Chương 29
Edit: Thỏ
Phục Kiến Phong nghe con trai xả cơn tức xong thì quả thật không còn lời nào để nói, thế mà Kiều Dung Dung hắng giọng chen ngang: “Cha mẹ cho hay vậy để con không hiểu lầm Nhạc trụ trì, nhưng nếu con không muốn thì thôi.”
Giọng điệu bâng quơ của Kiều Dung Dung bảo hắn thôi đi làm Phục Kiến Phong trợn tròn hai mắt, ông ngạc nhiên vô cùng, thậm chí còn định khuyên răn thêm vài ba câu!
Kiều Dung Dung đưa tay xuống bàn, lặng lẽ kéo góc áo của chồng như thầm bảo ông hãy bình tĩnh đã. Đề nghị con trai quay lại đã rất đột ngột rồi, nếu còn khăng khăng ép buộc nó thì đúng là hung hăng quá mức.
Kiều Dung Dung bèn đánh trống lãng, bà đá sang vài chuyện lặt vặt hằng ngày, dẫu Phục Tâm Thần còn hơi hoài nghi nhưng cũng không tiếp tục thảo luận đề tài liên quan đến Nhạc Tử Thú.
Bà hỏi công việc của Phục Tâm Thần: “Năm ngoái con khoe mình được thăng chức, sao tới bây giờ vẫn im hơi vậy?”
Việc này khác nào cái gai trong lòng Phục Tâm Thần đâu. Lần đó hắn hạ quyết tâm nộp đơn từ chức, nhưng sếp tổng nhanh trí dùng đường công danh để nhử mồi. Nào hay đợi cả năm ròng thì lão lật mặt như bánh tráng, tìm mọi cách bắt bẻ, xét nét để nuốt lời hứa với Phục Tâm Thần.
Lúc đó hắn mới nhận ra mình bị lão chơi khăm một vố đau điếng.
Tuy ngoài mặt chẳng phàn nàn nhưng nội tâm rất khó chịu, hắn lặng lẽ đem hồ sơ đến vài công ty gần nhà phỏng vấn, và gần đây cũng nhận được hồi âm.
Phục Tâm Thần sợ mẹ lo nên bèn giải thích ngắn gọn: “Đúng là thế, nhưng con sắp đổi môi trường làm việc tốt hơn.”
Kiều Dung Dung nghe con trai nói vậy cũng hơi ngạc nhiên, bà ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Mẹ ủng hộ con, tuổi trẻ dám bứt phá cũng là một cách để trưởng thành đó.”
Nhắc mới nhớ, dự án hợp tác giữa công ty và Phong Nhan chỉ thu được những phản hồi hết sức bình thường. Trước đó công ty đã chi một khoản tiền lớn để mời cậu ta tham gia, nhưng hiện tại xem chừng lỗ vốn. Dù sao công ty này có quy mô nhỏ, nếu vấp phải vấn đề tài chính thì sẽ tịt ngòi luôn. Sếp tổng giờ đây ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa mà tiếc thương cho số chi phí mình đã bỏ ra.
Lão gắt gỏng lôi đầu toàn bộ nhân viên phụ trách hạng mục này vào phòng tổng giám đốc để tiến hành phê bình – đương nhiên cũng bao gồm Phục Tâm Thần và Đỗ Vạn Tinh.
Sếp tổng vỗ bàn chì chiết: “Chúng ta tốn cả mớ tiền để mời Phong Nhan hợp tác, kết quả dở hơi thế này đây? Nếu dự án nào cũng tệ lậu như vậy thì công ty đóng cửa tám chục đời vương rồi, còn các anh chị cứ yên trí ra ngoài đường mà ngủ!”
Ai nấy đều không dám ngẩng đầu, chỉ đứng im thin thít nghe cấp trên phun châu nhả ngọc. Làm tốt thì không ai khen nhưng nhưng làm sai chắc chắn ăn chửi, và kẻ đứng mũi chịu sào chính là tổ trưởng Đỗ Vạn Tinh. Ông ta trỏ vào gã chất vấn: “Chẳng phải cậu bảo Phong Nhan thuộc hàng vjp pro sao? Fan phủng các thứ đông đúc lắm mà?”
