Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 21


Edit: Min
Ngủ dậy một giấc, Quý Lam Xuyên mờ mịt nằm ở trên giường.

Nhìn quanh bốn phía trang trí quen thuộc, cậu không khỏi hoài nghi thân thể này có tật xấu mộng du.

Vén chiếc chăn mềm mại lên, Quý Lam Xuyên không nghĩ tới chứng mộng du của mình đáng tin cậy như vậy.

Một bên đi dép lê, một bên lau miệng, cậu liền phát hiện chiếc lá tối qua không đã không còn ở giữa cánh môi nữa.
Không phải là do mình ăn nó rồi đi?
Theo bản năng mà xoa xoa bụng, Quý Lam Xuyên lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Trên điện thoại di động hiển thị thời gian là 10h sáng, thế mà vẫn chưa có người nào đi lên gọi cậu xuống ăn cơm.
Với tính cách kỳ quặc của Tần Chinh, đối phương không có khả năng không phái người đi lên "Xen vào việc người khác".
Đầu đầy mờ mịt mà đi rửa mặt cùng skincare thường ngày.

Quý Lam Xuyên thay xong quần áo liền đi xuống lầu.

Trương mụ đang ngồi ở phòng bếp nghiên cứu thực đơn mới.

Bà nhìn thấy cậu đi xuống, liền vội vàng lấy thức ăn đã được hâm nóng mang ra.
Tần Chinh không ở, Quý Lam Xuyên cũng lười thực hiện quy củ ăn không nói, ngủ không nói.

Cậu múc một muỗng canh trứng, chậm rãi há miệng mà hỏi dò hỏi: "Hôm qua A Hành trở về nhà sao?"
"Không có, nói là chơi mệt nên ngủ lại luôn ở nhà bạn bè gì đó." Đau lòng nhìn người trẻ tuổi ngoan ngoãn sạch sẽ này, Trương mụ cẩn thận châm chước tìm từ ngữ nói.
Vậy thì không phải là Tần Tử Hành ôm mình trở về phòng?
Mà Tần Chinh càng không có khả năng hạ mình mà ôm người.

Cho nên, cậu chính là mộng du trở về phòng không sai.
Thấy thiếu niên vui đầu ăn cơm không nói tiếng nào, Trương mụ chỉ cho là đối phương vì đại thiếu gia mà khó chịu trong lòng.

Nhớ tới phân phó trước khi đi của Tần Chinh, bà liền mở miệng an ủi: "Ông chủ nói, nếu cậu muốn ngủ thêm thì không cần mỗi ngày miễn cưỡng dậy sớm."
Sợ thiếu niên hiểu lầm, Trương mụ lại theo sát lấy bổ sung một câu: "Ngữ khí rất tốt, không phải trách cứ."
Ngữ khí rất tốt sao? Nắm cái muỗng trong tay, Quý Lam Xuyên bỗng nhiên liền không có tâm tình ăn tiếp.


Tần Chinh người này là điển hình nói năng chua ngoa, nếu đối phương chịu ôn tồn "Quan tâm", vậy hắn tám phần là nói cho có lệ rồi.
Nguyên chủ Quý Lam không có khả năng nhìn ra, thậm chí vì cùng "Ba chồng" có quan hệ hòa hoãn mà vui vẻ không thôi.

Nhưng Quý Lam Xuyên là người nào, cậu trước kia đã được quá khứ lúc trẻ mài dũa đến thông thấu, không cần chỉ điểm liền rất mẫn cảm nhận ra.

Không cần dậy sớm, là không muốn nhìn thấy mình trên bàn ăn sao?
Căm giận mà ăn một ngụm cơm, Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy hảo tâm của mình đúng là cho cẩu ăn.

