Chương 59
Cuồng Hoa hạ quyết tâm phải canh giữ bên cạnh Phục Tâm Thần. Gã và Nhạc Tử Thú xem như đã quen biết nhiều năm, nhưng kể từ lần gặp *****ên gã đã không ưa nổi người này. Cũng chẳng có nguyên nhân gì sâu xa cả, cái chính là gã cảm thấy Nhạc Tử Thú rất hay giả vờ giả vịt.
Lúc nào y cũng tỏ ra mình là kẻ không vướng bụi trần nhưng kỳ thực lục căn không tịnh, nội tâm đầy ý nghĩ xấu xa lại còn cố tình ra vẻ thanh cao.
Cuồng Hoa liền đi tìm Nhạc Tử Thú để khiêu khích một phen, nhưng xem ra y vẫn diễn tròn vai thần tượng nên cũng không buồn ngả bài với Cuồng Hoa, chỉ luôn tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm.
Muốn chọc Nhạc Tử Thú tức điên và tự mình xé toạc lớp vỏ bọc hoàn mỹ ấy đúng là một chuyện tương đối khó khăn, nhưng phàm cái gì càng khó thì Cuồng Hoa càng thích động vào. Vì thế gã ta cố gắng thử nghiệm không ít phương pháp, số lần thành công còn chưa đếm được trên đầu ngón tay. Cuồng Hoa cứ làm mình làm mẩy còn Nhạc Tử Thú thì chẳng so đo làm gì, ví như gây ra chuyện gì quá đáng như phóng hỏa chùa Vô Danh thì gã cũng chẳng bao giờ dám. Tuy tính cách gã không tốt nhưng cũng không phải loại hỗn xược cuồng vọng. Mà những trò hợp pháp thì chẳng mấy khi khiến Nhạc Tử Thú để tâm, Cuồng Hoa đã thử nhiều cách và phần lớn đều sẽ bị con lừa trọc đi trước một bước.
Dù sao y cũng không phải đồ ngốc, hà cớ gì ngồi yên một chỗ đợi Cuồng Hoa đến quấy rầy.
Bởi vậy trong suốt nhiều năm Cuồng Hoa chưa đạt được thành tựu nào nhất định. Và chùa Chân Minh chỉ là một điểm sáng hiếm hoi.
Nhạc Tử Thú tốt nghiệp đại học không lâu đã nhậm chức trụ trì ở chùa Vô Danh, điểm này khiến cho Nhạc gia bất mãn. Tuy rằng Nhạc Tử Thú họ Nhạc nhưng đối với đại đa số người của Nhạc gia mà nói thì khác máu tanh lòng. Ý tứ chính là — Nhạc Tử Thú vốn dĩ không có quyền thừa kế sản nghiệp này.
Dù cho lão trụ trì không con cái, chỉ có một mình Nhạc Tử Thú là con nuôi, nhưng thân tộc vẫn không đối đãi với y như là một thiếu gia bình thường. Dẫu có ở chung thì vẫn tỏ thái độ khinh miệt. Thuở nhỏ y đã trải qua nhiều biến cố mà kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, đối với sự khiêu khích của nhóm người kia, đương nhiên không cần thiết phải nhẫn nại rồi.
Y đã nếm trải những ngày kinh khủng ở La gia thôn, đám người Nhạc gia thì có tính là gì đâu.
Thê tử của lão trụ trì cũng là một người phụ nữ ôn hòa, tuy không thân cận với bọn họ nhưng cũng sẽ cân nhắc ở phương diện tình cảm. Bởi vì nể mặt lão trụ trì nên cả hai đồng ý cho các anh em dắt díu vợ chồng con cái vào ở trong núi Vô Danh.
Lúc Phục Tâm Thần ghé thăm ngọn núi này thì phát hiện ra, lãnh địa tư nhân có không ít đình viện được chạm trổ tinh xảo nhưng không có người cư trú, thật đúng là khiến hắn hoang mang.
