Chương 8
Edit: Thỏ
Phù Đài Các nằm ở hồ sen.
Hồ sen là một trong những thắng cảnh nổi tiếng của chùa Vô Danh, hiện tại không phải mùa hoa nên trong hồ chỉ sót lại lá vàng héo úa, dưới ánh trăng toát nên vẻ đẹp hanh hao.
Đỗ Vạn Tinh, Phong Nhan, Phục Tâm Thần và đội ngũ nhân viên cùng nhau đi Phù Đài Các. Vừa đến ngoài cổng, chấp sự sư huynh đã bước tới đón chào. Phong Nhan tương đối mê tín nên thái độ đối với tăng nhân cũng hết sức hòa nhã, so với cách cư xử ngạo mạn lúc đi cùng bọn Đỗ Vạn Tinh thì khác xa một trời một vực. Cậu ta cung kính chắp tay: “Xin hỏi tới đâu để tẩy trần?”
Phục Tâm Thần nghe xong mới nhận ra – tiếp xúc với trụ trì buộc phải tắm gội lau mình, đó là quy tắc cố hữu.
Chấp sự sư huynh đưa bọn họ vào một gian phòng để tắm gội thay quần áo, tiếp theo mới diện kiến trụ trì. Phòng tắm có vòi sen, từng gian ngăn cách riêng biệt nên không phát sinh tình huống xấu hổ. Phục Tâm Thần còn lo mình sẽ ***** với người khác nữa kìa…
Tắm rửa xong xuôi, hắn mặc trang phục mà nhà chùa đã chuẩn bị từ trước. Quần áo lần này không đơn giản như áo tắm dài, nó được thiết kế rất cầu kỳ, và thắt lưng nên buộc kiểu gì mới đẹp? Phục Tâm Thần loay hoay đến mồ hôi nhễ nhại, nếu kéo dài thời gian sẽ mọi người sẽ chờ đợi mình lâu hơn. Đỗ Vạn Tinh thì chẳng sao, nhưng Phong Nhan nổi điên là cái chắc.
Nghĩ tới sắc mặt của cậu ta, Phục Tâm Thần vội vàng khoác áo vào, chẳng cần biết đúng sai. Hắn cầm dây lưng quấn quanh hông hai lượt, sau đó thắt nút thòng lọng là xong.
Phục Tâm Thần vừa xuất hiện đã chạm trán Phong Nhan. Cậu ta vận sa bào lụa mỏng, dây lưng màu tím lục lam mảnh dẻ vòng ngang eo kết hình chữ Vạn trông đẹp tuyệt vời. Dáng vẻ cậu ta xuất thần, tựa như người trong bức họa. Còn hắn thì? Ăn mặc lôi thôi, dây lưng thắt bừa, khác nào con cua càng xanh bị trói!
Phục Tâm Thần cảm thấy bản thân rất thua kém đối phương. Nếu đây là tình huống bình thường sẽ không vấn đề gì, nhưng đêm nay phải gặp mặt Nhạc Tử Thú, hắn bất giác tự ti vô cùng.
Phong Nhan tươi tắn nhìn Phục Tâm Thần: “Chao ôi, anh đọc nhiều sách nhưng không biết cách mặc đồ hả?”
Phục Tâm Thần quan sát bốn phía, nhận ra Đỗ Vạn Tinh cũng ăn vận đúng rồi. Hắn rơi vào thế bí, đành nhìn Đỗ Vạn Tinh như van xin: “Sao có mỗi tôi không biết cách…”
Gã nghe xong bật cười ha ha: “Vì tôi thích đi chùa miếu nên nghiên cứu luôn thể. Cậu hiếm khi viếng chùa, không thành thạo cũng là chuyện thường tình.”
Phục Tâm Thần bèn nói: “Hay tôi thử nghiên cứu xem sao…”
“Lại còn nghiên cứu?” Phong Nhan cáu ra mặt. “Anh nghĩ anh là ai? Muốn để Nhạc trụ trì chờ?”
Đỗ Vạn Tinh bèn hòa giải: “Lần *****ên bái Phật tôi cũng cái nọ xọ cái kia, nhưng vị cao tăng không nói gì cả. Dù sao người xuất gia cũng rất độ lượng, khoan dung.”
