Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 20

Chương 20

Edit: Thỏ

Tối chủ nhật, Phục Tâm Thần hẹn Đỗ Vạn Tinh ra ngoài uống bia. Thấy tâm trạng hắn nặng nề thì Đỗ Vạn Tinh bèn hỏi: “Sao vậy? Cậu đã chia tay với đại gia rồi à?”

Phục Tâm Thần mỉm cười bất lực: “Vẫn chưa.”

“Rốt cuộc là sao?”

“Cha tôi làm cảnh sát hình sự.” Hắn nhếch môi, “Cậu cũng biết mà.”

“Biết chứ!” Đỗ Vạn Tinh gật đầu, “Cậu từng kể đấy thôi.”

“Cha tôi bảo y có vấn đề về nhân cách.” Đầu óc hắn ngày càng nặng trĩu. “Dường như ông đang ám chỉ… y làm chuyện phạm pháp.”

Nét cười trên môi Đỗ Vạn Tinh tắt ngúm, gã lập tức trở nên nghiêm trang: “Cậu còn không chia tay cho lành?”

“Ngay cả cậu cũng nói thế?”

“Đúng vậy!” Gã không hề đùa giỡn. “Có điên mới tiếp tục yêu đương!”

Phục Tâm Thần nghẹn đắng.

Cha mẹ can ngăn đến non nước này nhưng hắn vẫn còn nhớ nhung, vậy chẳng phải hắn điên rồi ư?

Đỗ Vạn Tinh giữ vững lập trường: “Tôi đồng tình với cha cậu, gia thế chênh nhau tạm chấp nhận, nhưng nhân cách tồi thì nên tránh xa.”

Phục Tâm Thần không ngờ gã lại quả quyết như đinh đóng cột, và ngẫm kỹ thì, nếu tất cả mọi người đều lần lượt khuyên hắn rời bỏ ai kia, phải chăng người ta vốn không phù hợp với hắn?

Phục Tâm Thần tự vấn bản thân, nếu suy xét ở góc độ khôn ngoan thì Nhạc Tử Thú là tuýp người lập dị trên mọi khía cạnh, quả thật hắn nên dè chừng một chút.

Rốt cuộc hắn xin đổi đối tượng dưới sự hối thúc mạnh mẽ của bè bạn và người thân. Sau khi gửi đơn đi, trái tim Phục Tâm Thần như bị khoét một lỗ rỗng tuếch, gió lạnh bất giác lùa vào khiến hắn nghe thấy tiếng gào nơi *****.

Hắn ngồi thừ trong nhà lúc nửa khuya, xung quanh lặng im đến nỗi con thiêu thân bay qua cũng nghe thấy.

Gian phòng hiu quạnh tối om, có chút ánh sáng lập lòe phát ra từ màn hình điện thoại. Nguồn sáng nhân tạo hắt lên mặt Phục Tâm Thần khiến da dẻ thêm tái mét, hắn giương đôi mắt vô hồn, lặng lẽ gửi Nhạc Tử Thú một tin:

Nhạc trụ trì,

Cảm ơn ngài đã quan tâm tôi trong thời gian qua. Nhưng tôi tự thấy bản thân còn nghèo khó, không dám sánh đôi với ngài. Chân thành xin lỗi, vì chúng ta sẽ chấm dứt từ đây. Chúc ngài mau chóng tìm được một cuộc hôn nhân mỹ mãn.

Viết xong đoạn tâm thư, Phục Tâm Thần nhắm mắt và bấm nút gửi đi, thái độ rụt rè như đứa bé duỗi tay chờ cô y tá tiêm một mũi.

Trên thực tế Phục Tâm Thần đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ cho lần ly biệt này, hắn định dùng lời lẽ ấm áp hoặc dửng dưng để từ chối đối phương nhưng giờ đây lại nhát như cáy. Rồi hắn viết ra dòng tin khô cằn suýt thì bất-lịch-sự, vì hắn thà đau một lần rồi thôi.

Phục Tâm Thần rất sợ cảm giác giằng xé nội tâm, bởi người mềm lòng thường hay chuốc khổ. Hắn ghét tính cách yếu đuối của mình nhưng không tài nào ép nó mạnh mẽ hơn.