Đỗ Vạn Tinh thầm kêu oan uổng: Lúc ra giá mời Phong Nhan hợp tác thì cậu ta là một KOL đỉnh cao, nhưng ai ngờ rằng sau khi bị võ tăng chùa Vô Danh đấm cho mấy nhát thì tiếng tăm đã chìm vào hố đen vũ trụ. Mọi chuyện đối với cậu ta cũng xem như tai bay vạ gió, thậm chí sự xui xẻo còn lây sang hạng mục lần này.
Đỗ Vạn Tinh cảm thán: Khéo có khi Nhạc trụ trì là Phật sống hẳn hoi, cứ phải gọi là đoán đâu trúng đó. Một ngôi sao tuổi teen đang nổi lềnh bềnh trên mạng xã hội nay bỗng tắt ngúm sau khi “kiếp nạn” giáng xuống đầu.
Khán giả hắt hủi Phong Nhan, điều này khiến gã chỉ muốn vỗ tay ăn mừng, nhưng vừa nghĩ đến hạng mục của mình bị liên lụy thì không tài nào vui vẻ nổi.
Mà những lời ấy cũng không thể nói ra.
Phong Nhan bị showbiz quay lưng dẫn đến dự án banh chành té bẹ, sự việc rõ như ban ngày chẳng lẽ sếp tổng còn giả mù sa mưa?
Chuyện xảy ra đến non nước ấy đành gói gọn trong hai chữ “ý trời”, cũng chẳng phải do Đỗ Vạn Tinh chểnh mảng, trên phương diện này lão rõ hơn ai hết.
Tuy bụng lão to như cái trống nhưng dù sao vẫn là một người lăn lộn trong nghề nhiều năm, còn dám gầy dựng công ty bằng đôi bàn tay trắng nên chuyện đơn giản vậy lão nhìn một cái là hiểu rõ mười mươi. Tuy nhiên ở đây luật bất thành văn: Sếp luôn đúng còn nhân viên luôn sai, nếu sếp sai xin xem lại vế một thì lão chẳng có lý do gì để không nổi điên được cả. Lão thừa biết đám người dưới trướng chẳng ai dám to mồm phản bác nên cứ hùng hổ gào ầm lên.
Đỗ Vạn Tinh đi guốc trong bụng sếp nên không thèm đôi chối câu nào, chỉ vâng vâng dạ dạ gật đầu, tha thiết nhận sai. Nếu gã chày cối cố gắng phân bua sẽ bị lão mắng thêm 30 phút, chi bằng im quách cho rảnh nợ.
Thấy cấp dưới thành khẩn biết lỗi nên cơn nóng giận của sếp cũng dần vơi đi, lão mắng cho sướng tai rồi đuổi bọn họ ra ngoài; cả đám cong đít chen nhau chạy, nhưng lạ ở chỗ Phục Tâm Thần không hề bỏ đi, hắn nhìn mặt lão sếp như đang muốn nói gì đó.
Sếp tổng nhướng mắt, biểu cảm vô cùng nóng nảy: “Có chuyện gì sao?!”
Phục Tâm Thần bình thản lấy ra đơn thôi việc: “Em muốn từ chức.”
Sếp tổng nghe xong câu này liền ngồi thẳng dậy, nét mặt đăm chiêu nhìn Phục Tâm Thần: “Sao đây? Chú mày ấm ức khi bị phê bình hả?”
“Đương nhiên là không.” Phục Tâm Thần nói, “Dù sao anh nhận xét đúng lắm.”
Lão ta lại hỏi: “Bởi vì hạng mục gặp vấn đề sao? Nhóc ơi thắng thua là chuyện bình thường…”
“Ừm à…” Phục Tâm Thần gật đầu có lệ. Hắn đã cương quyết dứt áo ra đi, đương nhiên không muốn tiếp tục nghe ông ta lải nhải những câu dông dài. Hắn cắt ngang lời ông ta bằng giọng điệu chắc nịch: “Em đã suy nghĩ kỹ.”
“Cậu vẫn còn trẻ nên lòng tự ái cao…” Sếp tổng dường như hơi bực bội, lão lấy hộp thuốc trong túi ra.