Nhưng hắn vốn dĩ không biết rằng trước đây những đình viện này đều dành cho nhóm anh chị em của lão trụ trì ở. Bọn họ được ở những nơi sang trọng, lại có sa di hầu hạ, vốn dĩ đã giàu nứt đố đổ vách nay lại còn được hưởng thêm phúc đức của nhà chùa.
Mấy người anh em thường xuyên tọc mạch với lão trụ trì rằng: “Dẫu thằng Tử Thú kia có tố chất, nhưng tính cách nó quá hướng nội, sợ không đảm đương nổi chức vụ này.”
“Tuy rằng thằng bé ngoan ngoãn nhưng nó lại không có tình cảm với Nhạc gia, cũng không hề chảy chung dòng máu của chúng ta…”
Bọn họ tìm đủ loại lý do rỉ tai lão trụ trì với hi vọng ông ta đừng để Nhạc Tử Thú kế thừa gia nghiệp.
Bởi lẽ khối tài sản khổng lồ này nên giành lại cho các cháu trai. Con cháu trong nhà đều vô cùng hiếu thảo, từ nhỏ đã thuộc làu kinh kệ, còn gì thích hợp hơn kia chứ!
Lão trụ trì tính tình nhã nhặn, sẽ không nói huỵch toẹt ra những lời khiến người khác khó xử, ông chỉ trả lời cho vui lòng đối phương; ví như cái gì mà “con người ai cũng có duyên Pháp” , “hết thảy sự việc đều có trời định.”
Lời này tuy rằng cắt ngang cuộc trò chuyện của anh chị em nhưng cũng không thể nào chặt đứt ý định “thôn tính” ngôi chùa này của bọn họ. Cũng có thể do lão trụ trì úp mở nên ai nấy đều cảm thấy mình có cơ tranh hội giành, liền khởi tâm tham mà sinh lòng xằng bậy.
Cách thiếu gia ở chùa miếu cũng vô cùng oai vệ, bọn họ tìm cách đánh bóng tên tuổi và luôn cho rằng mình đủ tư cách để thừa kế ngôi chùa này hơn là tên Nhạc Tử thú kia, bởi xét cho cùng y cũng chỉ là một đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu.
Ai ngờ sau khi Nhạc Tử Thú tốt nghiệp đại học thì lão trụ trì thình lình tuyên bố giao trọng trách này cho y. Phải biết rằng chức vị kia chỉ dưới quyền trụ trì và nắm vai trò quan trọng trong việc quản lý sản nghiệp. Còn đám cháu trai thì có cái nịt.
Nhóm thân tộc bỗng đâm ra lúng túng, bọn họ nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này một cách thấu đáo rằng Nhạc Tử Thú thú sẽ cuỗm mất ngôi vị vị trụ trì cao quý kia. Vì thế bọn họ cố tình vùi dập, khiến công việc của y liên tục gặp vấn đề và phiền phức.
Mâu thuẫn không ngừng gia tăng cho đến khi lão trụ trì qua đời.
Trước lúc trụ trì lâm chung, đám người Nhạc gia bèn quậy cho đục nước, sai võ tăng xách gậy gộc qua chùa Vô Danh để làm trịch làm thượng với Nhạc Tử Thú. Bấy giờ y cũng không gây gổ mà chỉ trực tiếp ra mặt, chẳng mấy chốc công bố tờ di chúc mà trụ trì để lại và mời phía cảnh sát vào cuộc, cứ thế đuổi được đám võ tăng và bọn người chuyên gây sự kia.
Tuy rằng bọn họ giận sôi cả máu nhưng lại bại trận dưới tay Nhạc Tử Thú ở phiên tòa, bởi lẽ y cầm chắc trong tay bản di chúc mà trụ trì gửi gắm, dẫu bọn họ muốn giành cũng chẳng có cơ sở nào để giành.
