Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 29

Lập tức trong đầu Ninh Thu Thu có rất nhiều suy nghĩ.

Triển Thanh Việt người này, thoạt nhìn da dày thịt béo, nội tâm cường đại, đại khái...... khôg cần bác sĩ tâm lý đi.

Không, cũng không chắc.

Công ty của bọn họ giống như củ khoai lang phỏng tay vậy, cục diện rối rắm là hàng thật giá thật, hiện tại nguy cơ tràn đầy, dựa theo tuyến thời gian trong sách mà nói, "sắp phá sản" rồi.

Triển Thanh Việt vốn đã nằm hai năm, năng lực đầu óc trong hai năm này cơ hồ là số 0, khả năng đều rơi rớt, hơn nữa bị thương, trí nhớ phỏng chừng cũng không tốt bằng hồi trước.

Dưới tình huống như vậy, muốn hắn hỗ trợ, xác thật có chút làm khó hắn, nói không chừng mặt ngoài một bộ vân đạm phong khinh, kỳ thật bên trong đã phải nhận áp lực cực lớn.

Nhưng, Ninh Thu Thu lại cảm thấy tâm thái của Triển Thanh Việt chính là tâm thái chỉ cần tôi có khả năng giúp cô thì tôi sẽ giúp, nếu ngay cả cô tôi cũng không giúp được, thì chỉ có thể nói rằng vận khí cô không tốt, tôi cũng không thể cố hơn. Nhưng cái này không đủ để tạo áp lực cho hắn.

Với cả, trừ lần đó ra, Ninh Thu Thu cũng không nghĩ ra lý do hắn tìm bác sĩ tâm lý, chẳng lẽ là muốn cố vấn cho hắn một ít vấn đề không lien quan đến tâm lý?!

Cố vấn hẳn cũng chia ra nhiều loại đi, Ninh Thu Thu nhanh chóng phân tích những đồ vật cùng những người có khả năng cao mà gần đây Triển Thanh Việt tiếp xúc, loại trừ dần.

Triển lão gia, Triển Thanh Viễn là người hắn thân nhất, trước mắt thì không có mâu thuẫn gia đình, không có khả năng, với lại người Triển gia đều sợ hắn, mặt khác, hắn cũng chỉ tiếp xúc với bác sĩ, hộ lý, gặp qua một hai bằng hữu quan trọng, còn có trợ lý Chu Dương......

Hình như, tất cả đều có thể loại khỏi diện nghi ngờ.

Như vậy chỉ còn một người —— chính là cô.

Cô...... cô ở trước mặt Triển Thanh Việt dường như không còn nửa mảnh áo choàng đi, trừ bỏ điểm cô xuyên qua sách, thì khả năngTriển Thanh Việt tiếp xúc với Ninh Thu Thu ngày trước cơ hồ là con số 0, khả năng không lớn này giúp loại bỏ hoài nghi, trừ điều đó ra, thì cô người này chỉ số thông minh không khác người thường mấy, không nghịch thiên cũng không có tâm tư kín đáo, tâm cơ lại càng không thâm trầm, thận trọng từng bước giống mấy nữ chính hay xuyên không với trọng sinh khác.

Hình như cô cũng khá bình thường mà.

Hẳn là...... cũng có khả năng không phải là cô.

"Cô đang làm gì vậy?" Sau lưng đột ngột truyền đến giọng nói Triển Thanh Việt, thành công dọa Ninh Thu Thu hoảng sợ.

"Làm tôi sợ muốn chết," Ninh Thu Thu vỗ ngực, lên án hắn, "Triển tiên sinh, xuất hiện phải tạo một ít tiếng động cũng là lễ phép cơ bản đấy!"

Triển tiên sinh tỏ vẻ oan uổng, hắn ngồi xe lăn, tiếng bánh xe va xuống đất đứng từ xa đã đủ nghe thấy, tại Ninh Thu Thu nghĩ đến mê mẩn, không nghe được mà thôi.

Có điều, Triển Thanh Việt biết nghe lời phải mà nói: "Triển phu nhân dạy phải."

"......" Ninh Thu Thu đối với ba chữ Triển phu nhân đã miễn dịch, trực tiếp hỏi Triển Thanh Việt, "Anh gần đây...... gặp phải phiền toái gì lớn sao?"

Triển Thanh Việt: "Vì sao hỏi như vậy?"

