Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 13

Ngày hôm sau, mưa phùn lất phất, từ sáng sớm đã không ngừng rơi.

Trình Cẩn Tri không vội vàng đến Hiền Phúc Viện, cũng không có việc gì gấp gáp khác, chỉ ngồi trước cửa sổ lười biếng xem sổ sách, tâm trí không đặt ở đó, xem một lúc lại thất thần, cuối cùng dứt khoát đặt sổ sách xuống, mở cửa sổ ngơ ngẩn nhìn mưa rơi bên ngoài.

Rất lâu sau, nàng lại lấy sổ tay ra.

Minh Nguyệt quân.

Hôm nay mưa rơi trước hiên, rả rích không ngừng, đoán chừng tối nay không gặp được người.

Người hôm nay đã không ở Biện Kinh, e rằng cũng không ở Lạc Dương, không biết sẽ ở nơi nào?

Ngày xưa ta từng nói với người rằng, trời đất rộng lớn, mặc sức người dạo chơi, nhưng giờ đây ta lại không khỏi tự hỏi: Thiên địa của riêng ta ở đâu?

Một đời ta yếu ớt như phù du, sáng sinh tối chết, không có gì để nương tựa. Thế nhưng ta có suy nghĩ cảm nhận, phù du có thể có suy nghĩ cảm nhận sao?

Nếu không, chẳng phải sướng hơn ta sao?

Thôi rồi… Có lẽ ta lại mắc tật suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay cũng quá chán nản, quá luyên thuyên, lẽ ra ta cũng có vài chuyện vui muốn kể.

Tam thẩm trong nhà rất mê ăn uống, tinh thông ngũ vị. Mấy hôm trước gặp mặt, vừa nói được vài ba câu, liền hỏi ta Lạc Dương có món cao lương mỹ vị nào mà người ngoài không biết không, bảo ta kể chi tiết, để bà ấy bảo đầu bếp làm theo.

Ngày đó ta bị bầ ấy giữ lại trong viện để hồi tưởng nửa canh giờ về các món ăn Lạc Dương.

Trong viện của bà ấy lại có ba nữ đầu bếp.

Tam thẩm còn tự sáng tạo một món ăn, tên là tôm kho trứng muối, tự hào là mỹ vị nhân gian, khen không ngớt lời, vậy mà lại thuyết phục được ta, cũng muốn nếm thử.

Có lẽ, say mê ẩm thực, cũng không phải là một nơi chốn an ủi lòng người, ít nhất ta thấy bà ấy vui vẻ trong việc đó, khiến người ta ghen tị.

Nhưng ta lại sợ thân hình quá đầy đặn– Tam thẩm chính là như vậy. Hơn nữa ta vốn không phải người thích ăn uống, con đường này cuối cùng cũng không hợp với ta.

Ví dụ, ta đã nếm thử heo sữa quay ở kinh thành, cũng uống rượu nho Tây Vực, tuy cảm thấy ngọt ngào, nhưng chưa đến mức say sưa.

Đương nhiên, ta cũng hứng thú bừng bừng nếm thử đậu phụ rau dại, không cảm thấy có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng hai món trước, không biết người nào đó tại sao lại khen ngợi như vậy, chẳng lẽ lúc đó do bụng đói cồn cào chăng?

Sáng sớm ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa đánh vào trúc xanh rất lâu – chính là khu vườn trúc được chăm sóc kỹ lưỡng đã nói với người mấy hôm trước. Nước mưa lờ mờ, xanh biếc như sắp nhỏ giọt, lại sinh ra một vẻ phong tình khác lạ.

Bỗng nhiên nghĩ đến việc từng than vãn với người về cây trúc này, trong lòng ngượng ngùng. Có thể thấy những lời oán trách đầy bụng hôm trước là do ta có thành kiến với nó, nhưng nó cũng có lúc rung động lòng người.

Viết đến đây, nàng dừng lại, cầm bút rất lâu, cuối cùng để trống một hàng, từng chữ từng chữ viết: Minh Nguyệt quân, Minh Nguyệt quân…

Sau khi viết liền hai chữ Minh Nguyệt quân, nàng viết: Nguyện người bình an, thuận lợi.

Rồi nàng không thể viết tiếp được nữa.

Thực ra những gì nàng muốn nói, đâu chỉ là những chuyện vặt vãnh này, nhưng nàng chỉ có thể nói những chuyện này.

