Chương 26
Edit: Thỏ
Đồ mi khoe sắc khắp nơi, hiếm khi bắt gặp khung cảnh tuyệt vời này nhưng Phục Tâm Thần không có tâm trạng để thưởng thức.
Bạch Tầm Bích đi cạnh bên bèn hỏi: “Sao cậu ngắm hoa bằng vẻ mặt buồn xo?”
“Tôi…” Phục Tâm Thần lắc đầu. Hắn không thể giải thích rõ ràng nên đành xuất khẩu thành thơ. “Đồ mi nở lúc trăm hoa lụi, rêu biếc, cây hoang đã phủ đầy. Hoa đào phai úa trong hương xuân, giờ đến lúc đồ mi đua nở. Khi hoa đồ mi nở hết thì mùa xuân cũng trôi qua, nên tôi đem lòng luyến thương là vậy.”
“Cậu lại còn Xuân thương, Thu buồn?” Bạch Tầm Bích phì cười, “Tâm hồn văn nghệ văn gừng đến thế!”
Phục Tâm Thần lầu bầu trong miệng: “Dù sao tôi vẫn là một tay bút, con tim lãng mạn lắm chứ đùa.”
Bạch Tầm Bích gật đầu: “Hay ghê.” Sau đó anh nhìn lên không trung rồi bảo, “Nhưng ngoại trừ dòng thơ cậu vừa đọc thì còn có đôi câu thế này: ‘Chớ xót thương sắc đào héo úa, đồ mi thược dược vẫn còn thơm.’ Hoa đào nở xong thì đến đồ mi, đồ mi nở xong thì đến thược dược. Một năm bốn mùa hoa tươi không dứt, cậu không cần than thở lê thê.”
(*) Trích từ bài thơ: Chiều xuân thăm vườn của Vương Kỳ, Vũ Minh Tân dịch.
Theo phấn hoa mai, mai đã phai,
Hải đường hồng thắm mới về đây.
Trà mi nở lúc trăm hoa lụi,
Rêu biếc, cây hoang đã phủ đầy.
Phục Tâm Thần mỉm cười: “Xem ra cậu cũng có máu thi ca.”
“Đúng vậy, chúng ta đều là những con người có tâm hồn bay bổng, thêm vào xứng lứa vừa đôi, chi bằng kết hôn càng sớm càng tốt.” Lông mày Bạch Tầm Bích nhếch cao để lộ ba đôi phần ngả ngớn.
Hắn không ngờ đối phương nhắc tới chuyện cưới xin nên sững sờ vài giây: “Vì sao cậu lại đột ngột nhắc đến vấn đề này?”
Bạch Tầm Bích hỏi ngay: “Tại sao không thể đề cập? Vì đây là chùa Vô danh nên cậu sợ Nhạc trụ trì sẽ nghe thấy ư?”
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt: “Ý cậu là gì?”
Anh mỉm cười: “Hình như cậu với Nhạc trụ trì…”
“Đừng nói nhảm!” Phục Tâm Thần phản bác theo bản năng nhưng nét mặt quá đỗi hoang mang đã bán đứng hắn.
Bạch Tầm Bích thấy đối phương chột dạ thì càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, anh chỉ thấy hơi bất ngờ một chút: “Thật sao? Tôi cũng hỏi chơi mà thôi…”
Giờ đây hắn vô cùng ngượng ngịu: “Tôi không thân với ngài ấy.”
Anh muốn biết thêm nhiều thông tin nữa, dù sao Nhạc trụ trì cũng là kẻ nổi như cồn ở thành phố vô Danh, y luôn được mọi người ca ngợi là thần tiên giáng thế và tràn đầy sự bí ẩn. Chúng dân nơi đây luôn tò mò về Nhạc Tử Thú, ngay cả Bạch Tầm Bích cũng không ngoại lệ.
Bạch Tầm Bích vốn cho rằng Nhạc Tử Thú là một nhân vật tai to mặt lớn có địa vị khác biệt với anh, nhưng vừa nghe y có liên quan đến Phục Tâm Thần thì lòng hiếu kỳ dâng cao ghê gớm.
Đây cũng không phải là hành vi kỳ lạ, chỉ có thể nói là lẽ thường tình.
Mà Phục Tâm Thần vốn sợ sệt với lẽ thường tình như vậy, hắn không dám tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Nhạc Tử Thú, huống chi đoạn tình duyên của bọn họ bây giờ đã biến thành con số không.
Thấy Bạch Tầm Bích vẫn muốn biết rõ ngọn ngành, Phục Tâm Thần chỉ e không thể ứng phó nên bèn chuyển thế bị động sang chủ động. Hắn vội vàng nhảy vào họng đối phương: “À phải, Linh Chân sư huynh mà cậu hỏi Không Mai là ai?”
