Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 30

Ninh Thu Thu nghiêm túc kiểm kê tài sản của mình một chút.

Thời điểm nguyên chủ còn trong nhóm, tiền thu vào chẳng những phải chia cho bên Nghệ Tinh giải trí kia một phần, mà còn phải góp vào công ty nhà mình một phần nữa, cho nên vào tay cô cũng không còn nhiều.

Hơn nữa nguyên chủ còn tiêu xài hưởng thụ hơn cô nhiều, thường xuyên tham gia party, tiệc rượu, mặc đồ đều là loại cao cấp, mua hàng xa xỉ dường như chưa bao giờ nhìn giá, cho nên, về cơ bản cô luôn hết tiền ngay đầu tháng, thường xuyên phải dựa vào tiếp tế từ cha mẹ.

Tóm lại, bề ngoài vị này ngăn nắp hào nhoáng bạch phú mỹ, nhưng căn bản bên trong không có mấy xu tiền tích kiệm!

Sau khi Ninh Thu Thu xuyên qua đây xong, nhận một bộ phim truyền hình, chụp mấy cái quảng cáo cùng bìa tạp chí. Đóng phim truyền hình còn tốt, bởi vì kim chủ ba ba Triển Thanh Viễn dám bỏ vốn gốc cho bạn gái của hắn, cho nên thù lao diễn viên cũng không thấp, cô đi theo cũng kiếm lời được mấy trăm vạn.

Còn chụp hình quảng cáo...... trừ bỏ nhãn hiệu đồ trang điểm kia, thì những cái khác đều kiếm được trung trung, nói ngắn gọn là cũng có lời.

Nhưng minh tinh kiếm được nhiều cũng tiêu phí nhiều, giống nàng loại này thảo bạch phú mỹ nhân thiết, tư phục bất quá năm vị số cũng không dám xuyên đi ra ngoài, bao bao, vật phẩm trang sức, đồ trang điểm, còn có có đôi khi đoàn đội kinh doanh tiền yêu cầu chính mình đào, mỗi ngày chi ra cùng nước chảy dường như.

Cuối cùng, Ninh Thu Thu xấu hổ phát hiện, số tiền cô có thể chi ra, không đến 300 vạn......

Hơn nữa, nếu toàn bộ số tiền này đều đem đi đầu tư, thì cô cũng toàn đội sẽ phải hít gió Tây bắc một đoạn thời gian dài mất.

So với lão đại Triển Thanh Việt tùy tay là có thể ném đi một trăm vạn để đầu tư mạng internet, Ninh Thu Thu có điểm không dám ngẩng đầu.

Có điều, hình thức tài sản khác trên tay cô lại có rất nhiều: căn biệt thự mấy ngàn vạn Ninh phụ đưa cho cô, 1% cổ phần Triển lão gia cho cô, trên tay cô còn có một phần cổ phần công ty nhà mình, linh tinh vụn vặt, tổng lại cô cũng được coi là phú ông trăm triệu đó chứ.

Nhưng này đó đều là lý luận mà thôi, cô đâu có cách nào động vào đâu, trên thực tế, cô vẫn là một tên nghèo khổ không lấy nổi 300 vạn đi đầu tư a......

(*) 1 vạn NDT = 34 triệu VND.

Đại khái cô là cô dâu hào môn nghèo nhất lịch sử đi.

Thời điểm Triển Thanh Việt bắt cô đầu tư, Ninh Thu Thu còn nghĩ mình sẽ hào phóng ném mấy ngàn vạn vào đó, giành lấy chức đại cổ đông uy nghi, hiện tại xem ra, số tiền cô bỏ ra còn không bằng con muỗi, Triển Thanh Việt cho cô làm tiểu cổ đông đã là tốt lắm rồi.

Không được, cô phải kiếm tiền, bằng mọi cách cũng phải chuẩn bị tốt trước mặt Triển Thanh Việt, kiếm đủ 1000 vạn!

Ninh Thu Thu nghĩ ngay đến bàn tay vàng của mình —— bùa, những nhân vật chính trong mấy bộ xuyên sách, không đều mang theo cái hệ thống không gian gì gì đó sao, sản xuất vật phẩm phong phú, tiện tay đem bán đều nhặt được mấy vạn, cô cũng có thể bán bùa làm giàu a.

Nhưng hiện thực lại khiến Ninh Thu Thu khóc ròng: bùa cô làm không khác gì cá mặn tặng ăn thử, 10 đồng một tấm cũng chưa chắc có người mua, ngay đến cá mặn trong tiệm, mười đồng có thể mua 10 miếng mà còn được bao ship.

