Edit: Min
"Hắt xì."
Nhẹ nhàng đánh cái hắt xì, thiếu niên ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Tần Tử Hành đột nhiên trở về nhà, thế cho nên Quý Lam Xuyên chỉ có thể từ bỏ chăm sóc hoa cỏ để đi bồi đối phương diễn kịch.
Vừa mới ở chỗ Bạch Thời Niên đầy một bụng khí, hiện tại Tần Tử Hành nhìn đến Quý Lam, chỉ cảm thấy, nhìn như thế nào cũng hài lòng.
Người này xinh đẹp mềm mại lại không nữ nhân, mỗi một điểm đều gãi đúng vào chỗ ngứa của hắn.
Nghĩ đến mấy ngày vừa rồi lạnh nhạt với thiếu niên, Tần Tử Hành thấp giọng hỏi: "Em bị cảm?"
Nhìn thấy người yêu quan tâm, trong mắt thiếu niên tràn đầy niềm vui mừng, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, cho nên mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ gây thơ trong sáng.
Mà Bạch Thời Niên cũng mới 23 tuổi, lại không có sự trẻ con ngây thơ đó.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Tần Tử Hành cảm thấy, Thời Niên sau khi về nước đã trưởng thành quá nhanh.
Tuy nói vẫn là người kia, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ánh mắt Tần Tử Hành phức tạp, hắn giơ tay sờ sờ đầu thiếu niên.
Tựa hồ như muốn thông qua đối phương để tìm kiếm hình bóng người nào đó trong trí nhớ.
"Gần đây anh bận quá, đã ủy khuất em rồi."
Làm bộ thẹn thùng mà tránh né, Quý Lam Xuyên làm sao không biết đối phương suy nghĩ gì.
Ăn chơi đến quên trời quên đất, bỗng nhiên quay đầu lại, tám phần là ở chỗ Bạch Thời Niên ăn đau.
Quý Lam Xuyên nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại làm bộ không biết mà vui vẻ nhảy nhót.
Khi không có Quý Lam Xuyên xuyên qua nguyên tác, có rất nhiều đọc giả ở trong khu bình luận mà trào phúng thế thân "ngu xuẩn vô dụng" này.
Có lẽ vì có quan hệ nhân quả với nguyên chủ, cho nên Quý Lam Xuyên sẽ có chút "đồng cảm" mỗi khi trong nguyên tác sự kiện gì đó.
Cũng may sự đồng cảm này không ảnh hưởng đến ý chí của cậu, nhiều lắm chỉ xem như một chút chấp niệm còn dư lại trong thân thể.
Tính tính thời gian, lúc này trong nguyên tác cũng là đoạn "Nhân vật chính đón gió về nước".
Mặc dù Bạch Thời Niên đã về nước trước đó, nhưng vở kịch lớn ba ngày hai đêm ở sơn trang suối nước nóng hẳn là sẽ không dễ dàng xoá bỏ.
Quả nhiên, sau khi hai người vào nhà, Tần Tử Hành cầm ly nước hoa quả mà Trương mụ bưng lên, cười nói: "Một mình ở trong nhà chắc là rất nhàm chán đúng không? Bạn anh biết một sơn trang suối nước nóng không tồi.
Cuối tuần này, anh mang em tới đó thư giãn nhé."
"Sơn trang suối nước nóng?" Nỗ lực đem mặt đỏ hồng, Quý Lam biết rõ còn cố ý hỏi: "Chỉ, chỉ có em và A Hành sao?"
Động tác uống nước dừng lại, Tần Tử Hành nghiêng đầu, làm bộ không nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt đối phương.
Hắn buông cái ly, chọc chọc trán thiếu niên, trêu ghẹo: "Cái đầu nhỏ này cả ngày suy nghĩ miên man gì đó? Không phải mỗi chúng ta, còn có mấy người bạn khác nữa."
Bạn?
Nghe thấy từ này, ánh sáng trong mắt thiếu niên lập tức ảm đạm xuống.