Mệt cho cậu tối hôm qua còn thức đêm thổi khúc cho Tần Chinh nghe, kết quả là người ta không hề cảm kích.
Sự tình vì sao lại đột nhiên biến thành dạng này? Là đêm hôm qua khi cậu ngủ rồi chảy nước miếng ra thảm lông, hay là Tần Chinh bất mãn vì cậu ngủ say trước hắn?
Câu được câu không mà rối loạn trong đầu, Quý Lam Xuyên nuốt xuống một hơi nước chanh liền khôi phục tỉnh táo.

Cậu từ trước đến nay là người vạn sự không để bụng, nói dễ nghe là phóng khoáng, còn nói khó nghe chính là đạm mạc.
Nhân sinh khổ đoản, phiền não đến phiền não đi rất không thú vị.
Mà quả thật, Quý Lam Xuyên cũng cảm nhận được, Tần Chinh xa lánh mình.
Trừ bỏ đưa thẻ ngân hàng bên trong có tiền thù lao về chuyện của Hoắc Đóa Đóa, hai người trong vòng một tuần nay cơ hồ là không giao tiếp gì.

Quý Lam Xuyên rất thức thời, nghe được sự ám chỉ của đối phương, tự nhiên sẽ không dậy sớm xuống lầu nữa.

Mà Tần Chinh gần đây cũng rất bận rộn, ngoại trừ cơm trưa phải ăn bên ngoài, còn cơm tối cũng không có về nhà ăn.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, thái độ của mấy người giúp việc ở Tần gia đối với cậu lại không có thay đổi gì.

Nguyên chủ đã từng nhận được sự khách khí xa cách như có như không, còn Quý Lam Xuyên chỉ là lúc vừa mới xuyên tới thì được trải nghiệm một lần.
...
Làm một "Chủ nhân" duy nhất trong nhà, Quý Lam Xuyên đã được Trương mụ nhiệt tình cưng chiều.

Liên tiếp mấy ngày được ăn đồ ngọt, làm Triệu Trác không thể không quan tâm đến sinh hoạt gần đây của cậu.
"Hình như dạo này cậu béo lên thì phải." Thấy thiếu niên nói muốn nghỉ ngơi, Triệu Trác một lời không hợp liền gọi điện thoại qua Wechat tới.

Gần đây, danh khí của Vân Lam đang bay lên cao.

Cho nên, Quý Lam Xuyên cũng bước vào hàng ngũ streamer hàng đầu của Strawberry Live.
"Có sao?"

Đeo tai nghe để tiếp điện thoại, Quý Lam Xuyên nhàm chán mà ở phòng tập gym ép chân.

Mặc dù đây là thói quen của nguyên chủ, nhưng gần một tháng kiên trì, cậu phát hiện mỗi ngày ra một chút mồ hôi cũng rất tốt.
Cất điện thoại di động vào túi, Quý Lam Xuyên nhéo nhéo mặt mình: "Nhưng mỗi ngày tôi có rèn luyện mà."
"Chắc là do bánh ngọt của Trương mụ làm ngon đi? Pudding caramel ngày hôm qua đúng là siêu ngon.

Nhưng nếu là béo thật, vậy thì mấy ngay tới tôi sẽ thử điều chỉnh chế độ ăn uống xem?"
"Không cần không cần." Cuống quít lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, Triệu Trác đẩy đẩy mắt kính, cấp tốc ghi lại hai từ pudding caramel to tướng trong ghi chú.
Sợ thiếu niên thật sự ăn kiêng, hắn lại thành khẩn mà khen ngợi: "Thật, cậu như bây giờ là đẹp nhất."
Lời này cũng không giả, nguyên chủ vì muốn làm một bạch liên hoa để nam nhân che chở.

hắn thường thường bữa đói bữa no mà ăn cơm.

Hắn biết rõ mấy người có địa vị cao thích loại hình gì, cho nên hắn tận lực duy trì sự tươi trẻ của một thiếu niên.

Nhưng Quý Lam Xuyên lại bất đồng, khi còn bé không được ăn uống đầy đủ nên không muốn lãng phí đồ ăn.