Còn không trực tiếp bằng bò lên giường Triển Thanh Việt, đơn giản thô bạo mà đòi "phí tổn thất thân thể " đâu, nói không chừng ngàn vạn liền đến tay...... Tuy rằng cô cảm thấy Triển Thanh Việt sẽ trực tiếp mắng mình thì đúng hơn.

Cuối cùng, Ninh Thu Thu phát hiện phương án khả quan nhất chính là gọi điện thoại cho Cù Hoa, bảo hắn nhận nhiều hợp đồng cho mình lên chút.

Lao động là vinh quang.

"Ui, tiểu Thu Thu nhanh như vậy đã nghỉ ngơi đủ rồi?" Cù Hoa nghe thấy nghệ sĩ của mình nghệ sĩ không đắm chìm với ôn nhu, ngữ khí phi thường cao hứng mà nói, "Chỉ cần em muốn, mỗi ngày anh đều có thể kiếm cho em hành trình tràn đầy!"

"Vậy anh nhận cho em mấy cái...... cái loại, thù lao tương đối cao." Ninh Thu Thu thế nhưng lại cảm thấy có chút khó mở miệng, ngập ngừng lâu, ngượng ngùng nói mình không có tiền.

"......" Cù Hoa trầm mặc một giây, sau đó nghi hoặc nói, "Sao lại đột nhiên quan tâm tới chuyện thù lao cao không, tiểu Thu Thu thiếu tiền sao? Em không phải là bị người ta lừa đấy chứ Thu Thu!"

Nói tới đây, Cù Hoa tựa hồ nghĩ đến cái gì, ngữ điệu nóng nảy lên: "Anh đã nói với em rồi, hiện tại rất nhiều tên đàn ông bề ngoài ngăn nắp mỹ lệ, kỳ thật bên trong đã hư thối mục rưỡi, em không nên bị mê hoặc a tiểu bảo bối của anh, mau nói cho Cù ca ca, em sao lại đột nhiên thiếu tiền, có phải hắn hỏi em muốn gì hay không? Em đừng ngốc nghếch đến mức bị lừa tài lừa sắc còn không biết!"

Ninh Thu Thu: "......"

Hình như Cù Hoa nói...... không có gì sai đi, Triển Thanh Việt kia bên ngoài chính là một nam nhân ngăn nắp mỹ lệ thối bên trong, cô thiếu tiền...... xác thật cũng là bởi vì hắn yêu cầu cô đầu tư.

"Không có đâu, anh nghĩ linh tinh gì đó, không liên quan gì tới hắn, là em muốn tự mình thành lập công ty."

"Thành lập công ty?! Sao đột nhiên có ý nghĩ như vậy, em hiểu mấy cái đó sao, có phải có người giặt sạch não ngươi rồi không, có thể thành công đương nhiên là tốt, nhưng rất nhiều người đều lỗ sạch vốn, tiểu Thu Thu em phải suy nghĩ rõ ràng!"

Cù Hoa một hồi blah blah, không khác gì bà già, Ninh Thu Thu cũng biết hắn lo lắng mình bị lừa, nghĩ nghĩ, nói: "Cái vị mới vừa tỉnh bên Triển gia anh biết chứ?"

Chuyện này lên Weibo hot search trong nửa giờ, Cù Hoa đương nhiên biết, có điều Cù Hoa không nghĩ ra cô có quan hệ như thế nào với người Triển, nói: "Anh biết, hắn làm sao?"

Ninh Thu Thu: "Chính là hắn muốn Đông Sơn tái khởi, hỏi em đầu tư."

"Em sớm nói là hắn có phải nhanh không," Cù Hoa bên kia nhẹ nhàng thở ra, thái độ tới đột nhiên thay đổi 180 độ, "Không cần quan tâm lời anh nói, em cứ việc đầu tư đi a, thuận tiện em hỏi giúp anh một chút đầu tư nhỏ lẻ hắn có thu hay không, bao nhiêu, người ta cũng muốn được ké chén canh."

"......" Tên Triển Thanh Việt này khiến cho anh có cảm giác an toàn như vậy sao!

Thật vất vả mới cãi cọ xong, Cù Hoa tỏ vẻ lập tức đi an bài lịch trình cho Ninh Thu Thu, thù lao tuyệt đối khả quan.

Tuy rằng...... giống như muối bỏ biển, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, kệ.

Vé mời Cù Hoa đưa cho Ninh Thu Thu, cũng tới lúc rồi.

Đây là triển lãm cúc tư nhân, vé vào cửa không bán, mà là chủ nhân tùy duyên đưa tặng, nghe nói một ngày chỉ có 88 người tham quan trong danh sách, không biết Cù Hoa như thế nào kiếm được.