Phục Tâm Thần sực nhớ ông ta có thói quen hút thuốc trong văn phòng, lại còn ưa thể hiện cái kiểu vừa phì phèo rít một hơi vừa dạy đời cấp dưới. Lần nào Phục Tâm Thần cũng cố gắng chịu đựng mùi hôi khó ngửi kia, chẳng biết đã hít vào người bao nhiêu là nicotine của lão. Nhưng giờ hắn không nể nang nữa, bèn nói thẳng vào mặt đối phương: “Thưa sếp, công ty cấm khói thuốc lá.”
Lão sếp tái mặt, lão không thể ngờ Phục Tâm Thần sẽ nói ra những lời như vậy nên bàn tay vừa cầm điếu thuốc cũng cứng đờ trong không trung.
Thấy lão đực ra thì Phục Tâm Thần thở phào một tiếng, nỗi buồn bã trong lòng cũng tan biến rất nhiều. Hắn đặt lá đơn lên bàn rồi mỉm cười, tiếp theo quay lưng rời khỏi đó.
Phục Tâm Thần sảng khoái kể với Đỗ Vạn Tinh: “Tôi đã đóng cái đơn thôi việc cho ổng.”
Đỗ Vạn Tinh mỉm cười: “Chúc mừng người anh em!”
“Thực ra quy mô công ty này cũng bé, càng về sau chẳng có tiềm năng, tại sao cậu vẫn ở đây?”
Đỗ Vạn Tinh đáp lời: “Tôi không có bằng cấp cao giống cậu, rất khó xin vào những công ty lớn nên đành chui vào cái hũ nút này để tích cóp kinh nghiệm, cố gắng triển khai nhiều dự án, về sau có thể làm đẹp hồ sơ.”
Phục Tâm Thần gật đầu, hắn biết Đỗ Vạn Tinh là một người rất có quyết tâm dựng xây sự nghiệp, đối với những định hướng của mình gã cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đỗ Vạn Tinh chép miệng: “Ngược lại một kẻ tốt nghiệp ở trường đại học Đế quốc danh giá như cậu hạ cánh ngay chỗ khỉ ho cò gáy này.”
Hắn mỉm cười bất lực: “Công ty này cũng không quá tệ, mà tôi cũng không quá xuất sắc như cậu nghĩ đâu.”
Lúc vừa ra trường Phục Tâm Thần chỉ muốn lăn xả trong những doanh nghiệp có quy mô tầm cỡ, tiếc thay hắn chỉ có thể tỏa sáng ở công ty con mà thôi, bởi lẽ môi trường chuyên nghiệp kia khiến hắn bị lọt thỏm giữa biển người tài giỏi.
Các ứng viên của công ty đều có tài năng và thành tích tuyệt vời, đừng bảo ngày xưa non kém, hiện tại hắn đã công tác nhiều năm nhưng cũng không tính là khôn ngoan, nếu muốn cạnh tranh với các sinh viên ưu tú tại vòng sơ tuyển cũng chẳng dễ dàng gì.
Khi đó Phục Tâm Thần đã phỏng vấn ở vài công ty lớn nhưng hồ sơ đều bị gạt ngang, chính vì thế hắn đành nai lưng cày cho lão sếp, nào ngờ thời gian trôi nhanh, hắn nhận ra mình đã gắn bó với vị trí này rất nhiều năm rồi.
Nếu không phải sếp tổng ép người quá đáng thì có lẽ Phục Tâm Thần sẽ cống hiến thêm mười năm nữa, thậm chí làm tới tuổi hưu cũng được.
Đôi khi hắn thấy mình như lục bình trôi dạt, chẳng có bản lĩnh hoặc cá tính riêng, chỉ mong mỗi ngày có thể yên ổn qua đi, tránh được những chuyện xung đột không đáng.
Người như hắn đúng là nhạt nhẽo.
Phục Tâm Thần chợt nghĩ tới Nhạc trụ trì.
Y và hắn là hai con người có tính cách khác nhau. Y sẽ không bao giờ phó mặc số kiếp theo dòng chảy cuộc đời, tuy Phục Tâm Thần không biết nhiều về đối phương nhưng trong lòng hắn – Nhạc Tử Thú là một người dám nghĩ dám làm, gan góc và cứng cỏi, tự tin đi ngược với đám đông. Mẫu người như y Phục Tâm Thần vô cùng ngưỡng mộ, hắn lấy đó làm tấm gương sáng cho mình, nhưng lại cảm thấy điều đó xa tầm với.