Trên thực tế, nếu đến chùa khác gặp trụ trì khác, Phục Tâm Thần cũng dễ bề xoay trở. Nhưng giờ phút này hắn vô cùng đắn đo: “Tôi có hơi thất lễ nếu giữ nguyên phục trang như vậy…”
“Rất thất lễ là đằng khác!” Phong Nhan mượn cớ chế nhạo ngay. “Chi bằng anh đừng đi theo, cứ ở đây đợi chúng tôi về!”
Phục Tâm Thần im lặng.
Đỗ Vạn Tinh bèn trợ giúp: “Dây lưng buộc không đúng nên nhìn hơi xộc xệch một tí, cậu cởi ra để tôi thắt lại nào.”
Nghe vậy Phục Tâm Thần vội vàng tháo lỏng dây lưng, đang lúc Đỗ Vạn Tinh đang muốn hỗ trợ thì sau lưng đã vang lên tiếng nói: “Cứ để ta giúp thí chủ.”
Mọi người đồng loạt quay đầu, ai nấy đều sửng sốt khi trông thấy một người đàn ông đẹp như viên ngọc giữa hồ hoa trong vắt; y mặc tăng bào đỏ tựa cánh sen, đai lưng dệt kim tinh xảo, trên tay cầm chuỗi hạt san hô đỏ thắm. Dáng dấp của y tôn quý, đĩnh đạc; đối lập với sự rực rỡ của tăng bào là nước da trắng muốt, đôi mắt ngời sáng như sao trời toát nên nét duy mỹ đầy lộng lẫy và siêu thực.
Mọi người vừa nhìn đã biết, đây là Nhạc Tử Thú.
Y chậm rãi bước tới, tựa như cơn gió cuốn đi lá rụng cuối thu, đám đông tự giác lùi về sau nhường đường cho y. Nhạc Tử Thú ung dung đến trước mặt Phục Tâm Thần, đưa đôi tay trắng trẻo mà cầm lấy dây lưng màu tím lục lam, nhẹ nhàng thắt lại cho đúng quy củ. Dây lưng phải ôm lấy eo Phục Tâm Thần, cho nên Nhạc Tử Thú cũng luồn tay vào eo đối phương, hương vị rỉ sắt lẫn nước mưa cứ thế bao trùm lên người hắn – tựa như sự ràng buộc của dây lưng vậy.
Tim Phục Tâm Thần đập rộn rã, đầu óc quay cuồng, khi đôi bên gần nhau trong gan tấc khiến tâm trí hắn rối tung. Thế gian chìm vào trong sương mù, vạn vật đều bị khói mây bao phủ. Từ trước đến nay hắn luôn thấy Nhạc Tử Thú trong bộ tăng bào màu trắng, chưa bao giờ chứng kiến Nhạc Tử Thú ăn vận thế này. Lớp y phục cao quý kia khiến Nhạc Tử Thú càng thêm anh tuấn, vẻ ngoài mị hoặc làm thần hồn người khác đảo điên…
Nhạc Tử Thú nhanh chóng thắt dây lưng cho Phục Tâm Thần, nói đoạn quay sang mỉm cười với chúng sinh một cái: “Xin mời vào.”
Mọi người vội cúi đầu hành lễ, ngay cả kẻ kiêu ngạo hạng nhất như Phong Nhan cũng khom đầu niệm A di đà phật.
Bọn họ lẽo đẽo theo chân Nhạc Tử Thú, chỉ có Phục Tâm Thần vẫn đứng như trời trồng. Cũng may Đỗ Vạn Tinh nhận ra phản ứng đờ đẫn của hắn, bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Váng đầu rồi ư?”
Lúc này hắn mới định thần lại, gò má bỗng nhiên nong nóng rồi lặng lẽ bước theo đám đông.
Bọn họ ghé trà thất, bên trong gồm bàn trà và vài chiếc đệm Hương Bồ. Các vị khách nhanh chóng ngồi lên đệm, Nhạc Tử Thú ngồi đằng sau bàn gỗ, nét mặt vẫn điềm nhiên như trước.