Có điều, hắn có biện pháp kiếm, Ninh Thu Thu cũng có, cô đưa cho Tinh Tinh cùng Trần Nghị cũng một tấm, chủ yếu là Triển Thanh Việt cần phải chăm sóc, cô đơn độc dẫn hắn đi, vạn nhất Triển Thanh Việt mắc tiểu thì phải làm sao bây giờ......

Cô cùng Triển Thanh Việt lại không phải người tình thật sự, hai người không nhất thiết phải ngọt ngọt ngào ngào dạo chơi công viên, mục đích chính vẫn là mang Triển Thanh Việt ra ngoài giải sầu, giúp hắn đỡ mắc phải bóng ma tâm lý trong quá trình phục kiện.

Cúc viên này xác thật không phụ danh tiếng của nó, các phẩm loại hoa cúc đều có, rất nhiều loại Ninh Thu Thu chưa gặp qua, mặc dù là cuối thu, nhưng khí hậu bên này thích hợp, khiến đám hoa nờ đến thập phần tràn đầy, cảnh đẹp ý vui.

Bọn họ vui vui vẻ vẻ đi dạo một ngày, cuối cùng còn được chủ nhân tặng cho hai bồn cúc, hoa cúc mật tự trồng cùng trà hoa cúc, thu hoạch phong phú.

Trên đường trở về, đi dạo cả ngày khiến Ninh Thu Thu mệt không chịu được, mới lên xe liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đại khái bởi vì làm minh tinh lâu rồi, có thời gian làm việc cùng ngủ nghỉ nhất định, chỉ trong chố lát Ninh Thu Thu liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Đang lúc ngủ say, xe bỗng nhiên phanh gấp, Ninh Thu Thu giật mình, thân thể theo quán tính ngã về phía trước, thời điểm cảm thấy bản thân sắp tiếp xúc thân mật với ghế ngồi phía trước thì cảm giác được một bàn tay ấm áp phủ lên trán cô, chặn lại đầu đang bay đi theo quán tính.

"......" Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân bàn tay này là ai.

Cơn buồn ngủ của Ninh Thu Thu sớm bay sạch, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở lòng bàn tay ấm áp kia, cảm giác tê dại lúc trước khi hai người lần đầu ngủ chung lại tới nữa, từng trận từng trận, khiến toàn thân cô run rẩy.

Lại nói tiếp, hình như từ khi Triển Thanh Việt tỉnh lại, đôi vợ chồng bọn họ mặt ngoài không có điểm quá phận, ngay đến tay chân cũng chưa từng tiếp xúc thân mật, hiện giờ chợt "thân mật tiếp xúc", toàn bộ giác quan toàn thân dường như bị điều động hết lên, tập trung lại trên bàn tay kia.

Cô không phải chưa từng diễn cảnh thân mật cùng các nam diễn viên khác, nhưng hình như, hình như trước nay chưa từng xuất hiện loại cảm giác này a.

Có điểm xúc động, có điểm vui vẻ, thậm chí muốn tiếp xúc nhiều thêm một chút, vì thế cô lựa chọn không tỉnh lại, mà nỉ non một tiếng, mơ hồ nói: "Tới rồi?"

"Còn sớm." Triển Thanh Việt nói.

"Ừm." Ninh Thu Thu chiếm đủ tiện nghi người ta rồi, thời điểm thuận thế chỉnh lại thân mìn rời khỏi tay hắn thì cô

cảm giác được bàn tay trên trán tay kia hơi dùng sức, sau đó...... theo lực đạo trên tay Triển Thanh Việt, đầu cô bị ấn tới trên vai hắn.

"Ổn thỏa chứ?." Cô nghe được Triển Thanh Việt nhẹ giọng nói.

Trần Nghị lái xe đằng trước không giải thích nguyên nhân, chỉ nói: "Rồi, xin lỗi, ngài cùng Ninh tiểu thư không có việc gì chứ."

"Không có." Triển Thanh Việt nói, lại hạ thấp người xuống, để cô dựa thoải mái hơn một chút.

Ý thức Ninh Thu Thu hoàn toàn thanh tỉnh, cả người cứng đờ, quá thân mật, cô có điểm ăn không tiêu, cả người cũng không có cách nào tự nhiên nữa, làm sao bây giờ!

Giờ phút này cô tình nguyện ngủ như một cái đầu heo a, ghé vào đầu vai người ta, lưu chút nước miếng cũng không sao cả, về đến nhà được gọi dậy, còn mơ mơ màng màng mà trừng hắn một cái, uốn éo tỏ vẻ "người ta vẫn còn muốn ngủ mà".