Ninh Thu Thu quơ quơ danh thiếp trong tay: "Tôi vừa mới nhìn thấy vị bác sĩ tâm lý họ Phan đi từ trong thư phòng của anh ra."

Như vậy, Triển Thanh Việt cười: "Gặp bác sĩ tâm lý, không phải là phương thức tiêu khiển kẻ có tiền vẫn thường làm sao?"

"......" Ninh Thu Thu cảm giác đầu gối của mình bị đập trọng thương, cô không xứng làm kẻ có tiền a.

Có điều, đây hình như...... cũng không tật xấu, luật sư tư nhân, trợ lý tư nhân, tài vụ giám đốc tư nhân, cùng với vị bác sĩ tâm ý mới xuất hiện mà cô biết, đều là "trang bị" rất phù hợp với tác phong của kẻ có tiền.

Thật giống người xưa dưỡng môn sinh, mặc dù khả năng dùng đến không nhiều, nhưng vẫn cần phải có, mới có thể thể hiện địa vị thân phận.

"Thật không có vấn đề gì sao?" Ninh Thu Thu xác định lại lần nữa.

"Cô phải bài ưu giải nạn, lấy thân phận hồng nhan tri kỷ cứu rỗi, tôi mới có thể có chút vấn đề." Triển Thanh Việt cười khẽ nói.

Ninh Thu Thu: "...... Cút đi."

Cô đúng là bị ma ám mới đi quan tâm Triển Thanh Việt có phải bị vấn đề tâm lý hay không, chỉ có người này mới có thể khiến người khác mắc bệnh tâm lý thôi. Nói không chừng là có người xui xẻo bị hắn chọc cho trầm cảm, hắn mới đi tìm vị bác sĩ tâm lý kia nhằm cứu vớt tên xui xẻo đấy a.

Ninh Thu Thu thở phì phì nghĩ, đồng thời cảm thấy thương cảm cho vị xui xẻo kia một giây, ngẩng đầu nhìn thấy Triển Thanh Việt quần áo chỉnh tề, nhìn cả người đều tinh thần soái khí vài phần, hỏi: "Anh muốn ra ngoài?"

"Buổi chiều qua làm phục kiện."

Hiện tại mỗi ngày Triển Thanh Việt đều phải làm các loại phục kiến lớn lớn bé bé, có cái có thể hoàn thành ở nhà, có cái phải dùng thiết bị tiên tiến chuyên nghiệp ở viện điều dưỡng cùng y tá chuyên nghiệp hướng dẫn, cho nên thường xuyên phải qua bệnh viện.

Ninh Thu Thu nghe nói các thiết bị phục kiện ở đó đều là thiết bị đứng đầu quốc gia, rất nhiều đồ vật vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường, là mấy loại công nghệ đen tối a.

Ninh Thu Thu tràn ngập tò mò đối với chuyện này, vừa vặn hôm nay có thể nhân cơ hội đi qua xem thử, vì thế quyết đoán vứt bỏ bộ dáng không thoải mái mới vừa rồi, nói: "Để tôi đi cùng anh đi."

Triển Thanh Việt nhìn cô: "Cô viết xong đề án rồi?"

"Chưa xong, nhưng không chậm trễ đâu," Ninh Thu Thu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tôi ở trong phòng nghẹn mãi cũng không ra, đi ra ngoài một chút để tìm cảm hứng a."

Nếu cô đã nói như vậy, thì Triển Thanh Việt cũng mặc cô tùy ý.

Ăn qua cơm trưa, cô cùng Triển Thanh Việt, còn có Tinh Tinh Trần Nghị cùng đi trung tâm điều dưỡng.

Cái trung tâm an dưỡng này vô luận là phương tiện hay là phục vụ, đều là loại tốt nhất, bọn họ lại là khách hàng lớn, một đường đi rất nhanh lại tiện lợi, không cần bản thân phải nhọc lòng, liền có người chuyên môn phục vụ cho bọn hắn, mỗi một câu thốt ra đều là khách quý, thái độ tôn kính, thập phần lanh lẹ.

Đúng là có tiền thì muốn làm gì thì làm ← Ninh Thu Thu đã cảm nhận được sâu sắc hàm nghĩa của những lời này.

Hôm nay Triển Thanh Việt làm phục kiện tay chân, tuy tay hắn bay giờ khá nhanh nhẹn, những vẫn chưa nhanh nhẹn hoàn toàn, chân cũng thế, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể nâng lên hạ xuống, để có thể đứng lên thì vẫn còn một quãng đường phục kiện dài dài phải đi.

