Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 28

Chương 28

Edit: Thỏ

Phục Tâm Thần cố gắng nhớ lại phản ứng của gia đình, họ đã công nhận Nhạc Tử Thú là một người tốt, mà sự thay đổi chóng mặt kia bắt đầu từ ngày cuối tuần cách đây nửa tháng.

Tối thứ sáu hôm ấy Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung vắng nhà. Không chỉ riêng thứ sáu, cả thứ bảy và chủ nhật hai ông bà cũng lặn mất tăm; đồng nghĩa với việc Phục Tâm Thần sẽ thui thủi một mình trong khoảng thời gian ngắn.

Đương nhiên họ đã báo trước với con trai.

Phục Kiến Phong và vợ tham gia hoạt động Xây dựng đội ngũ, ông đến thành phố Vô Danh không lâu thì đã góp tay vào sự kiện của cơ quan. Cấp trên nói với ông rằng mọi người sẽ đưa thân nhân đi cùng, vì vậy Kiều Dung Dung là “ứng cử viên” sáng giá.

(*)Xây dựng đội ngũ: Team building

Chuyện này vốn chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi hai vợ chồng quay về thì thái độ đã hơi khang khác, quá dễ để Phục Tâm Thần nhận ra cha mẹ đang mang trong lòng nỗi băn khoăn. Hắn không định hỏi lý do tại sao, chỉ đoán vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Nhưng tình hình kia kéo dài nửa tháng khiến hắn cảm thấy lo âu, bèn lấp lửng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao cha?”

Hai ông bà muốn nói lại thôi.

Thái độ này làm Phục Tâm Thần càng thêm bất an: Từ trước đến nay cha hắn là người không giỏi lèo lái trong các mối quan hệ cá nhân, chẳng lẽ trong buổi họp mặt vừa rồi đã xảy ra xích mích với đồng nghiệp?

“À thì…” Phục Kiến Phong lắc đầu.

Trên hết, sự lo âu của Phục Tâm Thần hoàn toàn có cơ sở hẳn hoi. Cha hắn là một người ăn nói vụng về, nếu không vì lẽ ấy thì ông được thăng chức từ lâu, không cần công tác ở một huyện nhỏ. Vài người hài hước bảo ông giống con bò già, cứ cố gắng vùi đầu vào làm lụng nhưng luôn giữ vững tính cách ngông nghênh khiến nhiều kẻ chướng tai gai mắt.

Phục Kiến Phong đã qua bên kia sườn dốc cuộc đời, đương nhiên biết rõ mười mươi tật xấu của bản thân. Nhưng tuổi già làm con người ta có phần cố chấp, muốn sửa cũng không sửa được, chi bằng cứ như vậy thì hơn.

Nào ngờ Phục Kiến Phong nhặt được cơ hội từ trên trời rơi xuống, giúp ông có thể chuyển đơn vị đến thành phố, điều này khiến ông mừng rỡ khôn nguôi. Chánh thanh tra còn mời hai vợ chồng ông dự bữa tiệc thân mật, vừa nghĩ vậy ông thấy sướng rơn cả người.

Phục Kiến Phong thở dài nhìn Phục Tâm Thần: “Lần này các viên chức tụ họp ở chùa Vô Danh.”

“Chùa Vô Danh?” Phục Tâm Thần chấn động, “Không phải cha đi Xây dựng nhóm à?”

“Thì tổ chức tại đó, người chủ trì là chánh thanh tra, ngoại trừ cha và một thanh tra cấp cao khác thì số còn lại đều là quan to cả.” Phục Kiến Phong chậm rãi trần thuật, “Thị trưởng cũng ở đây.”

“Thị trưởng…” Phục Tâm Thần nghe xong giật mình.

“Ông ta rất ngoan đạo và thành kính với Nhạc Tử Thú.” Có thể thị trưởng vốn chẳng có lòng thành, nhưng vì Nhạc Tử Thú giao thiệp rộng rãi với quan chức cấp cao trong thành phố, vậy thị trưởng cũng là một Phật tử của chùa Vô Danh.