Những nỗi lòng sâu kín, nàng không thể tiết lộ một chút nào, càng không thể viết lên giấy, để người khác có cớ để bàn tán.

Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ phát điên mất, mười mấy năm trước đây đều học cách làm một hiền thê, thật sự đến giờ phút này, có lẽ nàng làm vẫn tạm được, nhưng mỗi ngày đều là sự giày vò.

Có cách nào để giải thoát không?

Nàng đột nhiên nghĩ đến con cái.

Một đứa trẻ mang dòng máu của mình, một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, gọi nàng là mẫu thân….và nàng cũng sẽ yêu thương nó, sẽ chăm sóc cuộc sống cho nó, dạy nó đọc sách viết chữ, nhìn nó lớn lên từng ngày…

Như vậy, cuộc đời nàng cuối cùng cũng đã làm được gì đó, để lại được gì đó.

Chẳng trách nữ nhân trên đời này đều quan tâm đến con cái như vậy, hóa ra là thế.

Thôi được rồi, vậy nàng hãy nhanh chóng có một đứa con của riêng mình đi, trước khi nàng phát điên…Vừa hay, cả phụ mẫu nàng lẫn cô mẫu đều vui vẻ khi biết nàng nghĩ như vậy.

Chiều hôm đó mưa tạnh, Trình Cẩn Tri đến Hiền Phúc Viện, kể lại lời của Tần Gián cho Tần phu nhân nghe.

Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, mặt sa sầm nói: “Hắn đúng là biết cách ban ơn, nếu đi Thẩm gia, ta tự mình đã nói với phu nhân Thẩm gia rồi, lại không phải không quen biết, cần gì hắn đi nói? Không nhận người thân, kẻ vong ân bội nghĩa keo kiệt!” Bà ấy oán giận mắng.

“Ta tuy là kế mẫu của hắn, nhưng cũng đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, quan tâm việc học của hắn. Từ khi ta vào cửa, có thứ gì tốt không phải ưu tiên hắn trước sao?

“Hắn học bên ngoài, mỗi lần muốn về, ta đều sai người chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon và giường chiếu, đích thân đi chăm sóc. Ta không cần hắn coi ta như sinh mẫu, chỉ cần hắn giữ thể diện bên ngoài, quan tâm Vũ nhi nhiều hơn, dù sao nó cũng là đệ đệ của hắn mà!

“Hừ! Hắn đối xử với tất cả mọi người trong Tần gia còn tốt hơn đối với đệ đệ hắn!”

Trình Cẩn Tri im lặng, đợi một lúc, thấy Tần phu nhân bình tĩnh hơn mới hỏi: “Vậy… Vũ đệ có đi Thẩm gia không ạ?”

Tần phu nhân mắng xong, cuối cùng nói: “Đi đi, có một người thầy giỏi thì vẫn tốt hơn.”

“Vậy là để biểu ca đi nói hay mẫu thân tự đi nói?”

“Ai cần hắn đi nói, ta tự đi nói, để khỏi phải mang ơn hắn!” Tần phu nhân giận dữ nói.

Nói xong, bà ấy lại tự thay đổi ý định: “Thôi được rồi, mang ơn thì mang ơn đi, hắn đã nói như vậy rồi, không cần làm to chuyện. Hắn là người thân cận của Thái tử, lại là Hầu gia tương lai, Vũ nhi sau này còn phải dựa vào hắn.”

“Con cứ về nói với hắn, ta đồng ý rồi, Thẩm gia cũng không tồi, cảm ơn hắn đã có lòng này. Lát nữa ta sẽ bảo Vũ nhi cảm ơn hắn một lần nữa, như vậy hắn sẽ hài lòng thôi.”

Trình Cẩn Tri ngoan ngoãn lễ phép đáp: “Vâng, đợi biểu ca về con sẽ nói với chàng.”

Tần phu nhân biết bà mắng kế tử, thực ra cũng làm khó điệt nữ, dù sao bây giờ họ là phu thê.

Tiếp đó giọng điệu liền ôn hòa hơn một chút, kéo tay nàng nói: “Từ khi đến kinh thành, con vẫn chưa ra ngoài phải không?”

“Sao vậy mẫu thân?” Trình Cẩn Tri hỏi.

“Mấy ngày nữa có một chuyện vui, lão phu nhân của Lý lão Tể tướng tiền nhiệm tổ chức lễ mừng thọ, con qua đó chúc thọ, gặp gỡ người ở kinh thành, cũng có thể ra ngoài thư giãn.”