Trong đó phải kể tới cháu trai cả của Nhạc gia vô cùng phẫn nộ, hắn luôn cho rằng mình là người thừa kế nhưng nào ngờ lại bị một đứa con hoang đoạt mất gia sản. Lúc này một một tên võ tăng đến mách nước cho hắn rằng, Nhạc Tử Thú sống ở nơi không có người canh gác, và Tử Đài lại làm hoàn toàn bằng gỗ, cứ dùng lửa mà thiêu chết y đi.
Cháu trai cả vừa nghe thì khởi tâm tà ác, toan tính phóng hỏa để thiêu rụi đôi đàng nhưng không ngờ lúc bọn họ lẻn vào núi chuẩn bị châm lửa thì đã bị một người giữ lại – đó chính là Cuồng Hoa.
Gã đánh võ tăng ngã lăn ra đất, cười mắng cháu trai là đồ ngu xuẩn nhất trên đời: “Ngươi còn chưa nhìn ra chiêu trò này sao? Đây là người của Nhạc Tử Thú cài cắm.”
Sau đó gã tiếp tục giải thích, Tử Đài đã gắn camera giám sát rồi, chỉ chờ ngươi đến phóng hỏa thôi. Một khi ngươi bắt tay vào việc thì đó chính là lúc nhận bản án: Phóng hỏa đốt chùa – ở tù mọt gông.
Việc phá đám này cũng là lần *****ên Cuồng Hoa thành công chọc giận Nhạc Tử Thú.
Y lạnh lùng nhìn gã ta bằng nét mặt tàn ác và nham hiểm.
…Nhưng lại khiến Cuồng Hoa có cảm giác sướng lâng lâng.
Nhạc tự thú muốn ép đám người Nhạc gia không có chỗ nương thân, nhưng Cuồng Hoa lại giúp chở che cho bọn họ, còn hỗ trợ bọn họ xây một cái chùa đặt tên là chùa Chân Minh, chỉ cách chùa Vô Danh một ngọn núi và dùng để cạnh tranh với Nhạc Tử Thú.
Chùa Chân Minh thỉnh thoảng cũng cũng phái võ tăng đi quấy rầy sự bình yên của Nhạc trụ trì.
Nhưng Nhạc Tử Thú đã nhận ra rằng, Cuồng Hoa làm vậy chỉ để chọc giận y. Nếu y quá để ý đến sự tồn tại của chùa Chân Minh thì gã sẽ càng thêm đắt ý và cố tình mang đến nhiều phiền phức. Vì thế Nhạc Tử Thú hạ quyết tâm mắt nhắm mắt mở với chùa Chân Minh, luôn luôn tỏ ra chẳng quan tâm gì đến đám người ấy.
Cũng chính vì lẽ đó nên Cuồng Hoa cảm thấy không còn thú vị nữa, gã chẳng thèm hun đúc cho chùa Chân Minh làm gì.
Mà chùa ấy cũng chẳng có lợi lộc gì cho cam, bọn người Nhạc gia tiêu xài hoang phí lại không biết cách vận hành kinh doanh, chỉ đành cầm cự năm này qua tháng nọ. Vốn dĩ không cần Nhạc Tử Thú ra tay thì bọn họ cũng sẽ lụn bại từ từ.
Về sau Cuồng Hoa vẫn cố tình khiêu khích y nhưng hầu hết đều chuốc lấy thất bại, nếu muốn chọc giận con người này triệt để thì phải gây ra chuyện gì tày đình lắm. Nhưng càng là chuyện lớn thì tên lừa trọc càng thu xếp một cách kín đáo, hơn nữa lúc nào cũng có sự phòng bị đối với gã nên cũng đành bó tay mà thôi.
Ai ngờ trên trời rơi xuống một gã Phục Tâm thần.
