Chương 27
Edit: Thỏ
Phục Tâm Thần đồng ý với Không Mai rằng hôm sau đến chùa Vô Danh lấy rượu.
Phục Tâm Thần không muốn tiểu sa di vất vả chạy tới chạy lui, huống hồ cậu hiếm khi rời khỏi chùa, chỉ e chưa biết đường biết xá. Không Mai còn là trẻ vị thành niên nên hắn chẳng “bóc lột” làm chi.
Quan trọng hơn hết Phục Tâm Thần đang sống cùng cha mẹ, nếu để một tiểu sa di đột nhiên chạy tới đưa rượu sẽ làm cho hai ông bà hoài nghi.
Khi đến chùa Vô Danh đã thấy Không Mai đứng ở cửa từ sớm, hắn nhìn cậu bé có vóc dáng nhỏ gầy nhiều lần đợi chờ mình như vậy, trong lòng đâm ra xấu hổ vô cùng. Hắn ngập ngừng nói: “Xin lỗi vì khiến em chờ lâu, mà em không cần phải…”
Không Mai trả lời trung thực: “Ta luôn sẵn sàng tiếp đón ngài.”
Phục Tâm Thần nghiêm túc đánh giá Không Mai, cậu bé lọt thỏm trong chiếc tăng y rộng thùng thình màu xám, thoạt trông quá đỗi đáng thương. Gương mặt bầu bĩnh và trắng ngần, đôi mắt long lanh như hai giọt nước, quả là một cậu nhóc đáng yêu. Phục tâm thần cười hỏi: “Mà em, năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Ta vừa tròn mười sáu.”
Phục Tâm Thần giật mình: “Em lớn vậy sao? Anh nghĩ rằng em chỉ mười ba, mười bốn tuổi.”
Không Mai trả lời: “Thuở nhỏ nhà ta mùa màng thất bát, thiếu ăn thiếu mặc nên hơi còi xương.”
Phục Tâm Thần nhìn tiểu sa di bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.
Không Mai lại tiếp tục câu chuyện: “May mắn thay ta được chùa Vô Danh nhận nuôi, bằng không lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Chùa Vô Danh nhận nuôi em bằng cách nào?” Phục Tâm Thần tò mò hỏi.
Không Mai hồi tưởng về thời thơ ấu: “Vì cha mẹ thiếu tiền nên muốn bán ta đến nơi mà chế độ nô lệ được hợp pháp hóa, giữa chừng ta được giải cứu bởi Tổ chức cứu trợ trẻ em do chùa Vô Danh thành lập. Kể từ đó ta đến đây làm sa di.” Gương mặt Không Mai tràn đầy cảm kích. “Có thể nói trụ trì chính là ân nhân cứu mạng của ta.”
Phục Tâm Thần lắng nghe lời tự sự của nhóc con, sau đó lòng buồn man mác: Trông em hồn nhiên, ngây thơ thế thôi, nhưng nào ai biết em đã trải qua một tuổi thơ đầy cơ cực.
Từ đầu chí cuối Không Mai chẳng hề trách móc hay oán hận mẹ cha, cậu chỉ vui vẻ ca ngợi công lao của chùa Vô Danh, tán dương nhà chùa làm từ thiện bằng cả tấm lòng chứ không núp bóng sau một tổ chức rửa tiền nào đó hòng trục lợi, rằng họ đã dùng cả tâm đức để cứu lấy những mảnh đời cơ nhỡ vẫn đang chịu cảnh khốn khổ, đói nghèo.
Phục Tâm Thần thấy mến mộ chùa vô Danh.
Trước đó nghe Nhạc Tử Thú kể về phép thần thông giả mạo khiến hắn luôn cho rằng chùa Vô Danh là một tổ chức lừa bịp tiền của người dân thông qua việc marketing và chạy quảng cáo. Hiện giờ ngẫm lại, lừa thì lừa thật đấy nhưng cũng có công đức bỏ vào. Nếu công đức hiện hữu vậy những chiêu trò tinh vi kia cũng chẳng có gì quan trọng.
Không Mai lại nói: “Rất ít các bậc cha mẹ tình nguyện đưa con đến đây, ta và các tiểu sa di trong chùa đều may mắn, được trụ trì rộng lòng cưu mang.”
“Vậy ư?” Phục Tâm Thần chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi quan sát một loạt thì nơi này có rất nhiều tiểu sa di, trái với đa số chùa chiền khác đều là tăng nhân đã trưởng thành.
“Bởi vì Tổ chức cứu trợ trẻ em của chùa hoạt động hiệu quả nên đã giải cứu rất nhiều trẻ mồ côi. Nhưng sau đó các em chẳng biết đi đâu, thế nên nhà chùa nhận về nuôi đó.”