Trình Cẩn Tri hỏi: “Mẫu thân có đi không?”

Tần phu nhân lắc đầu: “Ta không đi, thím hai sẽ đi cùng con. Nhà họ Vương đã nhờ người đến nói chuyện hôn sự với nhà thím hai, muốn nói chuyện Cầm tỷ nhi. Thím hai thấy gia đình họ Vương không tồi, bên đó lại có quan hệ thân thích với Lý gia, chắc chắn sẽ đi, thím hai sẽ đi xem thái độ của đối phương.”

Trình Cẩn Tri hiểu ra, hỏi: “Nhà họ Vương nào?”

“Chính là nhà mẹ đẻ của Vương Quý phi trong cung, bây giờ trong cung ai phong quang bằng Vương Quý phi? Không chừng ngày nào đó sẽ làm Hoàng hậu đấy, người ta đã có lòng, hôn sự này tám chín phần sẽ thành. Thím hai của con là người ghê gớm như vậy, sao có thể bỏ qua?”

Chuyện trong cung, Trình Cẩn Tri cũng biết một chút. Từ Hoàng hậu đã qua đời mấy năm trước, đương kim Thái tử chính là con của Từ Hoàng hậu. Vương Quý phi được sủng ái nhiều năm, môn đăng hộ, dưới gối cũng có Cửu hoàng tử mười tuổi, nghe nói bẩm sinh thông minh, rất được Hoàng thượng yêu thích.

Gả vào nương gia của Vương Quý phi, quả thực là thêm dầu vào lửa, vô cùng vinh quang.

Trình Cẩn Tri chấp nhận, đến lúc đó sẽ cùng Vu thị đi.

Đến tối Tần Gián về phòng, Trình Cẩn Tri đã tắm gội xong, ngồi bên giường kể lại quyết định của Tần phu nhân cho hắn: Thư quan của Thẩm gia rất tốt, Tần phu nhân và Tần Vũ đều đồng ý đi, nhờ hắn đi nói với Thẩm gia một tiếng, nếu bên đó đồng ý, Tần phu nhân sẽ cho người đến nói chuyện.

Tần Gián nhìn nàng, đáp: “Giọng điệu của mẫu thân chắc chắn không tốt như vậy chứ? Hoặc là… bà ấy nên không coi trọng thư quán của Thẩm gia mới đúng.”

Trình Cẩn Tri nhanh chóng phủ nhận: “Đâu có đâu có, Trần lão tiên sinh mẫu thân vừa hỏi thăm liền biết. Hơn nữa nơi biểu ca giới thiệu, tự nhiên đáng tin cậy.”

“Nếu bà ấy có thể nhún nhường như vậy, sẽ không lần một lần hai tìm mọi cách để nhất định phải vào Thư viện Vô Nhai.” Tần Gián nói.

Trình Cẩn Tri im lặng một lát: “Cũng là tấm lòng thương con của mẫu thân, hơn nữa mẫu thân dù sao cũng là phụ nhân, không hiểu quy tắc của thư viện, cũng không hiểu chuẩn mực đạo đức trong lòng biểu ca. Ta đã nói rõ với bà ấy, bà ấy cũng hiểu rồi.”

Tần Gián nhìn nàng, rất lâu sau, đột nhiên nắm lấy tay nàng, nhìn nàng cười.

Giọng điệu lại dịu dàng hơn nhiều: “Bị kẹt giữa ta và mẫu thân, có phải khiến nàng rất khó xử không? Phải nói lời hay về ta trước mặt mẫu thân, lại phải nói lời hay về mẫu thân trước mặt ta?”

Hắn hỏi như vậy, Trình Cẩn Tri liền hiểu, hắn rất hiểu kế mẫu của mình, cũng hiểu sự bất mãn và oán hận của bà ấy đối với hắn. Nàng có nói bao nhiêu cũng không thể dỗ được hắn.

Nàng liền không che đậy sự yên bình nữa, nghiêm túc nói: “Cũng không sao, ta có thể ứng phó. Mẫu thân là người hiếu thắng, việc gì cũng không chịu thua, việc gì cũng muốn tranh giành vị trí đầu tiên, hơn nữa tính cách bướng bỉnh; còn biểu ca thì thân phận tôn quý lại từ nhỏ đã có danh tiếng thần đồng, vốn là tính cách kiêu ngạo, sao có thể bị người khác kềm kẹp khống chế?