Phục Kiến Phong nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thị trưởng quả thật xem Nhạc Tử Thú như thần tiên giáng trần, đám đông phía dưới sùng bái lạy lục, không ai dám vô lễ với y. Mà Phục Kiến Phong thuộc tầng lớp thấp bé nhất trong nhóm quan viên, đương nhiên cũng phải làm theo.

Ấy vậy bản tính con bò già đột nhiên trỗi dậy, trước sau không thể giả vờ quỳ lạy bằng thái độ tôn sùng, mặt mày nhìn Nhạc Tử Thú cũng câng câng, đương lúc mọi người ca ngợi vị trụ trì thì Phục Kiến Phong vẫn im như phỗng.

Nhạc trụ trì tựa như không biết, cũng không nói năng gì. Thị trưởng chưa hề lên tiếng nhưng chánh thanh tra đã mở miệng răn đe: “Cậu làm sao vậy? Lòng thành để ở đâu?!”

Nếu ngược về thuở mười bảy bẻ gãy sừng trâu thì ông đã lật bàn bỏ đi, cần quái gì công việc nịnh bợ này. Nhưng giờ đây ông đã già, vừa mới chạm tay vào chức vụ và quân hàm được ao ước bấy lâu nên bản năng trở nên mềm yếu trước lợi danh, đành gượng gạo đáp lời: “Xin… xin lỗi…”

Cấp trên tiếp tục gắt ông: “Cậu xin lỗi tôi làm gì? Cậu đi mà nói với Nhạc trụ trì ấy.”

“Tôi…” Phục Kiến Phong hơi sững sờ. Kêu ông xin lỗi sếp còn có thể, nhưng muốn ông thưa chuyện với Nhạc Tử Thú bằng giọng điệu khép nép thì tóm lại không làm được đâu.

Cảnh tượng vô cùng lúng túng.

Nhạc Tử Thú điềm nhiên mỉm cười: “Xin đừng làm thế, ta thật sự không kham nổi đâu. Chẳng dám giấu gì mọi người, Phục thí chủ chính là cha vợ của ta.”

Đám đông vô cùng kinh ngạc.

Y tiếp tục dẫn dắt: “Nhưng do ông khiêm tốn nên không muốn nói ra. Hơn nữa, ta sẽ cùng con trai của Phục thí chủ kết hôn trong năm nay.”

Phục Kiến Phong không ngờ đối phương sẽ giải vây như vậy, tuy ông hết sức giật mình nhưng lại không có cách nào phản bác. Chờ đến khi định thần lại bỗng nhận ra những kẻ từng khinh thường ông trước đó giờ lại rất thân thiện tươi cười, bọn họ niềm nở xuống nước và lấy lòng ông, còn mời “cha vợ trụ trì” đến ngồi gần vị trí của quan lớn.

Họ đều là những gương mặt tiếng tăm lừng lẫy, vào dịp bình thường chắc chắn không thể ngồi chung mâm. Đặt trường hợp vô tình gặp nhau trong chuyến công tác thì họ sẽ chẳng mảy may nhìn ông một cái.

Thế nhưng hôm nay được họ xun xoe làm ông nở cả mũi, chỉ bằng một câu của Nhạc Tử Thú đã khiến địa vị của Phục Kiến Phong thay đổi kinh hồn, những người từng từng phớt lờ ông nay tỏ ra thân thiết như thể từ đời kiếp trước.

Cánh đàn ông ngồi ở phía này, gian cạnh bên là nhóm gia quyến. Kiều Dung Dung không biết phòng bên đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa bà cũng chẳng có tâm trạng để nghĩ lung tung, bởi lẽ bà đang rơi vào trạng thái hết sức khó chịu.

Nhóm gia quyến đa phần đều là bà lớn, mỗi lần mở miệng đều bàn nhau xuất ngoại mua sắm hoặc đặt chế tác riêng nhẫn hột xoàn. Chỉ với đề tài này đủ khiến Kiều Dung Dung lạc lõng, thế nhưng có một vị chú ý đến gương mặt mới kia, bèn hỏi kháy: “Chị là người đến từ thôn hoặc huyện à?”

