Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 9

Chương 9

Edit: Thỏ

Phong Nhan liên tục đàm kinh luận đạo, không để người khác có cơ hội xen vào, theo lý thuyết đây chính là hành động bất lịch sự. Cậu ta chưa hoàn thiện vốn kiến thức của bản thân mà đã nổi tiếng quá sớm, lễ nghĩa không chu đáo cũng là chuyện bình thường. Nhạc Tử Thú và chấp sự sư huynh cũng không nói gì, họ tỏ ra hiểu khách, trên mặt giữ nguyên nụ cười nhã nhặn để lắng nghe Phong Nhan phát biểu.

Nhưng gần nửa đêm rồi mà Phong Nhan vẫn thao thao bất tuyệt, dẫn dắt câu chuyện chẳng đâu vào đâu khiến người khác thật sự mệt mỏi. Phục Tâm Thần không có thói quen niềm nở xã giao nên hắn lười phải giả vờ, cứ thế ngồi mơ màng, đôi mắt lim dim, còn há miệng ngáp một cái.

Trà thất vốn yên tĩnh nên tiếng ngáp của Phục Tâm Thần đã lọt vào tai tất cả mọi người. Ánh mắt đám đông đổ dồn về hắn, đặc biệt là Phong Nhan, đôi con ngươi kia khác nào hình viên đạn!

Phục Tâm Thần không nhận ra mình vừa thất lễ, khi định thần lại hắn mới thấy xấu hổ nên vội che miệng lại đầy áy náy: “Thật ngại quá…”

Phong Nhan vốn không ưa Phục Tâm Thần, nay càng thêm ghét hơn, thậm chí lông mày cậu ta sắp dựng ngược lên. Cậu ta toan muốn chỉ trích Phục Tâm Thần thì gian phòng lại vang lên tiếng ngáp – lần này là của Nhạc Tử Thú.

Bọn họ bèn chuyển tầm nhìn qua trụ trì.

Nhạc Tử Thú không tỏ ra khó xử, y rất điềm nhiên nói: “Đêm đã khuya, ta thấy hơi buồn ngủ.”

Chấp sự sư huynh bèn lên tiếng: “Gần đây mỗi ngày trụ trì đều tụng kinh đến khuya, vô cùng vất vả.”

Ðương nhiên Phong Nhan sẽ không phàn nàn việc Phục Tâm Thần đánh ngáp, ngược lại còn tỏ vẻ quan tâm: “Trụ trì ngài thật là vất vả! Ngài phải giữ sức khỏe nhiều hơn.”

“Thứ lỗi, ta cảm thấy hơi mệt.” Nhạc Tử Thú đứng lên. “Hôm nay đến đây thôi, rất vui được gặp gỡ chư vị.”

Mọi người cũng vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Nào dám ạ, có thể gặp gỡ Nhạc trụ trì chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”

Nhạc Tử Thú đẩy cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài kia: “Đêm đã khuya, đường núi không dễ đi, nếu không chê thì các vị cứ ở tệ chùa một đêm?”

Nhóm người Phong Nhan vô cùng ngạc nhiên, họ vừa ríu rít nói cảm ơn vừa gật đầu đồng ý.

Nhạc Tử Thú khẽ nhìn chấp sự, đối phương cũng hiểu ý của y, bèn gật đầu xác nhận.

Chấp sự gọi vài sa di đến, để các chú tiểu dẫn đường bọn họ đến nhà khách của chùa nghỉ ngơi. Nơi này hoang sơ, yên ắng nên nhà khách cũng không kém phần trang nhã. Các sa di đưa bọn họ vào phòng nghỉ đôi, nhưng đến lượt Phục Tâm Thần, sa di đã sắp cho hắn một phòng đơn hoàn toàn.

Phục Tâm Thần vào phòng, vừa mới chuẩn bị rửa mặt đã nghe tiếng gõ cửa. Hắn bước tới mở ra, thế mà trông thấy Nhạc Tử Thú đang đứng ở ngoài. Hắn sửng sốt, tay chân luống cuống: “Nhạc… Nhạc trụ trì…”

“Ta vào có tiện không?” Nhạc Tử Thú hỏi, “Có quấy rầy thí chủ?”

“Không sao, tôi vẫn còn thức.” Ngạc nhiên qua đi chính là phấn khởi, chỉ cần gặp y thì hắn rất vui mừng. “Tôi chưa buồn ngủ, ngài đến cũng đúng lúc, xin mời vào.”

“Không buồn ngủ? Vậy tại sao lại ngáp ở trà thất?”

Phục Tâm Thần cảm thấy hơi túng quẫn nên bèn hỏi ngược lại y: “Ngài cũng ngáp cơ mà?”

“Ta ngáp không phải vì buồn ngủ.” Nhạc Tử Thú vào phòng, ngồi trên sàn, cười như không cười nhìn đối phương.

Phục Tâm Thần thầm nghĩ: Không do buồn ngủ chẳng lẽ vì mình sao? Là vì mình ngáp, Nhạc trụ trì sợ mình xấu hổ nên mới cố ý làm vậy?

Tuy rằng đoán mò như thế nhưng hắn cũng không dám nói ra suy nghĩ này, hắn sợ mình đang ảo tưởng quá nhiều.

“À phải.” Nhạc Tử Thú hỏi, “Thí chủ đã học được cách thắt đai chưa?”

Phục Tâm Thần ngẩn ra, nhìn nút chữ Vạn kết bên hông, vẻ mặt mù tịt: “Vẫn chưa học được…”

“Ta dạy cho thí chủ.” Nhạc Tử Thú bỗng nhiên vươn tay tới, cầm đai lưng của Phục Tâm Thần, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt hình chữ Vạn do chính tay mình kết.

