Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 10

Chương 10

Edit: Thỏ

Ngày hôm sau, Phong Nhan đề nghị: “Hôm qua từ Phù Đài Các trở về tôi có nghe sa di nói, dãy núi sau chùa có một rừng hoa đào vô cùng thanh tịnh, cũng là nơi du khách không được đến, hay chúng ta đến đó chụp ảnh đi?”

Đỗ Vạn Tinh bèn nói: “Dãy núi sau chùa? Du khách bị cấm? Đó chẳng phải lãnh địa riêng tư của trụ trì sao? Y mà đồng ý để chúng ta vào?”

Phong Nhan lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Tôi hỏi rồi, Nhạc trụ trì đã chấp thuận yêu cầu này, còn hứa là sẽ thưởng trà cùng chúng ta vào giờ ngọ!” Lúc nhắc đến ba chữ “Nhạc trụ trì”, Phong Nhan càng thêm kiêu ngạo, cố tình chứng tỏ với mọi người rằng ta đây rất thân thiết với Nhạc trụ trì.

Đỗ Vạn Tinh rất ngạc nhiên: “Em nói chuyện với ngài ấy khi nào nhỉ?”

Đừng bảo là Đỗ Vạn Tinh, thậm chí cả Phục Tâm Thần cũng lấy làm lạ, tựa như nghe phải tin tức giật gân lắm.

Phong Nhan vênh mặt trả lời: “Tôi vừa nói hôm nay! Nhạc trụ trì dung dị và dễ gần, khéo có khi tôi và ngài sẽ trở thành bạn tâm giao.”

Phục Tâm Thần vội hỏi: “Hôm nay cậu đến gặp y?”

Phong Nhan lắc đầu: “Chưa gặp, nhưng liên lạc qua điện thoại đấy.”

Nhiếp ảnh gia chêm một câu bông đùa: “Mới đây đã có danh bạ của trụ trì? Sếp Phong của chúng ta thật lợi hại! Sức quyến rũ có thừa nên đối với ai cũng dễ như trở bàn tay!”

Năm chữ “dễ như trở bàn tay” khiến nhóm Phong Nhan cười ầm lên đầy mờ ám, bầu không khí bỗng tràn lan sự ái muội không thể nói thành lời. Điều đó khiến Phục Tâm Thần càng thêm phiền muộn.

Hoa đào ở chùa nở rộ tốt tươi, đáng tiếc du khách kéo tới nườm nượp nên khó lòng cảm nhận cái đẹp một cách chậm rãi. Nhưng rừng đào sau núi lại khác biệt hoàn toàn, bởi vì thuộc chốn riêng tư nên không chào đón người ngoài, tựa như danh lam hiếm thấy trên trần gian, toát nên mỹ cảnh của sự thanh vắng.

Phong Nhan chụp xong bộ ảnh ở rừng đào nên tâm trạng rất vui. Kết thúc công tác cậu ta còn dặm nền thêm, son phấn tỉ mỉ hơn lúc làm mẫu. Chuyên viên trang điểm hiểu ý cậu ta nên bèn trêu ghẹo: “Em đủ đẹp rồi, hòa thượng thấy em sẽ động lòng đó!”

Lời này nhắm trúng tâm tư thầm kín của Phong Nhan, cậu ta cười hỏi: “Động lòng gì cơ?”

Nhân viên Tiểu Chung đang ngồi bên cạnh bèn xen vào: “Tôi nghe đồn Nhạc trụ trì đã đến tuổi kết hôn nên được đưa vào danh sách tiến hành cưỡng chế hôn nhân của Hệ thống.”

“Thật à?” Phong Nhan hớn hở. “Anh nghe ai nói thế?”

Phục Tâm Thần càng thêm giật mình: “Anh cũng biết chuyện này sao?”

Tiểu Chung gãi gãi đầu, cười bảo: “Tôi chỉ biết sơ thôi. Nhưng hôm qua hỏi thử vài sa di trong chùa rằng trụ trì đã ngoài ba mươi chưa, các em đều nói phải.”

“Trụ trì hơn ba mươi rồi ư?” Một nhân viên khác kinh ngạc nói. “Nhìn không giống, vẻ ngoài của trụ trì chỉ hai mươi mấy là cùng!”