Kiều Dung Dung gật đầu, “Sao chị biết?”

Người đàn bà cười vui một trận: “Nhìn cách chị ăn mặc là biết thôi.”

Kiều Dung Dung mỉm cười lấy lệ nhưng trong lòng cảm thấy u buồn. Cùng lúc cánh cửa gỗ được mở ra, tiểu sa di mang theo chiếc ly ngọc và tự tay dâng lên Kiều Dung Dung. Ánh mắt đám phụ nữ bỗng trở nên thay đổi: “Đó là?”

Tiểu sa di trả lời: “Kiều thí chủ là thân mẫu của chuẩn phu nhân, cho nên trụ trì đặc biệt mời bà dùng ly ngọc.”

Lời vừa thốt ra, ai nấy đều sửng sốt.

Trong phòng tức khắc trở nên im ru.

Sự ngưng đọng ấy đã bị người đàn bà vừa chế giễu Kiều Dung Dung cắt ngang, lại còn nở nụ cười giả lả: “Tôi bảo chứ chị Phục gợi nên nét mộc mạc thanh tao, chiếc ly ngọc này xem cũng hợp lắm.”

Một người khác xen vào: “Chẳng phải vừa rồi bà chê chị ấy không giống dân thành thị hay sao?”

Bà ta không hề xấu hổ trả lời: “Đúng thế, những mỹ nhân đến từ huyện đều có cốt cách thanh nhã, giống như chị Phục đây.”

Bọn họ rộn ràng rủ Kiều Dung Dung tán gẫu, bà cũng ngạc nhiên vô cùng, nhất thời không thể tiếp thu được sự thay đổi xoành xoạch kia.

Nhóm quan viên đón tiếp Phục Kiến Phong ăn cơm uống rượu như anh em một nhà, phía bên này các phu nhân xúm lại khen Kiều Dung Dung không cần phấn son vẫn đẹp xuất sắc. Ở bầu không khí ồn ào như vậy, dù là Phục Kiến Phong hay Kiều Dung Dung đều không thể nói ra một câu: Con trai tôi đã chia tay Nhạc Tử Thú.

Bọn họ được sắp cho một gian phòng sang trọng để nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, hai vợ chồng cảm thấy rất bất an ghê gớm. Rốt cuộc Phục Kiến Phong mở lời: “Làm vậy cũng không phải cách, vẫn nên nhân lúc còn sớm nói rõ mọi chuyện…”

Kiều Dung Dung cũng rất đồng tình: “Nếu chúng ta quyết định từ chối hôn nhân thì đừng nhất thời vì chút hư vinh mà đổi thay ý kiến. Ngày mai tìm dịp nói với y.”

Đang khi bàn bạc với nhau thì Nhạc Tử Thú đến gõ cửa.

Nhạc Tử Thú cư xử vô cùng lễ phép, tựa như đã xem hai ông bà là người thân của y. Ba người ngồi xuống thảo luận một phen, rốt cuộc cùng nhau tháo gỡ khúc mắc và thống nhất quan điểm. Cuộc trò chuyện này đối với Kiều Dung Dung và Phục Kiến Phong mà nói đúng là nằm ngoài mong đợi, vì sự thật được phơi bày kia chẳng khác nào mưa rền gió dữ, phút chốc làm cho đáy lòng của bậc mẹ cha cuồn cuộn sóng ngầm.

Sau khi tiễn Nhạc Tử Thú đi, đôi vợ chồng nằm trên giường mở to mắt nhìn chằm chặp trần nhà, hơn nửa đêm cũng chưa thể chìm vào giấc ngủ…

Phục Kiến Phong kể lại đầu đuôi những chuyện mà bọn họ đã trải qua, nhưng lại có phần giấu giếm và thêm bớt. Ông chỉ nói đơn giản: “Cha mẹ vào chùa mới nhận ra Nhạc Tử Thú là một người đàng hoàng, tác phong chuẩn mực… Trước đó do cha hiểu lầm nhân phẩm cậu ta thôi.”

