Hắn nâng kéo lên, một nhát cắt xuống, lọn tóc liền rơi xuống, nằm trong tay hắn.
Cái khay đặt ngay bên cạnh, hắn đặt lọn tóc vào đó.
Hỉ nương nhận lấy kéo, trao cho Trình Cẩn Tri, lại bảo Tần Gián xoay người.
Hắn xoay người, không có cảm giác gì đặc biệt, lọn tóc đã được cắt gọn, cùng đặt lên cái khay.
Hỉ nương liền buộc tóc của hai người lại, xem như lễ nghi đã hoàn thành.
Lúc này, lại có nha hoàn bưng đến bát chè táo đỏ hạt sen, là món đặc biệt dành cho tân nương uống. Hỉ nương đứng một bên nói: “Uống xong bát chè này, sang năm sẽ sinh cho tân lang quan một nhi tử mập mạp.”
Trong tân phòng một tràng cười vang, mọi người đều nhìn Trình Cẩn Tri, Tần Gián cũng nhìn sang.
Nàng nhanh chóng cúi đầu, dường như vì quá thẹn thùng, sau đó bưng bát chè lên, múc một muỗng uống xuống.
Hỉ nương đứng một bên nói: “Chè cũng không nhiều, uống hết đi.”
Nàng liền tiếp tục múc muỗng tiếp theo, từ từ uống hết bát chè táo đỏ hạt sen kia.
Hỉ nương nhận lấy bát, cười nói: “Được rồi, lễ nghi trong tân phòng đã xong, tân lang quan có thể ra ngoài chiêu đãi khách.”
Tần Gián liền đứng dậy khỏi giường, khom lưng hành lễ với các thẩm nương trong phòng, sau đó thẳng người bước ra khỏi tân phòng.
Khi bước qua ngưỡng cửa tân phòng, hắn quay đầu nhìn lại phía sau một cái, chỉ thấy muội muội của mình đã chạy đến ngồi cạnh hỉ sàng* nói chuyện với tân nương, tân nương nở một nụ cười cực kỳ ôn hòa và nhạt nhẽo.
Hỉ sàng*: Giường tân hôn
Hắn quay đầu lại, đi về phía sảnh yến tiệc.
Một ngày đầu xuân trôi qua thật nhanh, Trình Cẩn Tri trong tân phòng nói chuyện với các tân cô tẩu* một lát, lại ăn một bát mì mà cô mẫu sai người mang đến, trời đã tối.
Tân cô tẩu*: Các cô em chồng và chị dâu mới
Tiếng cười nói của khách khứa bên ngoài dần dần im bặt, đến khi trời hoàn toàn tối đen, mọi thứ trở về yên tĩnh, bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Tân lang đã về phòng.
Nàng ngồi đoan trang bên giường, sau đó nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra.
Tịch Lộ và Xuân Lam đứng hầu hai bên, chào Tần Gián: “Công tử.”
Tần Gián không nói gì, bước vào cửa tháo khăn vấn đầu xuống. Trình Cẩn Tri bên giường lúc này đứng dậy, vươn tay đỡ lấy giúp hắn.
Tần Gián nhìn nàng một cái, chốc lát sau đưa khăn vấn đầu cho nàng.
Nàng nhận lấy khăn vấn đầu đưa cho Tịch Lộ, sau đó nói với hắn: “Vừa nãy mẫu thân sai người mang canh giải rượu đến cho biểu ca, ta đã bảo người giữ ấm trong nước nóng.”
Tần Gián nhận ra, nàng đã đổi cách gọi cô mẫu thành mẫu thân, nhưng vẫn gọi hắn là biểu ca.
Không biết là vì thẹn thùng, hay vì lý do nào khác.
Hắn nhìn nàng một cái, chỉ đáp lại: “Không uống nhiều rượu lắm, không cần.”
Tân nương liền không nói gì nữa.
Cho đến khi hắn bắt đầu tự mình cởi bỏ bộ hỉ phục phức tạp, Trình Cẩn Tri mới tiếp tục nói: “Ta hầu hạ biểu ca tắm gội nhé?”
