Chương 21
Edit: Thỏ
So với Nhạc Tử Thú, thái độ ôn hòa của Bạch Tầm Bích giống với người đi hẹn hò hơn y. Trò chuyện một lúc anh bắt đầu giới thiệu bản thân: từ gia cảnh, sở thích sở trường đến điều kiện kinh tế đều trình bày rất rõ ràng. Phục Tâm Thần đã quen với sự đạo mạo từ tốn của Nhạc trụ trì, nhất thời không kịp thích nghi lối nói năng thẳng thắn có chủ đích từ đối phương.
Bạch Tầm Bích kể trôi chảy lý lịch, sau bèn tổng kết một câu: “Tình hình của tôi nôm na là thế.”
“À… Vậy sao?” Phục Tâm Thần giật mình, “Cậu chia sẻ chi tiết ghê.”
Bạch Tầm Bích đưa tay đẩy gọng kính: “Đây là hẹn hò. Tôi thấy cậu hơi khép nép, muốn hỏi lại thôi nên ứng tiếng trước.”
Phục Tâm Thần mỉm cười: “Cậu đúng là chu đáo…” Rồi hắn cũng tự giới thiệu về mình.
Thông tin của Bạch Tầm Bích cho thấy anh quả thật là một vị sếp tầm trung trong công ty nên tác phong mang hơi hướm lãnh đạo cũng là chuyện bình thường. Phục Tâm Thần so sánh mình với anh ta, hóa ra cả hai vẫn chênh lệch địa vị. Tuy Bạch Tầm Bích lớn hơn hắn hai tuổi nhưng tổng thu nhập thì gấp bốn, điều kiện kinh tế khá giả và có hai căn nhà mặt phố.
Phục Tâm Thần sợ lời chê bai, mà Bạch Tầm Bích trông rất tử tế và lịch sự, nhưng nếu chỉ dựa vào đó thì chẳng thể nói lên điều gì. Hắn biết đối phương là tuýp người cư xử với ai cũng đều khách sáo, ngay cả khi trái ý cũng không tỏ ra kệch cỡm bực mình.
Vừa hay hắn cũng thuộc loại đó.
Hệ thống xác định pheromone của cả hai phù hợp nhưng Phục Tâm Thần chỉ thấy bình thường. Hắn thầm nghĩ: Chúng ta thật sự “ăn khớp” sao?
Hệ thống đối sánh hôn nhân quốc gia sẽ lựa chọn những ứng viên có điểm tương đồng cao để se duyên, mà sức hấp dẫn giữa Bạch Tầm Bích và Nhạc Tử Thú lại khác xa một trời một vực.
Dòng suy nghĩ lóe lên khiến Phục Tâm Thần lo âu thấp thỏm, vì sao hắn vẫn thương nhớ Nhạc trụ trì?
Đem bọn họ ra so sánh là điều không nên.
Phục Tâm Thần ăn năn ghê gớm, hắn bỗng hoài niệm ngày đầu gặp gỡ Nhạc trụ trì. Y chỉ lặng im ngồi đó nhưng khiến cảm xúc hắn mênh mông. Từng cử chỉ, động tác của y đều in sâu vào tâm trí, mà Bạch Tầm Bích lại…
Phục Tâm Thần cố gắng tìm ra điểm chung giữa mình và anh ta. Có lẽ hệ thống không tính sai, lúc họ rời khỏi quán cà phê có một cơn gió thổi ngang qua, mang theo pheromone của Bạch Tầm Bích – là hương thảo.
Phục Tâm Thần ngẩn ngơ vài giây, con tim lỡ một nhịp. Nơi chứa đựng cảm xúc bỗng đập mạnh hai cái… rồi tịt ngòi.
Trong cơn gió chiều ở núi Vô Danh, hắn ngửi mùi hương từ Nhạc Tử Thú…
Phục Tâm Thần lắc đầu, dè dặt trước sự cân đo lỗ mãng của bản thân. Nếu chưa từng gặp y biết đâu hắn sẽ mến Bạch Tầm Bích, bởi vị hương thảo vừa rồi khiến tim hắn đập nhanh, sự khiêu thích từ pheromone dễ khiến người khác nhầm lẫn đó chính là vị ngọt ái tình.
Giờ đây hắn đã phân biệt rõ mười mươi, hóa ra tác động của pheromone lại bình thường đến thế! Hắn chưa đến kỳ phát tình nên chất dẫn dụ kia không thể nào khiến hắn cuồng nhiệt, đảo điên.
