Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 7

Chương 7

Edit: Thỏ

“Phục thí chủ, ngài là ai? Ta không biết, ngài đi ra đi.”

Những lời này của Không Mai khiến Phục Tâm Thần bật cười. Hắn ngập ngừng bảo: “Chốc nữa đồng nghiệp của anh tới đây… em đừng gọi anh là Phục thí chủ.”

“Vâng vâng, đúng vậy Phục thí… À, đúng vậy, thí chủ.” Nét mặt Không Mai đầy quẫn bách.

Đương lúc Phục Tâm Thần và tiểu sa di nói chuyện phiếm thì Đỗ Vạn Tinh đã dẫn theo một nhóm người xuất hiện. Hắn bèn tạm biệt Không Mai, sau đó gật đầu chào Đỗ Vạn Tinh.

Phục Tâm Thần không phải cấp dưới của gã nên đến miếu chờ trước, còn gã sẽ tự mình dắt theo hai nhân viên đón tiếp KOL Phong Nhan.

Tên tuổi Phong Nhan nổi như cồn trên mạng, Phục Tâm Thần mới vào nghề truyền thông nên có phần cả nể cậu ta. Hắn từng xem qua những bức ảnh nghệ thuật của người này, giờ tận mắt gặp gỡ lại phát hiện Phong Nhan chẳng khác nào bánh hamburger của Mac Donald – Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho sản phẩm.

Những bức ảnh hot đang lan truyền trên mạng, Phong Nhan là một thiếu niên với nét đẹp phi giới tính. Thực tế mà nói, dáng người cậu ta hơi thô kệch, khuôn mặt có sự can thiệp của dao kéo và biểu cảm thì không quá tự nhiên; cộng thêm đội ngũ ekip chỉnh sửa hình ảnh cho cậu ta vô cùng hùng hậu.

Phong Nhan đến cùng ekip của mình, vẫy vẫy tay, khẽ lên tiếng: “Chụp ảnh và chỉnh sửa đã có nhóm tôi lo, các anh chỉ cần viết báo cho tốt là được.”

“Được được!” Đỗ Vạn Tinh đối với cậu ta vô cùng khách sáo. “Mỗi bên đều có thế mạnh riêng mới có thể hợp tác vui vẻ!”

Mọi người vây quanh săn sóc Phong Nhan, vừa sáng sớm đã bận rộn giúp cậu ta trang điểm, chỉnh sáng và chụp ảnh. Tuy Phục Tâm Thần đảm nhiệm viết báo nhưng cũng phụ cầm tấm tản sáng một tay. Thợ chụp hình đang tác nghiệp bỗng quay đầu lại: “Này anh bạn, giúp chúng tôi rải hoa nhé?”

“Được thôi!” Phục Tâm Thần nhanh chóng đưa tấm nhựa cho đồng nghiệp khác, hắn vòng ra tảng đá sau lưng Phong Nhan, cầm một rổ hoa giả rải lên người cậu ta. Bằng cách này, Phong Nhan như đang đắm mình trong từng cơn mưa hoa, vô cùng đẹp đẽ.

Bận rộn cả buổi sáng, mọi người kháo nhau đến Trai đường của chùa Vô Danh dùng cơm.

(*)Trai đường: Dãy nhà ăn dành cho người làm công quả.

Đỗ Vạn Tinh bèn nói: “Chúng tôi đã đàm phán với Bộ thương mại của chùa xong rồi, giờ các anh có thể dùng bữa miễn phí ở phòng riêng Nhất Niệm Trai.”

“Thế thì tốt quá.” Các đồng nghiệp rất vui vẻ ồ lên. “Đặt bàn ở Nhất Niệm Trai khó lắm, thế mà chúng ta có thể ăn miễn phí, còn có thể ngồi phòng riêng nữa sao?”

Phong Nhan chỉ khịt mũi coi thường: “Nhà hàng Michelin tôi đã ghé qua, ở đây thì có gì lạ.”

Đỗ Vạn Tinh bèn giở trò nịnh hót: “Đúng vậy, người nổi tiếng như em đến nhà hàng xem như quảng cáo tên tuổi cho họ, nhiều nơi cầu còn không được.”

Đoàn người vào Nhất Niệm Trai dùng cơm, Phong Nhan kêu thợ nhiếp ảnh chụp vài bức ảnh thức ăn, cộng với bộ dáng vờ vịt ăn trưa của mình. Chụp choẹt xong xuôi đám đông mới bắt đầu động đũa.