Ngày trước, khi Ninh Thu Thu vẫn ở bệnh viện với hắn, cũng đã nhìn thấy Triển Thanh Việt làm phục kiện vài lần, quá trình tuy nhàm chán, nhưng vẫn có thể tiếp thu, nhưng lần này, lại không đơn giản như vậy.

Chỉ thấy Triển Thanh Việt bị bọn họ đặt trên dụng cụ khang phục đặc biệt, được máy móc hướng dẫn chậm rãi yêu cầu hoàn thành một loạt động tác, khá là phức tạp, giống như kiểm tra nghị lực người tập a. Chỉ một lát sau, trên trán Triển Thanh Việt đã xuất hiện lớp mồ hôi mịn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Hắn hơi nhíu mi, dường như cả người đều rất khó chịu, có điều hắn không có kêu ra tiếng, yên lặng chịu đựng quá trình trị liệu khiến hắn rất không thoải mái.

"Cường độ này có phải có gì đó không đúng đúng không, chị nhìn bộ dáng hắn không được thoải mái lắm đâu" Ninh Thu Thu đứng quan sát cùng Tinh Tinh cách đó vài chục bước, lo lắng nhỏ giọng hỏi Tinh Tinh.

Dáng vẻ của Tinh Tinh hiển nhiên là "chị không biết nên không đáng trách", nói: "Khang phục đều như vậy mà, Triển tiên sinh đã hai năm không hoạt động, cơ năng của thân thể đã biến mất nghiêm trọng, muốn khối phục hoàn toàn không dễ như vậy đâu, khẳng định anh ấy còn phải ăn rất nhiều đau khổ."

"Như vậy......" Ninh Thu Thu nhìn bộ dáng thống khổ của Triển Thanh Việt, có chút hoài nghi hỏi, "Chỉ là như vậy sẽ không có ảnh hưởng xấu tới thân thể đúng không?"

"Sẽ không, Ninh tiểu thư yên tâm! Triển tiên sinh rất cường tráng, trước kia em đã từng chăm sóc vài người bệnh, bởi vì quá trình phục kiện quá nặng, khiến tinh thần người đó ít nhiều sẽ xuất hiện vấn đề, có người thì trở nên hung hăng, thậm chí rất nhiều người cự tuyệt quá trình trị liệu, cường độ trị liệu của Triển tiên sinh lớn như vậy mà không có bất kỳ cảm xúc gì khác thường, chúng ta phải thấy tự hào thay anh ấy chứ!"

Tinh Tinh không bỏ lỡ cơ hội mà vuốt mông ngựa kim chủ, mặc dù kim chủ ba ba lúc này không nghe thấy.

Thì ra là như thế này sao, nghe Tinh Tinh vừa nói như vậy, Ninh Thu Thu lập tức hiểu được vì sao Triển Thanh Việt muốn tìm bác sĩ tâm lý.

Phương thức tiêu khiển của kẻ có tiền cái chó má gì chứ, rõ ràng là hắn một bên cắn răng chịu đựng quá trình trị liệu cực khổ đối với thân thể, một bên lại phải tiếp nhận quá trình trị liệu tâm lý, mới có thể giúp tinh thần hắn duy trì vững vàng.

Hơn nữa, hắn là một người đàn ông nên rất coi trọng sĩ diện, vì muốn duy trì hình tượng mạnh mẽ nên hắn không thể để lộ biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác vì những bài trị liệu này. Cho nên, để tránh tâm lý bị đạp đổ trong quá trình trị liệu, hắn chỉ có thể thông qua bác sĩ tâm lý để cố vấn, nói ra hết, mới duy trì được hình tượng mạnh mẽ của hắn.

Nghĩ đến đây, Ninh Thu Thu sinh ra vài phần áy náy, sự qua tâm của đối với Triển Thanh Việt, vẫn là quá ít, tâm lý của hắn đã nghiêm trọng đến mức phải gặp bác sĩ, thế mà cô lại không phát hiện điều gì khác thường.

Nhưng cũng tại Triển Thanh Việt này che giấu quá kĩ, một chút sơ hở đều không có.

Tinh Tinh thấy Ninh Thu Thu thâm tình lo lắng, nói: "Hắc hắc, Ninh tiểu thư chị nếu thật sự lo lắng thì gieo hạt mầm tình yêu cho Triển tiên sinh nhiều lên chút, tình yêu cũng là một phương thức quan trọng trong quá trình vật lý trị liệu đó, lại còn thuộc loại trị liệu tinh thần cao cấp nhất nữa, có tình yêu, anh ấy sẽ trở nên cường tráng như người khổng lồ xanh á."