Tần Gián lại ngẩng mắt nhìn nàng, nàng thì nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hắn liền đáp: “Không cần.” Rất ngắn gọn và dứt khoát, còn nàng cũng không kiên trì thêm.
Hắn đặt hỉ phục xuống, đi vào phòng tắm bên phải.
Trình Cẩn Tri trước đó đã nhìn thấy, trong năm gian phòng chính này, có hai gian phòng tắm được ngăn ra, gian bên phải dường như là do Tần gia sớm đã sắp xếp cho hắn, còn của hồi môn của mình đều được đặt ở bên trái.
Nàng xoay người, tự mình cũng tháo vương miện cài tóc trên đầu xuống, như trút bỏ sự mệt mỏi của cả một ngày, ngồi xuống trước gương trang điểm.
Ngày hôm đó là ngày cưới, chủ tớ mấy người tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng giờ phút này có Tần Gián trong phòng, lại chẳng ai nói gì, lặng lẽ giúp nàng tháo trâm cài trên đầu, tháo búi tóc.
Sau đó cởi bỏ giá y, đi vào tắm gội.
Nói không căng thẳng là giả, Trình Cẩn Tri nhìn cơ thể tr*n tr** của mình trong nước, có chút bất an như thể mất đi lớp bảo vệ, chỉ có thể hít thở sâu từng đợt.
Khi nàng thay tẩm y* bước ra, chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, lại thấy nam nhân cao ráo đã tắm gội xong ngồi bên giường, nàng liền th* d*c hơn.
Tẩm y*: Ao ngủ
Tịch Lộ nhìn chủ tử một cái, nói với nàng: “Chúng nô tỳ ra ngoài chờ.” Nói xong liền cùng Xuân Lam lui ra ngoài, để lại tân phòng cho hai người.
Trình Cẩn Tri chỉ có thể từng bước một đến bên giường, ngồi xuống ở một vị trí không quá gần cũng không quá xa tân lang.
Tần Gián lúc này nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lát, sau đó chủ động mở lời: “Đi đường năm ngày? Có mệt không?”
Nàng đáp: “Có một chút, nhưng chỉ là ngồi mệt, cũng không sao.”
“Đông Cung gần đây bận rộn lễ Thái tử thân canh*, ngày mai ta kính trà xong sẽ đến phủ Thái tử trực.” Hắn nói.
Thái tử thân canh* : Lễ cày ruộng của thái tử
Ý là hắn tân hôn cũng không nghỉ ngơi, sẽ không ở nhà.
Trình Cẩn Tri ôn hòa nói: “Biểu ca thân mang đại sự, nên lấy việc Đông Cung làm trọng, ta ở phủ có gì không hiểu, hỏi mẫu thân là được, không cần biểu ca bận lòng.”
Tần Gián lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn rủ mắt không nhìn hắn, đáp xong lời liền quay đầu đi, ngồi bên giường, nghiêng người đối diện hắn.
Hắn từng nghe nói vị biểu muội này hiền thục ôn thuận, lúc này đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay nàng.
Cả người nàng rõ ràng run lên, nhưng lại cố gắng kiềm chế, không rút tay về, không né tránh, cũng không nhìn hắn.
Nếu không phải cái run rẩy vừa rồi, thì nàng dường như vô cùng trấn tĩnh.
Chỉ nhìn thôi, cũng biết cơ thể nàng lúc này đang cứng đờ.
Điều không thể bỏ qua là tay nàng mềm mại đến khó tin.
Hắn nắm lấy bàn tay này, sau đó tiến lại gần, vừa nhìn nàng, vừa nâng tay kia lên, đầu ngón tay chạm vào cổ áo nàng, từ từ trượt xuống, vòng ra phía dây buộc ở eo, sau đó nhẹ nhàng kéo một sợi dây.
Người con gái trước mặt vẫn ngồi đoan trang, nhưng lập tức nhắm mắt lại, mím chặt môi, hắn có thể thấy lồng ngực nàng phập phồng kịch liệt.