Nhưng cậu che giấu phần mấy mát này cực nhanh, ý cười trên mặt cũng thập phần tự nhiên.
Tần Tử Hành tự tin lại tâm lớn, chỉ cho rằng chim hoàng yến nuôi trong nhà sẽ rất dễ dỗ.
Nhưng Tần Chinh ở lầu hai lại khác, hắn đang đứng trong góc khuất mà nhìn về phía hai người.
Hắn kinh ngạc, mình thế nhưng lại nắm bắt được cảm xúc của người khác một cách tỉ mỉ.
Rõ ràng là khổ sở nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười vui.
Con thỏ ngu ngốc này am hiểu nhất chính là ủy khuất chính mình.
(Đến Tần tam gia cũng bị ẻm nó lừa cho quay như chóng chóng.)
Ngăn chặn xúc động muốn chống lưng cho đối phương, Tần Chinh hít sâu một hơi, nhắm mắt xoay người đi.
Dưới lầu là tiết mục hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình cực kì khó coi, hắn mà ngốc đi xuống, chỉ sợ làm mình tức chết.
Hắn là người trưởng thành, có lý trí mạnh mẽ và biết kiềm chế, tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới dâm uy tình yêu.
Đời mà, ai chả có lúc bị vả mặt đôi ba lần.
Tần tam gia cũng không ngoại lệ.........
Nửa giờ sau, trợ lý tinh anh của tổng tài nhận điện thoại, mặt đầy nghiêm túc mà nghe lệnh ông chủ nhà mình phân phó———
"Kiểm tra xem cuối tuần này Tần Tử Hành đến sơn trang nào........."
"Giúp tôi an bài hành trình, tốt nhất đừng để bất luận kẻ nào biết."
—
Nói là cuối tuần, kỳ thật là chiều thứ 6 Tần Tử Hành đã mang Quý Lam Xuyên rời nhà xuất phát.
Xe hắn đi là xe đua, cho nên tài xế sẽ không đi theo cùng.
Đời trước Quý Lam Xuyên gặp tai nại xe cộ cũng là lúc đang ngồi ở ghế đầu.
Biết kiêng kỵ của Tần Tử Hành, cậu cũng lười tranh cái ghế phó "Có ý nghĩa đặc thù" kia.
Ngồi ở đâu mà chả là ngồi.
Một đường đi không phải ngồi gần đối phương, cậu ngược lại càng thanh tịnh hơn.
Nếu xét ở mặt ngoài, Tần Tử Hành rất biết cách chăm sóc tình nhân.
Hắn tiếp nhận va ly nhỏ trong tay thiếu niên, rồi lại tự nhiên mà duỗi cánh tay bảo vệ đỉnh đầu đối phương: "Cẩn thận."
Trong phim thần tượng, mấy anh nam chính cũng hay hành động như vậy.
Mà động tác này rất dễ làm khuynh đảo tâm tư của cả trai lẫn gái.
Đáng tiếc Quý Lam Xuyên không phải là đám học sinh ngây ngô kia, càng không phải là nguyên chủ một lòng.
Đối với ôn nhu của Tần Tử Hành, nội tâm không chỉ không gợn sóng, thậm chí còn có chút buồn cười.
Cãi nhau với Bạch Thời Niên, rồi quay qua săn sóc cậu.
Quả nhiên, vai chính công này là một tên tra nam chính hiệu, luôn coi mình là trung tâm vũ trụ.
"Gần đây A Hành rất mệt sao? Em thấy anh luôn không được vui."
Châm ngòi ly gián thì ai mà không biết.
Xe vừa mới khởi động, Quý Lam Xuyên liền chậm rãi lên tiếng đầy quan tâm.
Giọng nói của thiếu niên mềm mại dịu dàng, rất dễ làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.
Tần Tử Hành thích nhất đối phương ôn thuần, tự nhiên liền mở miệng nói ra hết: "Anh cảm thấy..............Nhiều năm trôi qua, con người có chút biến hoá lớn."