Sau khi tan ca, Đỗ Vạn Tinh rủ Phục Tâm Thần uống bia, nói rằng ăn mừng Phục Tâm Thần được giải thoát.
Hắn không từ chối, nhưng lại mỉm cười bất lực: “Tôi cũng chẳng biết có phải giải thoát hay không. Thường nói khi Thượng Đế đóng một cánh cửa này, ngài sẽ dùng cánh cửa khác kẹp vào đầu bạn.”
“Hay! Hay!” Đỗ Vạn Tinh cũng cười khoái chí, “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Nếu cậu thừa dịp kết hôn thì có thể trèo lên bờ được. Tôi nghe phong phanh từ Bạch Tầm Bích là anh ta rất muốn cưới cậu đấy thôi. Người này tiềm lực tài chính dồi dào, dư sức nuôi cậu.”
Gã đường đột nhắc đến Bạch Tầm Bích làm nét mặt hắn hoang mang vô cùng: “Cái gì chứ? Sao lại nói anh ta muốn nuôi tôi?”
Đỗ Vạn Tinh nhún vai: “Không, anh ta chỉ muốn kết hôn. Nhưng tôi thấy anh ta sẽ chấp nhận việc bạn đời của mình dành toàn thời gian vào việc tề gia nội trợ. Thật lòng mà nói, những Alpha có sự nghiệp ổn định đều sẽ không từ chối điều này, còn rất hoan nghênh là đằng khác.”
Sắc mặt Phục Tâm Thần biến chuyển liên tục.
Đỗ Vạn Tinh nhìn vào đôi mắt của đối phương: “Sao đây? Cậu không thích anh ta à?”
“…” Phục Tâm Thần cúi đầu nốc một ngụm bia, cảm giác cay nồng lan tỏa trong vòm họng: “Nếu tôi kết hôn với anh ta, chẳng khác nào đeo gông vào cổ.”
Bọn họ không hề yêu nhau, Phục Tâm Thần không yêu Bạch Tầm Bích, cũng như Bạch Tầm Bích không yêu Phục Tâm Thần. Tuy rằng hợp cạ là thế nhưng chẳng vồ vập lấy nhau làm chi.
Đỗ Vạn Tinh nheo mắt đánh giá Phục Tâm Thần hồi lâu bèn bảo: “Chẳng lẽ cậu còn vương vấn kẻ xấu xa kia?”
“Y không phải người xấu!” Phục Tâm Thần bảo vệ Nhạc Tử Thú theo bản năng.
“Ồ!” Đỗ Vạn Tinh giật mình, “Sao cậu lại nói vậy?”
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt, chất cồn khiến đầu óc hắn hơi lâng lâng, và cũng không giấu giếm như trước: “Chuyện là thế này… Cha tôi chuyển công tác lên thành phố, từ những hồ sơ mà ông được biết mình đã hiểu lầm y. Lần trước có dịp tiếp xúc lẫn nhau, ông nhận ra đó là người đàng hoàng, cũng do ông đoán bừa nên mới tai hại thế..”
Nói xong khuôn mặt Phục Tâm Thần nóng phừng, hẳn là do nồng độ cồn xúc tác.
Đỗ Vạn Tinh nghe xong lý do thì cảm thấy sửng sốt cực kỳ: “Có chuyện xảy ra thế này sao? Thật sự?”
“Thoạt đầu tôi cũng không tin lắm.” Rốt cuộc Phục Tâm Thần đã nói ra những băn khoăn trong lòng, “Nhưng cha tôi thì khẳng định bằng giọng điệu quả quyết, cũng dồn dập khuyên tôi nối lại tình xưa.”
Đỗ Vạn Tinh cười hí hửng: “Cha cậu mà cũng cua gắt vậy à?”
“Không chỉ mỗi cha, mà ngay cả mẹ tôi cũng thế!” Dường như Phục Tâm Thần có hơi bực bội, hắn lại nốc thêm một ngụm bia, “Tôi còn nói với cha mẹ rằng chuyện này không đáng tin chút nào, và kêu họ đừng khuyên nữa.”
“Hê hê, nhưng tôi thấy đáng tin ghê.” Đỗ Vạn Tinh trả lời.