Như vậy, theo cốt truyện, nếu Triển Thanh Việt là bạn trai bá tổng lực max, hắn khẳng định sẽ một phen ôm cô về phòng, còn cười khẽ an ủi bên tai cô: "Trở về phòng ngủ."

Nhưng hắn là bá tổng nửa tàn, cho nên chỉ có thể là hắn nói Trần Nghị Tinh Tinh cầm đồ đi vào trước, hắn ngồi trên xe gọi cô tỉnh, vẻ mặt phải ngập tràn tình yêu mà nhìn tư thế ngủ điềm mỹ của cô, trái tim hồng phấn bay bay khắp nơi.

"......" Ninh Thu Thu bị chính não bổ của mình làm cho ngây người, trên thực tế cô hiện tại đã tỉnh, đầu dựa vào vai hắn, còn không dám dùng quá nhiều sức, sợ đầu mình quá nặng, đè hỏng đôi vai của mỹ nhân ốm yếu.

Cô đang muốn giả bộ ngủ đủ rồi, xoa mắt tỉnh lại thì bỗng nhiên trên đầu nặng nặng —— Triển Thanh Việt cư nhiên đem đầu hắn dựa vào đầu cô!

Hai người giống nam nữ chín trong phim truyền hình vậy, thân mật gần kề, đầu đầu dựa sát, cô cảm thấy Tinh Tinh bát quái ngồi phía trước thời khắc chú ý đằng sau đang muốn thét chói tai rồi.

Nhưng một chút cô cũng không nghĩ như vậy, điện lưu mới vừa chọc cô nổi da gà loạn xạ, giờ phút này lại chạy theo gan bàn chân chảy vào trong lòng, chạy trốn sạch sẽ, cô khó chịu a, cổ cứng đờ như muốn rút gân.

...... cô rốt cuộc làm sai cái gì, cho cô một kịch bản nam nữ chính bình thường không được sao!

Đương nhiên cô không nhìn được mặt Triển Thanh Việt, không biết trên mặt người ta hiện tại đang mang theo ý cười nhàn nhạt —— tuy rằng kĩ thuật diễn của Ninh Thu Thu rất tốt, nhưng khi hai người vừa tiếp xúc thì cô cứng đờ một chút, lập tức bị Triển Thanh Việt nhận ra đã tỉnh, liền muốn trêu chọc cô.

Loại tư thế năm tháng tĩnh lặng chỉ duy trì năm phút đồng hồ, Ninh Thu Thu không có biện pháp chịu đựng, cô làm bộ mới vừa tỉnh lại, xoa xoa mắt, "kinh giác" mình đang dựa vào đầu vai Triển Thanh Việt, vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi ngủ hồ đồ, có phải dựa vào anh không."

Triển Thanh Việt nói: "Dựa phải rồi."

Ninh Thu Thu: "???"

Đối phương ra bài không theo lẽ thường, Ninh Thu Thu dứt khoát không biết xấu hổ: "A, tôi thật rs không phải cố ý, làm sao bây giờ, nếu không, tôi để anh dựa bù?"

Tinh Tinh Trần Nghị phía trước: "......"

Vì cái gì đối thoại lại bắt đầu ngớ ngẩn vậy.

"Được," Triển Thanh Việt đáp ứng cực kỳ dứt khoát, thậm chí nói, "Cô ngồi lại gần một chút, tôi dựa không đến."

"???"Ninh Thu Thu bị khả năng vô sỉ của đối phương khiến cho sợ ngây người, hắn thật đúng là không biết xấu hổ!

Nhưng lời đã nói ra, Ninh Thu Thu không có cách nào đổi ý, chỉ có thể giống như tiểu tức phụ gán nợ nhà địa chủ, ngồi qua đó, để Triển Thanh Việt đem đầu dựa vào trên vai mình, mái tóc ngắn của hắn còn cọ vào cổ Ninh Thu Thu, ngứa ngáy khiến cô muốn dùng tay gãi.

Không khí lại một lần an tĩnh lại, tư thế của Triển Thanh Việt tuy rằng đang dựa vào vai cô, nhưng cũng không có quá nhiều trọng lượng, đại khái hắn cũng có tâm tư sợ đè nặng lên vai cô giống cô lúc nãy, Ninh Thu Thu cứng đờ ngồi một hồi, lại bắt đầu khốn đốn lên, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.

Lần này ngủ một mạch đến cửa nhà, khi cô tỉnh lại, Triển Thanh Việt đã sớm không dựa vào người cô rồi, ngược lại trên người cô còn được đắp một tấm chăn bông, không biết đắp khi nào.