Nếu chỉ dựa vào pheromone để yêu nhau như Đỗ Vạn Tinh nói…
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt vài hơi, đáy lòng dấy lên niềm hoảng hốt. Giữa hắn và Nhạc trụ trì không chỉ đơn giản mê luyến pheromone…
Bạch Tầm Bích nhận ra sự bần thần của đối phương, nhưng cũng không thắc mắc gì.
“Mình đi xem phim nhé?” Bạch Tầm Bích trỏ tay về rạp chiếu bóng cách đó không xa.
Phục Tâm Thần chẳng có lý do để chối từ nên đồng ý.
Bọn họ đi vào rạp phim, Bạch Tầm Bích hỏi hắn muốn xem phim gì. Hắn cố gắng vực lại tinh thần, kiên trì ngăn bản thân không nhớ về Nhạc Tử Thú. Cả hai cùng thảo luận với nhau, đang lúc chọn qua chọn lại thì di động của Phục Tâm Thần rung lên. Hắn bình thản lấy điện thoại ra, ngay lúc ánh mắt rơi trên màn hình lại khiến hắn sững sờ tột độ.
【 Một tin mới từ Nhạc Tử Thú 】
Tại sao y nhắn tin cho mình vào thời điểm này?
Phục Tâm Thần tưởng nhìn nhầm rồi, còn cố tình lướt hai ba lần mới dám xác nhận đây là tin nhắn của Nhạc Tử Thú.
Đương nhiên hắn không dám mở xem nội dung.
Y sẽ nói gì đây? Phục Tâm Thần sực nhớ mình gửi tin nhắn chia tay với đối phương. Phải chăng y quyết định trả lời – ngay hôm *****ên hắn và Bạch Tầm Bích gặp nhau?
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt nhìn lên, vừa hay bắt gặp đôi con ngươi tò mò của anh.
Bốn mắt giao nhau, Bạch Tầm Bích mỉm cười: “Có việc bận?”
“A…” Hắn chẳng biết trả lời sao, nhưng chắc chắn vẻ mặt của hắn lúc này rất sượng, bằng không Bạch Tầm Bích sẽ không hỏi như vậy.
“Tôi… cần đọc tin nhắn, ngại quá.” Phục Tâm Thần ấp úng nắm chặt di động trong tay.
Bạch Tầm Bích gật đầu: “Không sao mà.” Nói xong anh chuyển ánh mắt sang tấm poster trên tường, tuy ngắm nghía là vậy nhưng cũng gián tiếp bảo với hắn rằng: Tôi sẽ tôn trọng quyền riêng tư của cậu.
Phục Tâm Thần xấu hổ cúi đầu, bấm nút mở.
Đai lưng của ta em có giữ không?
Phục Tâm Thần đực mặt.
Đai lưng?
À phải, là cái đai lưng dệt kim ấy!
Phục Tâm Thần nhớ lại ngày mà hắn và bọn Phong Nhan viếng chùa Vô Danh. Hắn không biết mặc làm sao nên Nhạc Tử Thú cởi bỏ đai lưng để chỉ giáo Phục Tâm Thần. Đêm đó trụ trì còn cười bảo, thê tử của trụ trì đều phải học thắt đai.
Đọc tin xong hắn thấy chua xót quá. Trước sau vẫn chưa học được, liệu điều đó là minh chứng vì bọn họ kém duyên?
Nhạc Tử Thú hỏi han tựa như lời ăn tiếng nói hằng ngày; không phải đôi dòng qua loa như “hello” gì đó. Tin nhắn kiểu “em có giữ đồ đạc của ta không” bắt buộc người khác phải trả lời.
Phục Tâm Thần bèn đáp: Thưa có. Mà tôi quên khuấy đi… Ngài cho tôi địa chỉ, hai hôm sau tôi gửi trả ngài.
Lúc gõ ra những chữ này, trong lòng hắn vô cùng trống trải.
Đai lưng dệt kim là đồ quý, nếu hắn muốn chấm dứt với y hẳn không nên đem thứ đắt giá của người khác về nhà. Nay Nhạc Tử Thú chủ động hỏi về đai lưng khiến Phục Tâm Thần cũng băn khoăn lắm. Sự băn khoăn này làm hắn tự thấy mình rặt phường đạo đức giả.
Lòng bàn tay Phục Tâm Thần rung lên, một tin mới hiển thị trên màn hình di động:
Em có tiện nghe máy không?