Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 19

Chương 19

Edit: Thỏ

“So với điều này,” Nhạc Tử Thú ngả bài. “Ta chỉ cần biết quyết định của em.”

“Chuyện đó…” Phục Tâm Thần vô cùng rối rắm.

Thật lòng mà nói, ngay cả hắn cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ gì. Càng không thể phủ nhận rằng hắn đã mù quáng si mê Nhạc Tử Thú, từng cử chỉ của y đều khiến hắn rung động, dù không ở cạnh nhau thì Nhạc Tử Thú luôn quẩn quanh trong tâm trí đối phương. Phục Tâm Thần trót sa chân vào bể tình – một điều trước nay chưa từng xảy ra khiến hắn chợt cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, là sợ hãi.

Những khi gần gũi Nhạc Tử Thú, trái tim bé bỏng của hắn luôn đập điên cuồng, sự hồi hộp đâm chồi từ tình yêu nhưng đôi lúc vẫn bắt nguồn từ lo sợ. Phục Tâm Thần không hiểu mình đang rợn ngợp vì điều gì.

Tuy nhiên…

Cha mẹ hắn phản đối cũng đúng thôi, bởi chuyện môn đăng hộ đối… Đầu óc Phục Tâm Thần quay mòng, cứ thế rơi vào sự hỗn độn. Nhạc Tử Thú bèn chụp thêm hai bức hình, lần này y lấy khoảng cách khá xa.

Phục Tâm Thần vừa ngẩng lên đã thấy y đứng diệu vợi bên kia, bóng dáng áo bào trở nên tí hon tựa như một đóa hoa màu trắng. Phục Tâm Thần chạy đến gần theo bản năng, bước chân cũng hơi vội vã: “Trụ trì…”

Nhạc Tử Thú đưa tay ra hiệu hắn không cần thu hẹp khoảng cách với y, Phục Tâm Thần ngẩn ngơ giây lát rồi dừng lại.

Tăng bào phất phơ trong gió, vạt áo trắng ngần tựa như con sóng lượn ngoài biển khơi: “Em về suy nghĩ kỹ đi, sau đó nói cho ta biết.”

Những lời này tựa như bùa chú khiến Phục Tâm Thần đứng im như phỗng, tiến không được, lui cũng không xong. Nhạc Tử Thú một tay cầm máy ảnh, một tay lần tràng hạt, khẽ gật đầu rồi quay gót bước đi. Nhìn bóng lưng thân quen khuất sau đám cây cối trong vườn, Phục Tâm Thần mới vỡ lẽ rằng: Nếu hắn thay đổi đối tượng kết duyên mới thì đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng giữa họ. Hắn buồn lòng ghê gớm, lẽ nên chụp ảnh Nhạc trụ trì để lưu giữ kỷ niệm khó phai…

Sự dằn vặt khiến Phục Tâm Thần rất khổ sở.

Phục Tâm Thần ôm mối sầu nặng trĩu về nhà, hóa ra cha mẹ đều đang chờ hắn. “Cha mẹ chưa về Thái Tân à?” Hắn hỏi bằng chất giọng ngạc nhiên.

Nét mặt Phục Kiến Phong đầy lo lắng: “Ờ thì… hôm nay con đi đâu?”

Lời này khiến hắn chột dạ, tựa như đứa bé trốn học bị cha mẹ bắt quả tang.

“Con…” Phục Tâm Thần ấp úng. “Đi gặp bạn thôi.”

Kiều Dung Dung trông thấy biểu hiện lấm la lấm lét của con trai, tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi han gì thêm. Bà dịu dàng gọt vỏ táo rồi hỏi Phục Tâm Thần: “Con xin hệ thống đổi người chưa?”

Phục Tâm Thần nhăn mặt: “Cha mẹ không về huyện Thái Tân là vì muốn biết con đổi mới hay chưa?”