Đỗ Vạn Tinh cười bảo: “Đối với người đẹp trai, khỏe mạnh, ngoài ba mươi hay hai mươi tuổi cũng chẳng có gì khác nhau.”

Phong Nhan ngẫm nghĩ rồi đá xéo: “Đối với người xấu xí cũng vậy!” Cậu ta lại cười ha ha. “Trụ trì toàn thân đậm chất đàn ông, thế cũng tốt.”

Tiểu Chung đãi bôi: “Tôi còn hỏi sa di, nếu trụ trì đến tuổi nhưng không xuất gia, có phải ngài muốn kết hôn hay không…”

Kể đến đây, mọi người đều tò mò nghe ngóng: “Vậy sa di kia trả lời thế nào?”

Tiểu Chung cười hì hì đáp: “Sa di tuổi còn nhỏ nên không kín miệng, em ấy nói các đời trụ trì đều kết hôn sinh con, cho nên Nhạc trụ trì sẽ kết hôn vào năm gần đây.”

Phong Nhan vô cùng hứng thú với đề tài này, lại hỏi: “Vậy anh biết đối tượng của y là ai không?”

“Những chuyện đó sa di không rõ.” Tiểu Chung lắc đầu, “Hẳn là chưa tìm ra? Nhạc trụ trì ngày nào cũng ở chùa, xem chừng khó tìm đối tượng lắm.”

Phong Nhan bật cười khanh khách: “Nhạc trụ trì vừa đẹp trai vừa giàu có, đừng nói là ở chùa, cho dù ngài ấy ở cống thì cũng tìm được ý chung nhân.”

Chuyên viên trang điểm vừa dặm phấn cho cậu ta vừa cười bảo: “Em nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ em muốn gả vào cửa Phật? Tính em chịu được sao?”

“Tính em thì thế nào? Chị nên biết em luôn yêu Phật pháp!” Phong Nhan chớp chớp mắt, “Em cảm thấy em rất thích hợp nha.”

Đỗ Vạn Tinh âm thầm chế nhạo: Phong Nhan mi đang hoang tưởng à?  Chưa biết bát tự tròn méo ra sao đã mạnh mồm đòi gả vào cửa Phật, anh cũng nể em lắm! Nhạc trụ trì mà coi trọng mi thì tên ông đây viết ngược luôn!

Kỳ thật chuyên viên trang điểm cũng suy nghĩ giống Đỗ Vạn Tinh, nhưng ngoài mặt nàng vẫn giả vờ ngon ngọt: “Ôi trời ơi, chẳng trách sếp Phong đọc nhiều kinh, bái nhiều thần như vậy, hóa ra muốn gả cho hòa thượng à!”

Tiểu Chung ngắt lời: “Hòa thượng đâu thể kết hôn. Nhạc trụ trì đã nhấn mạnh ngài ấy không phải hòa thượng nên không quy y mà.”

“Đúng đúng, ngài ấy là một đại gia,” Thợ nhiếp ảnh nói đùa, “Hơn nữa sếp Phong rất thích.”

Gã nói trắng ra Phong Nhan là một tên hám của nhưng cậu ta cũng không sửng cồ lên, ngược lại còn mỉm cười thừa nhận: “Người giàu có sức hấp dẫn riêng. Và hạng nghèo kiết xác thì mãi chẳng khá lên được.”

Nói xong Phong Nhan liếc nhìn Phục Tâm Thần, tựa như đang ám chỉ hắn là kẻ khố rách áo ôm.

Phục Tâm Thần bèn tự hỏi bản thân: Mình nghèo kiết xác ư? Ngẫm lại, chuyện này đúng là… Khoan hãy so sánh gia cảnh với Nhạc trụ trì, chỉ cần một Phong Nhan thôi cũng đủ khiến hắn thua toàn tập.

Phục Tâm Thần trộm nhìn Phong Nhan đang hừng hực khí thế kia, nghĩ đến việc cậu ta không cần tốn nhiều công sức mà có thể gần gũi với Nhạc trụ trì, bỗng dưng đáy lòng Phục Tâm Thần dâng lên một trận ghen tuông…

Mình vừa nghèo, vừa bần nữa!

Phục Tâm Thần thở dài.