Đối với động cơ gây án của Cuồng Hoa, Phục Tâm Thần luôn cảm thấy hoang đường, nhưng lại không thể không tin rằng gã một mực túc trực bên mình chỉ vì lý do ấu trĩ như vậy.
Phục Tâm Thần thở dài nói: “Đạo trưởng, ngài có thù với Nhạc trụ trì ư?”
“Không có.”
“Vậy cớ sao cứ phải gây sự với Nhạc trụ trì?”
“Đâu cần nguyên nhân mới gây sự?” Gã ta bỗng cảm thấy thú vị.
Hắn ngẩn người đáp: “Chuyện trong thiên hạ hơn phân nửa đều phải có nguyên nhân.”
“Vậy ư?” Gã nhìn Phục Tâm Thần bằng đôi mắt đầy hứng thú, “Giữa ngươi và Nhạc Tử Thú kết nghĩa vợ chồng vì nguyên nhân gì?”
Phục Tâm Thần đỏ mặt, hồi lâu mới nói: “Đó là… là duyên phận.”
“Phụt!” Cuồng Hoa Sơn nhân cười thành tiếng, “Vậy xem như các ngươi có duyên, hơn nữa còn yêu nhau thắm thiết, nhưng vì sao lại không gọi tên y mà vẫn giữ danh xưng là trụ trì? Thêm vào đó ta thấy các ngươi không quá thân mật, hình như luôn có khoảng cách.”
Phục Tâm Thần nhất thời câm nín, hắn cứ nghĩ Cuồng Hoa là một kẻ cà lơ phất phơ nhưng không ngờ lại biết để ý tiểu tiết đến như vậy. Trông thấy đối phương lắc đầu không nói, gã ta càng thêm đắc ý vài phần: “Xem đi, ta hỏi ngươi cũng có trả lời được đâu! Từ đó có thể suy ra rằng trên đời này chẳng phải cái gì cũng có nguyên nhân.”
Phục Tâm Thần đã đã đề cập đến “nguyên nhân khó nói” đâu. Hắn chính là rơi vào trường hợp này.
Hắn gọi Nhạc Tử Thú là trụ trì thay vì tên thật, bởi lẽ giữa vợ chồng luôn có một chút xa cách. Trước kia hắn cũng chẳng biết mình và trụ trì khác biệt ở điểm nào… Hắn cứ nghĩ ấy là do thân phận chênh lệch, hoặc trụ tvốn là một người Đức cao vọng trọng, nhưng kỳ thật đều không phải. Họ chưa chạm đến trái tim của nhau là bởi lẽ y vẫn giấu cho riêng mình quá nhiều bí mật.
Lúc nào Nhạc Tử Thú cũng dùng những lời nói dối để dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người bọn họ, nếu càng muốn tiến thêm một bước và nhìn rõ hết thảy sự việc thì hắn phải vạch trần tất cả cũng như đánh thẳng vào nội tâm của chồng mình.
Tuy nhiên, Nhạc Tử Thú không hề muốn vậy.
Phục Tâm Thần hoàn toàn nhìn không thấu được y.
Lần đầu gặp mặt hắn thấy một Nhạc Tử Thú thanh cao.
Lần sau gặp mặt thấy được một Nhạc Tử Thú thâm trầm.
Gần nhất là một Nhạc Tử Thú yếu ớt.
Phục Tâm Thần rơi vào trầm ngâm, trên mặt toát nên vài phần khổ sở.
Cuồng Hoa đột nhiên mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi bị ép buộc à?”
Phục Tâm Thần ngẩn ra rồi lắc đầu theo bản năng.
Hắn vốn dĩ cam tâm tình nguyện thành hôn với Nhạc Tử Thú. Nhưng mỗi khi nhớ lại quá trình quen biết rồi kết hôn vẫn luôn cảm thấy có điều kỳ lạ, tựa như hắn bị một sợi dây thừng vô hình trói tai trói chân kéo về phía trước, mà sợi dây vô hình ấy không ai khác chính là y.
