Sáng hôm sau Tần Gián cùng Tạ Tư Hành đến Thư viện Vô Nhai.
Bên cạnh Tạ Tư Hành không có thư đồng, Tần Gián lấy một cỗ xe ngựa cho hắn. Hôm nay trời quang mây tạnh, hắn vốn quen cưỡi ngựa, nhưng nghĩ trên đường đi có thể nói chuyện với Tạ Tư Hành, liền vào trong xe ngựa.
Tạ Tư Hành nói với hắn: “Đại ca, đệ vốn sợ tam biểu ca trách đệ, nhưng hôm kia huynh ấy còn đến, còn tặng đệ cái bình nước bằng da dê này, đây có phải chứng tỏ huynh ấy không trách đệ không?”
Tần Gián nhìn cái bình nước đó: “Chất lượng khá tốt, nhìn có vẻ là thật lòng lựa chọn, hẳn là không phải lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nhưng dù đệ ấy có trách đệ hay không, đệ cứ coi như đệ ấy không trách đệ, dù sao đệ cũng không làm gì sai cả.”
Tạ Tư Hành gật đầu.
Sau đó nói: “Món quà tẩu tẩu tặng còn quý hơn đệ nghĩ, xin đại ca giúp đệ chuyển lời cảm ơn.”
Tần Gián nhớ lại, trước đây cô cô đối với Trình Cẩn Tri đặc biệt nhiệt tình, điều này không giống tác phong thường ngày của bà ấy. Bà ấy từ Thanh Châu đến nương tựa nương gia, tổ phụ đã đứng ra nhận nuôi, nhưng bình thường đương nhiên không thể quản nhiều chuyện sinh hoạt, cô cô tiếp xúc với người khác nhiều hơn, có lẽ vì một chút cốt khí, bà ấy chưa bao giờ chịu lấy lòng người Tần gia, cho nên quan hệ với mấy người tẩu tẩu đều rất bình thường, đối với ai cũng thờ ơ.
Nhưng ngày đó lại chủ động chào hỏi Trình Cẩn Tri mới về, còn chủ động gắp thức ăn cho nàng, quan tâm nàng có thai hay không, giờ Tạ Tư Hành lại đặc biệt cảm ơn, thái độ này khiến hắn bất ngờ.
“Đệ và cô cô dường như đều đối xử tốt với nàng ấy? Chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.
Tạ Tư Hành nghiêm túc đáp: “Vì tẩu tẩu đối xử tốt với mẫu tử đệ, không giống những người khác.”
“Sao cơ?” Tần Gián dường như không hiểu lắm.
Tạ Tư Hành do dự một chút, nói: “Đệ biết đệ và mẫu thân ở đây, như là họ hàng nghèo sống nhờ nhà người khác, hoàn toàn dựa vào ngoại tổ hỗ trợ, những thứ này vốn là của Tần gia, nhưng đệ lại mang họ Tạ.
“Trừ đại biểu ca ra, không ai coi trọng chúng đệ, nhưng lần trước tẩu tẩu lại lén đại cữu mẫu cho đệ đủ hai đả nến; cửa sổ phòng mẫu thân bị hỏng mãi không ai sửa, hôm qua lại có người đến thay cửa sổ, mẫu thân hỏi ra mới biết việc sửa chữa này giờ giao cho tẩu tẩu quản lý, là tẩu ấy phái người đến.
“Tẩu tẩu tấm lòng lương thiện, là người rất tốt.”
Tần Gián đặt tay lên vai hắn nói: “Đệ và cô cô khốn cùng, vốn là vận rủi, nhưng may mắn là đệ vẫn có nhà để ở, có cơm để ăn, có sách để đọc, đệ cũng không hề phụ lòng những điều này, nay lại vào Thư viện Vô Nhai.”
“Đến thư viện, đệ sẽ gặp rất nhiều người vừa thông minh, lại vừa sinh ra đã hiển quý, đừng nghĩ nhiều, một lòng đọc sách của mình. Chờ đến ngày đỗ đạt cao, những người bình thường coi thường đệ tự khắc sẽ đến gần gũi đệ; những người bình thường chăm sóc đệ, đệ mới có cơ hội biết ơn và đền đáp.”
Tạ Tư Hành gật đầu: “Đệ hiểu rồi đại ca, tuyệt đối sẽ không buồn rầu tự hạ thấp mình, lãng phí thời gian, đệ sẽ dùng hết mọi tinh lực để học hành cho tốt.”
Chuyển sang hắn lại nói: “Chỉ là mẫu thân nói với đệ, Trình gia là gia tộc lớn ở Lạc Dương, biểu tẩu lại gả cho biểu ca, đời này tự nhiên là vinh hoa phú quý, e rằng cả đời cũng không cần chúng đệ báo đáp.”