Đang lúc bàn tán, vị chấp sự sư huynh kia lại đến và chào hỏi mọi người. Phong Nhan tỏ ra vô cùng lễ phép, ân cần hỏi thăm chấp sự vài câu, còn hỏi khi nào Nhạc Tử Thú xuất hiện.

Chấp sự nói: “Sau giờ ngọ sẽ tới, hiện tại trụ trì đang chuẩn bị ngủ trưa.”

“Ngủ trưa?” Cậu ta hỏi liền. “Ngủ ở đâu ạ?”

Chấp sự chỉ vào chỗ sâu trong rừng hoa đào: “Nơi đó có tòa Hoa gian tạ, trụ trì đang nghỉ ngơi đằng kia.”

Phong nhan chớp chớp mắt: “Chỉ có mỗi trụ trì thôi sao?”

Chấp sự gật đầu: “Đúng vậy.”

Phong Nhan đảo mắt, chẳng biết trong lòng có mưu mô gì nhưng nét mặt vẫn ngây thơ như cũ.

Chấp sự trò chuyện đôi câu với mọi người liền cáo từ, Phong Nhan nói muốn đi toilet, sau đó biến mất.

Một lúc sau vẫn chưa thấy cậu ta trở về, Đỗ Vạn Tinh bèn kéo Phục Tâm Thần rỉ tai: “Đoán xem Phong Nhan vào toilet lâu vậy để làm gì? Đừng nói là đi nặng, ngay cả phéc mơ tuya cũng kéo xong rồi!”

Phục Tâm Thần cảm thấy buồn cười: “Có sao đâu? Cậu lo Phong Nhan sẽ rớt xuống bồn cầu chắc?”

“Hầy, tôi chắc chắn nó không đi WC.” Đỗ Vạn Tinh tỏ ra hiểu thấu. “Tám mươi phần trăm nó đi Hoa gian tạ.”

“Hoa gian tạ? Ý cậu là… Nơi Nhạc trụ trì đang nghỉ trưa?” Phục Tâm Thần vô cùng ngạc nhiên.

Đỗ Vạn Tinh gật đầu: “Tôi với cậu cược xem, Phong Nhan chạy đến Hoa gian tạ, lấy cớ đi vệ sinh rồi tiếp cận Nhạc trụ trì!”

Phục Tâm Thần thấy hơi nhói ở tim, hoang mang hỏi: “Không thể nào??”

“Sao lại không? Nó gặp Nhạc trụ trì cứ như ruồi bọ gặp shit!”

Phục Tâm Thần chợt cau mày: “Cậu cũng thiếu tôn trọng quá rồi đó, sao lại so Nhạc trụ trì với shit được?”

“Ha ha ha, phải phải, nói Phong Nhan ruồi bọ còn được, sao lại bảo Nhạc trụ trì là shit? Tội lỗi, tội lỗi!” Đỗ Vạn Tinh cười khà lắc đầu.

Nghe Đỗ Vạn Tinh nửa đùa nửa thật khiến Phục Tâm Thần càng thêm nôn nóng, hắn chợt nhìn dáo dác vào rừng hoa đào. Đỗ Vạn Tinh lại nói: “Sao, đánh cược không?”

“Đánh cược gì?” Phục Tâm Thần vẫn đang mù mịt.

Đỗ Vạn Tinh xoa tay nói: “Đánh cược Phong Nhan có đến Hoa gian tạ để dụ dỗ trụ trì như yêu tinh dụ dỗ Đường Tam Tạng hay không.”

Phục Tâm Thần giật thót: “Nhưng sao chúng ta biết cậu ta có ở Hoa gian tạ hay không?”

“Nó đi nhờ WC được thì tội gì mình không được!” Đỗ Vạn Tinh tặc lưỡi. “Chúng ta cũng xông vào một phen để kiểm chứng, hiểu chưa?”

Phục Tâm Thần thật tình bái phục sự khôn khéo của Đỗ Vạn Tinh: “Thế mà cũng nghĩ ra, cậu vất vả rồi!”

Đỗ Vạn Tinh cười hô hố: “Chuyện thường ngày ở huyện, chỉ có loại người thật thà như cậu mới nghĩ không ra!”