Bạch Tầm Bích vừa định hỏi han thì im mồm ngay lập tức.
Phục Tâm Thần cười khì: “Sao đây? Chẳng lẽ là người trong mộng của cậu?”
“Không.” Anh phủ nhận ngay tức khắc.
Thái độ quả quyết của anh khiến Phục Tâm Thần hơi ngạc nhiên. Hắn đinh ninh Bạch Tầm Bích sẽ tỏ ra xấu hổ giống mình rồi thừa nhận sự thật, nhưng ngẫm kỹ lại, biểu cảm của đối phương rất ung dung và không hề hiện lên tia dối lừa nào.
Phục Tâm Thần nhắc khéo: “Vậy cậu nhắc anh ta làm chi?”
Bạch Tầm Bích liền bảo: “Cậu kể chuyện giữa cậu và Nhạc trụ trì trước đi, xong rồi đến lượt tôi.”
“Thế thì thôi.” Hắn xua tay lia lịa.
Bạch Tầm Bích mỉm cười: “Hoá ra hai người có vấn đề thật?”
Hắn liền kín như bưng.
Bọn họ tán gẫu một lúc thì thấy Không Mai xách hai cái túi đi đến.
Bọn họ tò mò nhìn xung quanh chiếc túi, nói đoạn Không Mai cười bảo: “Đây là quà tặng Nhạc trụ trì chuẩn bị cho khách nhân.”
Nói xong Không Mai đưa cho mỗi người một chiếc túi. Bạch Tầm Bích mở ra và thấy bên trong có một vò gốm nhỏ, anh vừa ngắm nghía vừa cười: “Nhờ phúc Tiểu Phục mà chúng ta được thơm lây, tôi đến chùa Vô Danh như cơm bữa nhưng đây là lần *****ên được nhận quà.”
Phục Tâm Thần bị đối phương trêu ghẹo bèn nhanh trí giả điên, hắn nhìn sang Không Mai rồi hỏi: “Đây là gì thế?”
Không Mai chỉ vào vò gốm nhỏ trong tay Phục Tâm Thần: “Chính là rượu đồ mi do đích thân trụ trì ủ.”
Phục Tâm Thần ngẩn ngơ.
Bạch Tầm Bích hơi bất ngờ, song cũng tỏ ra thân thiện: “Cảm ơn em!”
“Không cần cảm ơn.” Không Mai nói với Bạch Tầm Bích, “Vò của thí chủ là rượu hạt thông, trụ trì dành riêng rượu đồ mi cho Phục thí chủ.”
Bạch Tầm Bích chỉ biết câm nín nghe lời giải thích, sự thẳng thắn của Không Mai khiến anh cảm thấy thú vị cực kỳ. Anh trả lời hoà nhã: “Xin cảm ơn trụ trì và tiểu sa di. Rượu hạt thông cũng được, có quà là anh vui.”
Dường như Không Mai vẫn chưa nhận ra mình đã lỡ lời, cậu liền cười giả lả: “Đúng vậy đúng vậy, tuy ta chưa nếm qua rượu đồ mi, nhưng rượu hạt thông cũng ngon lắm đó.” Không Mai thừa biết mười ngón tay Nhạc trụ trì quanh năm không dính nước, nay đích thân ủ rượu đương nhiên hương vị phải đặc biệt rồi.
Bạch Tầm Bích bồi thêm: “Làm phiền Nhạc trụ trì quá.” Tiếp theo vui vẻ đề nghị, “Chi bằng chúng ta đến gặp ngài để nói lời cảm ơn?”
“Ơ…!” Phục Tâm Thần bỡ ngỡ nhìn Bạch Tầm Bích.
Đối phương bỗng nghiêm trang: “Nhạc trụ trì tặng thứ tốt như vậy cho chúng ta, đến gặp ngài để cảm ơn cũng là lẽ thường tình.”
Phục Tâm Thần chẳng tài nào phản bác.
Không Mai bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Tiếc quá, trụ trì không có thời gian.”
Nghe tiểu sa di nói thế, trong lòng Phục Tâm Thần thấy hơi mất mát.
Bạch Tầm Bích vạch lá tìm sâu: “Vừa rồi em còn mời chúng ta đến gặp ngài, nay nhoáng cái lại nói ngài bận?”
“Nhoáng cái đã bận rồi.” Gương mặt bầu bĩnh ngây thơ còn cố tình toát nên vẻ kiêu ngạo, thoạt trông đáng yêu vô cùng. “Trụ trì của chúng ta là quý nhân, đương nhiên cực kỳ bận rộn. Vừa rồi có xíu thì giờ rảnh rỗi nhưng không phải lúc nào cũng thế.”