Cuồng Hoa quan sát sắc mặt của đối phương, bèn bảo: “Ta thấy người thật thà quá, chắc hay bị hắn ta ***** đáp.”
Phục Tâm Thần muốn phản biện ngay lập tức “Nhạc trụ trì không có bắt nạt tôi”, nhưng lời này chưa ra khỏi miệng thì lại im lặng.
Nhìn Phục Tâm Thần muốn nói lại thôi cộng thêm gương mặt nhỏ tái nhợt, trong não Cuồng Hoa tự động diễn một tuồng “Dùng quyền ép uổng”.
Tuy ngoài miệng gã luôn nói sẽ không buông tha ai, nhưng nội tâm cũng thiện lương lắm, bằng không sẽ không cho cậu sinh viên chơi đàn dương cầm kia mười vạn tệ để đóng tiền học phí.
Gã nhíu mày nói: “Tiểu Phục à, ngươi có điều khó xử hay không? Cứ kể với ca ca một chút.”
Phúc Tâm thần không biết Cuồng Hoa bị chạm dây thần kinh nào mà bắt đầu xưng ca ca với hắn, chính vì cái sự lương thiện bất thình lình này đã khiến Phục Tâm Thần cả kinh.
Một người luôn dịu dàng quá đổi bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ tàn ác khiến người khác phải sợ hãi.
Mà cái gã hung hăng chuyên đi gây sự bỗng trở nên dịu dàng, cũng khiến hắn hoảng hồn không kém.
Môi Phục Tâm Thần run run, đôi mắt trợn to đầy ngờ vực mà nhìn Cuồng Hoa.
Thấy phản ứng của đối phương như vậy thì gã ta càng thêm thương xót: “Tội nghiệp đứa bé ngoan, bị doạ hết hồn! Nhạc Tử Thú đúng là cầm thú không bằng.”
“…”
Phục Tâm Thần nhận ra gã đã hiểu lầm chuyện gì nên bèn giải thích: “Mối quan hệ giữa tôi và trụ trì không giống như ngài tưởng đâu.”
“Vậy chứ sao?” Cuồng Hoa bèn hỏi.
Hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu, cứ lần lữa một hồi mới kể: “Nhưng thực ra cũng khá phức tạp, dăm ba câu sẽ nói không rõ ràng.”
“Không sao hết, ta cũng rảnh lắm, người cứ thoải mái tâm sự với ta.” Cuồng Hoa tỏ ra chăm chú lắng nghe, “Dù sao ngươi cũng đang rảnh mà.”
Phục Tâm Thần bấy giờ lòng dạ cũng rối như mớ bòng bong, đã có người tình nguyện lắng nghe thì hắn cũng chậm rãi kể cho đối phương về chuyện của mình và Nhạc Tử Thú.
Nhưng xét cho cùng Cuồng hoa và Nhạc Tử Thú cũng không thân thiết gì cho cam, nên hắn chỉ kể một cách tóm tắt, không hề đề cập đến chuyện riêng của y cũng như dấu nhiệm đi tuổi thơ bất hạnh hoặc chứng bệnh PTSD.
Tuy tính Cuồng Hoa có phần thô kệch nhưng thật ra cũng là một người tinh tế, gã càng nghe càng nhíu mày. Chờ Phục Tâm Thần nói xong thì gã luôn miệng cảm thán không thôi: “Ngũ đài Sơn có Lỗ Trí Thâm, Vô Danh sơn có kịch bản thâm.”
“Kìa sơn nhân?” Phục Tâm Thần không hiểu lắm.
Cuồng Hoa sờ sờ cằm: “Ta thấy chuyện này cũng không đơn giản đâu, để ta dành thời gian đi điều tra thử, khi trở về sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Nói xong Cuồng Hoa rời khỏi đó.
Phục Tâm Thần ngủ thiếp đi ở bệnh viện, nhưng bởi vì lo lắng nên cũng gọi điện cho cha mẹ.
