Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 58

Chương 58

Edit: Thỏ

Nhạc Tử Thú nhận được một bức ảnh.

Tấm ảnh ấy mới rõ nét làm sao, trong hình là phu nhân của y đang ngả vào lòng một người đàn ông điển trai dưới bầu không khí vô cùng nóng bỏng. Dẫu là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ giận sôi cả máu, chưa kể đối phương là một vị Alpha có tính chiếm hữu cực cao như Nhạc Tử Thú, tuy nhiên… y vẫn có thể nén giận để suy xét vấn đề một cách logic: Dẫu sao Phục Tâm Thần là một Omega đã bị y đánh dấu (lại còn mắc chứng rối loạn gắn kết), không thể nào ***** với người khác, mà cái kẻ đang ôm hắn lại là bác sĩ thuộc nhóm Beta.

Suy cho cùng thì đây là tình huống phát sinh trong lúc điều trị bệnh. Bởi lẽ đó thay vì ghen tuông lồng lộn thì Nhạc Tử Thú càng đâm ra lo lắng cho sức khỏe vợ mình hơn.

Thế nhưng… kẻ gửi bức ảnh này chính là Cuồng Hoa, hành động của gã như thể chạm vào vảy ngược của Nhạc Tử Thú!

Omega y hằng thương nhất đã lộ ra dáng vẻ gợi cảm trước mặt tên Alpha mà y ghét cay ghét đắng, hơn nữa còn do chính gã ta chụp lại! Mục đích Cuồng Hoa gửi bức hình kia cũng chỉ có một: Muốn chọc Nhạc Tử Thú nổi điên.

Ở phương diện này Cuồng Hoa đã thực sự thành công. Đồng thời, kẻ vô tri ấy cũng chọc giận luôn bác sĩ Tiêu khiến anh trợn mắt nhìn rồi quát: “Cút!!!”

“OK.” Gã vẫn dễ dàng đồng ý như cũ, cứ thế cầm điện thoại chuồn ra khỏi phòng khám và không quên đóng cửa lại một cách “tinh tế.”

Đối với gã đàn ông ngây thơ vô số tội này – bác sĩ Tiêu muốn nổi xung cũng đành dằn lại, anh chỉ biết đỡ Phục Tâm Thần lên giường nằm rồi tiêm một liều thuốc ức chế cho hắn.

Sau khi tiêm thuốc, chẳng mấy chốc hắn đã thiếp đi, mắt nhắm nghiền, cũng không biết ngủ hay là thức.

Anh muốn xem kỹ lại tình hình của Phục Tâm Thần thì di động bỗng reo vang, vừa cầm lên đã thấy Nhạc trụ trì gọi đến. Theo quy tắc anh sẽ không bắt máy khi đang tiến hành khám chữa bệnh, nhưng hiện tại không phải thế. Anh ngầ, đoán được nếu mình phớt lờ cuộc gọi này thì rất nhanh sẽ có một chiếc trực thăng từ chùa Vô Danh bay tới.

Tại sao lại dây vào đống phiền phức ấy? Mình cũng chỉ là một bác sĩ bình thường.

Anh bấc đắc dĩ nghe máy: “Nhạc Tử Thú?”

“Vợ ta ở chỗ cậu sao?” Y vào thẳng vấn đề.

Bác sĩ Tiêu càng khó xử hơn, xem ra Cuồng Hoa luôn là tuýp người miệng nói tay tới…

“Ừ, phải.” Anh cố tỏ ra không liên quan đến gã. “Vợ ngài không khỏe lắm, tôi vừa tiêm thuốc xong rồi, cùng lúc Cuồng Hoa đến tìm tôi, cho nên…”

“Được, ta hiểu mà.” Y chấp nhận lời giải thích này, “Phiền cậu.”

Trước đó vì muốn tỏ ra ăn năn hối lỗi nên Nhạc Tử Thú đã hứa với phu nhân là sẽ gỡ bỏ hết tất cả những thiết bị giám sát trên người y – đương nhiên từ sau khi Ngải Ni xuất ngoại thì y cũng chậm rãi thiết lập “lưới nhện” như cũ, nhưng lần này mềm mỏng hơn, kín đáo hơn, càng không dễ dàng bị phát giác.