Sự thẳng thắn đá trúng tim đen khiến hai ông bà trở nên xấu hổ. Kiều Dung Dung bèn đặt miếng táo ngon ngọt vào tay con mình: “Ăn đi con.” Giọng điệu dịu êm giúp bầu không khí trở nên đầm ấm.

Phục Tâm Thần cầm lấy và cắn một miếng, dường như thịt táo quá giòn trỗi vào nướu răng khiến hắn bị đau. Tuy hắn nhoẻn miệng cười nhưng tâm hồn rất kiệt quệ, rồi Kiều Dung Dung khẽ vuốt những nếp nhăn trên váy: “Nhân duyên đều là vậy. Nếu không được gì thì nên kết thúc sớm, sẽ tốt cho nhau hơn.”

Phục Tâm Thần sững sờ, cũng không biết phản bác làm sao. Nếu không có kết quả thì nên kết thúc sớm một chút?

Hắn và Nhạc Tử Thú đều đang lãng phí thời gian?

Sự đắn đo của Phục Tâm Thần khiến Phục Kiến Phong bực dọc: “Hay con bị vẻ đạo đức giả của nó lừa rồi?”

Giọng ông đầy nóng nảy, mỗi lần tức giận sẽ cư xử như thế, đôi mắt trừng trừng toát nên cảm giác áp lực. Phục Tâm Thần nhận ra ẩn ý của cha mình, bèn mở to mắt: “Cha nói vậy là sao?”

“Haiz!” Phục Kiến Phong rầu rĩ thở dài. “Cha không giấu gì con, Nhạc Tử Thú không phải hạng người lương thiện.”

Điều này con thừa biết!

Phục Tâm Thần gào thét nội tâm nhưng lại không dám nói thẳng thừng ra, chỉ ngu ngơ dò hỏi: “Cha biết Nhạc Tử Thú ư? Tại sao lại ghét y đến thế?”

Đôi mắt ông trở nên mờ mịt, tựa như rơi vào muôn vàn rối ren: “Không, cha không hề ghét cậu ta.”

“Hả?” Khuôn mặt Phục Tâm Thần đầy vẻ nghi ngờ.

Giọng điệu ông trở nên dồn dập hơn: “Cha không ghét, nhưng cậu ta chẳng hề tốt đẹp gì. Cậu ta là một kẻ rất đáng gờm, con hiểu không? Nếu con ở bên cậu ta thì cả hai đều gặp nguy hiểm. Nói đúng hơn nó là kẻ điên đấy.” Phục Kiến Phong trỏ vào đầu mình. “Bị thần kinh ở đây này.”

Nét mặt Phục Tâm Thần tái mét, đôi môi cũng trắng bệch: “Cha đang nắm trong tay bằng chứng phạm tội của y sao?”

Phục Kiển Phong đờ ra, hai mắt nhìn đăm đăm vào nơi vô định như thể bị nói trúng điều gì. Tim Phục Tâm Thần đập loạn xạ như chú cá nhảy lên khỏi mặt nước, quai hàm bạnh ra và ***** quặn thắt đến nghẹt thở.

Cha hắn là cảnh sát hình sự – một cánh tay đắc lực của cục cảnh sát huyện Thái Tân, đương nhiên điều tra không ít vụ án quy mô. Nếu Nhạc Tử Thú bị tìm ra bằng chứng phạm tội, vậy chẳng phải…

Suy đoán này khiến Phục Tâm Thần run lên, điều làm hắn khiếp đảm hơn là khi nghe cha nói hắn vẫn không cảm thấy ngạc nhiên, tựa như trong lòng hắn Nhạc Tử Thú vốn là một kẻ điên cuồng tàn nhẫn…

Phục Kiến Phong lặng lẽ quay đi, ông nhìn chằm chặp vào vách tường màu trắng một hồi, tâm trí cũng thoải mái hơn như ngày trời quang đãng. Rồi ông nói: “Cha làm việc ở huyện thì có dính líu gì đến cậu ta?”