“Hiểu lầm nhân phẩm?” Phục Tâm Thần nghe xong trợn mắt, “Hiểu lầm thế nào?”

“Cha từng nghĩ cậu ta nhúng tay vào những chuyện phạm pháp, nhưng không phải thế.” Phục Kiến Phong nói năng lộn xộn, “Đêm đó gặp cậu ta cha mới biết mình đã suy diễn sai vấn đề, nếu Nhạc Tử Thú là một kẻ tàn ác, vậy tại sao chánh thanh tra và thị trưởng đều rất tín nhiệm cậu ta? Cha đem lòng hoài nghi bèn tra lại hồ sơ để chứng minh suy đoán của cha là đúng. Rốt cuộc cậu ta chẳng làm gì sai, tuy có thể… dùng danh tiếng của chùa Vô Danh để trục lợi nhưng không phải dạng người gây ra tội ác tày trời.”

“Tra hồ sơ?”

“Trước kia ở huyện nên cha không có cơ hội tiếp xúc với hồ sơ, sau chuyển công tác thì đủ khả năng tìm hiểu và rửa sạch nỗi băn khoăn trong lòng.” Phục Kiến Phong kết luận, “Tóm lại cha đã hiểu lầm y. Nói đúng hơn y khá tốt. “

Phục Tâm Thần quá đỗi hoang mang: “Là vậy ư?”

Kiều Dung Dung đứng bên cạnh gật đầu: “Chính xác.”

Phục Tâm Thần vẫn thấy mông lung, chuyện này diễn ra đúng là kỳ quặc. Hắn hỏi bằng giọng điệu nửa tin nửa ngờ: “Cho nên trước đó cha vẫn hoài nghi Nhạc Tử Thú nhưng lại không có gì để chứng minh?”

Phục Kiến Phong ngẩn ra, song ấp úng nói: “Con phải biết cha luôn tin vào trực giác của chính mình.”

Phục Tâm Thần hơi đau đầu:  “Và cha ép con phải chia tay với y?”

“Nếu con bảo cha nói bóng gió…” Phục Kiến Phong chột dạ phân bua. “Ví như tìm được bằng chứng thì cha đã tóm cậu ta, cũng chẳng nói suông với con làm gì.”

Lời này nghe cũng có lý nên Phục Tâm Thần tạm tin.

Vấn đề nằm ở chỗ, trong thâm tâm hắn nguyện ý tin tưởng.

Hắn tin tưởng Nhạc Tử Thú không làm chuyện xấu.

Kiều Dung Dung nhanh nhảu nắm tay Phục Tâm Thần khuyên lơn: “Không thì hai đứa quay lại với nhau?”

Phục Tâm Thần sợ đến mức nhổm người: “Mẹ nói gì vậy?”

Nét mặt Kiều Dung Dung rất hiển nhiên: “Một khi hiểu lầm sáng tỏ thì hai con cũng nên cân nhắc chứ?”

“Như vậy quá vội vàng!” Phục Tâm Thần dở khóc dở cười. “Hơn nữa con và Bạch Tầm Bích còn đang tìm hiểu nhau.”

“Bạch Tầm Bích làm sao sánh với Nhạc Tử Thú?”

Phục Kiến Phong khẳng định: “Bạch Tầm Bích trông cứ ẻo lả kiểu gì, không có khí chất của Alpha. Cậu ta giống Omega hơn, cha nhìn mãi vẫn không vừa ý.”

Kiều Dung Dung nghe xong liền nhăn mặt: “Omega thì đã làm sao? Tôi là Omega, mà con trai ông cũng Omega đấy.”

Phục Kiến Phong không hiểu vợ mình đang yên đang lành lại bực bội làm gì, chỉ đáp qua loa: “Hai người trời sinh đã là Omega, nhưng thằng Bạch Tầm Bích kia lại là Alpha đấy. Tôi đâu thể bảo con trai mình yêu một đứa có nét Omega giống nó được?”