“Trong nhà vốn dĩ lấy phụ thân làm trọng, nhưng phụ thân tính tình ôn hòa, ông ấy không thể điều hòa ở giữa, cho nên chàng và mẫu thân  mâu thuẫn ngày càng lớn. Thực ra dù hai người không phải ké mẫu kế tử, mà là mẫu tử ruột thịt, có lẽ cũng sẽ không mẫu từ tử hiếu*, luôn sẽ có những mâu thuẫn.

Mẫu từ tử hiếu*: Mẹ hiền từ, con hiếu thảo

“Bây giờ đã ở chung hơn mười năm, biểu ca ngày càng đủ lông đủ cánh, mẫu thân tuổi càng lớn, sức khỏe càng kém, dần dần bà ấy cũng sẽ nhận ra hiện thực, bắt đầu chấp nhận tuổi già, chấp nhận thua cuộc, đến lúc đó có lẽ sẽ tốt hơn.”

Tần Gián phát hiện mình chưa từng nói chuyện nghiêm túc với một nữ nhân như vậy, hắn thật lòng kinh ngạc trước sự bình tĩnh, thông minh, và sâu sắc của nàng… Nhưng nàng là người khép kín, nếu hắn không nói thẳng, nàng sẽ không nói, nàng chỉ sẽ dùng vài lời nói dối để dỗ dành hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy, dù chỉ để nàng dễ chịu hơn, hắn cũng sẵn lòng nhượng bộ kế mẫu một chút, không còn đấu đá nữa.

“Sau này Vũ đệ có khó khăn gì về học vấn, có thể đến hỏi ta, ta có lẽ biết một chút, dù không biết, cũng có thể đi hỏi những tiền bối ở Hàn Lâm viện. Bọn họ đều là tiến sĩ đỗ đầu, sẽ không kém gì giáo viên của Thư viện Vô Nhai.”

Trình Cẩn Tri bất ngờ ngẩng mắt, nở một nụ cười chân thành dịu dàng với hắn: “Cảm ơn biểu ca, mẫu thân và đệ đệ đều sẽ  rất vui mừng.”

Tần Gián ban đầu muốn tối nay ngủ một giấc yên ổn, hắn không muốn nàng nghĩ mình ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đó, đến đây chỉ vì chuyện đó, nhưng đôi khi, lại có chút không kìm được.

Dường như một nam nhân muốn thân mật hơn với một nữ nhân, chính là muốn ôm chặt lấy nhau, hòa quyện vào nhau.

Hắn từ trên giường đứng dậy: “Ta đi tắm gội trước.”

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió thổi lá trúc xào xạc, dường như còn mang theo những hạt mưa li ti, chim uyên ương vờn nước lay động trước mắt, suy nghĩ của nàng lúc bay xa khỏi thực tại, lại lúc sau bị kéo trở về, cảm nhận được cơ thể mạnh mẽ của nam nhân phía sau.

Sau khi nghỉ ngơi, nàng vẫn nằm đó, Tần Gián từ phía sau ôm nàng, v**t v* những đường cong nhấp nhô.

Một lát sau hắn hỏi: “Trước đây không phải đều vội đi tắm sao, hôm nay sao không động đậy?”

“Đợi một lát rồi đi.”

“Vì sao?”

Im lặng một lát, nàng khẽ nói: “Nghe người ta nói tắm ngay không dễ có thai.”

Tần Gián cười lên, chống người dậy nhìn nàng, v**t v* mặt nàng nói: “Không cần vội vàng quá, nàng yên tâm, ta ngày nào cũng đến, sớm muộn gì cũng mang thai.”

Nàng nằm nghiêng không nói tiếng nào.

Nàng vẫn còn mong đợi, một sinh mệnh hoàn toàn mới, một sinh mệnh sẽ chiếm hết rất nhiều thời gian và năng lượng của nàng. Dường như có một đứa trẻ, cuộc sống của nàng lại là một khung cảnh khác. Có lẽ có chút bốc đồng, có chút bế tắc, ký thác cuộc đời vô vọng của mình vào một người khác, nhưng… có thể làm gì khác được đây?

Thân ở trong lồng, nàng không có bất kỳ cách nào, chỉ có thể nghĩ đến con đường này.

Bình Luận (0)
Comment