Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 4

Sáng hôm sau, hai người đều kịp thời thức dậy khi trời vừa sáng, mặc quần áo chỉnh tề đi dâng trà cho các bậc trưởng bối trong nhà.

Trình Cẩn Tri là người mới thành hôn, mặc áo khoác lửng và váy dài màu đỏ thêu hoa hải đường. Tần Gián sau khi dâng trà thì đi làm, cho nên mặc thường phục màu xanh lá cây đậm. Hai người cùng xuất hiện ở tiền sảnh, lập tức khiến người ta sáng mắt lên, chỉ cảm thấy là một đôi bích nhân trời sinh một cặp.

Tần phu nhân Trình thị là người đầu tiên lộ ra nụ cười hàm súc, cuộc hôn nhân này tính toán đến nay, phát sinh không ít sự việc ngoài ý muốn, hôm nay cuối cùng cũng viên mãn.

Đợi hai người đi đến, bà nói: “Trước tiên hãy thỉnh an dâng trà cho tổ phụ của các con đi.”

Tổ phụ Tần gia, tức là lão Hầu gia, ngồi ở vị trí cao nhất. Tần Gián và Trình Cẩn Tri thỉnh an, rồi dâng trà.

Lão Hầu gia là Hầu gia đời thứ hai của phủ Ích Dương Hầu, nhưng khi còn trẻ cũng cùng phụ thân là công thần lập quốc, mặc dù nay đã về hưu vì tuổi cao, nhưng địa vị ở thiên triều lại khác thường.

Lúc này, ông không có biểu cảm gì nhiều, chỉ sau khi uống trà, nhìn về phía Tần Gián nói: “Con là trưởng tôn trong nhà, đã thành hôn, sau này cần nói năng thận trọng, hành động cẩn thận, rèn luyện đạo đức, khắc chế bản thân, không được như trước đây tự ý vô lễ, làm điều xằng bậy.”

Tần Gián là niềm tự hào và vinh quang của Hầu phủ, từ nhỏ lớn lên trong lời khen ngợi. Hôm nay câu khuyên nhủ này của lão Hầu gia, có thể coi là lời nói vô cùng nghiêm khắc.

Tất cả mọi người trong Tần gia đều biết vì chuyện gì, Tần phu liếc nhìn điệt nữ.

Tần Gián khẽ mím môi, dường như trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn cung kính vâng lời đáp: “Tổ phụ dạy bảo đúng ạ.”

Lão Hầu gia nói đến đúng chỗ thì dừng lại, không nói thêm nữa, quay sang Trình Cẩn Tri nói: “Tôn tức phụ* quả không hổ là điệt nữ của Trình gia, trong sáng đoan trang, hiền lành thùy mị, khí độ rất tốt. Tổ mẫu của con mất sớm, đây coi như là lễ vật trưởng bối của tổ phụ ta, là một viện tử ở ngoại ô thành, con hãy nhận lấy đi.”

Tôn tức phụ*: Cháu dâu

Lão Hầu gia đưa tới là một tờ giấy có đóng dấu, rõ ràng là khế ước nhà đất.

Dù ở nhà ai, đây cũng đều là lễ vật trưởng bối vô cùng quý giá, Trình Cẩn Tri cảm động, biết đây là sự công nhận của lão Hầu gia  đối với Trình gia, đối với chính mình. Chuyện Tần Gián đòi hủy hôn, nghe nói cả xóm giềng đều biết, vậy thì trên dưới Tần gia đương nhiên cũng biết. Lão Hầu gia muốn nói với người Tần gia rằng, bất kể Tần Gián thế nào, tôn tức phụ này ông ấy công nhận.

Trình Cẩn Tri vô cùng chân thành nói: “Đa tạ tổ phụ.”

Sau đó nữa, là dâng trà cho Tần lão gia và Tần phu nhân. Tần lão gia là công công* không nói gì nhiều, ông vốn là người ôn hòa, lại có phụ thân và thê tử ở bên cạnh, ông càng không nói nhiều.

Công công*: Cha chồng

Tần phu nhân, với tư cách là cô mẫu của Trình Cẩn Tri, ân cần nói: “Ta tuổi đã cao, cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt rồi, may mà con đã về nhà, sau này việc quản lý, quán xuyến gia đình này, phải giao cho những người trẻ tuổi các con rồi.”

Ai cũng biết ý đồ của Tần phu nhân khi để người nương gia* gả vào, và bà cũng đã thẳng thắn điều này hôm nay.