Tần Gián cười cười, xoa đầu hắn: “Đệ đúng là khéo ăn nói, nàng ấy đã đối tốt với các đệ, tất nhiên không phải vì muốn báo đáp. Nếu muốn báo đáp, thì sẽ giống như người khác nâng cao người trên, dìm người dưới, đối tốt với tổ phụ, đối tốt với cô mẫu nàng ấy rồi.”
Tạ Tư Hành ngượng ngùng cười cười.
Tần Gián quay đầu vén rèm xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy bầu trời xanh biếc ở xa.
Hắn đột nhiên nhận ra, thê tử mình là một người hiền đức không gì sánh bằng, xứng đáng là lương phối.
Trong giây lát cảm thấy có chút vui mừng, lại có chút tự hào.
Ba ngày sau , Trình Cẩn Tri cùng nhị thẩm Vu thị đi đến nhà họ Lý.
Lý lão phu nhân đại thọ tám mươi tuổi, tuổi cao như vậy, xứng đáng là đại hỷ, cho nên thọ yến tổ chức rất náo nhiệt, khách khứa đông như mây.
Từ khi mười mấy tuổi, mẫu thân đi ra ngoài đều đặc biệt dẫn nàng theo, dạy nàng các lễ nghi hỷ sự và tang sự, lễ nghi ăn uống nói chuyện với người khác. Kinh thành và Lạc Dương cách nhau không quá hai trăm dặm, không có gì khác biệt. Trình gia và phủ Ích Dương Hầu đều có chút danh tiếng, cho nên nàng đến đây cũng khá tự tự nhiên, thoải mái, chỉ cần nói nhiều hơn một chút, cười nhiều hơn một chút là được.
Nàng không đi khắp nơi, phần lớn là ở cùng Vu thị. Vu thị hôm nay đến là có mục đích, quả nhiên rất nhanh có một phụ nhân* tìm đến bà ấy, hai người chào hỏi nhau, vào sảnh tiệc ngồi cùng nhau trò chuyện phiếm.
Phụ nhân*: người nữ nhân đã có chồng
Vị phụ nhân tìm Vu thị này chính là phu nhân Nhà họ Vương, Vương Quý phi là đường muội của phu quân bà ấy. Vì quan hệ của Vương Quý phi, phu quân bà ấy hiện đang giữ chức Ngự tiền Long Hổ vệ thống chế.
Vương Quý phi và ca ca bà ấy là Vương Thiện vì tai họa của gia tộc mà bị đưa vào danh sách tội phạm, Vương Quý phi làm ca kỹ trong cung, Vương Thiện làm hoạn quan. Sau khi họ có được quyền thế, nhà họ Vương không có con cháu trực hệ, cho nên đường huynh đệ nhà họ Vương đã có cơ hội, lần lượt đảm nhiệm các chức quan trọng yếu, một người thăng quan thì cả họ được nhờ.
Nghe nói vị đường điệt* nhà họ Vương này cũng rất được Vương Thiện yêu quý.
Đường điệt*: cháu họ
Chuyện này không liên quan đến Trình Cẩn Tri, nhưng liên quan đến chuyện hôn sự của Tần gia, nàng cũng yên lặng lắng nghe.
Vị đường điệt này cũng nhậm chức trong cấm quân, làm Uy Viễn tướng quân lục phẩm, lại cùng cấp với Tần Gián. Nhưng về chức quan Trình Cẩn Tri cũng biết một chút, Uy Viễn tướng quân nghe thì oai phong, nhưng hình như là một chức quan nhàn rỗi, đại khái là dựa vào ấm ân của gia đình, chỉ lấy bổng lộc mà không đi làm việc, hoàn toàn khác với chức vụ thực quyền như Tần Gián.
Vị Vương phu nhân này lại khá đắc ý, nói ra đầy tự hào, khen nhi tử mình tuyệt vời trên trời dưới đất, nhị thẩm nhìn cũng rất vui vẻ.
Lúc này Trình Cẩn Tri đột nhiên mắt tối sầm lại, có người che mắt nàng, đè thấp giọng nói: “Tiểu nương tử, đoán xem ta là ai…”
Trình Cẩn Tri có chút nghi hoặc, nàng ở kinh thành thật sự không có khuê mật nào cả.
Nhưng nàng vừa nghe thấy một tràng tiếng chuông kêu, dường như phát ra từ chiếc vòng tay, mà các phu nhân tiểu thư ở kinh thành và Lạc Dương đều đeo vòng ngọc hoặc vòng vàng bạc, sẽ không thêm chuông, vì tiếng “đinh đinh đinh” sẽ làm mất vẻ trầm ổn.
“Vọng Nam?” Nàng thử đáp.
Bàn tay trước mắt quả nhiên buông lỏng, người phía sau nói: “Cái này mà ngươi cũng đoán ra được!”