Trừ phi là cốt truyện yêu cầu, nếu không cậu sẽ ăn hết một phần thức ăn kia.
Bởi vậy, sau khi thân xác thay đổi linh hồn mới, sự khác nhau giữa Quý Lam Xuyên và nguyên chủ cũng dần dần rõ ràng lên.

Nếu nói nguyên chủ là hoa hải đường trắng dịu dàng, thì Quý Lam Xuyên chính là một đóa hồng trắng vừa chớm nở.

Tuy cả hai đều là loài hoa màu trắng, nhưng người sau không chỉ có những chiếc gai nhỏ màu sẫm, mà khi đến gần, sẽ ngửi thấy được một mùi thơm vừa ngọt ngào lại kiêu sa.
Loại thay đổi trong xương cốt này, một chốc rất khó làm người phát hiện.

Nhìn gương luyện tập mấy lần biểu tình "Thanh thuần vô tội" cùng "Lã chã chực khóc", Quý Lam Xuyên lại cùng Triệu Trác nói vài câu mới cúp điện thoại.

Triệu Trác mặc dù là người của Tần Chinh, nhưng cách đối nhân xử thế của hắn cũng không làm cho Quý Lam Xuyên cảm thấy mạo phạm.
Thấy hôm nay ánh nắng vừa vặn, Quý Lam Xuyên trở về phòng tắm rửa rồi chuẩn bị đi xuống lầu giúp Tôn bá tưới hoa.

Ở trong nhà nhàm chán quá mức, đi chăm sóc hoa cỏ còn có thể tu dưỡng tâm tình.
Mà bên kia, Tần Chinh đang ngồi làm việc ở trong thư phòng, cũng nhận được báo cáo mỗi ngày do Triệu Trác gửi đến.


Ấn chuông gọi Trịnh thúc tới, Tần Chinh mặt vô biểu tình mà muốn một cái pudding caramel.
Không sai, Quý Lam Xuyên nghĩ lầm trong nhà không ai.

Nhưng lại không biết Tần Chinh đang ở trong thư phòng chỉ cách cậu có mấy bức tường.

Chỉ cần Tần tam gia muốn tránh, cho dù là ở cùng dưới một mái hiên, hai người cũng không có cơ hội chạm mặt.

Hơi nóng của gió hè từ cửa sổ thổi vào, vừa lúc va chạm với khí lạnh của điều hòa tản ra, liền tạo thành một loại nhiệt độ thoái mái dễ chịu.

Tần Chinh vốn hiếm khi chậm trễ công việc, liền bật máy tính lên, lại lần nữa chuyên tâm vào sự nghiệp.
Nhưng không được bao lâu, liền thấy nghe tiếng cười nói quen thuộc của thiếu từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.

Giọng nói kia thường xuyên xuất hiện trong mộng, còn mang theo vẻ mềm mại độc nhất vô nhị.

Tần Chinh không vui nhíu mày, muốn đem cửa sổ đóng lại để không bị quấy nhiễu.
Đối với Tần Chinh, là kiểu người luôn luôn kiểm soát mọi thứ trong tay mà nói, "Quý Lam" chính là ngoại lệ, làm hắn không thể nào kiểm soát được.

Vừa mới đi tới bên cửa sổ, ánh mắt của hắn đã không thể rời khỏi người thiếu niên mới từ bụi hoa đi ra.
Ánh nắng chói chang nhưng không nóng, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi sáng màu, tay áo xắn lên, trong tay còn cầm một cái kéo lớn, làn da của cậu rất trắng.

Tất cả mọi thứ làm toát lên sự tươi tắn chỉ có ở những người tuổi mới đôi mươi.

Vô luận đứng ở chỗ nào, thiếu niên xinh đẹp kia luôn luôn tỏa sáng.
Không biết là Tôn bá nói cái gì, thiếu niên bỗng tính trẻ con mà nở nụ cười.