“Tiếc quá.” Bạch Tầm Bích cười. “Vậy hôm khác bọn anh đến gặp.”
“Tạm biệt hai vị thí chủ.” Cậu nhóc trả lời.
Bạch Tầm Bích và Phục Tâm Thần cùng nhau rời đi, trong tay hắn cầm vò rượu đồ mi nhưng chỉ thấy nặng trình trịch. Bạch Tầm Bích bèn vươn tay nói: “Có cần tôi giúp cậu không?”
“Không cần.” Hắn ôm vò rượu vào lòng theo bản năng, “Tôi tự đem là được.”
Bạch Tầm Bích phì cười: “Cậu che chở nó như là báu vật, sợ tôi giành với cậu sao?”
Phục Tâm Thần hơi ngập ngừng: “Ý tôi không phải vậy…”
“Tôi biết cậu không có ý đó, nhưng thực ra đó chính là ý của trụ trì.” Anh ta cong môi.
“Nghĩa là sao?” Phục Tâm Thần bắt đầu khó hiểu.
“Ngay từ đầu y muốn gặp cậu, nhưng cậu lại không muốn gặp y. Mà bây giờ cậu muốn gặp y, nhưng y lại không muốn gặp cậu.” Bạch Tầm Bích đưa ra kết luận. “Dù là Phật sống nhưng cũng có lúc chơi trò lạt mềm buộc chặt ư?”
Phục Tâm Thần chẳng biết nên ừ hử kiểu gì, hắn rầu rĩ hồi lâu bèn đáp: “Tôi với Nhạc trụ trì không như cậu nghĩ đâu.”
Bạch Tầm Bích ghẹo đối phương: “Trời ơi! Tôi tin cậu mà.”
Phục Tâm Thần tức giận, hắn hậm hực cả buổi mới phun ra một câu: “Hơn nữa trụ trì bận thật chứ không vờn tôi như cậu nói.”
Bạch Tầm Bích nêu cao châm ngôn cũ: “Ồ thế à? Ai không tin chứ tôi tin.”
Phục Tâm Thần cứng họng, hắn im lặng ngồi vào xe Bạch Tầm Bích. Ở trên xe, anh ta lại tiếp tục câu chuyện: “Tôi phải lòng một hòa thượng nhưng y không chịu hoàn tục vì tôi…”
Anh đột ngột nhắc đến vấn đề này khiến Phục Tâm Thần ngạc nhiên đôi chút, sau đó hắn nảy sinh lòng trắc ẩn: “Thật tiếc thay…”
Bạch Tầm Bích vẫn “ru ngủ” bằng chất giọng đều đều: “Cậu không rơi vào hoàn cảnh éo le như tôi, vì sao quyết định mỗi người một ngả?”
Phục tâm thần nghẹn ứ.
Bạch Tầm Bích quan sát biểu cảm của đối phương: “Được rồi, tôi không tò mò nữa. Cậu đến từng tuổi này cũng tự biết cân nhắc thôi.”
Phục Tâm Thần rơi vào trầm ngâm, sau lại buột miệng hỏi: “Nếu người cậu thích không phải hòa thượng mà là một kẻ làm xằng làm bậy thì?”
“Làm xằng làm bậy?” Bạch Tầm Bích buồn cười đáo để, “Cậu nói cụ thể hơn được không?”
“Ví dụ như, giết người.” Lúc Phục Tâm Thần nói ra ba chữ này, trong lòng hắn như bị một tảng đá đè nặng. Tại sao lại lấy tội danh giết người để làm tiêu chuẩn? Tuy tâm hồn Nhạc trụ trì hắc ám như cái hố đen vũ trụ nhưng không thể nào ra tay giết người.
Lòng dạ Phục Tâm Thần thấp thỏm, sau đó bèn xuýt xoa: “Tôi chỉ lấy ví dụ vậy thôi. Nếu y là một tội phạm giết người, cậu vẫn còn yêu y chứ?”
Bạch Tầm Bích trả lời ngay lập tức: “Yêu.”
Giọng điệu nhẹ nhàng mà bâng quơ, tựa như một cộng một bằng hai vậy.
Cổ họng Phục Tâm Thần nóng ran.
“Nếu y giết người, thậm chí tôi sẽ giúp y giấu xác và phi tang chứng cứ.” Đôi con ngươi giấu sau cặp kính gọng vàng chợt loé lên chút ánh sáng mỏng manh. “Nghe thì hơi đáng sợ, nhưng tình yêu cuồng nhiệt và đơn thuần chỉ có thế mà thôi.”
Một Bạch Tầm Bích vô cùng văn nhã lại có thể nói ra những lời rùng rợn bằng thái độ dửng dưng khiến Phục Tâm Thần vô cùng kinh khiếp, thậm chí sự quả tim nảy mạnh từng hồi.