Trình Cẩn Tri quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Diêu Vọng Nam.
Không khỏi kinh hỉ nói: “Ngươi vậy mà cũng ở đây à!”
“Ta đoán ngươi có thể đến, nên đặc biệt đến đây đó!” Diêu Vọng Nam nói.
Nàng ta mặc một bộ áo khoác lửng và váy dài tay áo hẹp màu hồng đào, tà váy cũng hẹp, trên tay quả nhiên đeo chiếc vòng có chuỗi chuông bạc, dưới chân không phải giày thêu mềm, mà là giày da nhỏ nhắn. Bộ này không phải kiểu dáng thường thấy ở kinh thành, nhưng đặc biệt đẹp, sự hoạt bát linh động của thiếu nữ không thể giấu đi được.
Trình Cẩn Tri hướng về nàng ta nói: “Vị kia là phu nhân Nhà họ Vương, tẩu tẩu của Quý phi nương nương, ta gọi Trương di*. Vị này là nhị thẩm của ta.”
Trường di*: dì Trương
Nói xong lại hướng về hai vị trưởng bối giới thiệu: “Đây là đại cô nương của Diêu gia ở Lạc Dương, là khuê mật từ thuở nhỏ với con.”
Diêu Vọng Nam cung kính hành lễ với hai vị phu nhân.
Hai vị liên tục nói Diêu Vọng Nam đa lễ, không cần khách khí, lại khen Diêu Vọng Nam đẹp, tựa như một con chim họa mi bay vào sảnh tiệc.
Trình Cẩn Tri sau đó nói: “Trương di, nhị thẩm, con và nàng ấy ra ngoài nói chuyện riêng một lát, để tránh làm phiền hai vị.”
Hai vị cười hớn hở để họ đi trò chuyện tâm sự, Trình Cẩn Tri và Diêu Vọng Nam một lần nữa hành lễ với hai vị, rồi cùng nhau ra ngoài.
Đến bên ngoài cũng không đi xa, vì bên trái sảnh tiệc là khách nam, bên phải là khách nữ, khách nữ cũng chỉ đi lại trong hậu hoa viên bên phải.
Trình Cẩn Tri vội vàng hỏi nàng: “Ngươi sao lại đến đây?”
“Mấy ngày nay ta vừa hay ở Kinh thành, đồ sứ của Lý công gia đều từ nhà ta mà ra, lần này yến tiệc cũng làm ăn lớn, ta liền thay phụ thân ta đến mừng thọ.” Nói xong nàng ta cười: “Đương nhiên, chủ yếu là nghĩ tám phần có thể gặp được ngươi.”
Trình Cẩn Tri nắm tay nàng: “May mà ngươi đến, ta vậy mà cảm thấy như một năm rưỡi rồi chưa gặp ngươi!”
Lần cuối cùng hai người gặp nhau, là một tháng trước.
Lúc đó còn vài ngày nữa là đến ngày cưới của Trình Cẩn Tri, Diêu Vọng Nam đặc biệt đến nói với nàng, sau khi cãi vã lớn với gia đình, Tần Gián không thể hủy hôn, nhưng lại ba ngày hai bữa không về nhà, đều ngủ bên ngoài.
Diêu Vọng Nam khuyên nàng suy nghĩ lại, dù có muốn đào hôn, nàng ta cũng sẽ giúp.
Trình Cẩn Tri từ chối, nàng dù sao cũng không phải Diêu Vọng Nam, không có cái dũng khí bất chấp tất cả như vậy. Mười mấy năm giáo dưỡng của Trình gia, nàng không thể làm ra chuyện đào hôn, khiến phụ mẫu, ca ca, cô mẫu, thậm chí cả Trình gia đều vì nàng mà xấu hổ, mang tiếng xấu.
Như vậy nàng với đại gia gia ngày xưa có gì khác biệt?
Diêu Vọng Nam vì thế bất đắc dĩ lại đau lòng ngay cả khi nàng xuất giá cũng đặc biệt không đến, không muốn nhìn nàng tự chui đầu vào rọ.
Còn nàng thì sao, vẫn ngoan ngoãn gả đến, khiêm tốn dịu dàng, làm tức phụ Tần gia.
Diêu Vọng Nam cũng nhớ đến những chuyện này, hỏi nàng: “Đến bên này thế nào? Sống tốt không?”
Trình Cẩn Tri gật đầu: “Rất tốt, bà bà là cô mẫu ta, đệ muội đều là biểu thân*, không có gì không tốt.”
BIểu thân*: họ hàng
“Vậy… cái người họ Tần đó…” Diêu Vọng Nam vừa mở miệng, phía sau liền có người vú già đến nói: “Hai vị tiểu nương tử, sắp vào chỗ ngồi rồi, hai vị vào trong ngồi trò chuyện đi.”
