Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 30

Chương 30

Edit: Thỏ

Phục Tâm Thần cảm thấy hoảng loạn, nhưng cũng nhận ra sự hoảng loạn này có chút lỗi thời. Hắn buồn rầu nốc nửa vò rượu đồ mi, mượn hơi men chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Phục Tâm Thần vẫn chưa xỉn quắc cần câu. Dù sao loại rượu tự làm này nồng độ cồn cũng không cao, vừa nếm thử đã ngọt lành dịu mát, bờ môi thoang thoảng vị đồ mi thanh nhã.

Phục Tâm Thần hơi phiền muộn, hắn thấy mình không nên hùng hục uống thứ rượu trân quý ấy như trâu uống nước đìa, hành động báng bổ làm sao cũng như lãng phí tấm chân tình của trụ trì mến tặng.

Khi tỉnh dậy hắn chợt nhận ra đầu mình hơi úng nước, tại sao lại dám tự tin nghĩ rằng Nhạc Tử Thú sẽ đưa tay nhặt nhạnh những gì đã vỡ?

Bởi lẽ hắn từ chối quá lạnh lùng, không hề nghĩ đến thể diện của đối phương mà nhắn tin nói lời tạm biệt! Vậy thì thôi đi, mấy hôm sau còn hiên ngang dẫn Bạch Tầm Bích đến chùa Vô Danh ngắm hoa, đây là hành vi quái quỷ gì?

Phục Tâm Thần càng nghĩ càng phân vân, nếu trước kia chỉ hơi buồn bã thì giờ đây khó chịu gấp mười lần khi phát hiện ra Nhạc trụ trì có niềm vui mới.

Lúc bọn họ hẹn hò nhau, hắn từng đổi mối quan hệ cá nhân trên trang mạng thành Hẹn hò nhưng Nhạc Tử Thú vẫn giữ nguyên trạng thái Độc thân như cũ. Hắn tò mò hỏi lý do, thì y đáp rằng cả hai còn chưa hiểu hết.

Hiện tại thì sao?

Nhạc Tử Thú vừa gặp cô ta nhưng lại chuyển sang Hẹn hò dứt khoát, vậy là họ đã hiểu nhau rồi?

Phục Tâm Thần càng lúc càng hụt hẫng. Lòng dạ hắn rối beng, chốc lát cứ tự trách mình, chốc lát lại đắn đo ghen tỵ với nữ Omega xa lạ.

Sau khi nộp đơn từ chức hắn bèn nghỉ cho hết phép năm, lão sếp cũng chẳng hé răng càm ràm. Hắn có nhiều thời gian rỗi ở nhà, đi ra đi vô hết ăn lại ngủ. Phàm là con người nếu không bận rộn sẽ hay nghĩ linh tinh, càng thêm chú tâm vào những điều vụn vặt. Mọi thứ ngày một đi vào ngõ cụt, tựa như bóng tối u ám bao trùm khắp nhân gian.

Nhưng thái độ chán chường này đã lọt vào mắt bà nội trợ Kiều Dung Dung, vừa nhìn đã biết con trai mình bất ổn nên bà nói bóng nói gió: “Gần đây con nghỉ phép hả? Sao không hẹn Bạch Tầm Bích đi chơi?”

Cái tên Bạch Tầm Bích khiến Phục Tâm Thần trở nên căng thẳng, hắn thuận miệng trả lời: “Cậu ta phải đi làm… cũng không thảnh thơi giống con được.”

“Ừ nhỉ.” Kiều Dung Dung liếc Phục Tâm Thần một cái, tiếp theo nở nụ cười ngọt ngào. “Vậy thì đưa mẹ đi chùa Vô Danh dâng hương.”

“Chùa Vô Danh?” Phục Tâm Thần nghe xong méo mặt. “Tại sao lại đến đó?”

Bà nhoẻn miệng cười: “Ở đây còn chùa nào linh hơn để viếng không?”

Phục Tâm Thần ngẩn ra, hắn quả thật cạn lời với mẹ. Thật ra hắn còn biết một nơi gọi là chùa Chân Tự, nhưng đám sư sãi bên kia thường sang chùa Vô Danh để quấy rầy, sau đó bị võ tăng đánh sưng vù mặt. Phục Tâm Thần đâu thể xua mẹ mình đi “quyên góp” cho đối thủ cạnh tranh của Nhạc Tử Thú?