Lời nói Phục Tâm Thần tựa như mũi tên được bắn khỏi dây cung, kể từ đó không còn nằm trong tầm kiểm soát. Muốn ngăn không được, muốn đẩy không xong, cứ thế trơ mắt nhìn mũi tên cắm phập vào hồng tâm.

Nhưng trúng tim ai thì chẳng biết?

“Nơi đây đau quá…” Phục Tâm Thần lẩm bẩm, hắn nằm thao thức và trằn trọc cả đêm.

Hắn chẳng đoán được phản ứng tiếp theo của Nhạc Tử Thú, bởi đối phương luôn vững chải tựa núi tuyết Thái Sơn, ắt hẳn cuộc sống không hề xáo trộn ngay cả khi bị hắn khước từ.

Với tư cách là một người từ chối, Phục Tâm Thần … không gượng dậy nổi, càng không buông xuống được.

“Chán ghê.” Hắn vùi mặt vào chiếc gối đầy mùi pheromone, giận sự yếu mềm của bản thân ghê gớm.

Gần đây đầu óc cứ lơ tơ mơ.

Hắn vốn là người nghiêm túc trong công việc, một khi bắt đầu viết lách sẽ đặt mười ngón tay lên bàn phím và gõ lạch cạch không thua gì mưa rơi trên mái tôn, nhưng giờ đây lại tắc nghẽn ngôn từ, ý tưởng tựa như suối nguồn khô cạn.

Hắn rơi vào tình trạng táo bón với con chữ.

Đôi khi Phục Tâm Thần sẽ dại ra, nét mặt trông ngốc xít và tuyệt vọng đến nỗi chẳng còn tha thiết với niềm vui trên cõi đời này. Đồng nghiệp đều nhận thấy sự bất ổn của Phục Tâm Thần, huống chi một kẻ luôn kề vai sát cánh như Đỗ Vạn Tinh.

Hơn ai hết, Đỗ Vạn Tinh luôn luôn lắng nghe – luôn luôn thấu hiểu người bạn ấy. Gã bèn kéo Phục Tâm Thần hỏi han: “Có phải cậu tiếc đại gia không?”

Đỗ Vạn Tinh chưa biết đối tượng hẹn hò của hắn là ai, mà hắn lại kín như hũ nút, bởi vậy gã dùng hai từ “đại gia” để ám chỉ người nọ.

Khóe môi Phục Tâm Thần run lên: “Cậu nói nhảm gì…”

Đỗ Vạn Tinh bĩu môi: “Tôi mà nhảm nhí ư? Đừng bảo tôi, ngay cả cô lao công trong WC cũng thấy cậu đang bị hội chứng Đắp mộ cuộc tình.”

“Tào lao…” Phục Tâm Thần quay đầu chối biến.

Hắn đương nhiên biết mình bệnh tương tư, luôn nhớ mong Nhạc Tử Thú mà không cách nào ngăn được. Rồi hắn làm thinh, tựa như khúc gỗ vô tri vô giác.

Đỗ Vạn Tinh nở nụ cười gượng gạo để đối phó với sự trầm ngâm này, sau lại bắt đầu bẻ lái: “À phải, cậu nói lời chia tay với y chưa?”

“Rồi.” Phục Tâm Thần rầu rĩ gật đầu, nét mặt có hơi do dự. “Nhưng y không trả lời trả vốn.”

“Không trả lời?” Đỗ Vạn Tinh châm chước cách dùng từ nhưng giọng nói tràn đầy kinh ngạc. “Đừng bảo…”

“Bảo gì?” Phục Tâm Thần ủ dột.

Gã trợn to con ngươi: “Cậu chia tay bằng tin nhắn???”

Phục Tâm Thần ngẩn ngơ vài giây: “Đúng là vậy.”

Đỗ Vạn Tinh nhíu mày: “Cậu đang làm nhục người ta đấy! Nếu là tôi, tôi cũng ứ thèm đáp cậu.”

Làm nhục…?

Phục Tâm Thần há miệng *****, gương mặt hắn đầy vẻ xấu hổ: “Cậu nói thế… nhưng mà…”

“Nhưng mà…” Đỗ Vạn Tinh tiếp lời, “Cậu chính là con rùa rụt cổ không dám thẳng thắn chia tay!” Gã chợt thở dài. “Tính lãng tránh của cậu khi nào mới khá hơn chứ!”