Nghĩ đến chuyện cãi nhau với Bạch Thời Niên, trong lòng hắn lại buồn bực một trận.
Bởi vì tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm kia, cộng thêm việc, hắn cùng Quý Lam chiến tranh lạnh không lý do.
Cho nên, Tần Tử Hành mấy ngay nay, tự nhiên là muốn tìm cơ hội ở bên ánh trăng sáng của mình nhiều hơn.
Vốn tưởng rằng, đây là tình yêu thầm kín cam chịu, nhưng ông trời không phụ lòng người.
Thời Niên sau khi về nước, liền click mở xu thế nào đó ra, cho dù chỉ là một dấu hiệu nho nhỏ thôi, nhưng cũng đủ làm Tần Tử Hành mừng rỡ như điên.
Tần Tử Hành đang lúc muốn thừa thắng xông lên, hắn lại phát hiện Bạch Thời Niên có việc gì đó gạt mình: Lúc ăn cơm, đối phương nhận được một tin nhắn.
Hơn nữa, còn theo bản năng mà tránh né mình đi.
Là thanh mai trúc mã mười mấy năm, hắn đối với Bạch Thời Niên, mỗi một cái chi tiết đều rất hiểu rõ.
Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, nhưng nó vẫn như một cái gai đâm vào trong lòng Tần Tử Hành.
Vì thế, khi đối phương lần thứ hai nhận được tin nhắn cũng không chịu giải thích.
Tần Tử Hành cuối cùng nhịn không được mà ôm một bụng khí rời đi trước.
———Có lẽ là gen trong xương cốt người Tần quấy phá, Tần Chinh cùng Tần Tử Hành đều có dục vọng khống chế rất mạnh.
Chẳng qua người trước nghiêm khắc kiềm chế bản thân, người sau lại quá nghiêm khắc với người khác.
Dù không đoán được cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, nhưng thiếu niên vẫn rất cẩn thận, nhìn dòng người ngoài cửa sổ xe, thấp giọng nói: "Là người thì sẽ thay........"
"Nhưng Quý Lam đối với Tần Tử Hành vẫn sẽ trước sau như một."
Nghiêm túc nói xong mấy lời âu yếm, thiếu niên lúng túng dịch đến một góc khó nhìn thấy trong gương chiếu hậu.
Tần Tử Hành cười ngọt ngào nói vài câu, nhưng không đáp lại ý của đối phương.
Nội tâm vì nguyên chủ mà nói một câu không đáng giá, Quý Lam Xuyên làm bộ mà ngáp một cái.
Sau đó thuận lý thành chương rồi ngủ suốt đường đi.
Nếu nơi này được Tần Tử Hành coi trọng thì chắc hẳn cũng không tồi.
Nhân viên sơn trang đã sớm đứng chờ ở bên ngoài.
Tần Tử Hành đem hành lý cùng xe giao cho đối phương, lúc sau liền mang thiếu niên vừa mới tỉnh đi dạo một vòng.
Sơn trang suối nước nóng này được núi sông bao bọc, quanh núi còn phảng phất vài làn khói trắng, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Quý Lam Xuyên hít sâu một hơi không khí trong lành hiếm có này, tức khắc cảm thấy, bị bắt làm lá chắn kéo đến nơi này cũng không tồi.
Thành phố M vào mùa hè rất oi bức, trong sơn trang còn đặc biệt chuẩn bị mở ra một băng tuyền có thời hạn.
Cho nên, dù bây giờ là cuối tháng 8, công việc kinh doanh ở đây cũng rất tốt.
Chẳng qua, nếu là những thiếu gia như Tần Tử Hành muốn đến, người phụ trách sơn trang phải mở nó trước thời hạn.
Biết phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Tần Tử Hành dẫn người trở lại khách sạn.
Quý Lam Xuyên trộm quan sát khắp phòng.
Ồ! Quả nhiên là phòng tổng thống có phòng ngủ chính và phụ.
Người khác có thể cho rằng, này là phong cách mà Tần đại thiếu gia nên có.