Cô cười cười, đem thảm đặt ở một bên, đi xuống xe, lặng lẽ duỗi cái lười eo.

Triển Thanh Việt đã một lần nữa ngồi trên xe lăn, Diệu Diệu nhìn thấy chủ nhân của mình trở về, cao hứng mà vây quanh xe lăn của hắn chạy đi chạy lại nhảy mà gâu gâu kêu, Triển Thanh Việt duỗi tay sờ đầu nó hai cái, Diệu Diệu càng khoe khoang, bản tính bại lộ, muốn lay chân Triển Thanh Việt nhào lên, nhưng khi nhìn thấy Ninh Thu Thu từ trên xe xuống, tức khắc sợ hãi mà lui lui.

"......" Cô rất muốn biết Hiểu Cầm này đã cho con chó ngốc kia uống bùa mê hoặc gì, để khiến con chó Husky khó dạy kia trở nên sợ hãi mỗi khi thấy cô nữa.

Hơn nữa, đẳng cấp thấp như vậy còn muốn thượng vị, hẳn là xem rất nhiều mấy bộ phim cung đấu kịch, bằng không sống quá hai tập.

Vừa vặn, Hiểu Cầm từ trong phòng đi ra, trong tay ôm kiện áo khoác của Triển Thanh Việt, đang muốn thay Triển Thanh Việt phủ thêm, thì bị hộ lý siêu đứng đắn Tinh Tinh lấy qua, nói: "Trong cốp xe còn chút trà hoa cúc cùng mật, cô tới hỗ trợ dọn đồ một chút."

"......" Tinh Tinh giống như "đại nha hoàn", Hiểu Cầm tuy không cao hứng nửa đường bị chặn ngang, nhưng mà giận cũng không dám nói gì, chạy tới hỗ trợ dọn đồ.

Tinh Tinh một phen đưa áo khoác tới trong lòng Ninh Thu Thu, đưa mắt ra hiệu với cô, ý tứ là bảo cô đi khoác.

Ninh Thu Thu bật cười, ngày đó sau khi cô cùng Triển Thanh Việt phát hiện "tâm tư nho nhỏ" của Hiểu Cầm, Triển Thanh Việt người này làm việc tương đối dứt khoát, muốn trực tiếp sa thải cô nàng, xong hết mọi chuyện.

Chỉ là, Hiểu Cầm tuy rằng gần đây trong tối ngoài sáng mà ám chỉ với Triển Thanh Việt vài lần, nhưng cũng không lưu lại cái "chứng cứ phạm tội", hơn nữa ngày thường Hiểu Cầm tay chân cần mẫn, làm việc tích cực.

Nói cách khác, Hiểu Cầm không có phạm bất luận cái gì sai sót.

Nếu hiện tại sa thải cô ấy, thì bọn họ đẫ vi phạm hợp đồng, phải chi trả cho cô ta ba tháng tiền lương.

Tiền lương người giúp việc tại Triển gia đương nhiên không thấp, lúc này mới làm mấy ngày mà phải cho cô ta lấy không ba tháng tiền lương, bộ dáng này thật sự là quá tiện nghi cho cô ta rồi, người nghèo Ninh Thu Thu tỏ vẻ không vui.

Hơn nữa cái dạng này, nếu không giáo huấn một chút, thì kể cả cô ta đi nhà dưới, cũng còn muốn tiếp tục kịch bản "người hầu nhỏ bên cạnh đại thiếu gia hào môn", cảm thấy, chỉ cần mình có vài phần tư sắc, liền có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, phá hư gia đình người khác.

Loại người này cần phải ăn khổ một chút.

Khi Ninh Thu Thu đem áo khoác phủ lên người Triển Thanh Việt, nhìn cái áo khoác đã qua tay tận ba người, Triển Thanh Việt buồn cười nói: "Tôi không lạnh, cô mới tỉnh, ăn mặc cẩn thận, bằng không dễ bị cảm mạo."

"Đúng." Ninh Thu Thu đáp ứng, không khách khí mà đem áo khoác mặc ở trên người mình.

Hiểu Cầm: "......"

Triển Thanh Việt tuy rằng mảnh khảnh, nhưng áo khoác mặc trên người Ninh Thu Thu vẫn có chút rộng rãi, chỉ là dáng người cô khá tốt, mặc vải vố trên người cũng có thể khống chế, áo khoác Triển Thanh Việt mặc trên người cô lại có cảm giác thời thượng.