Diêu Vọng Nam đành phải dừng câu chuyện lại, chỗ ngồi của hai người cũng sẽ không được sắp xếp cùng nhau.
Trình Cẩn Tri hỏi: “Ngươi ở Kinh thành bao lâu?”
Lời này nhắc nhở Diêu Vọng Nam, nàng ta lập tức nói: “Hay là ngày khác chúng ta hẹn gặp nhau đi, ngày kia thế nào? Chúng ta đi hoa viên Triệu gia xem mẫu đơn, nghe nói ở đó có hoa nở rồi!”
“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi.” Trình Cẩn Tri rất nhanh đồng ý, nàng nghĩ mình bây giờ cũng không bận lắm, buổi chiều về nói với cô mẫu một tiếng là được, cô mẫu biết Diêu gia, cũng sẽ vui vẻ để nàng ra ngoài đi lại nhiều hơn.
“Vậy đến lúc đó không gặp không về nha.” Diêu Vọng Nam nói.
Hai người hẹn xong, vui vẻ đi vào sảnh tiệc.
Vì gặp được khuê mật, nửa ngày này tâm trạng Trình Cẩn Tri đều rất tốt. Khi về cùng xe với Vu thị, nàng chủ động hỏi bà ấy cảm thấy nhà họ Vương thế nào.
Vu thị tâm trạng vui mừng hiện rõ trên mặt, vui vẻ nói: “Cũng không tệ, ta hôm nay còn tìm cơ hội nhìn thấy Vương tam lang đó, sinh ra cũng coi như tướng mạo đoan chính, rất tốt, ta thấy hôn sự này thành, lát nữa nói với phụ thân một tiếng, rồi bàn bạc thêm xem sao.”
“Vậy thì tốt rồi, Tần Cầm muội muội dung mạo xinh đẹp, lại tri thư đạt lễ, Vương tam lang nhà họ nếu không phải thanh niên tài năng xuất chúng, cũng không dám đến cầu hôn.” Trình Cẩn Tri nói.
“Đứa nha đầu đó của ta đó, tâm tính cao ngạo lắm!” Vu thị nói vậy trên miệng, nhưng trên mặt lại cười không ngậm được miệng.
Một lát sau bà ấy hỏi: “Cô nương Diêu gia mà con nói đó, là Diêu gia làm nghề gốm sứ đó sao?”
“Đúng vậy, đồ sứ, pha lê đều làm, họ làm ăn lớn, cũng có đồ sứ gửi vào trong cung.”
Vu thị cười cưỡng ép.
Đợi đến khi về Tần gia, hai người đều đến phòng Tần phu nhân, vừa hay tam phu nhân La thị cũng ở đó, Đào di nương đứng một bên hầu hạ, đều nói chuyện nhà họ Vương.
Vu thị vui vẻ, đem tất cả những gì Vương phu nhân nói với bà ấy kể cho mọi người nghe, dáng vẻ như sắp có chuyện vui đến nhà.
Tần phu nhân và La thị trước đó là nghe nói qua, sau đó thấy nhị phu nhân cười tươi như hoa, Tần phu nhân nhịn không được nói: “Nói thật lòng, nhà họ Vương bây giờ hiển quý, nhưng nền tảng, gốc gác vẫn kém một chút, nhà chúng ta ngay cả từ tổ tiên đến giờ cũng đã xuất hiện mấy vị tiến sĩ rồi, bây giờ còn có một trạng nguyên, nhà họ thì một người cũng không có.”
La thị chỉ cười không nói, Vu thị liền không vui, đáp: “Chỉ là một tiến sĩ thôi, có tiến sĩ thì cả đời cũng chỉ làm đến huyện lệnh, sao sánh bằng Quý phi và Hoàng tử trong cung? Vị Vương phu nhân kia thậm chí không cần chào hỏi, có thể trực tiếp vào cung.”
Nói xong bà ấy thoại chuyển đề tài, nhìn về phía Trình Cẩn Tri: “Nói đến đây, ta thấy Cẩn Tri vẫn nên chú ý một chút, không phải ta làm thẩm thẩm mà nói con đâu, trước đây con ở Lạc Dương, thân cận với nhà họ Diêu cũng không sao, bây giờ đến kinh thành thì phải chú ý một chút, Diêu gia là nhà như thế nào, con vậy mà ở nơi đông người qua lại với cô nương nhà họ! Hôm nay trước mặt Vương phu nhân, ta còn ngại ngùng nữa là.
“Ta nghe nói Diêu đại cô nương này ghê gớm đấy, lớn tuổi như vậy mà không chịu xuất giá, ngày nào cũng theo phụ thân mình chạy khắp nơi, ở bên cạnh giúp đỡ làm ăn, để lộ mặt ra ngoài, con và nàng ấy đi cùng nhau, chẳng phải làm mất giá trị thân phận sao?”