Nương gia*: Nhà mẹ đẻ

Trình Cẩn Tri vốn là trưởng tức* (con dâu trưởng), nàng cũng sẽ nhanh chóng tiếp quản quyền lực quản lý chính trong gia đình từ cô mẫu mình, trở thành nữ chủ nhân tiếp theo của Hầu phủ.

Trưởng tức*: Con dâu trưởng

Ai có thể nói Tần phu nhân không lợi hại chứ?

Bà vốn là kế thê, sinh ra cũng là thứ tử, đứa con trai thứ này ở mọi mặt cũng không bằng trưởng tử, tước vị sau này chắc chắn cũng không liên quan đến hắn. Nhưng bà thật anh minh, lại gả điệt nữ của mình cho trưởng tử.

Quan hệ hai nhà được duy trì, Hầu phủ to lớn này cũng sẽ nằm trong sự khống chế của bà.

Tần phu nhân ra tay cũng hào phóng, trực tiếp tặng Trình Cẩn Tri hai thỏi vàng, cộng thêm một đôi vòng tay ngọc bích vô cùng trong suốt, nhìn thôi đã thấy giá trị không nhỏ.

Trình Cẩn Tri nhận lấy, sau đó cảm ơn.

Phía sau là những chi, nhánh gia đình khác của Tần gia, những người này đều kính sợ địa vị của chi trưởng và sự sắc bén của Tần Gián, đối với hai người đương nhiên cung kính khách sáo, khen ngợi không ngớt.

Sau đó Tần Gián liền bái biệt trưởng bối rồi rời đi, đến Đông Cung.

Những người khác cũng rời đi, Tần phu nhân bảo Trình Cẩn Tri đi theo bà đến Hiền Phúc Viện, hai cô điệt* nay đã thành bà tức* cùng nói chuyện.

Cô điệt*: Cô cháu

Bà tức*: Mẹ chồng nàng dâu

Trình Cẩn Tri liền cùng cô mẫu đi đến hậu viện, vào đến trong phòng, cô mẫu ngồi xuống nói với nàng: “Con nay đã làm tức phụ của Hầu môn, nhưng ta muốn nói cho con biết, thành công vào cửa, chỉ là bước đầu tiên.”

Trình Cẩn Tri vừa đỡ bà ngồi xuống, vừa ôn hòa đáp: “Vâng, điệt nữ biết ạ.”

Tần phu nhân lại nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Không, con không biết.”

Trình Cẩn Tri ngẩng đầu lên, biết rằng câu trả lời của mình qua loa, chiếu lệ, khiến cô mẫu nhận ra.

Nàng lập tức đứng trước mặt cô mẫu nghiêm túc nói: “Điệt nữ gả vào Hầu phủ thực sự là may mắn trèo cao, nếu không có cô mẫu thì sẽ không có điệt nữ ngày hôm nay. Phụ mẫu đều từng dặn dò điệt nữ, ở Hầu phủ việc quan trọng hàng đầu chính là kính trọng cô mẫu. Sự che chở và chỉ dạy tận tình của cô mẫu mới là nền tảng để điệt nữ an thân lập mệnh ở Hầu phủ.”

Tần phu nhân lúc này mới hài lòng gật đầu.

Trình gia làm sao biết, ban đầu Tần Gián muốn hủy hôn, bà đã tốn bao nhiêu tâm sức mới trấn áp được.

Về người nữ nhân bên ngoài kia, cũng là bà ra mặt nói, nhất định phải là điệt nữ có thai mới được vào cửa. Nếu đổi người khác làm bà bà, dù hôn sự giữ được, người nữ nhân kia cũng phải vào cửa trước, sau này lại sinh ra trưởng tử, lại được Tần Gián yêu thích, thì dù là chính thê cũng chẳng làm gì được.

Tóm lại, đợi sau này điệt nữ biết về người nữ nhân kia, mới biết được khổ tâm của người làm cô mẫu như bà.

Tần phu nhân không định nói ra chuyện đó, có lẽ sau này Tần Gián tự sẽ nói, có lẽ điệt nữ chẳng mấy chốc sẽ phát hiện. Bây giờ cứ để nàng an an ổn ổn làm tân phụ* vài ngày, nàng tuổi còn trẻ, đột nhiên biết chuyện, khó tránh khỏi suy nghĩ tiêu cực mà làm mình làm mẩy, đến lúc đó càng không tốt.