Phục Kiến Phong đột nhiên cổ vũ hắn quay đầu nom mới kệch cỡm làm sao. Hắn chậm rãi đánh giá tình hình dựa trên lý do của cha đưa ra: Thứ nhất, cha hắn hiểu lầm Nhạc Tử Thú, giờ biết được trụ trì là một người trong sạch nên vô cùng hài lòng. Thứ hai, Bạch Tầm Bích quá mỏng manh nên ông không thích.

Tuy rằng lý do nghe rất chính đáng nhưng Phục Tâm Thần cảm thấy nó đường đột biết nhường nào.

Đối với tình yêu và hôn nhân Phục Kiến Phong cũng không rành rọt gì cho cam, nhưng thấy Phục Tâm Thần chưa nghiêng về phía mình thì không thể khuyên lơn được nữa. Lúc này Kiều Dung Dung tiếp ứng: “Suy nghĩ của mẹ và ba con về Bạch Tầm Bích không giống nhau. Mẫu người nho nhã lịch sự cũng khá tốt, chẳng lẽ cứ Alpha thì nhất định phải quê mùa, cục mịch như cha con?”

Ý kiến của Kiều Dung Dung đối lập với chồng khiến Phục Tâm Thần thấy hơi thú vị: “Vậy sao? Con còn tưởng cha mẹ sẽ đứng chung chiến tuyến.”

“Mẹ với cha con kẻ tung người hứng bao giờ? Mẹ vẫn ủng hộ con đó thôi.” Kiều Dung Dung chớp đôi mắt bồ câu nhìn nhìn con trai, “Chỉ cần con thích, mẹ đều đồng ý.”

Dứt lời, Kiều Dung Dung vỗ mu bàn tay của Phục Tâm Thần: “Cho nên con thích ai?”

Tuy rằng giọng điệu của bà dịu dàng nhưng lời nói ra tựa như đang tra khảo.

Con thích ai?

Phục Tâm Thần hơi lấp lửng trong lòng.

Chẳng qua…

Hắn nhớ tới sự việc xảy ra hôm kia, tức khắc cảm thấy hơi buồn bực: “Cha mẹ, hai người cũng lớn tuổi rồi nhưng tại sao cư xử như con nít. Muốn làm gì thì làm, thật không đáng tin.”

Phục Kiến Phong bị con trai phê bình thì nét mặt xụ xuống: “Tại sao lại không đáng tin?”

“Đương nhiên là vậy rồi. Trước đó cha mẹ khăng khăng ép con từ chối Nhạc trụ trì, con đành phải xuôi theo. Giờ muốn tụi con hàn gắn với nhau như chưa hề có cuộc chia ly… Phải chăng phận làm con nên cứ phải đặt đâu thì ngồi đó? Con đồng ý nhưng Nhạc trụ trì thì sao?” Phục Tâm Thần đâm ra cáu kỉnh, “Nói gì đi nữa y vẫn là một người nổi tiếng, giống như cha đã nhận xét ngay cả thị trưởng cũng kính nể y vài phần. Tại sao chúng ta huênh hoang thế? Chuyện chưa ra ngô ra khoai đã một mực từ chối người ta, giờ muốn vồ vập yêu đương thắm thiết, tóm lại cha mẹ nghĩ gì vậy?”

Phục Kiến Phong không ngờ đứa con ngoan ngoãn ít nói thường ngày của mình nay mạnh dạn lên tiếng bác bỏ luận điểm của hai vợ chồng bằng cái mồm dẻo quẹo như thế.

Phục Kiến Phong chợt ỉu xìu, hồi sau mới chần chừ bảo: “Biết đâu trụ trì vẫn không ngại, còn nguyện ý chấp nhận con lần nữa thì sao?”

Phục Tâm Thần lại lắc đầu: “Nhạc trụ trì là ai? Sao y lại có thể đồng ý với đề nghị này? Đừng bảo nối lại tình xưa, chỉ cần y không tức giận đã là may mắn lắm.”

Bình Luận (0)
Comment