Xét theo tình hình hiện tại thì y vẫn phải hết sức cẩn thận, tránh việc kích động Phục Tâm Thần nên tạm thời dẹp đi các thiết bị kia. Sau khi cất “chiếc bẫy” lên thì cũng chẳng biết hôm nay Phục Tâm Thần đã gặp phải chuyện gì, hơn nữa lý do thoái thác của bác sĩ Tiêu cũng rất hợp tình hợp lý nên Nhạc Tử Thú tạm thời tin tưởng.

Nếu y biết phu nhân lục tìm thuốc ở Tử Đài, đơn độc đi tới Tùy Tâm Quan, còn ngồi xe Cuồng hoa đến bệnh viện hẳn sẽ lộ ra biểu cảm khác.

Bác sĩ Tiêu ra vẻ thong dong nói: “Ngoại trừ quan hệ vào thời kỳ phát tình thì những dịp khác nên tiết chế lại, tránh làm rối loạn pheromone của bệnh nhân. Dù sao bệnh nhân cũng mắc chứng Rối loạn gắn kết, làm gì cũng phải chú ý một chút.”

“Được.” Y đáp lời, “Ta sẽ hết sức chú ý.” – Rồi y đi thẳng vào chuyện chính, “Ta đến để đón vợ về.”

“Tốt thôi.” Bác sĩ Tiêu thừa biết người này sẽ đuổi tới, “Nhưng vui lòng đừng lái trực thăng.”

“Ừm.”

“Cũng đừng chạy mô tô trên không.” Anh ta nghĩ ngợi rồi đề xuất, “Đánh xe tới rước, khẽ khàng một chút.”

Tuy Nhạc Tử Thú cảm thấy chướng tai trước những yêu cầu này nhưng vẫn ưng thuận. Đợi khi bác sĩ Tiêu cúp máy, Phục Tâm Thần bấy giờ mới chậm rãi mở mắt ra. Dẫu cho thần sắc đã ổn định nhưng sắc mặt tái xanh khiến hắn trông vô cùng yếu ớt.

“Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Bác sĩ Tiêu mở miệng.

Phục Tâm Thần bèn hỏi: “Trụ trì sẽ tới à?”

Anh ta gật đầu, cách mà Nhạc Tử Thú cư xử khiến hắn bất giác cảm thấy ghét bỏ. Trước kia y lén gài thiết bị theo dõi hắn, y cũng đã cầu xin hắn tha thứ bằng tấm chân thành; cũng chính vì sự mủi lòng ấy mà Phục Tâm Thần đã làm hòa với y. Nào ngờ Nhạc Tử Thú lừa hắn hết lần này đến lần khác.

Suy cho cùng chân thành cũng nào phải chân thành, đó chỉ là cách nói hoa mỹ khác của lừa dối mà thôi.

Người đàn ông điển trai vô vàn ấy rốt cuộc có mấy phần chân thật?

Hắn chậm chạp từ trên giường ngồi dậy nói với bác sĩ Tiêu: “Anh có thể giúp tôi một chuyện gấp được không?” Trong ánh mắt tràn đầy bất lực.

Bác sĩ Tiêu suy nghĩ giây lát: “Việc gì mới được? Phiền quá thì tôi không làm đâu.”

Hắn ngập ngừng giây lát: “…Nghĩa là… Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, suy xét hết thảy những chuyện xảy ra gần đây.”

“Bình tĩnh kiểu gì?” Anh lại hỏi.

“Anh có thể lựa lời bảo Nhạc Tử Thú để tôi nằm viện thêm vài hôm chăng?” Giọng điệu thốt ra vô cùng hèn mọn.

Bác sĩ Tiêu là tuýp người lạc mềm buột chặt, trông thấy bệnh nhân đáng thương như vậy cũng miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng nhớ là vài hôm thôi đấy.”

Rồi anh ta đứng lên rời khỏi phòng mạch, vừa đẩy cửa bước ra đã thấy Cuồng Hoa mặt dài như mướp ngồi đợi chán chường; tuy rằng diện mạo đẹp đẽ nhưng phong cách ăn vận lố lăng nên cũng thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Thậm chí còn có vài người tới gần xem gã.

Một tên Omega xinh xắn lả lơi ỏng ẹo sáp vào, buông lời ong bướm: “Anh à, có lửa không anh?”