Cô cố ý xoay vài vòng, hỏi Triển Thanh Việt: "Đẹp không?"

Triển Thanh Việt rất nể tình: "Giai nhân vui mắt."

Không có ai không thích người khác khen mình đẹp, Ninh Thu Thu cũng thế, sau khi được khen toàn thân cô thật thoải mái, nhìn vẻ mặt ngu xuẩn không dám tới gần của Diệu Diệu cũng thuận mắt hơn một ít.

Cô liếc liếc mắt nhìn Hiểu Cầm đang dọn bồn hoa cúc nở rộ, lấy tư thái nữ chủ nhân, nhàn nhạt phân phó: "Hoa liền đặt ở trong viện để Diệu Diệu không gặm đất trống nữa đi, nhớ phải tưới chút nước."

Hiểu Cầm cụp mi rũ mắt: "Vâng, Ninh tiểu thư."

......

Ngày kế, một ngày ở nhà nhàn nhã cuối cùng của Ninh Thu Thu, ngày mai cô phải bắt đầu hành trình kiếm tiền của mình, tuy rằng quá trình tương đối vất vả, nhưng ngẫm lại đem 1000 vạn ném đến trước mặt Triển Thanh Việt, nói cho hắn đây là khoản đầu tư của mình, thì ý chí chiến đấu lập tức tràn đầy.

Hiểu Cầm ăn qua cơm sáng, liền được một chị em tốt thông tri nói Triển tiên sinh ở trong sân, bảo cô ta đi qua, nội tâm cô nàng tức khắc một trận vui sướng.

Từ lần trước tặng điểm tâm tình yêu cho Triển Thanh Việt, sau đó Ninh Thu Thu lại đi vào, cô còn cho rằng bản thân xong đời rồi, kết quả lại không có chút động tĩnh gì, lá gan Hiểu Cầm lớn lên, ám chỉ với Triển Thanh Việt càng ngày càng rõ ràng, Triển Thanh Việt tuy rằng không có đáp lại, nhưng hắn giống như cam chịu mặc cô làm, không nói gì thêm.

Nam nhân đều thích ăn ngoài, hơn nữa Triển Thanh Việt cùng Ninh Thu Thu vẫn luôn chia phòng ngủ, Hiểu Cầm không tin hắn sẽ đứng đắn như vậy, sự cam chịu của hắn khiến cô được ủng hộ thật lớn, thậm chí còn cảm giác được mình muốn bay lên.

Hôm nay, hắn rốt cuộc chủ động tìm mình, có phải hay không đại biểu......

Một đường cô ta tâm tình sung sướng lại mang theo vài phần thấp thỏm mà đi vào sân, nhưng nghênh diện cô ta lại là một chậu nước lạnh: Ninh Thu Thu cũng có mặt.

"Vườn cúc ở triển lãm hôm qua thật đẹp a," Hiểu Cầm nghe được Ninh Thu Thu dùng giọng nói đủ để khiến mình nổi một thân da gà làm nũng với Triển Thanh Việt, "Em cũng muốn một cái sân như vậy a"

Triển Thanh Việt trả lời rất bá tổng: "Anh mua cho em một cái?"

"Chỉ là, nhà chúng ta lại không ở nơi này, mua một cái cũng vô dụng a," Ninh Thu Thu nũng nịu mà nói, "Hơn nữa, em muốn mỗi ngày đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy."

Thanh âm này thiếu chút nữa khiến Hiểu Cầm nôn mửa, nhưng bộ dáng Triển Thanh Việt lại rất phối hợp, bật cười: "Này nhưng khó anh, vậy làm sao bây giờ?"

Ninh Thu Thu tựa hồ cũng buồn rầu vài giây, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Chúng ta đem cái sân này cải tạo một chút, tự mình làm một cái, được không?"

Hiểu Cầm: "......"

Trong giọng nói Triển Thanh Việt mang theo ý cười cùng sủng nịch, nói: "Chỉ cần em thích, đều theo ý em."

Ninh Thu Thu làm nũng xong, giương mắt "vừa vặn" nhìn thấy Hiểu Cầm lại đây, nói: "A, cô tới vừa lúc, trở về cô hỏi quản gia một chút, nhìn xem tầng hầm có xẻng cuốc gì không, bảo hắn tìm ra, tôi muốn cải tạo sân này một phen, dùng để trồng hoa."

"Chỉ là...... Ninh tiểu thư," Trực giác Hiểu Cầm cho rằng Ninh Thu Thu sẽ sai sử cô cùng mọi người cùng nhau cải tạo sân, nói, "Sân cỏ biệt thự cùng cây hoa ở đó hình như đều được quy hoạch ổn thoả rồi, không cho phép sửa đổi."