Tầm Chinh không nghe rõ tiếng cười kia, chỉ chăm chăm nhìn vào đôi môi mềm mại mà phấn nộn của đối phương.
Chỉ cần hơi dùng lực một chút, là có thể làm cánh môi kia càng thêm nhuận hồng.
"Thùng thùng."
Những suy nghĩ chạy loạn của Tần Chinh vừa lúc bị tiếng gõ cửa kéo lại.

Hắn thấp giọng nói một câu "Vào đi", nhưng người vẫn đứng im ở chỗ cửa sổ.
Lão quản gia ăn mặc quy củ bưng khay đi vào.

Trên khay là bánh pudding caramel mà Tần Chinh yêu cầu.

Bởi vì phát hiện Quý Lam Xuyên thích ăn, cho nên Trương mụ đã đặc biệt làm thêm một ít cho vào tủ lạnh.
Không hỏi người kia đột nhiên vì sao lại muốn ăn đồ ngọt, lão quản gia sau khi đưa bánh pudding cho Tần Chinh, liền an tĩnh đứng sang một bên.


Tuỳ ý múc một muỗng bỏ vào miệng, Tần Chinh nhướng mày bất ngờ.
Quả nhiên là trẻ con mới có thể thích loại đồ vật này.
Không sai, chính là trẻ con, một nhóc con nhỏ hơn mình 15 tuổi.

"Trịnh thúc." Thưởng thức bình thủy tinh đựng bánh pudding trong tay, nam nhân đột nhiên lên tiếng.
Lão quan gia cung kính đứng ở một bên, mắt nhìn thẳng: "Thiếu gia."
Trịnh thúc là lão nhân gia do ba mẹ Tần Chinh lưu lại, cho nên ông xưng hô với Tần Chinh khác với những người giúp việc ở Tần gia.

Ông đã nhìn đối phương từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, làm sao mà không nhìn ra sự khác thường của Tần Chinh chứ.
"Nhắc nhở Tần Tử Hành, bảo nó đừng quá ham chơi."
Trong mắt lần đầu tiên loé lên sự kinh ngạc, Trịnh thúc không ngờ Tần Chính sẽ phân phó như vậy.

Tần tam gia ở trong vòng danh lợi, mọi việc đều luôn thuận lợi, giống như là chưa bao giờ biết cái gì gọi là đi đường vòng cùng từ bỏ.

Càng đừng nói Quý Lam hiện tại chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của Tần Tử Hành.

Chẳng sợ là đối phương có lưỡng tình tương duyệt với Tần Tử Hành hay không, thiếu gia cũng có thể quyết đoán mà đoạt người về tay.

Ý thức được đây không phải là sự hứng thú nhất thời, Trịnh thúc đáp một tiếng, yên lặng đem trình độ quan trọng của thiếu niên tăng lên một bậc.
Nghe thấy tiếng Trịnh thúc đóng cửa rời đi, Tần Chinh lại nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng nõn dưới nắng của thiếu niên.

Hắn là một "người trung niên" có tâm trí thành thục, sao có thể để một nhóc con làm mình mất kiểm soát được.
Chỉ cần đem khoảng cách giữa bọn họ kéo xa, chỉ cần thêm một ít thời gian..........
*
Tần đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện trước cửa lớn Tần gia.

Thiếu nhiên nhìn thấy người nọ, hai mắt lập tức sáng lên, buông kéo xuống, như con nai tung tăng nhảy nhót mà đi lên.
Dù đã cố gắng hết sức để tỏ ra vững vàng và dè dặt, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận thấy sự nhẹ nhàng trong bước chân của thiếu niên.
"Rầm."
Bình thủy tinh nhỏ vỡ tan, thìa và bánh ngọt rải rác thảm hại trên mặt đất.

Nam nhân mắt không thấy tâm không phiền mà kéo rèm lại.

Lần đầu tiên trong đời của hắn bật ra câu nói thô bạo———
Đi con mẹ nó muốn kiểm soát đi.
Nhìn con thỏ ngu ngốc này khiến tâm thêm phiền.

.

Bình Luận (0)
Comment