Ninh Thu Thu: "...... Xanh cái đầu quỷ ngươi ý!"

Nhà ngươi có muốn là người đầu tiên lão nương khai đao không!

Khi Triển Thanh Việt làm phục kiện xong thì quần áo trên người hắn đã hoàn toàn bị mướt mồ hôi, gương mặt đẹp nhiễm một tầng hồng nhạt, ngược lại càng khiến dung nhan hắn sáng ngời, đủ để mê hoặc người khác.

Mấy tiểu hộ lý bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, đều không nhìn được mà lặng lẽ đỏ mặt.

Lại thêm Tinh Tinh còn cố tình nịnh nọt thổi phồng bên tai Ninh Thu Thu: "Xem, mị lực Triển tiên sinh thật lớn a, mỗi ngày đều khiến mấy tiểu cô nương kia năm mê ba mệt."

Ninh Thu Thu lạnh mặt: "Đây với chị mà nói hình như không phải tin tức tốt."

"Sao lại không phải, chị không thấy đôi mắt Triển tiên sinh chưa tình nhìn bọn họ sao! Trong mắt anh ấy chỉ có chị, thiên sơn vạn thuỷ, đều có thể vượt qua chỉ để nhận được một cái liếc nhìn của chị."

"...... Em nói như X quang xuyên qua ý, khủng bố quá."

Tinh Tinh: "Đâu có, cái em dùng chính là biện pháp tu từ nói quá chứ, vì muốn biểu đạt tình yêu nồng đậm của Triển tiên sinh đối với chị!"

Ninh Thu Thu cảm thấy cô nên bớt nói với Tinh Tinh hai câu thì hơn.

Bác sĩ hàn huyên cùng Triển Thanh Việt vài câu, dặn dò hắn một ít việc cần chú ý, nhiệm vụ phục kiện hôm nay liền hoàn thành.

Trở về xe, Triển Thanh Việt cảm nhận được Ninh Thu Thu thường dùng bộ dáng thương xót, đồng tình, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn hắn. Nếu không phải vừa rồi chỉ đi viện điều dưỡng làm phục kiện, không kiểm tra, thì hắn sẽ hoài nghi có phải mình đã mắc bệnh gì đấy không thể chữa trị.

Chờ khi cô một lần nữa phóng ánh mắt kia tới trên người hắn, Triển Thanh Việt liền quay đầu nhìn cô, thấy cô cuống quít tránh đi, buồn cười nói: "Bị dọa rồi?"

Ninh Thu Thu thành thật trả lời: "Không biết nên có chút không thích ứng được."

"Tôi không có việc gì, đừng lo lắng." Nhìn người ta bị dọa thành như vậy, Triển Thanh Việt khó có được lần mở miệng an ủi.

"Anh gặp bác sĩ tâm lý chính là vì cái này?"

"Hửm?" Triển Thanh Việt không ngờ Ninh Thu Thu còn có thể liên tưởng được hai việc này với nhau, cũng rất thông minh, hắn nói, "Xác thật nguyên nhân cũng có liên quan đến phương diện này."

Ninh Thu Thu truy vấn: "Còn có nguyên nhân khác?"

"Tỷ như," Triển Thanh Việt nhìn cô, đạm đạm cười, nói, "Trong lúc hôn mê bị bắt uống rất nhiều nước kỳ quái, thế nên để lại bóng ma tâm lý rất lớn với nước."

"......" Đó thì tính cái gì mà bóng ma tâm lý, Ninh Thu Thu đúng lý hợp tình nói, "Còn không phải là vì anh sao!"

"Ừ, cảm ơn," Triển Thanh Việt vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thậm chí ngay cả ngữ điệu cũng không thay đổi, "Cả việc mỗi ngày thân thể bị mơ ước nữa."

Ninh Thu Thu: "!!!"

"Không phải tôi, tôi không có!" Cô nơi nào mơ ước thân thể hắn, cô chỉ thưởng thức vẻ đẹp của hắn mà thôi, lòng yêu cái đẹp người nào chả có, hẳn không gọi là...... mơ ước đi.

Cuộc đối thoại dừng tại đó, bọn họ ngồi tập trung ngắm cảnh, Tinh Tinh cùng Trần Nghị ngồi phía sau, quang minh chính đại mà nghe cố chủ cùng cố phu nhân ẩn ẩn ý ý nói những chuyện đã qua, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hận không thể lập tức biến mất khỏi xe.