Tân phụ*: Nàng dâu mới

Tần phu nhân lúc này vẫy tay bảo nàng lại ngồi bên cạnh mình, Trình Cẩn Tri đi tới, Tần phu nhân hỏi: “Hắn đối xử với con thế nào?”

Điều này đương nhiên là nói đến đêm tân hôn.

Trình Cẩn Tri cúi đầu: “Cũng… không tệ.”

Tần phu nhân cười cười: “Con yên tâm, có cô mẫu ở đây, hắn sẽ không làm càn đâu.”

Trình Cẩn Tri gật đầu.

Lúc này nha hoàn bưng đến một chén thuốc, Tần phu nhân nhận lấy uống cạn.

Trình Cẩn Tri hỏi: “Cô mẫu uống thuốc gì vậy?”

Tần phu nhân uống xong thuốc, ngậm mật đường rồi thở dài trả lời: “Thuốc trị lo âu, hồi hộp, tim đập nhanh, đầu cũng đau. Cái thân thể này của ta ngày càng yếu đi rồi, may mà con đã đến.”

Khi Trình Cẩn Tri rời đi, trên tay cầm năm cuốn sách dày cộp, trên đó là danh sách tên của tất cả gia nhân trong Hầu phủ, còn có quan hệ huyết thống, chức vụ đảm nhiệm của mỗi người, v.v. Cô mẫu đã quản lý việc của Hầu phủ hơn mười năm, nay tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, đây là muốn nàng sớm ngày có thể gánh vác.

Trở về viện của mình, Trình Cẩn Tri dường như kiệt sức, một tay đặt cuốn sách xuống, uể oải ngồi bên bàn, ngẩn ngơ nhìn cảnh xanh tươi ngoài cửa sổ.

Viện này là nơi Tần Gián ở sau khi đỗ đạt cao rồi, tên là Lục Ảnh Viên, đại khái là khí tiết của văn nhân, bên trong không trồng thứ gì khác, toàn là tre.

Nàng nhìn những cây trúc lạnh lẽo như sương, nói với Tịch Lộ: “Tịch Lộ, phải làm sao đây? Ta thật sự sợ mình không chống đỡ nổi, đôi khi ta thậm chí còn nghĩ… hay là mau chóng mang thai, rồi sinh con, sau đó khó sinh mà chết đi cho xong. Hy vọng của trưởng bối ta đã đạt được, bản thân ta cũng được giải thoát.”

Tịch Lộ giật mình, vội vàng nói: “Nương tử sao có thể nói như vậy, như vậy phu nhân còn không đau lòng thành ra sao chứ? Còn nhị gia, ngài ấy còn nói năm nay nhất định phải dành thời gian đến thăm nương tử một chuyến.”

Nhớ đến mẫu thân và ca ca, Trình Cẩn Tri lại cảm thấy luồng khí uất nghẹn trong lồng ngực tan đi một chút.

Thực ra nàng cũng biết, mình chỉ là lời nói trong lúc thất vọng nhất thời, nàng quả thực vì cuộc hôn nhân này mà tuyệt vọng đến tột cùng, nhưng vẫn chưa có dũng khí chấm dứt cuộc đời này.

Dù sao nhân duyên cũng không phải là tất cả của đời người, dù là vì mẫu thân, vì ca ca, vì ánh xuân tươi đẹp này, nàng cũng phải nán lại thêm vài chục năm nữa.

Nàng chỉ là… đột nhiên từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, nàng không còn trinh khiết, không còn tràn đầy hy vọng, nàng đã gặp cô mẫu, nhất định phải biết ơn sâu sắc với cô mẫu, tất cả những điều này đều khiến nàng quá khó chịu mà thôi.

Nhưng may mắn thay, nàng cũng có thể chống đỡ được.

Hít một hơi thật sâu, nàng nhìn những cuốn sách trước mặt, cầm một cuốn lên xem, mong muốn để bản thân quên đi phiền não trong những công việc phức tạp này.

Tần Gián đến Đông cung như thường lệ cùng Thái tử Chu Hiển học xong, Chu Hiển gọi Thẩm Di Thanh, mấy người cùng nhau đi xem tập luyện cho lễ thân canh*.

Lễ thân canh*: là một nghi lễ cổ xưa và quan trọng trong văn hóa Hán tự (bao gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên). Đây là nghi lễ mà Thiên tử đích thân cày ruộng vào đầu mùa xuân hàng năm để khuyến khích việc nông nghiệp và cầu mong mùa màng bội thu.