“Anh rất ngưỡng mộ sự bao dung này.” Phục Tâm Thần gật đầu khen ngợi.
Không Mai vừa phiếm chuyện với Phục Tâm Thần vừa đi khỏi khu vực đông người, cả hai cùng đến một khoảng sân yên tĩnh, nơi được treo bảng “du khách xin dừng chân.” Không gian thanh vắng, toát nên cái gọi là Yến đậu bên cửa Phật, hoa cỏ mọc xum xuê.
Phục Tâm Thần vừa bước vào đã thấy một nữ Omega xinh đẹp đi ra, bên cạnh cô là một vị chấp sự. Phục Tâm Thần vẫn nhớ mặt ông ấy, bởi lẽ ông chính là tăng nhân đã tiếp đãi chu đáo khi hắn và nhóm Phong Nhan đến chùa Vô Danh.
Bốn người sóng vai bước qua nhau, để rồi đôi bên khách sáo mỉm cười nhưng cũng chưa nói năng gì. Đợi bọn họ đi khuất, Phục Tâm Thần bèn hỏi Không Mai cho ra lẽ: “Cô gái kia là ai?”
Nét mặt Không Mai vô cùng bối rối.
Phục Tâm Thần ngầm hiểu: “Là đối tượng mới của trụ trì?”
Không Mai gật đầu, song lại ngập ngừng giải thích: “Chuyện này cũng đành chịu, chỉ cần bị hệ thống ghép đôi thì phải gặp mặt nhau. Nếu không phải tuân theo quy định của quốc gia thì trụ trì sẽ không gặp cô ấy.”
Phục Tâm Thần nhếch mép buồn tênh, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.
Hắn cảm thấy phân bua chỉ thêm sai trái, chi bằng giữ im lặng thì hơn.
Rõ ràng hắn là người đề nghị chia tay, hiện tại mọi thứ đã như mong muốn, nếu còn ghen tuông làm mình làm mẩy thì khác nào đổi lấy sự chê cười? Ngoài ra hắn đã “hẹn hò” với Bạch Tầm Bích, lại từng đưa anh đến đây thưởng thức đào hoa.
Bọn họ đảo tới đảo lui rốt cuộc đến một gian trà thất, cũng là nơi lần trước Phục Tâm Thần phát tình. Nhớ lại sự cố xảy ra ngoài ý muốn khiến hắn xấu hổ không thôi, hắn ép bản thân đừng mường tượng nữa, cố gắng giữ tâm hồn thanh tịnh để tắm rửa thật sạch theo nghi lễ nhà chùa, tiếp theo mặc bộ áo tắm dài đã được chuẩn bị sẵn.
Khi Phục Tâm Thần ăn vận xong xuôi và ngồi thẳng lưng trên đệm thì cánh cửa gỗ trước mắt bị kéo ra. Nhạc Tử Thú chậm rãi bước vào trong, y mặc bộ tăng bào màu trắng, đi chân trần.
Hắn cúi đầu rất thấp, tầm mắt gượng gạo rơi vào đôi chân Nhạc trụ trì.
Trước đó Phục Tâm Thần mù tịt về sự xấu đẹp của tay chân, dù sao hắn chẳng có đam mê đặc biệt, thật sự sẽ không rảnh rỗi để tưởng tượng chân nào là đẹp, chân nào là xấu. Chân thì chân thôi, sao có thể chiêm nghiệm điều gì? Nay nhìn gót ngọc gót ngà của Nhạc Tử Thú khiến hắn bỗng dưng thông thái hẳn ra.
Cái xấu hình dung như thế này đây: Ngón chân chè bè, làn da thô ráp, móng chân xỉn màu hoặc mọc thành hình thù kỳ lạ…
Ngón chân Nhạc Tử Thú phát triển tương đối gọn gàng, đều và đẹp. Khung xương thẳng tắp, không có hiện tượng lồi lõm hoặc phồng rộp bất thường. Đường nét trơn tru tuyệt đẹp, đầu móng tự nhiên sạch sẽ, hồng hào. Vậy nên tục ngữ có câu: Mỹ nhân đẹp từ chân đến tóc.
Giọng Nhạc Tử Thú bỗng vang lên: “Em đang nhìn gì vậy?”
Phục Tâm Thần giật mình, sau lại rơi vào tình huống khó xử… Hắn đã ngó lom lom chân người khác quá lâu sao?
“Tôi… À ừ…” Phục Tâm Thần đảo mắt rồi ho khan hai tiếng. “Móng chân trụ trì trông thật khỏe mạnh làm sao!”
“…” Thế mà Nhạc Tử Thú câm lặng.
Phục Tâm Thần thấy mình thẳng đuột quá mức, hận không thể tự vả bản thân. Đầu óc hắn xoay mòng mòng, tiếp theo đành cồng kềnh giải thích: “Chuyện là thế này, móng của tôi mềm và dễ gãy, cho nên rất hâm mộ ngài.”