"Người khác chỉ cho cũng coi như thế."

Người khác chỉ, đây không phải là đang ám chỉ lần nói chuyện với mẹ cô lần trước sao, bảo cô ngủ với hắn, không được thì hạ thuốc gì đó......

Quả nhiên hắn nghe được toàn bộ! Ninh Thu Thu tức khắc đỏ bừng mặt, hận không thể xuyên trở lại dán vào cái miệng chưa từng nói được cái gì có ích của Ôn Linh một tấm cấm ngôn bùa.

Đồng thời trong lòng hối hận, không có việc gì tự nhiên cô đi quan tâm Triển Thanh Việt thể xác và tinh thần khỏe mạnh làm gì, sự thật lại một lần chứng minh, người này căn bản không cần!

Triển Thanh Việt đùa giỡn Ninh Thu Thu đủ thì cô ấy sẽ không còn tâm tư đi quan tâm những chuyện phục kiện của hắn nữa. Vốn dĩ việc này cần rất nhiều năng lượng, thời điểm tâm lý Triển Thanh Việt trở nên nôn nóng thì chính hắn cũng sẽ không nhịn được mà muốn từ bỏ, không muốn làm cái phục kiện chó má gì nữa, đứng dậy không nổi thì đứng dậy không nổi, dù sao người hiện đại cũng không thiếu cơ hội dùng cặp chân quý giá kia.

Những yêu cầu làm một ít phục kiện có độ phục hồi cao đặc biệt khó, thậm chí có đôi khi hắn bị áp lực không biết từ đâu tới, vô cớ khiến hắn phát hỏa, không nhịn được muốn phát tiết với người khác, vì không muốn cho cỗ hoả khí vô danh này cháy lan ra đồng cỏ, thương tổn người khác, hắn phải nhanh chóng xin giúp đỡ từ bác sĩ tâm lý, tới trấn an vững vàng tâm lý hắn.

Mấy cái năng lượng tích cực không khác gì rác rưởi, giải quyết được thì tốt, không nhất thiết phải kéo Ninh Thu Thu có mặt trong mặt trái cảm xúc này, khiến tâm tình cô không thoải mái.

......

Đề án của Ninh Thu Thu, rốt cuộc cũng tới ngày "nộp bản thảo", nhưng vẫn như trước, nó vẫn chỉ có một tiêu đề.

Thậm chí cô còn muốn tìm người lên ý tưởng giúp mình.

Nhưng phỏng chừng mang đến Triển Thanh Việt lại đánh trượt mất, "bản thảo" của người chuyên nghiệp cùng người phi chuyên nghiệp viết ra chênh lệch quá lớn, không có khả năng Triển Thanh Việt không nhận ra.

Đánh máy không có linh cảm, cô tìm giấy cùng bút, quyết định trước tiên phải liệt ra mấy yếu điểm đã, viết trên giấy, lại "rót linh hồn" vào cho nó, dàn ý đầy đủ, cách làm này tương đối hiệu quả.

Cô thấy ở trong nhà quá phiền muộn, cầm giấy bút đi ra sân. Trong sân có một khoảng mấy chục mét vuông mặt cỏ, dưới bóng cây bên cạnh có bàn ghế, mặt cỏ thuận tiện cho Diệu Diệu lên cơn tăng động, mỗi ngày nó đều la lối khóc lóc lăn lộn trên đó, khiến bãi cỏ đang êm đẹp mà người làm mất công chăm sóc bào trọc.

"......" Ninh Thu Thu nhìn bãi cỏ đầy những hố to hố nhỏ kia, cảm thấy về sau lúc bọn họ dọn đi, người bên bất động sản thế nào cũng phải tìm bọn họ bắt đền bù mất.

Lúc này, Diệu Diệu đang chơi cùng một con thỏ đồ chơi, lăn qua lộn lại mà cắn xé món đồ chơi đáng thương kia, nghịch rớt lại nhặt về, chơi đến vui vẻ.

Ninh Thu Thu cười nhìn một hồi, gọi nó: "Diệu Diệu."

Diệu Diệu dừng động tác, thấy người gọi là Ninh Thu Thu, con chó ngu ngốc này không những không giống ngày trước chạy như bay lại đây cọ chân, ngược lại còn nhe răng với cô, sủa mấy tiếng "gâu gâu" rất to.