Lúc bình thường, Phục Tâm Thần sẽ chẳng dư hơi đánh cược với Đỗ Vạn Tinh những thứ chán phèo như vậy. Nhưng hiện tại nếu không đánh cược, Phục Tâm Thần vẫn muốn chạy tới Hoa gian tạ để tìm thấy đáp án cuối cùng. Phục Tâm Thần giả vờ suy nghĩ trong giây lát, song chần chừ hỏi: “Nếu cậu đoán trúng thì việc chúng ta xuất hiện sẽ phá hư “chuyện tốt” của Phong Nhan? Cậu không sợ hiềm khích hả?”

“Ảnh ọt đều chụp lại làm bằng chứng, tôi sợ cái quái gì?” Đỗ Vạn Tinh xua xua tay. “Trước đó tôi tâng bốc là để nó hợp tác trong công việc mà thôi. Giờ làm xong rồi, ai rảnh quan tâm sắc mặt nó?”

Phục Tâm Thần phì cười: “Cậu được lắm!”

“Đương nhiên, không chỉ hắt hủi mà tôi sẽ khiến nó bẽ mặt một phen!” Đỗ Vạn Tinh khoái chí đáp. “Trước đó nó bắt chẹt cậu ra sao, giờ để tôi trả đũa lại. Hổ không gầm thì nó tưởng con mèo vằn chắc!”

Phục Tâm Thần cũng không từ chối, cứ thế hắn cùng Đỗ Vạn Tinh đi về hướng Hoa gian tạ.

Đi được nửa đường, Phục Tâm Thần sực nhớ chuyện ban nãy: “Cậu nói đánh cược, nhưng cược gì?”

Đỗ Vạn Tinh vỗ vai Phục Tâm Thần: “Nếu tôi thắng, cậu phải tiết lộ tên tuổi của đối tượng hẹn hò.”

Má Phục Tâm Thần nóng phừng phừng: “Sao lại thế? Không thú vị gì cả!”

“Đi thôi!” Đỗ Vạn Tinh giục hắn.

Phục Tâm Thần hơi lưỡng lự: “Tôi từ chối đánh cược.”

“Muộn rồi cưng, từ lúc cậu theo tôi là đã nghiễm nhiên chấp nhận rồi.” Đỗ Vạn Tinh giơ cao tiêu chí lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.

Phục Tâm Thần nghe xong vội lùi về sau một bước, vẻ mặt có chút hối hận. Đỗ Vạn Tinh không chịu chừa đường lui, bèn kéo tay đối phương chạy về phía trước: “Đừng chết nhát như vậy, đi mau!” Phục Tâm Thần là Omega thể chất nên không lay chuyển được Beta Đỗ Vạn Tinh, cứ thế bị gã lôi xềnh xệch vào ngôi nhà gỗ nằm sâu rừng hoa đào. Chỉ thấy tấm biển treo trước cửa, bên trên viết ba chữ “Hoa Gian Tạ” thật to.

Bọn họ còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng cười của Phong Nhan vọng ra. Tâm trạng hắn chùng xuống, bực bội không nói nên lời.

Đỗ Vạn Tinh chẳng biết điều đó, gã thoải mái cất giọng: “Nhạc trụ trì có ở đây không ạ?”

Câu hỏi kia khiến Phong Nhan im bặt. Lại thấy cửa Hoa gian khẽ mở, Nhạc trụ trì và Phong Nhan bước ra. Cậu ta “ồ” một tiếng, cười hỏi: “Sao các anh nắm tay nhau?”

Phục Tâm Thần lúc này mới bình tĩnh lại, hóa ra Đỗ Vạn Tinh vẫn đang nắm tay hắn!

Hắn hoảng sợ hất tay Đỗ Vạn Tinh sang chỗ khác, ngược lại gã vẫn tươi cười thân thiện: “Không có gì, bọn anh giỡn thôi.” Dứt lời gã ôm lấy hắn. “Anh em tốt, quàng vai bá cổ là chuyện bình thường!”

Trông thấy đối phương khắng khít với Phục Tâm Thần như vậy, một Nhạc trụ trì tâm tịnh lòng tịnh nay đã nổi lên ý niệm đích-thân-cảm-hóa Đỗ Vạn Tinh.

Y mỉm cười mời cả hai vào trong.

Bình Luận (0)
Comment