“Dạ được, vậy mình đi chùa Vô Danh.” Phục Tâm Thần gật đầu.

Kiều Dung Dung mặc bộ sườn xám tơ tằm, tôn nên dáng người lả lướt thướt tha và phong thái yêu kiều. Gương mặt tô son điểm phấn, thậm chí còn đánh khối dặm nền nữa. Phục Tâm Thần thấy bà chưng diện lộng lẫy thì vô cùng kinh ngạc: “Mẹ đi dâng hương hay đi uống rượu mừng??”

“Con còn bẻm mép ư?” Kiều Dung Dung lườm hắn, sau đó ngún nguẩy đi đến tủ quần áo của Phục Tâm Thần. “Chẳng trách nhiều năm qua vẫn ế nhăn răng, là bởi vì cách ăn mặc chán chưa từng thấy. Con không biết tạo điểm nhấn cho bản thân gì cả.”

“Độc thân thì sao…” Hắn không hề lăn tăn vấn đề này. “Chẳng phải hệ thống sẽ giúp chúng ta sắp xếp?”

Nhắc đến đề tài cưỡng chế hẹn hò thì Phục Tâm Thần trở nên hoảng hốt. Hắn trót “bỏ rơi” Nhạc trụ trì – một người có phẩm chất tốt đẹp, nay đối phương ở bên ai khác mà hắn chỉ biết đứng nhìn từ xa, bởi lẽ ngày xưa đã vô tâm đánh mất.

Kiều Dung Dung lấy vài bộ quần áo từ trong tủ ra, nhìn qua nhìn lại để xem bộ cánh nào phù hợp với Phục Tâm Thần. Bà huơ tay múa chân đo đạc: “Những buổi hẹn lần trước con mặc thế nào đi gặp người ta?”

Phục Tâm Thần đáp lời: “Trong tủ có gì con mặc nấy.”

Kiều Dung Dung trợn to hai mắt: “Cũng may con đẹp giống mẹ, không thì ế cho mốc mỏ rồi.”

Phục Tâm Thần dở khóc dở cười: “Mẹ nói hay ghê, vừa dìm hàng con vừa có thể nâng bản thân lên tầm cao mới.”

Kiều Dung Dung giả vờ tức giận, bà chọn cho Phục Tâm Thần một bộ trang phục thanh nhã, sau đó hai mẹ con đi ra ngoài. Do Phục Tâm Thần có thu nhập thấp nên đi làm ngót nghét gần mười năm nhưng vẫn không mua được xe hơi. Nghĩ đến việc đưa mẹ đến chùa bằng xe buýt thì đúng là hơi bất tiện, vì thế hắn mím môi đề nghị: “Để con đặt Taxi công nghệ rồi mình đi, ngồi xe buýt chen nhau chật chội lắm.”

Kiều Dung Dung tươi cười: “Chuyện này dễ thôi, mẹ đã nhờ Nhạc trụ trì gọi tài xế đến.”

Nghe xong hắn há hốc mồm vì ngạc nhiên, càng không biết nói gì cho phải.

Một lúc sau, chiếc Audi đã đậu dưới lầu, vị tài xế có gương mặt thân quen vồn vã xuống xe đón tiếp mẹ con bọn họ, còn lịch sự mở cửa mời hai người vào trong. Phục Tâm Thần cất lời chào hỏi: “Đây là chiếc xe tôi từng ngồi lần trước sao?”

Bác tài vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, do ngài không muốn gây chú ý nên tìm con xe bần bần để đi.”

Phục Tâm Thần nghe xong làm thinh, chùa Vô Danh quả thật giàu phải biết, ngay cả Audi A6 mà cũng gọi là dòng xe cà tàng…

Kiều Dung Dung cũng tò mò theo: “Lần trước anh đưa vợ chồng tôi về bằng xe nào vậy?”

Bác tài bèn đáp: “Cũng nằm trong phân khúc rẻ tiền thôi, Maybach S600 thưa chị.”

Phục Tâm Thần gần như nghẹn họng: “Chiếc này vẫn còn rẻ sao? Vậy xe nào mới là sang trọng?”

Bác tài trả lời: “Trụ trì rất hiếm khi ra ngoài, mỗi lần xuất môn đều bay trên không trung. Phương tiện đó có tên gọi Chân không chạm đất.”