Phong Nhan cầm hai chiếc bánh ngọt bên miệng giả như đang ăn, thợ nháy lại tiếp tục công việc. Rồi cậu ta đăng ảnh đã được chỉnh sửa hoàn tất lên trang cá nhân với dòng trạng thái hết sức giả tạo: “Món ngon trước mắt! Công cuộc giảm béo cứ để ngày mai!” Thành thật mà nói cậu ta chỉ dám ăn nửa đĩa dưa chuột với chén mì kiều mạch (mì Soba), ngoài ra không nạp năng lượng thêm.

Phục Tâm Thần nghĩ thầm: Hóa ra thần tượng trên mạng cũng ăn uống theo chế độ riêng? Cũng vất vả chứ chẳng đùa.

Phong Nhan không thể ăn món khác nhưng mồm miệng thì bắt đầu liếng thoắng: “Tôi nghĩ quý báo nên viết một câu, nơi này có nét đẹp trống vắng tựa như chùa chiền Nhật Bản vậy…”

Phục Tâm Thần xen vào: “Nếu viết thế, độc giả sẽ thắc mắc, bởi vì chùa Nhật Bản và chùa chúng ta chẳng giống nhau.”

Phong Nhan nhíu mày: “Anh đã đi Nhật chưa? Tôi thì đi nhiều lần rồi đấy! Chùa miếu và đình viện y hệt ở đây còn gì.”

“Đúng là có nét tương đồng, nhưng vẫn rất khác biệt. Chùa Nhật Bản mang phong cách Karesansui – cảnh quan khô, chùa chiền của chúng ta thì đình viện, suối hồ chiếm đa số và hòn non bộ chân thủy. Lâm viên Trung Hoa mang ý nghĩa “Ngắm vẻ tự nhiên trong nhân tạo”, còn lâm viên Nhật Bản gọi là “Ngắm vẻ nhân tạo trong tự nhiên”. Dựa trên đặc điểm này, hai kiến trúc ấy thật sự đối lập nhau.”

(*)Karesansui: Thuật ngữ tiếng Nhật, vườn chỉ sử dụng đá và sỏi “karesansui”, có nghĩa là “cảnh quan khô.”  Vườn thiền (Zen garden) là một loại hình nghệ thuật phổ biến ở Nhật. Các thiền sư Nhật đã mượn nghệ thuật này để tạo ra môi trường phù hợp cho việc tu học.

Phục Tâm Thần thao thao bất tuyệt, Phong Nhan cứ như vịt nghe sấm, nhất là thuật ngữ “Karesansui” gì đó, cậu ta chẳng hiểu cái quái gì. Nghĩ rằng Phục Tâm Thần khoe chữ nên trong lòng bỗng tức tới không thôi, chợt cậu ta cười lạnh: “Kiến thức của anh cũng thật uyên bác, thốt ra lời hay ý đẹp các thứ! Tôi đi ngàn dặm đường cũng không bằng anh đọc trăm cuốn sách ư?”

Đỗ Vạn Tinh thấy Phong Nhan mất hứng liền nhăn mặt chỉ trích Phục Tâm Thần: “Cậu chỉ văn vở là hay. Cậu đi Nhật chưa? Cậu thấy nó rồi à? Phong Nhan đã đến, đã nhìn, đã trải nghiệm, sao cậu có thể so với người ta?” Đương nhiên Đỗ Vạn Tinh không định quở trách Phục Tâm Thần, gã chỉ muốn chừa cho Phong Nhan chút mặt mũi.

Nghe gã nói thế, Phục Tâm Thần mới nhận ra mình vừa đắc tội với cậu ta. Hắn không thanh minh gì, chỉ gật đầu nói phải.

Đáng tiếc, thuốc bắc sắc xong.

Phong Nhan hiểu biết hạn hẹp, khi còn nhỏ hay bị mẹ đánh vì tội học ngu, giờ đây kiếm được nhiều tiền nên luôn có thành kiến với những ai học thức cao còn ra vẻ dạy đời.

Phong Nhan cười hỏi: “Anh tốt nghiệp khoa báo chí trường đại học Đế Quốc à?”

Phục Tâm Thần gật đầu: “…Đúng vậy.”

“Bằng cấp cao như thế, một tháng chỉ kiếm được 8 nghìn tệ thôi sao?”

Phục Tâm Thần nghẹn họng.

 “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi tám.”