“À, ra là thế.” Nhạc Tử Thú nghe xong lời trần thuật của Phục Tâm Thần thì giác ngộ ngay, y quay đầu mở cửa sổ rồi nói vọng: “Không Tính, ngươi hãy lấy Kiên Giáp Linh tới đây.”
(*) Thuốc làm chắc khỏe móng
Tiểu sa di có pháp danh Không Tính “vâng” một tiếng đi rồi.
“Ngài có thuốc Kiên Giáp Linh?” Phục Tâm Thần hơi kinh ngạc.
“Đúng thế. Cầm sư thời cổ đại cũng thường xuyên gặp vấn đề với móng tay khi gảy đàn… ví như gãy móng hoặc nứt móng, vậy nên Kiên Giáp Linh được ra đời. Ta học phương thuốc này từ quyển sách có tên gọi Dữ cổ trai cầm phổ.” Nhạc Tử Thú mỉm cười. “Tuy chưa dùng qua, nhưng ta nghĩ sẽ hữu dụng với móng chân đấy.”
Phục Tâm Thần quá đỗi ngạc nhiên: “Ngài còn biết chơi cổ cầm?”
“Biết sơ một chút.” Nhạc Tử Thú khiêm tốn đáp.
Một lát sau, Không Tính cầm dải lụa trắng và một chén sứ bước vào, nước đen sền sệt tản ra hương vị đặc trưng của thuốc bắc.
Nhạc Tử Thú bảo Không Tính lui ra, sau đó để chén sứ lên bàn và ngồi xếp bằng bên cạnh Phục Tâm Thần, y kéo chân phu nhân đặt lên đầu gối.
Phục Tâm Thần hoảng sợ: “Trụ, trụ trì…”
“Để ta dạy em cách sử dụng.” Dứt lời, Nhạc Tử Thú cầm lấy lụa trắng ngâm vào chén sứ.
Phục Tâm Thần đơ như khúc gỗ: “Vậy sao được, chân tôi dơ…”
“Vừa nãy em rửa xong còn gì?” Nhạc trụ trì cười tựa không cười nhìn đối phương.
“Chuyện này…” Phục Tâm Thần co rụt theo bản năng nhưng nhận ra chân đã bị y nắm lấy, qua đó lần nữa chứng minh sự khác biệt thể chất giữa Nhạc trụ trì và Phục Tâm Thần. Y chỉ cần dùng ngón trỏ và ngón cái là giữ được cổ chân của đối phương, thậm chí còn hơi lỏng lẻo.
“Đừng nhúc nhích, ta sợ làm đau em.”
“… “ Phục Tâm Thần không biết trả lời ra sao, hai má đỏ bừng.
Nhạc Tử Thú buông lơi cổ chân, tiếp theo cầm lấy vòm chân thon thả. Lòng bàn tay y dán vào gan bàn chân của Phục Tâm Thần, sự cọ xát mỏng manh kéo theo cơn ngứa nhẹ.
Phục Tâm Thần im lặng nhìn y, mà y lại không nhìn người, tựa như đang tập trung giới thiệu phương thuốc Kiêng Giáp Linh: “Cái này dùng để chườm ướt.” Y lấy dải lụa trắng ngâm trong nước thuốc đắp lên ngón chân của Phục Tâm Thần.
Gò má hắn càng thêm nóng rực: “Cảm ơn… Tôi… đặt chân trên sàn nhà nhé.”
Đặt chân lên đùi Nhạc trụ trì… Tư thế này Phục Tâm Thần cũng không dám duy trì trong thời gian quá lâu.
“Đừng câu nệ, đắp mỗi lần chỉ một phút thôi.” Nhạc Tử Thú trả lời, “Cũng nhanh xong lắm nên chúng ta cứ tự nhiên tâm sự.”
Hắn không ngờ y muốn tâm sự trong tình huống này.
“Nói… nói gì đây?” Phục Tâm Thần hơi xấu hổ.
“Nhắc đến rượu đồ mi, em vì nó nên tới đây lần nữa?”
“Vâng…” Đương nhiên vì rượu mà quay lại, chẳng lẽ còn lý do khác sao? Phục Tâm Thần nghĩ đến điều gì và lẩm bẩm, “Đúng rồi… Không Mai bảo ngài ủ rượu vì tôi?”
Sau khi hỏi xong, tim hắn đập thình thịch.
Nhạc Tử Thú khẽ cười: “Đúng thế.”
Phục Tâm Thần chẳng thốt nên lời.
Nhạc Tử Thú tiện tay lấy chiếc máy ảnh dưới bàn trà, chụp cận cảnh gương mặt nai tơ của ai đó.