“…” Phục Tâm Thần không còn lời nào để hỏi, nhưng hắn cảm thấy bác tài đang nói thật một trăm phần trăm. Hắn sực nhớ tới buổi tối nọ tá túc ở chùa Vô Danh, sáng hôm sau Nhạc trụ trì định sai sư đệ đưa hắn đi làm bằng trực thăng cứ như là chuyện rất đỗi bình thường.

Phục Tâm Thần ngồi chống cằm đánh giá gương mặt son phấn của Kiều Dung Dung, rốt cuộc nhận ra có điều hơi sai trái. Hắn bèn nói: “Chẳng phải trước giờ mẹ không theo đạo à?”

“Người già thường tin thần Phật.” Kiều Dung Dung cười tủm tỉm, “Cho dù không có đức tin thì vẫn tham gia cúng chùa, lễ Phật, điều đó không lỗ lã đâu con.”

Phục Tâm Thần lại hỏi: “Bác tài đưa mẹ về bằng Maybach khi nào?”

“Con chưa già đã lẫn! Mẹ và cha con đến chùa Vô Danh để tham gia Xây dựng đoàn đội, sau đó được Nhạc trụ trì kêu tài xế đưa về, mẹ cũng không rõ mình ngồi xe nào đâu. Cũng nhờ hôm nay mới biết… Thật tình mẹ mù tịt cái Maybach gì kia, chỉ từng nghe một vở nhạc kịch có tên gần giống vậy.” Bà trả lời rất mạch lạc.

Phục Tâm Thần vẫn cảm thấy nghi ngờ: “Mẹ liên hệ với Nhạc trụ trì ra sao?”

“Thì cũng từ dạo đó chứ mấy, mọi người gặp nhau rồi nói chuyện, bỗng nhận ra cả ba rất có duyên cho nên giữ liên lạc đến giờ.” Kiều Dung Dung trơn tru giải thích.

Phục Tâm Thần không tìm ra bất kỳ lỗ hổng trong câu chuyện này, cũng không cảm thấy mẹ đang lừa dối. Nhưng sâu trong thâm tâm mách bảo hắn mọi thứ không hề giản đơn như vậy.

Audi dừng bánh trước chùa Vô Danh, Kiều Dung Dung kéo tay Phục Tâm Thần xuống xe, còn quay sang chào tạm biệt bác tài.

Phục Tâm Thần định đưa mẹ đi tham quan thì đã thấy một tiểu sa di chạy từ cửa sân bên cạnh đến, chẳng ai khác ngoài Không Mai. Mỗi lần tới đây thì đều được Không Mai đứng đợi, điều này khiến hắn hơi ngượng ngùng:  “Em ở đây chờ anh sao?”

“Đúng thế!” Không Mai gật đầu, “Phục thí chủ lại đến rồi? Ta rất lấy làm vui!”

Không Mai nhìn thoáng qua Kiều Dung Dung: “Vị đây chính là…?”

Phục Tâm Thần bèn giới thiệu: “Đây là mẹ của anh, họ Kiều… Đây là chú tiểu trong chùa Vô Danh, cậu bé tên Không Mai.”

Không Mai lễ phép cúi đầu: “Xin chào Kiều thí chủ!”

Kiều Dung Dung ngắm cậu bé trắng trẻo linh lợi kia, ấn tượng ban đầu rất tốt: “Trông nhóc con khôi ngô ghê!”

Tiểu sa di bật cười khanh khách: “Sắc tướng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, không có gì để bàn cả.”

Kiều Dung Dung cũng gật đầu: “Con thấy sắc tướng của Nhạc trụ trì ra sao?” Bà mỉm cười, hiển nhiên cố tình đùa cậu.

Không Mai phút chốc khó xử vô cùng: “Ta đâu thể bình luận dung nhan của ngài ấy?”

Kiều Dung Dung lại hỏi: “Con không thể, vậy ai có thể đây?”

Không Mai vô tình bước một chân vào cái bẫy ngôn từ của đối phương: “Đương nhiên là Phục thí chủ!”

Kiều Dung Dung định đào hố cho Không Mai rớt xuống, ai ngờ nạn nhân là Phục Tâm Thần.

Hắn líu cả lưỡi, nói không thành câu.

“Con nghĩ sao về y?”