Ninh Thu Thu bị nó bộ dạng cảnh giác của nó hù đến sửng sốt một chút, ngày trước không phải rất nhiệt tình với cô sao?Chẳng lẽ nó chỉ nhiệt tình lúc ở trước mắt Triển Thanh Việt, hiện tại Triển Thanh Việt không có ở đây, nó bắt đầu lộ bản tính?

Chỉ số thông minh của Husky không cao như vậy đâu nhỉ......

Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ xinh chạy tới, chắn ở giữa cô cùng Diệu Diệu, răn dạy nó: "Diệu Diệu, không được doạ Ninh tiểu thư! Ninh tiểu thư, ngại quá, Diệu Diệu nó không thân với ngài, cho nên mắt mù, ngài không cần tức nó."

Người tới tren Hiểu Cầm, là người hầu thuê bên này, tay chân rất nhanh nhẹn, người lớn lên cũng thực thanh tú xinh đẹp, Diệu Diệu là do cô ấy phụ trách chăm sóc.

Ninh Thu Thu xua tay: "Không có việc gì."

Sao cô có thể so đo với một con chó ngốc được. Diệu Diệu trốn ở phía sau lưng Hiểu Cầm, dùng bộ dáng hung tàn không sợ chết mà liếc nhìn cô, thành công khiến cô cảm thấy tức giận, cố ý giơ quyển sổ trong tay làm bộ muốn đánh nó.

Ai ngờ bộ dạng Diệu Diệu giống như thật sự bị cô đánh, "Ư ử ~" một tiếng rồi nhanh chân chạy mất.

Ninh Thu Thu: "......"

Nàng có thể kiện nó tội ăn vạ không?

"Xin lỗi xin lỗi, tôi đi dắt nó trở về." Hiểu Cầm cúi chào cô, quay đầu lại liền đuổi theo con chó.

Ninh Thu Thu hơi nhíu mi, cô tổng cảm giác không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra không thích hợp ở chô nào.

Thôi, so đo với một con chó thì được gì đâu.

Ninh Thu Thu không để chuyện này ở trong lòng, Diệu Diệu mới gặp cô hai lần, đối với người lạ có tâm phòng bị là quá bình thường, cô vẫn nên tiếp tục đi lăn lộn đề án của mình thì hơn.

Dùng cách làm đại cương ngày trước, phương pháp điền nội dung rõ ràng hữu hiệu.

Ninh Thu Thu lăn lộn một ngày, tới buổi tối, rốt cuộc cũng chỉnh ra một phần đề án tự nhận là không tồi, có hơn 1000 chữ, cô thương thức tới tới lui lui ba lần, chỉ cảm thấy rất có sức thuyết phục.

Vì thế cô nói quản gia giúp mình đóng dấu, cầm bản thảo, đi thư phòng tìm Triển Thanh Việt vẫn luôn ở trong phòng từ sau bữa cơm tối.

Khi Ninh Thu Thu vừa muốn duỗi tay gõ cửa, thì bỗng nhiên cửa mở ra từ bên trong, doạ cô một chút. Là Hiểu Cầm đi từ bên trong ra, hẳn là mang vào cho Triển Thanh Việt đồ uống cùng trái cây.

Hiện tại thân thể Triển Thanh Việt vẫn còn trong quá trình điều trị, đồ ăn thức uống mỗi ngày đều có yêu cầu nghiêm khắc, buổi tối còn bị yêu cầu ăn một chút trái cây cùng sữa bò để bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, tranh thủ béo lại.

Phỏng chừng Hiểu Cầm cũng không ngờ cô đứng đó, giật mình một chút, sau đó ánh mắt có chút trốn tránh rũ xuống: "Ninh tiểu thư."

"Ừ, Triển tiên sinh bận sao?" Ninh Thu Thu hỏi.

"Bận," Dường như Hiểu Cầm nghĩ đến cái gì, lập tức nói, "Triển tiên sinh lúc này đặc biệt bận, tôi mang đồ vào, vốn định dặn dò ngài ấy cẩn thận đồ uống nóng, thì ngài ấy bảo tôi đi ra đừng làm trở ngại ngài ấy."

Vậy xác thật rất bận, bằng không với tính cách của hắn mà nói, hắn sẽ không đối đãi người giúp việc như vậy, với những người không thân, hắn đều khách khí lễ phép, rất có giáo dưỡng.