Phục Tâm Thần cúi đầu quê một cục. Việc hắn trốn tránh hiện thực đương nhiên có nguyên nhân. Nhưng quan trọng hơn, cứ mỗi lần nhìn Nhạc Tử Thú thì lại bị y hớp hồn và si mê không chịu được. Nếu ngồi đối diện với Nhạc trụ trì, chắc chắn hắn không tài nào lẻo mép “tôi muốn chấm dứt từ đây” hoặc nói những câu đại loại như thế.

Do đó hắn gửi một tin đầy vô lễ, vội vàng đặt dấu chấm cho cuộc tình.

Nhưng Nhạc Tử Thú không hồi âm.

Điều này khiến Phục Tâm Thần thấp thỏm. Nếu trước kia Nhạc Tử Thú luôn phản hồi nhanh chóng thì chỉ duy nhất dòng tin này, y giữ lấy sự lặng im.

Tựa như Nhạc Tử Thú không nhìn thấy.

Hoặc đúng như Đỗ Vạn Tinh nhận định, y cảm thấy bị sỉ nhục nên từ chối trả lời?

Phục Tâm Thần rơi vào khủng hoảng vì sự nhút nhát của bản thân, chợt tiếng chuông báo sắc lẻm vang lên, cắt ngang bầu không khí trầm mặc.

Phục Tâm Thần như bị dao đâm, suýt thì sợ đến mức nhảy nhổm. Nói không chừng… là Nhạc Tử Thú hồi âm?

Hắn hồi hộp cầm di động trên tay, nhưng xem xong thì mặt mày cau có. Đỗ Vạn Tinh được dịp tò mò: “Sao cơ? Ai gửi?”

Phục Tâm Thần đưa điện thoại cho gã xem:

——Hệ thống kết hôn quốc gia nhắc nhở: Nhân duyên của bạn tới rồi!

“Nhanh đến thế?” Đỗ Vạn Tinh hơi ngạc nhiên, sau đó gã cười an ủi. “Cậu cứ thử đi. Nếu cậu chết mê vì tên Alpha chỉ gặp vài lần, hẳn do pheromone hấp dẫn! Khi cậu ở bên người mới và hợp cạ pheromone, cậu sẽ quên béng y thôi mà.”

Xem ra Đỗ Vạn Tinh rất có lý, lần ghép đôi này độ phù hợp tương đối cao nên hắn sẽ không đứng núi này, trông núi nọ mà buồn phiền vì Nhạc Tử Thú nữa. Nhưng vừa mường tượng đến việc mình sẽ gần gũi với một Alpha lạ mặt, Phục Tâm Thần liền kháng cự theo bản năng, hắn cũng không hề trông mong điều gì.

Dù sao đây là cưỡng chế hẹn hò, không muốn đi cũng phải đi.

Anh ta tên Bạch Tầm Bích.

Năm nay 30 tuổi, tuy là Alpha nhưng cơ thể mảnh mai, vóc dáng không đạt tiêu chuẩn như các Alpha khác. Anh cao hơn hắn một cái đầu, cân nặng cũng xêm xêm. Anh gầy như cây trúc, thoạt trông chân chất và hiền lành. Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, chân đi giày da và đeo mắt kính gọng vàng toát lên nét lịch sự và nhã nhặn.

Cả hai gặp nhau ở quán cà phê, ngoài trời mưa tuôn ào ạt. Mỗi người đều cầm một tách cà phê nóng hổi.

Bạch Tầm Bích mỉm cười ấm áp: “Hôm nay mưa to quá… Thật không may.”

“Đúng vậy, thành phố hạn hán đã lâu bỗng được dịp mưa như trút nước.” Phục Tâm Thần không ngờ thời tiết lại ẩm ương đến thế, hắn bất giác cúi đầu nhìn đôi giày công sở ướt rượt của mình.

Bạch Tầm Bích phân vân: “Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng.”

“Vậy sao?” Phục Tâm Thần trả lời lơ đãng.

Bạch Tầm Bích nói đùa: “Cơn mưa đầy kỳ lạ, biết đâu là nhờ công đức của Nhạc trụ trì ở chùa Vô Danh.”

Câu vui đùa không phải lúc, vì nó khiến tim Phục Tâm Thần đập loạn xạ khi vừa nghe thấy ba chữ “Nhạc trụ trì.”

Bình Luận (0)
Comment