Phục Tâm Thần ấp úng: “…Trụ trì đẹp tựa phấn điêu ngọc mài.”

Không Mai nghe thấy những lời trên thì vội vàng gửi tin cho Nhạc Tử Thú: “Chuẩn phu nhân khen ngài đẹp tựa phấn điêu ngọc mài.”

【Nhạc trụ trì đã gửi một hồng bao】

Không Mai hớn hở nhận hai trăm đồng tiền lì xì ấy.

Kiều Dung Dung lại hỏi: “Trụ trì đẹp hơn Bạch Tầm Bích đúng không?”

Tuy Phục Tâm Thần đồng quan điểm nhưng ngoài miệng vẫn rất kiêng dè: “Ở phương diện này không thể so sánh.”

Không Mai vội vã cúi đầu, lấy điện thoại trong tay áo ra gửi tin ngay tắp lự: Chuẩn phu nhân thẳng thừng thừa nhận Bạch Tầm Bích không tài nào sánh với ngài đâu.

Không Mai vui sướng nhận hồng bao.

Tiểu sa di vô cùng phấn khích, cậu nghĩ thầm: Thật hợp lý khi mọi người đều bảo hầu hạ chuẩn phu nhân là điều tuyệt vời nhất thế gian.

Kiều Dung Dung và Phục Tâm Thần cùng đi lễ phật, Không Mai vẫn luôn theo sát bên người. Hắn thấy tồi tội nên bèn nói: “Em đừng hầu anh nữa, chắc em mệt rồi nên cứ về nghỉ ngơi đi.”

Không Mai lắc đầu như trống bỏi: “Ta không mệt, không mệt. Ta thích nghe Phục thí chủ nói chuyện cơ.”

Phục Tâm Thần nhìn nét mặt của Không Mai chẳng hề giống diễn trò, cũng tò mò hỏi: “Tại sao em lại thích nghe anh nói?”

Không Mai không thể trả lời thật dạ, chỉ thì thào: “Tội lỗi, tội lỗi.” Tùy cậu cảm thấy sắc tướng không quan trọng nhưng lại mờ mắt trước ánh sáng của tiền tài, đó chẳng phải cũng là tội lỗi hay sao?

Không Mai lắng nghe Phục Tâm Thần nói chuyện, cậu tinh tế chọn những câu từ đắt giá và lời hay ý đẹp để gửi gắm cho Nhạc trụ trì. Sau một hồi lâu, nhờ vào trí khôn của ta đây và IQ làm giàu vô cực cậu đã kiếm được vài nghìn tệ mà không cần đóng thuế cho nhà nước.

Khi hai mẹ con lễ Phật xong thì bà nói với Phục Tâm Thần: “Tới cũng đã tới rồi, chi bằng diện kiến Nhạc trụ trì một chút?”

Phục Tâm Thần ngẩn ra: “Vậy hơi kỳ cục, hơn nữa Nhạc trụ trì cũng đâu rảnh rỗi gì.”

Không Mai nhanh nhạy đáp ngay: “Thưa có, thưa có! Hôm nay ngài ấy nghỉ chân ở Hoa Gian Tạ, vừa hay dư dả chút thì giờ!”

Nói xong Không Mai và Kiều Dung Dung mỗi bên kẹp trái kẹp phải mà kiệu Phục Tâm Thần đến Hoa Gian Tạ.

Căn nhà nằm sâu trong rừng đào, hiện giờ đào hoa tàn úa chỉ còn sót lại cành khô hanh hao, vừa trông đã thấy vô cùng hiu quạnh.

Không Mai đón Kiều Dung Dung và Phục Tâm Thần vào trong, còn mời bọn họ tắm gội lau mình. Kiều Dung Dung Như sực nhớ ra chuyện gì bèn nói: “Ôi mẹ quên béng mất, hôm nay mẹ có hẹn với nha sĩ để khám răng… Con trai, con cứ đi vào nhé!”

Phục Tâm Thần lắp bắp đầy kinh hãi: “Cái gì? Không được! Thôi để con đưa mẹ đi khám răng!”

“Mẹ sống đến từng này rồi mà còn cần con theo gặp nha sĩ à?”

Phục Tâm Thần gào thét nội tâm: Mẹ sống từng này rồi mà còn cần con đưa đi bái Phật?