"Không cho phép?" Ninh Thu Thu cười, "Không được phép là quy tắc trên người kẻ không có tiền, cô cảm thấy cái đấy có liên quan với chúng tôi ư?"

Hiểu Cầm: "......"

Trên người không có nổi 300 vạn - Ninh Thu Thu, bức người đến hảo sảng.

Nếu không thể sa thải, vậy bắt cô nàng làm ít việc tốn sức vậy, áp bức một chút sức lao động, không tính là vi phạm đi.

Ninh Thu Thu sáng sớm đã phân phó người đi lấy lòng quản gia, rất dễ dàng lấy lòng người này. Hắn sẽ không để người lười biếng lấy cớ, chẳng những là tìm cuốc, hoa cúc, phân bón, cây kéo toàn bộ đều phải đi mua lại đây, còn bảo quản gia hỏi qua chủ nhân bất động sản, xác định hoa cỏ trong viện có thể chỉnh lại một lần nữa dựa theo yêu cầu chủ nhân.

Quản gia xem xét một chút những người trong nhà có thể điều động tới hỗ trợ, cuối cùng chỉ có hai người: Hiểu Cầm, và chính quản gia.

"Muốn mời một vài người làm vườn tới hỗ trợ không?" Quản gia hỏi Ninh Thu Thu.

Ninh Thu Thu xua tay: "Không cần, người trong nhà chúng ta rảnh rỗi thì làm một chút, tự mình làm mới có cảm giác thành tựu."

"Ai, chỉ là eo tôi, gần đây đau điếng, không dùng được." Quản gia thực thượng nói.

"Vậy ngài liền phụ trách cắt cắt hoa gì đó, việc nặng giao cho người trẻ tuổi đi làm là được rồi."

Người trẻ tuổi Hiểu Cầm: "......"

Ban đầu trong sân có trồng những loại hoa cỏ khác, muốn trồng trước hết phải nhổ dọn hết lùm hoa cỏ đấy trước, lại xới đất, xong lần nữa đào hố trồng hoa, gieo cúc xuống, chôn tưới nước.

Này đó đều là việc tốn sức, Hiểu Cầm làm một ngày, mặt mũi xám xịt như màu đất, ngày hôm sau làm xong, dứt khoát "bị bệnh", Ninh Thu Thu đang chạy show ở nơi khác nghe được tin tức này, liền nhờ quản gia nhắn cho cô nàng, bị bệnh thì nên hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ khi khoẻ lại lại tiếp tục làm, cô cũng không ngại tiến độ bị chậm một chút.

Cứ một vòng như thế, chờ đến khi Ninh Thu Thu lại lần nữa trở về nhà ở thành phố G thì nhận được tin Hiểu Cầm xin nghỉ việc, giống như xin từ chức vậy, còn có một phong thư khiếu nại, tỏ vẻ mình muốn khiếu nại cố chủ, vi phạm hiệp ước tinh thần, thực hiện áp bức thể lực với cô ta.

Ninh Thu Thu biết nguyên nhân đối phương đưa thư khiếu nại cho mình xem, không phải cô ta thật sự muốn khiếu nại, chỉ là muốn mượn cớ này đòi một chút bồi thường, bằng không nếu cô ta chủ động từ chức thì sẽ không được nhận bất luận cái bồi thường gì, đại khái cô nàng cảm thấy vừa mất phu nhân lại bị thiệt quân không có lời, muốn cắn ngược lại một cái.

Ninh Thu Thu nhìn hai tài liệu kia, cười cười, nói: "Phim truyền hình 《 mỹ nhân cung cấm 》, nữ chủ bị nhốt đánh, bắt giặt tẩy quần áo tới khi tay nứt da, cuối cùng đoạt được tình yêu của Tứ a ca, phim cẩu huyết 《 ta là công chúa 》, nữ chủ ở trong nhà nam chủ làm các loại việc nặng việc dơ, cuối cùng cùng nam chủ song túc song phi, xô lúc này mới được một tuần hoa đầu tiên, đã chịu không nổi muốn từ chức, như thế không khiến cho cố chủ chú ý đâu, có phải lãng phí kịch bản nữ chính của mình không?"

Hiểu Cầm: "......"

"Tôi không biết cô đang nói cái gì," Hiểu Cầm cho rằng mình không lưu lại bất luận nhược điểm gì, nói, "Tôi sẽ khởi tố nhà các người đãi ngộ sẽ không công bằng, làm phiền Ninh tiểu thư kế tiếp nên phối hợp với công ty chúng tôi viếng thăm đáp lễ, nếu Ninh tiểu thư muốn trong sạch. Còn một khi khởi tố thành công, danh dự nhà các người sẽ bị hao tổn nghiêm trọng, đến lúc đó không còn ai dám tới nhà các người làm giúp việc đâu."

