
c.m.thang1234
Reader
đọc truyện này khiến tôi thấy tâm bình thản hơn nhiều, tôi cũng có cảm xúc như nhân vật chính vậy, luôn sống vờ vật, không có định hướng, tôi vẫn còn đi học nhưng là kiểu không cố gắng, mê game vì chỉ có game mời khiến cảm xúc của tôi dao động, học hành không chăm chỉ nhưng vẫn được đánh giá cao vì đạt hsg, nhưng tôi thật sự không muốn học giỏi vì càng giỏi càng phải gánh vác nhiều kì vọng của cha mẹ. Tôi sống ở nhà chỉ vui vì có mẹ, còn bố tôi rất độc đoán, không làm theo điều gì là sẽ bị đánh chửi ngay, khiến tôi càng không muốn ở nhà. Bố chỉ muốn tôi học thật nhiều, là kiểu không đi học trên trường là chỉ có học ở nhà thôi ấy, nhưng với tôi điều ấy vô cùng ngột ngạt. Vì nếu tôi bị điểm những môn như toán lí hóa dưới 9 thôi, bố tôi sẽ cho rằng tôi lười học, không chịu đi học thêm nên mới dốt đi. Nhưng tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ học xong sau này ra đời làm nghề gì, hiện tại tôi cũng đã lớp 10 r, trường cấp 3 sẽ có kiểu phân ban để dạy nhưng tôi không biết mình muốn gì và thật sự thích gì, cứ chỉ biết nghe theo sắp xếp của bố mẹ là chọn ban ngành toán lí hóa vì đấy là môn bố tôi ngày xưa theo. có những lúc tôi nghĩ liệu mình chết đi có đỡ mệt mỏi và thoải mái hơn nhiều không nhưng chỉ khi thấy mẹ cười tôi mới thấy mình có động lực sống. Nếu một ngày mẹ tôi mất đi, tôi cũng không biết phải đối diện với cuộc sống thế nào nữa. Nhiều người thấy chán nản thì sẽ tìm người yêu, nhưng tôi lại cho rằng điều đó là vướng bận trong thời kì học tập. Có lẽ nhiều người sẽ có phản bác vì quan niệm này, nhưng tôi luôn nghĩ trong đầu rằng lấy tiền mẹ tôi, người mà tối thương yêu nhất đời này đi tặng quà người con gái khác mà lại không tặng mẹ mình thì tôi luôn dấy lên trong lòng sự áy náy. Hiện tại bố tôi cứ bắt tôi phải học đánh giá tư duy TSA nhưng tôi thật sự không muốn học, tại trong tâm trí tôi đã sớm định hình sống vì mẹ mình còn yêu thương mình, khi tôi trưởng thành chưa vợ con mà mẹ mất có lẽ tôi cũng sẽ đi theo mẹ tôi. Nếu mọi người đã đọc đến đây thì cho tôi xin cảm ơn rất nhiều vì đã dừng lại lắng nghe tâm tư của tôi. Tôi sống ờ nhà chỉ dám bày tỏ với mẹ, mẹ tôi nếu thấy bất công cho tôi thì sẽ đi tìm bố nói lí, nhúng bố luôn có suy nghĩ rằng tôi chưa kiếm ra tiền nên không có quyền lên tiếng, xong còn to tiếng quát tháo mẹ tôi. Thương mẹ tôi cũng chẳng chia sẻ nữa mà chỉ dám ôm trong lòng. Cảm ơn mọi người đa đọc hết. Cảm ơn vì mọi người đã dành thời gian ra đọc. Có lẽ mọi người sẽ thấy tôi nói thật nhảm nhí nhưng chỉ có ở đây tôi mới dám giãi bày lòng mình.
1
|
0