Thế nhưng chẳng có việc gì để hắn phải chống đối người lớn, chỉ đành xuống giọng bàn lui: “Ra là vậy… Nhưng con theo cùng thì mẹ sẽ yên tâm hơn.”

“Con đừng mè nheo nữa, tới cũng đã tới rồi thì vào gặp trụ trì đi!” Kiều Dung Dung kéo tay Không Mai, “Chú tiểu à, con có thể giúp bà gọi một chiếc xe không?”

“Không thành vấn đề!” Cậu bé trả lời rành mạch, “Để ta đưa thí chủ đến gara.”

Dứt lời cả hai cùng nhau rời khỏi.

Phục Tâm Thần chợt vỡ lẽ, là mẹ muốn tái hợp hắn và Nhạc trụ trì?

Đầu âm ỉ đau, nhưng sức thuyết phục của câu nói đầy cường kia đã khiến Phục Tâm Thần quyết định gặp đối phương lần nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đang lúc bước ra khỏi phòng thì chợt nghe thấy giọng của chấp sự sư huynh: “Nơi này chính là Hoa Gian Tạ, trụ trì đang tịnh tu ở đây.”

“Vậy chăng? Tôi sẽ không quấy rầy ngài chứ?” Một giọng nói êm dịu vang lên.

Chấp sự trả lời: “Không sao, vì thí chủ là đối tượng của trụ trì…”

Trong lòng Phục Tâm Thần lộp bộp hai tiếng: Chẳng lẽ ngài đang hẹn hò với cô ta?

Tại sao lại không đúng lúc như vậy?

Sau khi Phục Tâm Thần yêu cầu thay đổi thì hệ thống đã xếp cho hắn một Alpha mới toanh, mà Nhạc Tử Thú cũng rơi vào tình trạng tương tự.

Y được ghép đôi với một Omega có tên là…

Tên gì thì chịu, Nhạc Tử Thú không ấn tượng lắm.

Nhưng chấp sự thì nhớ rõ mười mươi, vì mỗi lần cô ta đến chùa đều được chấp sự tiếp đãi.

Cô ta tên Từ Dương Lựu, chấp sự biết Nhạc trụ trì chẳng muốn gặp mặt đối phương, nhưng do tuân theo quy tắc hẹn hò nên không thể trốn tránh.

Chính vì lẽ đó, cứ đúng giờ thì Nhạc Tử Thú sẽ mời Từ Dương Lựu đến chùa.

Hôm nay Từ Dương Lựu được chấp sự dẫn tới Hoa Gian Tạ, ông mời cô rồi xuống rồi quay sang hỏi phòng kế bên: “Phục thí chủ, ngài có ở đó chăng?”

Câu hỏi của chấp sự khiến da đầu hắn tê rần.

Từ Dương Lựu cũng nhìn xung quanh: “Trụ trì còn có khách?”

“Đúng vậy.” Chấp sự gật đầu, đưa tay gõ vài cái lên cửa gỗ. “Phục thí chủ, ngài đâu rồi?”

“Tôi đây…” Vốn dĩ hắn định trốn tránh nhưng hiện tại đành phải thò mặt ra. Hắn chậm chạp mở cửa và trưng một nụ cười miễn cưỡng: “Chấp sự sư huynh, sao thầy biết tôi ở trong này?”

Chấp sự trả lời: “Trên đường đến đây ta gặp được Kiều thí chủ và Không Mai nên mới biết.”

“Khéo như vậy…” Phục Tâm Thần vô cùng gượng gạo.

Từ Dương Lựu bước sang nhìn hắn bằng vẻ mặt tò mò: “Vị đây chính là?”

Chấp sự giới thiệu vắn tắt: “Đây là Từ thí chủ, đối tượng hiện tại của trụ trì. Kia là Phục thí chủ, đối tượng từng hẹn hò trước đó.”

Hắn và Từ Dương Lựu nghe xong sợ hết cả hồn, bọn họ thảng thốt vì lời trình bày quá mức ***** kia.

Quả nhiên là người xuất gia!

Không nói dối thì không nói dối!

Thẳng thắn đến mức khiến hai bên đần mặt!

Chấp sự chẳng biết mình vừa nói gì lạ lùng, biểu cảm vẫn điềm nhiên như cũ: “Nếu hai vị đã đến, thì xin mời ngồi.”

Bình Luận (0)
Comment