Chỉ là thời điểm ở một chỗ với cô, văn nhã rơi xuống đất, không thèm nhặt!

"Thật tốt quá!" Ninh Thu Thu vỗ tay, cô nghĩ nghĩ một chút, nên thừa dịp Triển Thanh Việt vội mà tìm hắn, như thế thì mặc cho đối phương có cảm thấy thứ cô viết giống một đống vật thể không thể miêu tả, cũng không có thời gian nhàn rỗi chế nhạo cô.

Bằng không nếu hắn rảnh, vốn dĩ hắn nhàn rỗi đến nhàm chán, mà thấy có thú vui tiêu khiển là cô tìm tới cửa, thì quả đúng là buồn ngủ có người đưa gối.

Ninh Thu Thu đã nhìn thấu người này rồi!

"Thật là trời cũng giúp ta, tôi lập tức đi tìm hắn."

Hiểu Cầm: "......"

"Thế, tôi đang vội vội, Ninh tiểu thư xin cứ tự nhiên." Hiểu Cầm nói, nhanh chóng tránh ra.

Ninh Thu Thu giơ tay gõ gõ cửa thư phòng, sau khi được đáp ứng, đi vào.

Nhưng lúc cô đi vào mới phát hiện mình bị Hiểu Cầm hố!

Triển Thanh Việt nơi nào vội! Hắn lúc này đang thoải mái dựa vào ghế trong thư phòng, tư thái nhàn tản mà híp mắt xem một phần tài liệu không biết là gì, một tay duỗi lấy dĩa trái cây đã được gọt sẵn để trong mâm, chỉ thiếu điều bắt chéo chân để biểu đạt hắn giờ phút này đang thực sự nhàn nhã.

"......" Người hầu hộ lý của Triển gia các người đều hố nữ chủ nhân như vậy sao!

"Viết xong rồi?" Triển Thanh Việt nhìn đồ vật trên tay cô, nhướng mày.

Ninh Thu Thu hung hăng mà "nhắc nhở" Hiểu Cầm trong đầu, cọ tới cọ lui đi qua, đưa bản thảo cho hắn: "Viết không tốt, anh phê bình nhẹ nhàng, bằng không tâm hồn yếu ớt của tôi sẽ bị tổn thương nghiêm trọng."

"Cũng không sao," Triển Thanh Việt nhận bản thảo, nói, "Vừa vặn bác sĩ Phan có thể tư vấn cho cô một chút."

Ninh Thu Thu: "......"

Triển Thanh Việt này sao có thể thuận lợi sống đến bây giờ mà không bị chụp chết vậy!

Thay đổi dáng ngồi, Triển Thanh Việt bắt đầu nghiêm túc xem đề án cô mang tới, Ninh Thu Thu ăn không ngồi rồi, đôi mắt nhìn lại nhìn, lúc nhìn thấy cái khay nhỏ để trên bàn sách, dừng lại.

Chỉ thấy trong khay nhỏ đựng ít trái cây, sữa bò, còn có một phần đồ ngọt. Phần đồ ngọt kia làm rất tinh xảo khả ái, được tỉ mỉ đặt giữa cái đĩa màu hồng nhạt, hình dáng giống như hình trái tim, thoạt nhìn ấm áp mê người, tràn ngập tình yêu.

Hơn nữa vừa rồi bộ dáng Hiểu Cầm tránh tránh né né hoảng loạn ở cửa thư phòng, Ninh Thu Thu lại trì độn, cũng phát giác có điều không thích hợp.

Chết tiệt a, đừng có như vậy a, bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết, cho nên thích thì rải cẩu huyết như này sao?!

Tình tiết tiểu thuyết《 Tổng tài bá đạo yêu tôi 》 cũng không dám viết như vậy a.

Ninh Thu Thu bị này một chậu cẩu huyết đập đến mơ màng, người giúp việc nơi này, trừ bỏ hai hộ lý, những người khác đều là mới thuê, tuy rằng quan hệ của bọn họ không được nói rõ ràng minh bạch với những người này, nhưng cô cùng Triển Thanh Việt không thân không thích, ở cùng một chỗ, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được quan hệ bọn họ không đơn giản a.

Chẳng lẽ là bọn họ phân phòng ngủ, quan hệ không đủ thân mật, cho người khác mới cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu?

"Muốn ăn thì lấy," đại khái ánh mắt Ninh Thu Thu nhìn chằm chằm khay đồ ngọt kia quá mức lộ liễu, ngay cả Triển Thanh Việt đang vùi đầu cũng cảm giác được, hào phóng mà nói, "Tôi không thiếu đồ ăn như vậy."