Không cần xem cũng biết, chắc chắn bức hình đã lột tả vô cùng chân thực vẻ mặt ngốc nghếch kia.
Hắn mỉm cười khó hiểu: “Ngài còn đang nghiên cứu chụp hình?”
“Đúng vậy.”
Phục Tâm Thần ù ù cạc cạc: “Tại sao phải ủ rượu cho tôi?”
Nhạc Tử Thú trả lời: “Ta nghĩ em muốn uống.”
Ngài nói thật ư?
“Lần nọ đọc được bài viết luận rượu đồ mi – tác giả là em. Ta nhớ rõ bài thơ thế này:
Nguyệt trung lộ hạ trích đồ mi, tả tửu ngân bính hoa đảo thùy.
Nhược yếu hoa hương huân tửu cốt, mạc giáo ngọc lễ thấp quỳnh cơ.
Nhất bôi tùy ngã vô hà hữu, bách phạt tri quân diệc bất từ.
Sắc tứ thâm chi năng kỷ hứa, dã nhân thì phục nhất trung chi.”
Đây là bài thơ Thưởng rượu đồ mi của thi sĩ Dương Vạn Lý thời Nam Tống, vì chạy chỉ tiêu nên Phục Tâm Thần nhằm vào thị hiếu của người xem bằng câu từ hoa lá, mỹ miều.
Nếu Nhạc Tử Thú không nhắc đến, hẳn Phục Tâm Thần đã quên mình từng viết ra bản thảo thế kia.
Hắn nghĩ ngợi hồi lâu: “Ngài đã đọc rất lâu về trước?”
“Đúng vậy, nên ta dùng một khoảng thời gian để ủ rượu đồ mi.” Nhạc Tử Thú trả lời.
Phục Tâm Thần thấy hơi xúc động, hóa ra lúc đó y chiêm nghiệm bài bình và bắt đầu ủ rượu đồ mi?
Nhưng rượu ủ xong thì mối tình duyên đã tàn lụi.
Nghĩ đến rượu kia được ủ vì mình, ấy mà biến thành chuyện quá khứ…
Cả hai được hệ thống tái ghép đôi.
Phục Tâm Thần lo sợ khi nghĩ tới nữ Omega mình gặp phớt qua trong chùa kia, hắn hối hận vì chưa đánh giá đối phương kỹ càng, thậm chí gương mặt cô ấy tròn méo ra sao cũng không nhớ nổi.
Là một nét đẹp đầy nữ tính?
Trên người tỏa ra thứ mùi thơm khiến Nhạc trụ trì phát mê?
Đang lúc mơ màng bỗng thấy dưới chân ngưa ngứa, Phục Tâm Thần giật mình ngó xuống, hóa ra ngón tay của Nhạc Tử Thú lướt qua, kéo mảnh lụa ướt đang đắp trên chân.
“Trụ trì…” Phục Tâm Thần lẩm bẩm.
“Để ta sai sư đệ đưa em về. Lần này đừng quên xác nhận rượu đồ mi.”
“Thưa vâng.” Phục Tâm Thần gật gật.
Nhạc Tử Thú cười: “Nói cách khác, lại phiền em đến đây một chuyến.”
Phục Tâm Thần thầm mừng trong bụng, ghé thêm lần nữa cũng được thôi.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ lướt ngang qua, hắn biết dẫu lòng còn thương nhớ nhưng đây là chuyện không đúng đắn chút nào!
Phục Tâm Thần đem vò rượu rời khỏi chùa Vô Danh, mãi khi về đến nhà thì nhận được tin từ Nhạc Tử Thú.
Phục Tâm Thần bỗng nhiên đực mặt, tại sao trụ trì lại nhắn cho mình?
Trong lòng hồi hộp xen lẫn chờ mong, hắn mở hộp thư đã thấy vài dòng vỏn vẹn: Bạch cập, sinh khương chia đều, xắt miếng đun đến khi đặc, chấm và bôi lên móng chân.
Phục Tâm Thần nhìn phương thuốc kia, nhất thời không biết nói gì, lát sau mới đáp: Xin cảm ơn!
Mấy hôm kế tiếp, Nhạc Tử Thú không liên lạc Phục Tâm Thần. Tháng tư mau chóng trôi qua, Phục Tâm Thần chợt nhớ đến lời đề nghị kết hôn vào tháng sáu. Hắn sẽ thăm dò cha mẹ để lắng nghe ý kiến về Bạch Tầm Bích. Nhưng vài ngày sau, hai ông bà đường đột khuyên hắn nối lại tình xưa với Nhạc trụ trì.
Thái độ gay gắt từ cha mẹ phản đối cuộc hôn nhân này đột nhiên biến thành cả nhà mong con kết hôn với Nhạc Tử Thú.