn tôi… bọn tôi không phải…” Phục Tâm Thần vốn ăn nói vụng về, nay rơi vào tình huống khó xử lại càng lúng túng như gà mắc tóc. Lời lẽ cứ lắp ba lắp bắp, khác nào có tật giật mình đâu?

Phong Nhan tỏ ra giễu cợt: “Có gì mà ngượng ngùng? Tuy giới Beta không thể sinh đẻ nhưng Tiểu Phục chẳng thể tìm thấy ai tốt hơn Đỗ tổng đâu. Sau này các anh sống hạnh phúc bên nhau, tôi thấy cũng là ý hay đấy. Anh đã 28 tuổi cũng chưa làm nên trò trống gì, thế nên…”

“Phong Nhan thí chủ.” Nhạc Tử Thú bỗng ngắt lời cậu ta. “Họa từ miệng mà ra.”

Phong Nhan giật mình, cũng ý thức được vừa rồi mình nói năng cay nghiệt làm ảnh hưởng đến hình tượng ngây thơ, cho nên bèn sửa mồm ngon ngọt: “Ý tôi là… Hai người này rất xứng đôi.”

Đỗ Vạn Tinh bật cười: “Xứng đôi hay không đâu đến lượt người ngoài phán xét, còn phải xem tiêu chuẩn vợ chồng thế nào nữa. Ví như anh, nhất định anh phải tìm một bạn đời có học thức, am hiểu văn thơ. Riêng cái ngữ chưa tốt nghiệp trung học, nghề ngỗng bấp bênh, chi cả đống tiền để phẫu thuật thẩm mỹ thì anh đây chướng mắt lắm.”

Nét mặt Phong Nhan tái mét: “Anh mới nói gì?”

Đỗ Vạn Tinh giả vờ hoảng sợ: “Anh nào dám, anh nào dám đá đểu em! Mặc dù em chưa lấy bằng cấp ba, chưa có công việc ổn định, thích lạm dụng dao kéo nhưng anh đang nói về người khác. Anh là đồng tính nên chỉ yêu Beta. Em là Omega, không liên quan gì cả.”

(*)Đồng tính ám chỉ: Beta-Beta, dị tính: Alpha-Omega

Phong Nhan bị chửi cho bục mặt nhưng không biết phản bác làm sao, nếu ở chỗ khác thì cậu ta đã gân cổ lên cãi, tuy nhiên trước mặt Nhạc Tử Thú lại không dám khẩu nghiệp, chỉ đành tẽn tò ôm cục tức.

Đỗ Vạn Tinh khéo ăn khéo nói, lúc thốt ra những lời này vừa dè bĩu Phong Nhan, vừa tiện đà phủ nhận mối quan hệ yêu đương giữa gã và Phục Tâm Thần. Được nước làm tới, Đỗ Vạn Tinh tiếp tục cà khịa: “Anh đây chẳng tự ti về khả năng sinh sản tí nào, thử hỏi ai đẻ mà không đau? May mắn anh là đồng tính, và anh hài lòng với vai trò Beta của mình, chẳng có gì phải khốn khổ hết.”

Nhạc Tử Thú khẽ gật đầu, tựa như đồng tình với quan niệm của Đỗ Vạn Tinh.

Phong Nhan ho khan hai tiếng, muốn châm trà cho Nhạc Tử Thú, nhưng y đã che cốc của mình lại: “Không cần.”

Nét mặt Đỗ Vạn Tinh toát nên vẻ bỡn cợt: “Nghe bảo người ngoài không thể phục vụ Nhạc trụ trì, Phong Nhan, em nghĩ mình là người ngoài hay người trong?”

Phong Nhan giận đến mặt mày đen như gan lợn. Cậu ta không thể hiểu được, một kẻ trước đó vẫn nịnh nọt lấy lòng nay trở mặt nhanh như giở sách vì đâu?

Nhạc Tử Thú cười bảo: “Người trong hay ngoài cũng thế, nhưng Phong Nhan thí chủ là khách, sao lại để khách thay ta rót trà?”

Y nói cho có lệ, vậy mà Phong Nhan vẫn tin sái cổ. Cậu ta vui mừng hỏi Nhạc Tử Thú: “Nhạc trụ trì, em có một thỉnh cầu… Chúng ta xem như có duyên, liệu ngài có thể xem chỉ tay giúp em không ạ?”

Dứt lời, Phong Nhan ưỡn ẹo đưa hai tay về phía Nhạc Tử Thú, cậu ta còn cố ý bôi nước hoa Pheromone để quyến rũ đối phương. Nước hoa Pheromone là sản phẩm kích thích sinh học được nghiên cứu và chế tạo dựa trên các đặc điểm sinh lý của Alpha, tựa như loại vũ khí dùng để chinh phục đàn ông. Trông Nhạc Tử Thú thanh cao đấy, nhưng y chính là Alpha, đối với pheromone cũng tương đối nhạy cảm.

Nhạc Tử Thú chẳng những không đón nhận tấm chân tình kia mà còn thẳng thừng giơ cao tay áo chặn lại: “Thứ lỗi, ta không biết xem chỉ tay.”

Mười ngón tay cứng đờ trong không khí, có chút xấu hổ cứ thế lên ngôi.

Đỗ Vạn Tinh nhếch miệng cười: “Em nghĩ Nhạc trụ trì là giang hồ bói toán sao? Lại còn tay với chả chân.”

Phong Nhan ném cho Đỗ Vạn Tinh một cái nhìn sắc lẻm, nhưng nào dám chửi đổng lên. Cậu ta chỉ biết dằn lại cơn tức, tỏ ra bình tĩnh mà nói: “Nhạc trụ trì là cao nhân, tinh thông Tử vi thuật số, hẳn do duyên phận em chưa tới nên ngài không khai sáng cho em.”

“Nói thế chưa phải.” Nhạc Tử Thú trả lời. “Tuy ta không xem chỉ tay, nhưng vẫn biết xem tướng.”

Ánh mắt tràn đầy thất vọng của Phong Nhan một lần nữa sáng lên: “Thật ư? Nhạc trụ trì có bằng lòng chỉ giáo?”

Nhạc Tử Thú nhìn đôi mắt cậu ta, bèn nói: “Ấn đường của thí chủ đã biến thành màu đen, trong vòng ba ngày sẽ gặp huyết quang tai ương.” (Họa máu)

Phong Nhan sợ hãi, cuống quýt hỏi: “Thưa vâng, có cách nào hóa giải không?”

“Giữa trán thí chủ hiện lên ánh sáng, nghĩa là có quý nhân ở gần. Chỉ e thí chủ xúc xiểm quý nhân nên mới nhận lấy tai họa bất ngờ.” Nhạc Tử Thú rơi vào trầm ngâm.

“Sao ạ? Quý nhân?” Phong Nhan vừa mừng vừa lo. “Quý nhân là ai, sao lại ở gần em?”

Y bấm tay tính toán: “Hắn tuổi Thân, sinh vào mùa xuân.”

“Tuổi Thân?” Phong Nhan giật mình.  “Sinh vào mùa xuân?”

“Vậy thì trùng hợp rồi!” Đỗ Vạn Tinh vỗ đùi, “Tiểu Phục của tôi cầm tinh con khỉ, cũng sinh vào mùa xuân đấy!”

Nhạc Tử Thú đáp: “Ừm, điều đó thật ngạc nhiên.”

Bình Luận (0)
Comment