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của con trai khiến hai vợ chồng lo sốt vó, vội vàng hỏi con có làm sao không.
Phục Tâm Thần nghĩ ngợi rồi nói: “Cha có thể giúp con một việc gấp được không?”
“Việc gì? Con nói đi!” Phúc Kiến Phong cũng rất mực quan tâm.
Hắn hấp háy mắt: “Cha biết chuyện ở La gia thôn sao?”
Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung nghe xong thì mặt mày trắng bệt.
Trông thấy biểu cảm của cha mẹ, đáy lòng hắn bỗng trầm xuống rồi nắm lấy tay mẹ mình: “Có phải mẹ biết chuyện gì hay không?”
Bọn họ nhìn nhau trong giây lát rồi cúi đầu. Thấy cha mẹ lặng im càng khiến hắn thêm buồn bực: “Chuyện khác sao cũng được, nhưng điều này liên quan đến hôn nhân của con, sao cha mẹ lại gạt con vậy?”
Kiều Dung Dung thở dài hỏi: “Con đã biết chuyện gì?”
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt: “Tuổi thơ bất hạnh của Nhạc trụ trì ở đó.”
“Chỉ thế thôi sao?” Bà hỏi ngay.
“Chẳng lẽ còn có vấn đề gì khác?” Hắn mở to đôi con ngươi nhìn mẹ.
Kiều Dung Dung cười chống chế: “Nào có chuyện gì đâu…”
Câu trả lời khiến Phục Tâm Thần càng thêm nghi ngờ.
Phục Kiến Phong bèn cắt ngang câu chuyện: “sao đấy? Con và Nhạc Tử Thú cãi cọ ư? Hay là cậu ta coi thường con?”
“Dạ không…” Phục Tâm Thần chột dạ đáp.
Nhìn con trai mình có điều giấu diếm, ông cũng trở nên nghiêm túc mà rằng: “Con à, nếu cậu ta dám bắt nạt con thì cứ thẳng thắn nói cho ba mẹ. Cho dù thế lực cậu ta lớn mạnh cỡ nào cha cũng không sợ đâu. Con là con trai duy nhất của cha, nếu hắn dám làm tổn thương con thì ông đây sẽ liều mạng với hắn.”
Nghe thấy ông nói những lời này khiến trái tim hắn vô cùng đau xót, nghĩ tới mình và Ngải Ni từng ngờ vực cha thông đồng với Nhạc Tử Thú thì hắn càng cảm thấy xấu hổ hơn. Xem ra cha vẫn thương con nhất, cũng sẽ không vì lợi ích của Nhạc trụ trì đem đến mà thay đổi quan điểm.
Cả gia đình cùng ngồi lại hàn huyên. Đôi vợ chồng già thấy con trai vẫn khỏe nên chỉ dặn dò đôi câu rồi rời khỏi viện.
Thấy cha mẹ đi rồi, Phục Tâm Thần mới tắt đèn nghỉ ngơi.
***
Hôm sau, Nhạc Tử Thú đến thăm thì hắn tỏ ra vô cùng mệt mỏi, lúc tỉnh lúc mê và không thể nào nói chuyện bình thường.
Nhạc Tử Thú nhìn thấy vợ mình không nói lời nào, liền tóm lấy bác sĩ tiêu chất vấn: “Cậu cho vợ tôi uống thuốc gì thế?”
Dẫu bác sĩ Tiêu gào thét nội tâm nhưng ngoài mặt trả lời một cách bình thản: “Uống thuốc định thần đấy. Đây là tác dụng phụ của thuốc, đợi vài hôm thì hết thôi.”
Nhạc Tử Thú không hiểu về chuyên khoa Omega, cũng rất khó nghi ngờ tính chuyên nghiệp của bác sĩ Tiêu, nhưng trong lòng vẫn lấy làm lạ. Y suy xét hồi lâu rồi đề nghị: “Ta muốn ở đây để chăm sóc vợ mình.”