“Cái gì??” Phục Tâm Thần không ngờ bạn mình lại bảo thế.
Đỗ Vạn Tinh nâng cao cốc bia, mỉm cười cụng vào ly của Phục Tâm Thần: “Nghĩ mà xem, y là người giàu có, nhân cách đã được cha cậu thông qua, vậy chẳng phải vẹn toàn một thể? Cậu cũng chẳng yêu thương gì Bạch Tầm Bích, nếu tôi là cậu, chắc chắn sẽ làm lại từ đầu.”
Phục tâm thần líu lưỡi: “Cậu đừng nói bậy bạ giùm tôi!”
“Cậu vẫn thấy nghi ngờ sao?” Đỗ Vạn Tinh nốc bia ùng ục.
Phục Tâm Thần uống thêm ngụm nữa, cổ họng nóng ran. Hắn lắc đầu nói: “Cậu nhớ chăng? Trước đó tôi đã chia tay bằng tin nhắn, y là một người cao sang, chắc chắn sẽ cảm thấy xúc phạm. Giờ tôi mặt dày chạy tới mong hòa giải, điều này có đúng đắn hay không? Khác nào y là người muốn đuổi thì đuổi, muốn kêu thì kêu? Y chẳng cười tôi thối mặt à?”
“Cười thì cười sợ cái khỉ gì?” Đỗ Vạn Tinh chẳng thèm để ý, “Trong tình yêu đừng đắn đo nhiều như vậy, theo đuổi đàn ông thì nên vứt hết mặt mũi đi.”
Phục Tâm Thần cảm thấy cạn lời.
“Nghe lời tôi, nếu thật sự thích y thì đừng bỏ cuộc vội vàng. Cậu chưa thử nhưng đã vẽ vời hàng trăm lý do lý trấu để để rút lui, còn lải nhải cái gì mà y sẽ tức giận cười vào mặt cậu, đó chỉ là suy diễn của cậu thôi.” Đỗ Vạn Tinh lắc đầu, “Tính cách lừng khừng khiến bản thân chìm trong ảo giác đầy mâu thuẫn do chính cậu tạo ra, nếu cậu vẫn luôn tư duy chậm chạp thì không bao giờ đạt được thứ mình muốn.”
Một lời giống như chậu nước tát thẳng vào mặt Phục Tâm Thần, giúp cho hắn tỉnh táo hẳn ra.
Rốt cuộc Nhạc trụ trì có bực dọc hay không? Liệu trụ trì sẽ mở lòng đón nhận tình yêu thêm lần nữa?
Những đáp án này chỉ e Nhạc Tử Thú mới có thể trả lời.
Phục Tâm Thần mím môi.
Hắn mến y là thật,
Muốn ở cạnh y là thật.
Nhưng mà…
Đầu óc Phục Tâm Thần rối ren, tựa như dừng xe ở ngã tư đường, nhìn dòng người nườm nượp như mắc cửi nhưng lại không biết đi con đường nào cho đúng.
Hắn vẫn mơ màng như vậy, thẳng đến khi về tới nhà mới lê chân vào phòng ngủ, đập vào tầm mắt là vò rượu đồ mi đặt trên kệ gỗ kia.
Chiếc vò được làm từ gốm sứ mịn màng, thoạt trông rất thanh tao, tựa như cốt cách của Nhạc Tử Thú.
Phục Tâm Thần nhìn vò rượu, bỗng nhớ tới lời nói của Không Mai: Nó được trụ trì tự tay ủ đấy.
Tim hắn bỗng đập thình thịch, hắn đưa tay cầm lấy vò rượu rồi mở nắp ra, theo sau là hương đồ mi thơm phức. Hắn say sưa nghĩ: Liệu trụ trì có còn thương nhớ hắn hay không?
Rượu vào nên can đảm hẳn lên, hắn mở điện thoại và truy cập trang cá nhân của Nhạc Tử Thú, sau đó thảng thốt nhận ra Nhạc trụ trì đã chuyển tình trạng mối quan hệ từ Độc thân sang Hẹn hò.
Phục Tâm Thần tỉnh rượu ngay tức khắc.
Hẹn hò?
Đang yêu?
Nhạc trụ trì đang yêu?
Đối tượng chính là cô gái ấy?