Thế là hắn vừa nhìn chằm chằm vào nàng, quan sát phản ứng của nàng, vừa cởi chiếc tẩm y mỏng manh, vén lên, để lộ làn da trắng mịn bên trong, cùng với bức uyên ương hí thủy đồ màu đỏ tươi.
Lúc này không chỉ lồng ngực phập phồng, hắn còn có thể nghe thấy tiếng nàng nén hơi thở dài.
Thế là tay hắn lướt qua chiếc cổ trơn nhẵn của nàng, sau đó cúi người, môi chạm vào hõm cổ nhỏ nhắn.
Bên tai truyền đến một tiếng hít sâu không thể kìm nén, thân thể nàng cũng khẽ run rẩy.
Tần Gián ngẩng mắt nhìn nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng đã đỏ bừng như hoa mẫu đơn, có thể nhỏ máu.
Hắn có thể lập tức cởi bỏ lớp nội y của nàng, cũng có thể tiếp tục hôn những chỗ khác, nhưng hắn quyết định từ từ.
Từng chút một, tăng thêm sự đụng chạm cơ thể này.
Nam nhân vào lúc này có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Cho đến khi nàng được đặt lên giường, cơ thể lại càng trở nên cứng đờ, hắn mới mở miệng, mang theo vài phần dỗ dành nói với nàng: “Thả lỏng một chút.”
Trình Cẩn Tri mở mắt, nhìn thấy nam nhân phía trên, đột nhiên nhớ đến vị ngoại thất mà hắn yêu thương.
Nghe nói vị ngoại thất kia xuất thân gia cảnh bần hàn, nhưng lại được hắn hết lòng bảo vệ, vì nàng ta mà cam chịu tranh cãi với lão Hầu gia.
Và sau khi hôn sự bất đắc dĩ được định đoạt, hắn cũng thường xuyên không về nhà ngủ vào buổi đêm, dường như coi bên ngoài là ngôi nhà thật sự của mình, cô phụ cô mẫu cũng đành chịu.
Lúc này trong lòng hắn, sẽ tạm thời quên đi người trong lòng, hay sẽ cảm thấy day dứt, áy náy?
Nàng có một thoáng thất thần.
Chỉ trong chốc lát này, cơn đau dữ dội ập đến, nàng nhìn thấy trong mắt hắn vẻ mặt đau khổ và yếu đuối của mình, điều này khiến nàng cảm thấy không hề có tôn nghiêm, thế là nàng cắn chặt môi nhịn cơn đau, quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn.
Hắn dừng lại một lát, rồi đưa tay nâng mặt nàng lên, buộc nàng phải nhìn hắn, và tiếp tục lễ nghi cuối cùng của đại hôn. Trình Cẩn Tri liền một lần nữa nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nắm chặt ga trải giường phía dưới.
Rồi sau đó, tất cả đều dừng lại.
Cứ tưởng hắn vẫn đang chờ đợi, nhưng sau đó, khi cảm giác trơn trượt ập đến, nàng, người đã tìm hiểu một số kiến thức trước hôn nhân, liền biết quả thật đã kết thúc. Dù sớm hơn nàng nghĩ, nhưng may mắn là đã kết thúc.
Nàng liền thở phào một hơi, mở mắt ra.
Tần Gián vẫn ở phía trên nàng, sắc mặt rất khó coi, mày chau chặt, bất động nhìn nàng.
Nàng cũng nhìn hắn, không biết tại sao hắn vẫn chưa di chuyển.
Rất lâu sau hắn mới rút ra, dịch sang bên cạnh nàng trên giường, mặt lạnh lùng ngồi đó. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sợ cảm giác dính nhớp kia dây ra chỗ khác, nghĩ sẽ nghỉ một lát rồi đi tắm gội.
Tần Gián cũng đang đợi, chốc lát sau, hắn đang định hành động, lại nghe nàng nói: “Ta đi tắm gội trước.”