Thiếu cái đại đầu quỷ của anh ý, người ta chuẩn bị cho anh điểm tâm tình yêu, anh còn dám nhận, tôi gõ cho anh một búa để trở về trạng thái người thực vật bây giờ.

"Triển tiên sinh, điểm tâm mỗi ngày của anh đều có tình yêu như vậy sao?" Ninh Thu Thu ngữ khí chua.

"Tình yêu?" Triển Thanh Việt nhìn điểm tâm trên bàn, thì ra là thế, nói, "Hôm nay là lần đầu tiên."

Còn tốt, không bao che.

Lá gan đủ lớn, cư nhiên dám làm ra loại chuyện này dưới mí mắt cô, lại nhớ đến lần con chó ngốc kia hung hăng mà doạ cô mấy tiếng, Ninh Thu Thu cảm thấy cô hẳn nên thể hiện một chút uy phong nữ chủ nhân, rửa sạch gia môn.

Bằng không, lão hổ không phát uy, những người này sẽ thản nhiên đội cho cô cái nón xanh đây.

Còn có tên Tinh Tinh miệng quạ đen kia nữa, hẳn nên bắt cô nàng ăn hai ngày rau cần mà cô ấy ghét nhất, thanh lọc khẩu khí một chút!

Triển Thanh Việt đọc một lúc là xong đề án của Ninh Thu Thu, hỏi: "Đều là do cô viết?"

"Baidu trợ giúp." Ninh Thu Thu thành thật, thực ra cô có nghẹn ra ba cái lý do, nhưng cảm thấy không đủ sức thuyết phục hắn, vì thế trực tiếp nói là Baidu, thẳng thắn.

"Viết......" Triển Thanh Việt cố ý kéo dài giọng nói, dưới ánh mắt chờ mong của Ninh Thu Thu, nói, "Lãng phí vài phút cuộc đời của tôi."

"......" Tuy rằng đã liệu trước được Triển Thanh Việt khẳng định sẽ không vừa lòng, nhưng Ninh Thu Thu vẫn có điểm mất mát, thấp giọng nói, "Thế.......  còn tiếp tục làm không."

"Cô thật sự rất muốn làm?" Triển Thanh Việt hỏi cô.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy chúng ta khẳng định có thể thành công, trở thành cá sấu khổng lồ khắp giới giải trí." Tuy rằng liên tiếp bị đả kích, nhưng Ninh Thu Thu vẫn tự tin tràn đầy.

Cô cảm thấy những người cô biết đều là bàn tay vàng quá thô, hiện tại thừa dịp bọn họ còn là nghệ sĩ hạng hai hạng ba, thu bọn họ về hết đây, qua hai ba năm, những người này lập đỏ chói, uy danh công ty bọn họ lập tức đi lên.

Hơn nữa cô còn biết vài bộ kịch bản sẽ nổi tiếng, công ty bọn họ chẳng những dưỡng nghệ sĩ, khẳng định sẽ còn đầu tư về mảng điện ảnh, đến lúc đó đi đầu tư cho bọn họ mấy bộ phim, còn không phải kiếm được bồn mãn bát mãn.

Ngẫm lại đều cảm thấy tràn ngập hy vọng.

Nhưng, vấn đề là chuyện này cô không thể viết ra, trong đề án chỉ có thể viết: Tìm kiếm một ít nghệ sĩ có tiềm lực, đầu tư một ít bộ phim có tiềm lực...... lực thuyết phục xác thật, rất yếu ớt.

"Nhưng tôi cảm thấy sẽ rất mệt," Triển Thanh Việt không chút lưu tình, "Lỗ sạch vốn."

Ninh Thu Thu: "......"

Thật là một chút mặt mũi cũng không cho cô, uổng công khiến cô cảm thấy Triển Thanh Việt là thật sự ý tưởng về phương diện, không phải để trêu chọc cô, này mới bắt cô làm đề án, bởi vậy cô mới cao hứng phấn chấn mà lăn lộn hai ngày.

Ninh Thu Thu tức giận đến mức nhìn bốn phía xem có đồ vật gì có thể đánh người này  một trận hay không, thì nghe được Triển Thanh Việt nói tiếp: "Vì không để một mình tôi lỗ, Ninh nữ sĩ, tôi yêu cầu cô cùng đầu tư."
Bình Luận (0)
Comment