Bác sĩ Tiêu đáp: “Như vậy sẽ vi phạm nội quy của phòng khám.”
“Thế thì sửa nội quy đi.” Nhạc Tử Thú nói một cách nghiêm túc.
“Không sửa.”
“Không sửa?” Giọng y lạnh tanh.
“Tôi là chủ phòng khám, anh thì không.” Bác sĩ Tiêu cũng cương quyết từ chối lời đề nghị kia.
“Để ta mua quách cái phòng khám này nhé?” Nhạc Tử Thú giở giọng tài phiệt.
“Nếu mua phòng khám của tôi thì cũng phải chờ mấy hôm mới có thể làm chủ, lúc đó bệnh nhân cũng xuất viện rồi.” Bác sĩ tiêu không hề nao núng.
Nhạc Tử Thú nhất thời không có cách, chỉ đành bảo: “Làm giấy chuyển viện đi, để ta còn săn sóc.”
Bác sĩ Tiêu xoa xoa trán, anh cũng hiểu rõ tình huống này. Đối với loại người như Nhạc Tử Thú thì phải dùng kế lạc mềm buộc chặt. Anh ta xoay người và nói bằng giọng điệu mềm mỏng: “Làm vậy cũng được, nhưng tự ý chuyển viện chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân. Anh đừng có đem bệnh tình của người khác ra đùa chứ.”
Lời này thốt ra khiến Nhạc Tử Thú rơi vào trầm mặc.
Y lúc nào cũng không nhượng bộ trừ khi đó là vì Phục Tâm Thần.
Bác sĩ Tiêu nói thêm: “Anh cứ yên tâm, tôi hiểu rõ tình trạng của cậu ta mà, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Nhạc Tử Thú đang đánh giá tính chân thật trong lời nói của bác sĩ Tiêu, đi cân nhắc một hồi lâu bèn nói: “Được, ta sẽ chờ thêm ba ngày. Hi vọng không có vấn đề gì xảy ra với phu nhân.”
Nói xong liền xoay người rời khỏi đó.
Bác sĩ Tiêu cũng cảm thấy vô cùng áp lực, nếu Phục Tâm Thần Tâm có vấn đề thật, vậy phòng khám của anh ta sắp bị san bằng à?
Ai ngờ vừa tiễn Nhạc Tử Thú đi thì Cuồng Hoa lại tìm tới cửa.
Anh vô cùng hối hận khi đồng ý bao che cho Phục Tâm Thần vài ngày. Cuồng Hoa cũng quen đường quen lối, tự tiện chạy đến phòng bệnh của Phục Tâm Thần và xách theo một giỏ trái cây: “Tiểu Phục, ăn trái cây không?”
Phục Tâm Thần lắc đầu: “Sao ngài lại tới nữa?”
“Ta đã nói sẽ giúp ngươi điều tra chân tướng mà. Có thông tin rồi nhé.”
“Nhanh vậy ư?” Hắn vô cùng kinh ngạc, “Ngài tra được gì rồi?”
Vẻ mặt Cuồng Hoa trở nên thần bí: “Nói ra ngươi đừng quá bất ngờ…”
Phục Tâm Thần khẩn trương nuốt nước bọt.
Gã thì thào: “Nhạc Tử Thú chính là một tên…”
“Tên?”
“Biến thái.” Cuồng Hoa làm mặt hề.
Lúc nào gã cũng tỏ ra bí hiểm khiến cho hắn hiếu kỳ ghê gớm, rốt cuộc đúc kết vỏn vẹn một câu mà hắn đã biết từ đời nào.
Nhưng Cuồng Hoa lại bơm thêm: “Người đi thay quần áo đi, ta đưa ngươi đến một nơi mà Nhạc Tử Thú tìm không thấy rồi kể chi tiết cho mà nghe.”