Nói xong nàng liền chống người dậy, nhặt quần áo khoác lên, vừa vén rèm ngoài giường, vừa gọi nha hoàn vào phòng, rồi đi vào phòng tắm.
Tần Gián nhất thời có chút tức giận và lúng túng.
Cách tấm rèm, hắn nghe thấy nàng đi vào phòng tắm, lát sau tiếng nước cũng truyền đến từ phía sau. Hắn ngồi đó, mắt nhìn thấy mình lại tỉnh táo trở lại, trong sự bất mãn có chút yên lòng, rồi lại ngây người rất lâu, mới đứng dậy đi tắm gội.
Khi trở về, nha hoàn bên cạnh nàng đã lui xuống, nàng tự mình đang trải lại chăn đệm mới.
Nghe thấy hắn đến, nàng quay đầu nhìn một cái, cúi đầu đặt gối của hắn vào vị trí, mình thì đi vào phía trong giường.
Tần Gián liền lặng lẽ nằm xuống phía ngoài giường, giữa hai người dù có ngủ thêm một người nữa cũng thấy rộng rãi.
Trong ánh nến đỏ lay động, cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng nói. Quá yên tĩnh, nên có thể mơ hồ nghe thấy hơi thở của nhau.
Qua rất lâu, hắn nghe thấy bên nàng có chút động tĩnh, hắn khẽ quay đầu, liền thấy nàng nghiêng người, quay lưng về phía hắn, búi tóc sau đầu đen nhánh như mây.
Hắn liền quay đầu lại, trừng mắt nhìn trần giường, không biết qua bao lâu mới ngủ thiếp đi.
Trong Hiền Phúc Viện, Tần phu nhân đang nằm thao thức trên giường, Trương ma ma từ bên ngoài vén rèm vào, rồi nhanh chóng hạ rèm xuống, mang theo nụ cười nói với Tần phu nhân: “Mọi việc suôn sẻ, bên kia đã hoàn thành lễ.”
Tần phu nhân hỏi: “Viên phòng rồi sao?”
Trương ma ma gật đầu: “Chắc chắn rồi, nô tỳ ở ngoài viện lặng lẽ nhìn, trước tiên thấy mấy nha hoàn như Tịch Lộ đi ra, sau đó bên trong liền gọi người vào hầu hạ tắm gội, Tịch Lộ cũng đã thay chăn đệm mới trong tân phòng ra rồi.”
Tần phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, hôm nay phải cử hành đại lễ, tối qua vị đó nửa đêm mới về, ai có thể chế ngự hắn chứ? Nghe nói đón dâu còn hạ uy phong đệ đệ của ta, ta chỉ sợ hắn sau này còn làm loạn.”
Dù sao nếu tân lang không viên phòng, bà cũng không thể lại mời lão Hầu gia đến ép hắn viên phòng được.
Đến lúc đó, điệt nữ* Cẩn Tri không thể làm người trong Hầu phủ, bà là kế phu nhân cũng mất mặt.
Điệt nữ*: Cháu gái
Bây giờ thì tốt rồi, mọi lễ nghi đã hoàn thành, chỉ mong điệt nữ trong năm nay mang thai, thì mọi việc sẽ ổn thỏa.
Trương ma ma đến hầu hạ bà nằm xuống, an ủi: “Cũng là phu nhân lo lắng quá rồi, nô tỳ nói thế này, cô nương Cẩn Tri là người của Trình gia, dung mạo kia cũng có thể sánh vai với phu nhân năm xưa, xinh đẹp biết bao, chính là dù Bồ Tát trong Phật đường đến cũng phải viên phòng.”
Tần phu nhân nghe lời này mà bật cười, bà đương nhiên biết, Trương ma ma đang dỗ dành bà, dù bà lúc trẻ có đôi chút sắc đẹp, nhưng cũng không thể so với điệt nữ.
Dung mạo của cháu gái quả thật không tồi, nếu không có dung mạo và khí chất như vậy, ban đầu hôn sự này cũng không dễ định ra như vậy.
Mọi thứ viên mãn, Tần phu nhân yên tâm ngủ thiếp đi.