Cuồng Hoa nhếch mắt: “Lửa? Cho ngươi mượn tên lửa bay lên trời nhé?”

Bác sĩ Tiêu cắt lời: “Cuồng Hoa, qua đây!”

Cậu Omega kia ngượng ngùng tránh ra.

Cuồng Hoa bước đến chỗ bạn mình, chỉ hỏi: “Sao vậy?”

“Cậu rảnh rang quá thì về nhà đi, hôm nào tôi đến thăm cậu. Nhạc Tử Thú sắp đến rồi, nếu trông thấy cậu ở gần vợ y thì sẽ nổi điên đấy.”

“Chỉ cần TA Ở GẦN VỢ Y THÌ Y SẼ PHÁT ĐIÊN??” Cuồng Hoa bỗng vui mừng khôn xiết. “Trên đời này có chuyện tốt như thế ư? Còn mơ tưởng gì hơn! Nên nhớ ngày thường muốn chọc giận y cũng không phải dễ, giờ chỉ đứng một chỗ chẳng làm gì cũng có thể hạ gục y!!”

Bác sĩ Tiêu hối hận ghê gớm…

Anh ta không mong hai gã Alpha sẽ choảng nhau tại phòng khám của mình.

Cứ thế Cuồng Hoa chạy vào đứng cạnh giường Phục Tâm Thần. Việc trông thấy gã lù lù xuất hiện khiến hắn giật cả mình, bởi lẽ vừa kìm được chứng bệnh kia thì lại có một tên Alpha khác tiếp cận, Phục Tâm Thần nắm chặt chăn theo bản năng: “Ngài vào đây làm gì thế?”

“Chọc giận Nhạc Tử Thú.”

“Ý gì?” Phục Tâm Thần vẫn hết sức mơ hồ.

 “Tiểu Tiêu nói chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi là sẽ chọc giận Nhạc Tử Thú, ta phải thử xem sao.”

Bác sĩ Tiêu nghe mà muốn ngất: Ông đây nói thế hồi nào? Rõ ràng là “Cách xa vợ Nhạc Tử Thú ra, tránh chọc hắn nổi xung thiên kia mà.”

Cùng lúc tâm trạng của Phục Tâm Thần cũng dần phức tạp, hắn nhìn Cuồng Hoa rồi hỏi: “Tại sao muốn chọc giận y?”

“Tại vui.” Gã ta trả lời.

Phục Tâm Thần cảm thấy hai người đàn ông này nên đi khám tâm lý một phen!

Thoáng chốc Nhạc Tử Thú đã dừng xe trước phòng khám, y nhanh chóng chạy đến chỗ bác sĩ Tiêu nhưng không ngờ rằng ở đây lại gặp được người rất muốn gặp và kẻ không đời nào muốn gặp, cảm xúc thật khó diễn tả thành lời.

Phục Tâm Thần cũng rơi vào tình cảnh tương tự, y là người hắn muốn gặp mặt nhưng cũng muốn trốn tránh. Giờ phút này đây mọi thứ rối rắm tựa mớ bòng bong.

Nhạc Tử Thú như không nhìn thấy Cuồng Hoa Sơn nhân, chỉ ngồi thẳng xuống mép giường, dịu dàng nhìn phu nhân mình hỏi chuyện: “Em sao rồi? Cảm thấy khó chịu ở đâu?”

Cuồng Hoa đứng bên cạnh muốn chõ mỏ vào phát biểu đôi câu, nhưng khi giọng điệu êm ái kia lọt vào tai – quá đỗi nhẹ nhàng và thắm thiết – cũng là bộ mặt mà Nhạc Tử Thú chưa từng dùng để đối xử với người ngoài đã khiến gã ngây ra nhìn chằm chặp, cũng quên mất phải nói gì tiếp theo.

Phục Tâm Thần cười gượng: “Không sao, em chỉ bị choáng váng thôi.”

Cuồng Hoa đâm-xuồng-bể ngay lập tức: “Choáng gì mà choáng? Người mi tỏa hương hoa sứ nồng nặc kia kìa.”

Pheromone Omega của ta bị gã Alpha khác ngửi được!

—— Loại suy nghĩ này tựa như trái bom vừa nổ tung trong lòng y.