Phong Nhan là kẻ ca ngợi *****ên: “Nhạc trụ trì khí chất hơn người, tựa như thiên tiên không nhiễm bụi trần! Hôm nay được Nhạc trụ trì chỉ giáo, quả thực là hồng phúc tu mấy kiếp!”
Nhạc Tử Thú cười tựa không cười: “Ta chẳng dám xưng không nhiễm bụi trần.” Nhạc Tử Thú sờ trán bảo. “Nói đúng hơn ta không hề quy y, vẫn là tục gia.”
Đang lúc đàm đạo thì chấp sự bước vào, điềm đạm rót trà cho mọi người.
Đỗ Vạn Tinh to gan hỏi: “Vì sao trụ trì không quy y?”
Phong Nhan trừng gã một cái, tựa như ngầm trách tác phong lỗ mãng.
Nhạc Tử Thú không xem đó là điều xúc phạm, bèn đáp: “Ta đã bảo mình là tục gia, cũng chẳng xuất gia. Thực chất ta và mọi người đều như nhau. Có chăng khác biệt duy nhất là ta đọc vài quyển kinh Phật, tụng vài câu kinh.”
“Nhạc trụ trì quá khiêm nhường!” Đôi mắt Phong Nhan ngập tràn sùng bái. “Nói đâu xa, vừa rồi công đức của ngài rất lớn, cầu mưa giúp giảm bớt hạn hán kéo dài!”
Nhạc Tử Thú mỉm cười: “Vốn dĩ trời phải mưa, sao lại tính vào công đức của ta được.”
Nhắc đến chuyện cầu mưa, Phục Tâm Thần nhìn trụ trì đang tỏ ra nhiệm màu và huyền bí mà cảm thấy buồn cười. Thành Phố Vô Danh có mưa đều nhờ công đức của Nhạc Tử Thú, chuyện này không cần thiết khiêm tốn. Nếu chẳng phải y bỏ tiền làm mưa nhân tạo cũng chẳng biết hạn hán tiếp diễn đến bao lâu?
Nhìn bọn Phong Nhan đang lấy lòng nịnh hót khiến Phục Tâm Thần bất giác sướng rơn, bởi chỉ có hắn mới hiểu được con người Nhạc Tử Thú.
Hắn bất giác liếc trộm y, phát hiện y cũng đang nhìn mình bằng đôi đồng tử đầy thâm thúy; cả hai như đi guốc trong bụng nhau, khóe môi hơi cong lên rồi cúi xuống.
Ngoại trừ bọn họ thì chẳng ai biết nguồn gốc của trận mưa, được chia sẻ bí mật này với Nhạc Tử Thú khiến hắn càng thêm hãnh diện.
Bọn Phong Nhan vẫn ngồi đàm đạo Phật giáo với Nhạc Tử Thú, đặc biệt là Phong Nhan, cậu ta liên tục diễn giải, bàn luận, tựa như vốn hiểu biết còn nhiều hơn cả trụ trì. Nhạc Tử Thú chẳng nói lời nào, y chỉ ung dung ngồi đó, thi thoảng sẽ gật đầu tỏ vẻ đang lắng nghe.
Chấp sự sư huynh rót trà bên cạnh đã rõ mười mươi thái độ của y, đó chính là biểu hiện của sự lơ đãng!
Chấp sự lặng lẽ nghĩ: Tên Phong Nhan gà mờ dám tinh tướng trước mặt trụ trì? Nói không chừng trụ trì đang âm thầm cười nhạo … Không, với dáng vẻ thoát tục kia, y chẳng quan tâm Phong Nhan nói gì chứ đừng bảo là cười nhạo. Hẳn trụ trì đang nhẩm tính kế hoạch marketing cho mùa mới, hoặc diễn đạt bằng cách dễ hiểu hơn – trụ trì đã lơ đẹp tên kia.
Chính xác thì Nhạc Tử Thú không lắng nghe Phong Nhan khua môi múa mép, y luôn suy ngẫm về chuyện khác: Nút Vạn cởi thế nào là nhanh nhất? À không, nút Vạn cởi thế nào là chậm nhất? Rốt cuộc… nên cởi dây lưng chậm hay nhanh?
Đệm Hương Bồ