“Ôi trời, 28 tuổi tốt nghiệp từ trường đại học Đế Quốc mà lại đi cầm tấm tản sáng cho tôi?” Cậu ta kêu to đầy cường điệu. “Thật đáng sợ! Tôi không dám tưởng tượng năm 28 tuổi mình sẽ thế nào đâu! Nhắc mới nhớ, tôi cũng sắp 20 tuổi rồi…”

Nhận ra Phong Nhan đang công kích hắn, Phục Tâm Thần bèn áp dụng tuyệt chiêu “Giả điên khiêng đồ” – tỏ vẻ ngây thơ, vờ vịt không hiểu lời châm chọc của ai đó: “Thế ư? Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao, đáng gờm quá!”

“Thật không dám.” Cậu ta nói, “Nhưng điều này cũng cho thấy rằng dành nhiều thời gian vào việc học đúng là vô nghĩa, chi bằng ra đời sớm hơn, xã hội mới là trường học tốt nhất.”

Phục Tâm Thần lại gật đầu hùa theo: “Ồ? Cậu cũng giỏi ghê! Cậu đã làm thế nào vậy?”

Phong Nhan muốn nổi đóa, bất kể cậu ta chế nhạo kiểu gì đối phương đều giả đò không hiểu, vẻ mặt hâm mộ càng dâng cao: “Than ôi, cậu nói chuyện nghe hay ho lắm!” Cách ứng phó này khiến Phong Nhan cảm thấy cạn lời.

Nhân cơ hội đó, Đỗ Vạn Tinh lại hùa vào tâng bốc, khen Phong Nhan trẻ tuổi có triển vọng, mới hai mươi mà đã gặt hái được thành công thì sau này sẽ ngày càng nổi tiếng.

Phong Nhan cũng quên béng việc phải sửa lưng Phục Tâm Thần, trong lòng vui mừng và có hơi sầu muộn: Giờ mình như đóa hoa tươi thắm, ai rồi cũng đến lúc tàn phai – đặc biệt là ở nghề người mẫu này. Cậu ta cũng như đa số nghệ sĩ khác, cũng tin vào bói toán mê tín, phong thời thủy vận nên bèn hỏi: “Nghe nói trụ trì chùa Vô Danh là Phật sống, anh nói xem tôi có thể diện kiến y hay không? Tiếp theo nhờ y xem tướng chẳng hạn?”

Đỗ Vạn Tinh cười chiếu lệ: “Đã là Phật sống, sao có thể dễ dàng gặp?”

Phong Nhan vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chùa này cũng nể nang tôi, không thì chúng ta có cơm miễn phí để ăn à?”

“Do anh liên hệ với Bộ thương mại của chùa đấy em.”

“Vậy anh mau liên hệ lại!” Giọng điệu Phong Nhan như cô tiểu thư đanh đá. “Hỏi thử xem sao!”

Đỗ Vạn Tinh thừa biết nói không sẽ gây khó chịu, bèn nhanh trí gật đầu: “Được rồi, để anh hỏi thử, nếu bị từ chối cũng đành thôi.”

Phong Nhan quả quyết: “Anh nói không được thì để tôi nói!”

Đỗ Vạn Tinh không ngờ thằng oắt lại bám dai như đỉa, mà gã cũng bó tay. Gã chỉ e Phong Nhan vác mặt dày đi cầu kiến Nhạc Tử Thú, kết quả bị làm lơ thì nhục để đâu cho hết, sau đó cậu ta bực bội rồi trút giận lên nhóm nhân viên.

Nhưng còn biện pháp nào đâu? Mang tiếng “tổng giám” thật oách nhưng chỉ là người làm công, lần này mời Phong Nhan hợp tác nên phải vun vén sao cho ổn thỏa.

Càng bất ngờ hơn là sự rộng lượng của chấp sự trong chùa, ông ấy đồng ý với yêu cầu kia. “Ở đây là có duyên với trụ trì. Đêm nay mọi người tới Phù Đài Các sẽ gặp ngài ấy.”

Đỗ Vạn Tinh mừng hết lớn: Sao lại ăn may thế này!

Gã nhảy chân sáo quay về Nhất Niệm Trai, vô cùng hứng chí mà thông báo cho cả phòng một tin tốt: “Tối nay chúng ta sẽ được diện kiến Nhạc trụ trì!”

Mọi người ai cũng thích thú không thôi, Phong Nhan bèn tươi cười rạng rỡ: “Do anh nhắc tới tên của tôi đấy!”

Đỗ Vạn Tinh gió chiều nào theo chiều đó: “Ai cũng biết tên em mà.”

Nghĩ đến việc gặp mặt Nhạc Tử Thú, Phục Tâm Thần khẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ. Chỉ thấy hoa đào mảnh mai đung đưa trong gió, xa xa núi non diệu vợi mông lung, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.

Bình Luận (0)
Comment