Tuy rằng nội tâm giằng xe liên tục nhưng dáng vẻ vẫn hết sức thản nhiên, còn nhìn Cuồng Hoa cười rằng: “Tiểu Hoa siêng năng tu đạo, cũng là một chính nhân quân tử.”

Thời khắc gã nghe thấy đối thủ gọi mình bằng hai tiếng “Tiểu Hoa” thì sợ tới mức lảo đảo: “Ma nhập ngươi à?”

Y lại phân trần với vợ mình: “Đây là Tiểu Hoa, bạn đại học của ta, quen biết đã lâu.”

Phục Tâm Thần ngẩn người, cũng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Rốt cuộc trụ trì và Cuồng Hoa là kẻ thù không đội trời chung hay là bạn tâm giao nhiều năm?

Hắn gật đầu “ừm” một tiếng.

Bác sĩ Tiêu bèn ho khan: “Bệnh tình ngài Phục không quá ổn định, có khả năng bị rối loạn pheromone không rõ nguyên do. Nhằm đảm bảo an toàn sức khỏe tôi đề nghị bệnh nhân nằm viện ba hôm để theo dõi.”

Nhạc Tử Thú nhíu mày: “Bệnh của phu nhân nghiêm trọng lắm ư?”

“Không hẳn là nghiêm trọng.” Bác sĩ Tiêu trả lời, “Nhưng cần phải quan sát xem thế nào.”

“Được, làm phiền cậu rồi.” Nhạc Tử Thú ôn hòa nói.

Bác sĩ Tiêu kéo tay Cuồng Hoa: “Chúng tôi ra ngoài trước, hai vị cứ từ từ trò chuyện.” Dứt lời anh túm Cuồng Hoa chuồn mất. Phòng khám chỉ còn mỗi đôi vợ chồng trẻ, bấy giờ Nhạc Tử Thú dịu dàng vỗ vễ Phục Tâm Thần, đáy mắt tràn đầy muôn vàn âu yếm. Hắn ngơ ngác đáp lời, lại bị cám dỗ bởi vẻ đẹp siêu thực của chồng mình, tim đập nhanh như trống, lúc thì tỉnh táo, lúc thì âu lo.

Nhạc Tử Thú thấy hắn có phần kỳ lạ, liền hỏi: “Em sao vậy?”

Phục Tâm Thần đáp: “Vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa hoàn hồn được.”

Nhạc Tử Thú càng thêm lo lắng: “Tình trạng của em đúng thật phải theo dõi kỹ càng.”

Phục Tâm Thần biết bản thân mình không giỏi lừa phỉnh người khác, mà Nhạc trụ trì lại là một kẻ tâm tư kín đáo, nếu nói dối và để lộ sơ hở thì sẽ bị phát hiện ngay. Vì thế hắn nương theo dáng vẻ tái mét hiện tại của mình để ngụy trang, viện cớ bị đau đầu muốn ngủ, cố tình tránh né việc chung đụng với Nhạc Tử Thú. Mà y cũng đang lo sốt vó nên không hề nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào, càng không nói thêm điều gì nữa, chỉ ôm Phục Tâm Thần đến phòng VIP và sắp xếp cho hắn nằm nghỉ.

Người thanh niên nằm giây lát rồi bảo: “Nơi đây là phòng khám chuyên trị các bệnh liên quan đến pheromone, trong không khí có rất nhiều mùi hương khác nhau. Anh luôn thấy ghê tởm khi hít phải pheromone của người khác, chớ nên nán lại quá lâu. Chi bằng cứ về chùa sớm một chút!”

Nhạc Tử Thú không yên tâm lắm: “Ta muốn ở bên em nhiều hơn nữa.”

Y cầm lấy một viên kẹo, ngậm ở trong miệng.

Phục Tâm Thần cười hỏi: “Anh cũng ăn kẹo à?”

“Ăn thứ này sẽ bớt buồn nôn.” Nhạc Tử Thú trả lời, “Trước kia đi học đều phải ngậm kẹo.”

Hắn chợt nhớ ra y từng là sinh viên.

Nhạc Tử Thú bị dị ứng với pheromone của người khác nhưng lại dự tuyển kỳ thi đại học. Đương nhiên hắn sẽ không ở ký túc xá tập thể, hoạt động đoàn đội gì đó cũng hiếm khi tham gia, còn các kỳ thi ở trường sẽ không thể nào vắng mặt.