Nhưng Quý Lam Xuyên — người đã quen thuộc với cốt truyện lại biết, đây là Tần Tử Hành muốn vì Bạch Thời Niên mà "Thủ thân".
Trong nguyên tác, Quý Lam không có đến, mà Tần Tử Hành cũng không đặt phòng tổng thống.
Không có tiểu tình nhân bên người vướng bận, hắn nóng lòng tìm cớ để có thể cùng Bạch Thời Niên ngủ ở một chỗ.
Xem thường người nào đó làm bộ làm tịch một phen.
Quý Lam Xuyên giả vờ được dỗ vui vẻ mà vào ở phòng của phu nhân.
Tuy rằng, nguyên chủ luôn trêu chọc câu dẫn đối phương, nhưng nếu không xác định là Tần Tử Hành yêu mình trước, "hắn" cũng không có ý tưởng đem thân thể của mình dâng lên.
Ngây thơ xen lẫn gợi cảm mới là vũ khí sắc bén khiến nam nhân vô pháp chống đỡ nhất.
Càng không chiếm được lại càng muốn.
Nguyên chủ tạo dựng hình tượng tiểu bạch hoa, tự nhiên phải đợi Tần Tử Hành nhịn không được mới chủ động nhào tới.
Mà Tần Tử Hành nhìn trúng chính là tình yêu thuần khiết không dục vọng của nguyên chủ.
Hắn lấy cớ "Quý Lam" còn nhỏ, nói là không nỡ lòng nhưng vẫn muốn tiến thêm một bước thân mật.
Cho nên, trời xui đất khiến thế nào, hai người này đã đạt được sự thống nhất kỳ lạ trong vấn đề chăn gối.
Cuối cùng cũng làm được một chuyện thông minh.
Quý Lam Xuyên thầm khen ngợi một câu trong lòng.
Cậu cầm máy tính bảng ở đầu giường lên, tuỳ ý mà tham khảo mấy tư liệu trên mạng.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Quỷ mới biết Bạch Thời Niên có học mấy thể loại cung đấu hay không? Nhỡ chẳng may y cho mình một vố thì sao?
Đột nhiên di dộng "Ting ting" hai tiếng, lúc này Quý Lam Xuyên mới nhớ tới mình chưa xin nghỉ với Triệu Trác.
Cuối tuần phải ở lại sơn trang, cậu chắc chắn không thể đảm bảo mỗi ngày Livestream hai giờ.
【 Nhớ đăng bài trên Weibo nói mấy hôm không live là được.】
Không nghĩ tới Triệu Trác dễ nói chuyện như vậy.
Quý Lam Xuyên vừa định nhắn từ "Được", liền thấy đối phương lại gửi đến một tin nhắn:
【 Cậu cùng Tần thiếu đến sơn trang suối nước nóng nổi tiếng nhất ở ngoại thành?】
【 Đúng vậy.
A Hành đưa tôi đi thư giãn ~#^_^#】
Dở khóc dở cười mà nhìn tin nhắn, Quý Lam Xuyên khó có thể tưởng tượng được vẻ mặt đầy bát quái của Triệu Trác.
Chắc là Tần Chinh không có hứng thú với mấy chuyện râu ria này, cho nên những câu hỏi kiểu này, hẳn là do đối phương tò mò đi.
Đáng tiếc, thế sự vô thường, ngay cả đạo sĩ cao minh nhất cũng không thể đem thiên cơ tính chuẩn xác được.
Sau khi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Trác đẩy đẩy mắt kính, liền chụp lại màn hình của toàn bộ khung chat, rồi gửi qua cho ông chủ.
Nhìn thấy icon cuối cùng kia, Tần Chinh liền nhíu nhíu mày.
Sau đó hắn paste lên mạng kiểm tra.
Lại sau đó tiếp, hắn đen mặt, đóng sập máy tính lại.
Hạnh phúc lại ngượng ngùng?
Tại sao nhóc con này không sử dụng biểu cảm khuôn mặt đó khi nhắn tin cho mình?
.