Không khí bỗng dưng im bặt.
Bạch Tâm Bích nheo mắt nhìn con đường phía trước, hắn vừa xoay vô-lăng vừa hỏi: “Tôi hù cậu hết hồn rồi?”
“Đừng lo…” Phục Tâm Thần lắc đầu, “Dù sao đây cũng chỉ là giả thiết.”
“Ừ, chỉ là giả thiết thôi. Nhưng người tôi yêu chắc chắn không gây ra chuyện phạm pháp, bởi tôi hiểu rõ y mà.” Bạch Tầm Bích khẳng định, “Nhạc trụ trì của cậu là một đức ông uy tín đầy mình, đương nhiên không phải sát nhân gì đó.” Lúc nhắc đến Nhạc Tử Thú, Bạch Tầm Bích còn nghịch ngợm đá lông nheo.
“Tại sao cậu réo tên y hoài vậy.” Phục Tâm Thần tức tối.
Bạch Tầm Bích đưa hắn về nhà, suốt chặng đường hắn vẫn luôn hốt hoảng, bởi lẽ đáp án đến từ anh khiến hắn vô cùng cùng lo âu. Hắn vẫn ngỡ anh tương đối hiền hòa, nào ngờ là tuýp người gan góc và quyết đoán, anh sẽ sẵn sàng “hủy thi diệt tích” vì tình nhân, ngay cả khi đó chỉ là ví dụ.
Nếu đổi lại là mình…
Tim hắn đột nhiên lỡ một nhịp: Đặt trường hợp Nhạc trụ trì giết người, mình sẽ làm gì đây?
Thứ đỏ hỏn bên ngực trái càng điên cuồng đập.
Lòng bàn tay vã đầy mồ hôi, vò rượu đang xách càng thêm nặng, quai của chiếc túi hằn lên da thịt khi hắn vô thức siết chặt vào.
Vừa về đến nơi, Phục Tâm Thần buông túi xuống, nhìn vò rượu bằng nét mặt ảm đạm và đôi mắt vô hồn. Hắn ngồi thừ một hồi lâu mới thò tay mở nắp. Thế nhưng không có hương hoa đồ mi lan tràn như tưởng tượng, mà thay vào đó là thứ mùi thơm hoang dại ngọt lành của rượu hạt thông.
Phục Tâm Thần ngẩn ngơ, dường như có điều gì sai trái đang diễn ra thì phải.
“Rượu hạt thông?” Phục Tâm Thần hoang mang tột độ, “Chẳng lẽ mình nhớ sai rồi?”
Không Mai từng nói rượu đồ mi dành tặng Phục Tâm Thần, còn Bạch Tầm Bích là rượu thông. Giờ trong tay hắn là rượu hạt thông, hẳn do tiểu sa di nhầm lẫn.
Đây không phải chuyện to tát gì, nhưng nghĩ đến rượu ngon do chính tay trụ trì ủ lại bị Bạch Tầm Bích ôm đi, điều này khiến hắn bần thần quá mức.
Hắn cắn cắn môi, cầm điện thoại lên rồi do dự, liệu hắn nên gọi cho Bạch Tầm Bích để đổi lấy rượu đồ mi hay không?
Nhưng nếu vội vàng làm vậy… chứng tỏ hắn rất quan tâm vò rượu của Nhạc trụ trì?
Phục Tâm Thần siết chặt di động trong tay, tâm trạng phập phồng như bong bóng nước, tiếp theo điện thoại chợt rung lên.
Hắn cuống cuồng nghe máy.
“Phục thí chủ à?”
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói trong trẻo, chẳng ai khác ngoài Không Mai.
“Chào Không Mai.” Phục Tâm Thần mừng hết lớn, “Sao em gọi điện cho anh?”
Cậu bé trả lời: “Hình như ta bé cái lầm một tẹo, ngài đang giữ rượu hạt thông ư?”
“Đúng rồi.”
Không Mai bối rối: “Do ta cầm nhầm hai vò rượu thông, nên quà của bạn ngài cũng là rượu thông đó.”
Lời giải thích kia khiến Phục Tâm Thần cảm thấy yên lòng.
“Để ta mang rượu đến nhà ngài nha.”
“Thế thì làm phiền em quá.” Phúc Tâm thần lắc đầu, “Thôi không sao, rượu hạt thông cũng được.”
Không Mai quả quyết: “Ngài phải nếm thử rượu đồ mi do chính tay trụ trì ủ riêng cho ngài!”
“Em bảo… Ủ riêng vì anh sao?” Phục Tâm Thần quá đỗi ngỡ ngàng.
“Ta… ta không hề nói…”