Y luôn ngồi đơn độc một bàn, cũng chẳng ai dám tiếp cận y. Nếu trong phòng học hoặc ngoài hành lang đột nhiên xộc đến mùi pheromone vẫn khiến Nhạc Tử Thú cảm thấy khó chịu, lúc đó y sẽ ngậm một viên kẹo trong miệng để giảm bớt triệu chứng buồn nôn này.

“Mỗi lần say xe em cũng hay ăn kẹo.” Phục Tâm Thần nói, “Anh mua kẹo gì?”

Nhạc Tử Thú lấy ra một viên đưa Phục Tâm Thần xem.

Hắn vừa thấy liền cười: “Khi còn nhỏ em cũng thích ăn cái này.”

Nhạc Tử Thú gật đầu, nhìn chằm chặp phu nhân bằng gương mặt yêu chiều.

Phục Tâm Thần ngửa đầu nhìn Nhạc Tử Thú, nụ cười của y tựa như cơn gió xuân ấm áp.

Dịu dàng như vậy… cũng là giả sao?

Phục Tâm Thần lại nhăn mày, mây đen đầy mặt.

Nhạc Tử Thú thấy Phục Tâm Thần uể oải không vui bèn hỏi: “Sao thế?”

Hắn giả vờ bóp trán: “Em lại bị đau đầu.”

Nhạc Tử Thú cũng không hoài nghi gì, chỉ lo lắng nói: “Ta đi gọi bác sĩ đến xem.”

Trông thấy dáng vẻ đầy quan tâm của y, lòng dạ hắn càng thêm rối bời. Hắn quả thật không biết mình nên đối diện thế nào với y. Bác sĩ Tiêu bị lôi đến giường bệnh để khám cho Phục Tâm Thần. Biết rõ mười mươi tình trạng sức khỏe của hắn, anh ta bảo: “Cái này phải làm báo cáo kiểm tra.”

Thế nhưng! Nhạc Tử Thú vẫn chèo kéo hỏi han khiến anh ta cảm thấy phiền ghê gớm, bèn viện cớ “bệnh nhân tịnh dưỡng cần sự yên tĩnh” và đuổi nhân vật tầm cỡ ra chuồng gà.

***

Phục Tâm Thần ngủ thiếp đi trên giường bệnh, chẳng biết qua bao lâu mới từ từ tỉnh dậy, chợt thấy một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm mình khiến hắn suýt thì hét thành tiếng.

 “Sợ gì?” Cuồng Hoa đã bị đánh bầm mắt…

Phục Tâm Thần chỉ vào mặt Cuồng Hoa: “Ngài bị sao vậy?”

“Vừa ra cửa đã bị chồng ngươi đục.” Gã đáp lời. “Con lừa trọc không biết liêm sỉ lại còn dám đánh lén ta. Bất thình lình y nhảy ra bửa một phát rồi đi mất dạng, ngay cả bóng lưng còn không thấy! Mẹ nó! Chưa chi đã bị úp sọt!”

Phục Tâm Thần cạn lời: “Không thấy ai mà dám bảo là y?”

“Ông đây biết là y!” Cuồng Hoa chắc như đinh đóng cột.

Phục Tâm Thần không biết nên nói gì, nếu bình thường, có đánh chết hắn cũng không tin.

Dẫu sao lúc ở phòng mạch Cuồng Hoa nói xiên nói xéo thì chồng mình vẫn nhã nhặn đối đãi, còn khẳng định Cuồng Hoa là “chính nhân quân tử” – “miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ”, cách cư xử dường như đã thân quen từ lâu và không hề so đo với gã ta dù chỉ là một tí. Trụ trì đàng hoàng như vậy sao lại lén lút đánh người?

Nhưng hiện tại… Phục Tâm Thần cũng không dám chắc.

Cuồng Hoa bị đánh đen mắt như gấu trúc bỗng cười to: “Xem ra Tiểu Tiêu nói đúng, chỉ cần ta và ngươi ở bên nhau, Nhạc Tử Thú sẽ lập tức nổi điên.”

Phục Tâm Thần: “?!”

—-

**Thỏ: Tui cười mệt với Cuồng Hoa quá.

Bình Luận (0)
Comment