"Thế à?" Ninh Thu Thu nhướng mày, "Vậy nếu khởi tố không thành công?"

Hiểu Cầm ngẩn ra.

"Nếu nháo lên, cô cảm thấy công ty sẽ lựa chọn giữ lại cô, hay là lựa chọn giữ lại một cố chủ lớn như chúng ta?"

"Tôi......" Hiểu Cầm mạnh miệng, "Tôi tin tưởng công bằng cùng chính nghĩa."

"Vậy cô quyến rũ nam chủ nhân thì tính như thế nào?"

"Ninh tiểu thư không có chứng cứ, mà không chứng cứ nói như vậy chính là phỉ báng."

"Tôi phỉ báng cô, thì cô có thể làm thế nào," Ninh Thu Thu lưu loát ký tên mình ở đơn từ chức của cô nàng, ném trên người cô ta, cười lạnh nói, "Trước đây tôi đã nói với cô, chữ không là từ trên người kẻ không có tiền mà ra, không cần cố gắng dùng trứng chọi đá, chim sẻ khoác lông gà rừng, cũng biến không thành phượng hoàng."

"Nhân tiện," Ninh Thu Thu đè bả vai cô ta lại, móc từ trong túi ra một cái di động, "Ghi âm vui vẻ không?"

Sắc mặt Hiểu Cầm rốt cuộc trắng bệch.

Chờ đến khi Hiểu Cầm thất hồn lạc phách rời đi, Tinh Tinh vây quanh xem toàn bộ hành trình mới nhảy ra, không tiếc sức lực mà vuốt mông ngựa: "Ninh tiểu thư, chị vừa rồi thật soái ngây người, a a a a, em hiện nay siêu cấp mê muội chị rồi."

"Tránh ra." Ninh Thu Thu nhớ tới cái miệng quạ đen này liền tức khí, nói cô giống người khổng lồ xanh, làm hại cô thật thiếu chút nữa có nón xanh rồi.

May mắn Triển Thanh Việt thân tàn chí kiên, ý chí kiên định, không chịu mê hoặc.

《 Tôi cùng chuột tre xinh đẹp hằng ngày 》 quay được một kỳ, ban tổ chức đại khái cũng cảm thấy chế tác của mình không đủ hoàn mỹ, sợ toàn bộ tiết mục nhàm chán không ai xem, vì không đến mức lỗ vốn, quyết định công chiếu một kỳ, coi như xem xét mức độ hưởng ứng của khán giả mà tiến hành cải tạo kỳ hai.

Nếu thật sự bị chửi đến thảm, thì kịp thời ngăn chặn phí tổn hại quay chụo, bằng không giá trị con người Phương Cẩn Nhiên cao như vậy, hồi không được vốn khóc ròng.

Như vậy, Triển Thanh Việt tình nguyện đem thời gian giải trí của mình dành cho ngủ nghỉ thì hơn, sẽ không đi quan tâm cái chương trình tạp kỹ* chó má gì, hơn nữa đây lại là chương trình trên mạng, là cái chương trình quảng cáo chiéu rất không đúng chỗ.

(*) Chương trình tạp kỹ [ 综艺 ]: là giải trí được tạo thành từ nhiều hành vi khác nhau bao gồm biểu diễn âm nhạc, hài kịch phác thảo, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng,... ( không biết tên này đúng chưa nữa)

Kết quả trước khi công chiếu hai ngày, không biết tên Tinh Tinh được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, không biết nghe được từ nơi nào thời gian công chiếu, kêu gọi mọi người cùng xem.

Hơn nữa, đây là chương trình đầu tiên sau khi Triển phu nhân gả vào Triển gia, sau khi quản gia biết, cũng phi thường coi trọng, đặc biệt tìm nhân viên kỹ thuật, đem máy tính lắp ở tầng một biệt thự, cải tạo thành rạp chiếu phim gia đình rạp, bộ dáng này thoạt nhìn càng thêm cảm xúc.

Ninh Thu Thu liều mạng chạy show kiếm tiền ở nơi khác không biết, đêm đó quản gia nhà bọn họ làm cơm sớm cho mọi người, xong xuôi cùng nhau canh ở rạp phim gia đình, xem diễn xuất của cô trong tiết mục như thế nào.

Trong đó, bao gồm cả Triển Thanh Việt.
Bình Luận (0)
Comment