Phục Tâm Thần thở phào nhẹ nhõm: “Thì…”

“Nhưng theo cha được biết, những tăng nhân ở chùa Vô Danh không hề trong sạch.” Ông nhận xét bằng giọng điệu chắc nịch. “Chơi ni cô cũng có, chơi hòa thượng cũng có. Bọn họ chiếm núi làm vua, không coi ai ra gì.” Ông liếc Phục Tâm Thần. “Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, đám ma quỷ ấy hám tiền và máu lạnh, dù gây ra chuyện ác nhưng vẫn tụng kinh niệm Phật hằng ngày. Con không thấy đáng sợ sao?”

Phục Tâm Thần đành phải thừa nhận sự lập luận của ông là đúng. Nhạc Tử Thú hào hoa phong nhã là thế nhưng có thể là một nhân vật khó lường.

Phục Kiến Phong thấy hắn lộ ra vẻ bất an thì càng nắm chắc phần thắng: “Phải không? Cha là cảnh sát hình sự nên cũng biết đôi chút tình hình… nhưng chưa tiện nói với con thôi. Cha dám khẳng định rằng Nhạc Tử Thú và chùa Vô Danh không hề sạch sẽ.”

Mỗi lần gặp mặt Nhạc Tử Thú, Phục Tâm Thần luôn cảm thấy áp lực. Hắn nhớ đến việc võ tăng chùa Vô Danh thẳng thừng đánh người ngoài, thậm chí Phong Nhan bị đánh sưng vù mặt cũng không dám tố cáo.

Kiều Dung Dung bèn phụ họa: “Con đọc nhiều sách chắc từng nghe câu nói của Thomas Paine…”

“Thomas Paine?” Phục Tâm Thần nghĩ ngay đến câu danh ngôn của nhà khai quốc Hoa Kỳ: Nếu một người hết lòng ca tụng những thứ mà hắn không tin, đó là khi hắn đã sẵn sàng gây ra tội ác.

Nhạc Tử Thú cố gắng thần thánh hóa những thứ mà hắn vốn dĩ không tin? Phép màu hoặc phước hạnh – Nhạc Tử Thú vốn chẳng tôn sùng, thế nhưng y rao giảng nó bằng vẻ ngoài đường hoàng, ngay thẳng … Liệu điều đó có thể chứng minh Nhạc Tử Thú là người sẵn sàng đứng về cái ác?

“Tóm lại cha chỉ muốn tốt cho con, đừng kết hôn với thành phần có vấn đề về nhân phẩm. Cho dù cậu ta giàu cũng kệ thôi.”

Bậc phụ huynh quan tâm con cái nên tận tình khuyên răn, lời lẽ đương nhiên cũng mang tính thuyết phục cao. Phục Tâm Thần đã hoài nghi nhân phẩm của Nhạc Tử Thú từ lâu, nay cha mẹ giúp hắn hiểu rõ hơn về điều đó. Mọi chuyện ***** phô bày trước mắt, dù muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không xong.

Phục Tâm Thần cứ do dự mãi.

Xét cho cùng trụ trì cũng quá hoàn mỹ – mà sự tốt đẹp này tựa như phong cảnh ở núi Vô Danh, hoặc chỉ là biểu hiện dối lừa của Nhạc Tử Thú…

Đáng sợ hơn Nhạc Tử Thú không hề che giấu sự thật này với Phục Tâm Thần, y nói với hắn mình chẳng phải quý ông hiền triết, cũng chia sẻ về căn bệnh trầm kha.

Chấp nhận hay không, ấy là do Phục Tâm Thần quyết định.

Hắn bị lôi cuốn bởi vẻ ngoài đẹp đẽ của đối phương, nhưng ngay lúc Nhạc Tử Thú gỡ lớp mặt nạ ôn hòa xuống thì hắn lại hoang mang vô cùng.

Tựa như chai rượu ngây ngất đượm nồng, rõ ràng có độc, nhưng lại hỏi em uống hay không uống.

Bình Luận (0)
Comment