Đai thêu rơi xuống, tựa như tơ liễu. Sa bào trên người Phục Tâm Thần xõa tung, để lộ tơ lụa trắng muốt bên trong.

Phục Tâm Thần ngẩn người: “Nhạc… Nhạc trụ trì?”

Nhạc Tử Thú vòng đai lưng trên cổ tay, đầu ngón tay cầm lấy phần cuối của dãy lụa đang toát nên ánh sáng nhu hòa: “Nhìn xem, nút thắt là như vậy.”

Phục Tâm Thần mở to mắt đánh giá thủ pháp của Nhạc Tử Thú, nhận ra y vừa thắt thật chậm rãi, vừa giảng giải kỹ càng; chất giọng đều đều như đang giảng bài cho học sinh tiểu học. Phục Tâm Thần hóa thành trẻ em đến lớp, hắn ngồi xếp bằng bên cạnh Nhạc Tử Thú, mở to đôi con ngươi tròn trịa, nhìn chằm chằm động tác của y.

—— Tay Nhạc trụ trì thật xinh đẹp… Cơ thể Nhạc trụ trì thơm quá… Éc? Nút này thắt sao đây? Tôi còn chưa nhìn rõ mà.

Phục Tâm Thần kinh ngạc: “Ơ kìa…?”

“Chưa hiểu?” Nhạc Tử Thú hỏi.

Phục Tâm Thần ngượng ngịu lắc đầu, càng không dám thẳng thừng thừa nhận bởi vì say đắm nhan sắc của Nhạc trụ trì nên khó mà tập trung được.

Nhạc Tử Thú nói: “Nhìn suông thôi chưa đủ, chi bằng thực hành tốt hơn.” Nói xong, y cởi đai lưng dệt kim của mình xuống đưa cho Phục Tâm Thần.

Phục Tâm Thần dùng hai tay nâng lấy đai lưng, nhận ra đai lưng này được dệt bằng vàng thật, cầm trên tay nặng gấp nhiều lần so với vải lụa của mình.

Để có thể chỉ dẫn rõ hơn, Nhạc Tử Thú bèn ghé sát vào Phục Tâm Thần giảng giải.

Trụ trì cởi đai lưng, phục trang buông lỏng, cổ áo mở rộng toát ra hương vị rỉ sắt ngọt ngào. Phục Tâm Thần ngửi pheromone xong thì đần mặt, mười ngón tay cứng đờ tựa như đông buốt trong nước lạnh mùa đông. Khớp xương không thèm vâng lời chủ, động tác học thắt càng thêm vụng về.

Phục Tâm Thần nhìn nút thắt xiêu vẹo trong tay mình, vô cùng hổ thẹn, chỉ đành than thở: “Do tôi ngốc quá, không học được!”

Nhạc Tử Thú điềm nhiên trả lời: “Vạn sự khởi đầu nan, phu nhân của lão trụ trì học một thời gian mới thắt được.”

“Hử?” Phục Tâm Thần giật thót, “Thê tử của lão trụ trì?”

“Ừ.” Nhạc Tử Thú nhìn hắn. “Thê tử trụ trì đều yêu cầu phải biết cách mặc trang phục và đai lưng.”

Phục Tâm Thần nghe xong tai đỏ phừng phừng.

Nhạc Tử Thú lại nói: “Ngày mai thí chủ có làm không?”

Phục Tâm Thần gật đầu: “Dạ có.”

“Vậy ta không quấy rầy nữa, thí chủ nghỉ ngơi sớm đi.” Nói đoạn, Nhạc Tử Thú đứng lên. Quần áo của Phục Tâm Thần vẫn buông lơi trên người đối phương, mà hắn chỉ vội vàng cầm đai lưng dệt kim trả cho Nhạc Tử Thú.

Nhạc Tử Thú từ chối nhận lại: “Thí chủ cứ giữ lấy, lần tới ta sẽ dạy cho.”

Phục Tâm Thần không nói nên lời, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy Nhạc Tử Thú quay lưng bước đi, kéo theo trường bào đỏ thắm như hắt lên muôn nghìn hồng tía. Bóng dáng hòa vào sắc màu diễm lệ, rực rỡ hơn cả châu báu trên đời. Phục Tâm Thần ngẩn ngơ nhìn theo y, mơ màng gọi: “Nhạc trụ trì…”

Nhạc Tử Thú bèn ngoảnh lại mỉm cười: “Không vội mà.”

Phục Tâm Thần bất giác sờ nắn đai lưng trong tay: Không vội là ý gì? À phải, y cứ ung dung không hề nóng lòng kết hôn với mình, đương nhiên không vội rồi, mình cứ từ từ học cho đến lễ thành hôn… Chết thật, mình vừa nghĩ gì thế? Chẳng phải dạy thắt nút Vạn hay sao, thế mà mình đã mơ về đám cưới? May mà chỉ dám nghĩ thầm trong đầu, bằng không ai nấy nghe xong sẽ cười vào mặt!

Thẳng đến lúc Nhạc Tử Thú đi mất, Phục Tâm Thần đột nhiên nhớ ra một chuyện khi đang sờ đai lưng dệt kim —— “Khoan đã, Nhạc trụ trì đem đai lưng của tôi đi rồi!” Hắn vỗ đầu mình, “Nhất định là ngài ấy đã quên trả…”

Dây lưng màu tím lục lam được thắt trên eo Phục Tâm Thần nay đã nằm gọn trong tay áo rộng rãi của Nhạc Tử Thú, quấn quýt trên cánh tay y. Tơ lụa vốn dĩ lạnh băng nay được nhiệt độ cơ thể y hong ấm dào dạt…

Bình Luận (0)
Comment