Đi trên đường, Chu Hiển nhìn Tần Gián, hỏi hắn: “Ngươi thật sự đến luôn rồi à, không phải ta đã cho ngươi nghỉ ba ngày sao, ngươi đừng nói ra ngoài là do ta không cho nghỉ đấy nhé.”

Tần Gián đáp: “Điện hạ chột dạ rồi, thần chỉ cần nói việc Đông cung bận rộn là được.”

Hai người tuy là quân thần, nhưng lại là biểu huynh đệ, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, so với người khác thì tùy ý hơn nhiều, không có nhiều quy củ.

Chu Hiển khẽ hừ một tiếng, quay đầu về phía Thẩm Di Thanh mà chê trách: “Ngươi đoán xem hắn quá đáng đến mức nào, trước đây vậy mà nói với ta, bảo ta đêm qua triệu tập gấp hắn vào Đông cung, như vậy hắn có thể có lý do chính đáng mà tránh được động phòng hoa chúc. Chậc chậc, truyền ra ngoài người khác sẽ bàn tán ta thế nào, còn nói ta vô tình bạc bẽo đến mức nào, ngay cả bề tôi động phòng hoa chúc  cũng không buông tha!”

Thẩm Di Thanh cười đáp: “Điện hạ không để ý là đúng, đây là chuyện gia đình của hắn.”

Chu Hiển lúc này nhớ ra, hỏi Tần Gián: “Cho nên… đêm qua ngươi viên phòng chưa? Chẳng lẽ thật sự để vị tân phu nhân kia một mình trong phòng trống sao?”

Nhắc đến đêm qua, sắc mặt Tần Gián có chút không tự nhiên, ngay sau đó “ừm” một tiếng, thờ ơ bình thản đáp: “Viên phòng rồi.”

Chu Hiển cười rộ lên: “Sao lại viên phòng rồi? Không phải nói muốn cho nữ nhân Trình gia kia ra rìa sao?”

“Dù sao cũng đã vào cửa rồi, thật sự không chạm vào nàng, chỉ sợ nửa đêm người nhà sẽ biết, cũng nên cho nàng vài phần thể diện.” Tần Gián đáp.

Thẩm Di Thanh ở một bên cười.

Chu Hiển quay đầu nhìn về phía Thẩm Di Thanh, chỉ nghe hắn nói: “Điện hạ có điều không biết, thần đoán Mục Ngôn (tên tự của Tần Gián) hắn là thấy sắc đẹp mà nảy lòng tham, khó mà kiềm chế được.”

Tần Gián mím môi, Chu Hiển cũng nổi lên sự tò mò, vội vàng hỏi: “Nói thế nào?”

“Vị Trình cô nương kia rất xinh đẹp.” Thẩm Di Thanh đáp.

Chu Hiển nhìn về phía Tần Gián: “Thật sao?”

Tần Gián hồi tưởng lại dung nhan dưới khăn trùm đầu và ánh nến, một vẻ tự nhiên thoải mái, ngữ khí lại hơi lên cao, đáp: “Cũng được.”

“Cái gì mà cũng được, ta nghe tẩu tẩu của ta nói rồi, tẩu ấy chen vào tân phòng xem, nói sao nhỉ, tẩu tẩu ta nói nếu tẩu ấy là nam nhân, lúc đó đã không đi nổi nữa rồi, tân phu nhân đặc biệt đẹp, đứng trên phố là kiểu ngàn vạn người mới chọn được một người khiến vô số người phải dừng chân ngắm nhìn.” Thẩm Di Thanh hôm nay có trách nhiệm vạch trần sự giả dối của Tần Gián.

Chu Hiển rõ ràng càng tò mò hơn, Tần Gián đáp: “Cũng không đến mức khoa trương như vậy, nhan sắc trung bình khá.”

Chu Hiển cười với hắn: “Một ngày nào đó có dịp, ta lại phải xem xem, nói gì thì nói cũng là người khiến ngươi ngoan ngoãn thành thân.”

Hai người trêu chọc hắn xong, liền bàn chuyện lễ thân canh, nhưng suy nghĩ của Tần Gián vẫn còn đọng lại ở đêm qua.

Đêm qua không tránh khỏi khiến người ta có chút buồn bực, cho nên tối nay hắn sẽ về đúng giờ sau khi tan làm, hắn không tin là không được.

Bình Luận (0)
Comment